Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70
Ngày hôm sauhắnta bớt chút thời gianđitới Hầu phủ.
Vừa mớiđitới cửa, liền thấy Miêu Miêu trèo lên song cửa ở thứ gian phía Tây nhìn trộm vào bên trong, nàngđitới vuốt vuốt lưng nó, nghe thấy tiếng kêu yếu ớt truyền ra từ bên trong.
"Cái này khác, ca là ca, muội là muội, muội nghĩ nghĩ vẫn làkhôngnên nợ quá nhiều nhân tìnhthìtốt hơn." Kỷ Dao lôi kéo ống tay áo ca ca, "huynh đưa giúp muộiđimà."
Kỷ Dao cắn môi: "Hầu gia, ta sợ ngài dùng sai địa điểm, cuối cùngkhôngthu hoạch được gì."
Nhưng Liêu thịkhôngnén được: "Đình Nguyên...."
Nhìn xem Thẩm phu nhân tốt biết bao, Thẩm Nghiên thích cái gì, bà ấy đều ủng hộ Thẩm Nghiên.
Kỷ Dao trong lòng chấn động.
Hừ, Kỷ Daokhôngtha thứ, tức giậnđivào trong.
Kỷ Dao đột nhiên nghĩ tới nha hoàn độc c·h·ế·t mình, lúc này, ả ta hẳn là ở trong viện của Dương Thiệu, ả ta phụ trách giặt y phục,khôngbiết kiếp này có còn ở trong này haykhông.
"Nhiêu đây đủkhông?" Kỷ Dao liếc nhìn trộm, nhìn thứhắnvừa mới viết, hình thư là thư, nhắc tới hai chữ ôn dịch, nàngkhôngđể ý, "nếu nhưkhôngđủ...."
hắntiếnmộtbước vào nội viện.
Sau khi Kỷ Đình Nguyên ra khỏi nhà ngược lạikhôngcó việc gì,mộtmình ở bên ngoài uốn rượu, lúc ra ngoài nghe thấy đường Đông Đình vô cùng náo nhiệt,hắnđitới chỗ đối diện tửu trang, chỉ thấy Thẩm Nghiên mặc y bào màu xanh lục,đangđưa tiễnmộtvị khách.
Biết nàng tới vì việc gì,hắncư nhiên còn cười được.
"Có hai người,mộtngười tên Xuân Hạnh,mộtngười tên Xuân Đào."
Là mèo cáinhỏđóđira, nàng nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy nó ngồi xổmtrênđất lấy chân trước vuốt mặt, sau khi vuốt ba bốn lượt, lại kêu hai tiếng "meo meo."
Kỷ Dao ngớ ra.
Chương 70
Kỷ Dao:....
Kỷ Dao thầm nghĩ nàng nào có tâm trạng đó, lần đầu tiên bận ứng phó Thái phu nhân, lần thứ hai càngkhôngcần nhắc tới.
"Đủ rồi," Dương Thiệu thu lại giấy tuyên, "con mèo đó sau này là của nàng."
Liêu thị đột nhiên cảm thấy khóe mắt có chút cay cay.
Mèo con nọ kinh ngạc, ngẩng đầu tìm kiếm.
Nàng vốn dĩ hoài nghi Tố Vân thầm thích Dương Thiệu, mới dùng cái cớ "báo ân, đại nghĩa", đem nàng độc c·h·ế·t! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cần là lờinóicủa nhi tử, cái gì cũng đúng.
Còn có....
Tiểucônương vẫnđangdo dự, Dương Thiệu nghĩmộtchút rồinói: "Nếukhôngthìra ngoàiđidạo? Lần trước nàng tới Hầu phủ, cũngkhôngcó thưởng thức cho tử tế."
Nàng ngẩng đầu nhìnhắn.
Kỷ Daonóivới Mộc Hương: "Hôm nay cho nó ăn ít hơnmộtcon cá."
Sau đó, bàkhônggặp lại mẫu thân nữa.
"cônương, mèo cáinhỏcó phải là nên bón cho nó haykhông?" Mộc Hương hỏi, "nô tỳđichuẩn bị bát ăn."
Đột nhiênhắnta nghĩ tới Thẩm Nghiên lúc trước, nàng ta chỉ làmộttiểucônương ngây thơ, nhìn thấyhắnliền đỏ mặt, giống như đứa ngốc... vậy mà,cônương như vậy, cư nhiên có thể mở tửu trang, nàng takhôngphải tùy tiệnnóira, nàng tanóiđược làm được.
khôngsợ tương laikhônggảđiđược sao?
Kỷ Dao đứng trước viện, đột nhiên nghĩ tới cómộtngày, nàng muốn đu dây đu, Dương Thiệu đích thân mắcmộtcái trước hiên nhà, lúc đẩy lên bay rất cao, giơ tay có thể chạm vào hoa hải đườngtrênđầu tường.
Hình như cảm nhận được chủ tửđangtức giận, Miêu Miêu quay đầu cọ cọ nàng hai cái: "Meo~...."
Sau đó ngân lượngkhôngtrả được, lại quay trở về tay Kỷ Dao.
Ba người khác cũng vừa mới trở về nhà, Liêu thịđangnóichuyện với Kỷ Chương: "khôngngờ rượu và thức ăn đềukhôngtệ, chính là Thẩm phu nhân, ai, thựcsựlà tươi cười miễn cưỡng, nếu là thiếp, thiếp đều cườikhôngnổi." Bà nhìn Kỷ Daomộtcái, "nếu như là con mở, có lẽ tasẽđuổi con ra khỏi nhà."
Kỷ Daođitheo sau, nhanh chóng lướt nhìn phòng giặt y phụcmộtcái,khôngpháthiệnra bất cứ thứ gì.
Mặc dù người bên cạnh bộ dáng giống y như đúc, nhưngkhôngphải làmộtngười.
"Chỗ muội còn ba mươi lạng bạc, ca ca lại cho muội vay thêm hai mươi lượng." Năm mươi lạng bạc đủ đểmộtngười bình thường sống dư dả mấy năm, có lẽ là đủ rồi, "ca ca giúp muội trả cho Hầu gia."
Dương Thiệu nhìn thấyrõràng, khóe miệng nhếch lên, hỏi: "Nàng đối với viện của bản Hầu, có hài lòngkhông?"
"cônương mặc y bàothìcó làm sao? Từ cổ có Mộc Lan tòng quân, còn mặc cả áo giáp, cầm thương cơ đấy." Kỷ Đình Nguyên đột nhiênnóimộtcâu.
Kiếp này, chuyện Thẩm Nghiên mở tửu trang dù sao cũng tốt hơn chuyện hòa ly với ca ca, nàng thấy Thẩm Nghiên cũng là vô cùng cao hứng.
Miêu Miêu cũng kêu hai tiếng meo meo.
Dương Thiệuđangviết chữ, tư thái vô cùng đoan chính, thần sắc củahắncũng rất nghiêm túc, Kỷ Dao nhìn ngân lượng trong tay, đột nhiên có chút căng thẳng.
Hồi tưởng lại, dường như có thể nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai của ngày đó.
Còn chưanóira miệng, liền bịmộtbàn tay che kín: "Nương,trênmặt người có con muỗi!"
Kỷ Dao thả lỏng, khóe miệng nhướng lên: "Đa tạ Hầu gia."
Nhưng nàng nhát gan, mỗi lần đều bị Dương Thiệu dọa cho kêu oa oa,hắnliền ôm nàng vào lòng cùng nhau chơi.
Nàng chỉ sợhắntới cướp mèo thôikhôngphải sao?
Hoài Viễn hầu phủ chiếm diện tích rất rộng, đình đài lầu gác đầy đủ, trong phủ có hai tòa nhà rộng lớn nhất,mộtlà chỗ ở của Thái phu nhân, nơi còn lại chính là chỗ ở của Dương Thiệu, trong viện của người sau trồng rất nhiều cây hoa Hải đường, vừa đến mùa xuân hạ, cành lá tươi tốt vượt qua đầu tường, hình như cả bức tường đều nở hoa, tựa như mây đỏ che phủ.
"Đối với nàng, bản Hầu có rất nhiều thời gian." Dương Thiệu đứng dậy, "trong lòng nàng cũng biết,khôngphải sao?"
Nhưng dù sao cũng phải đối mặt, nhân tình nàykhôngthể thiếu nợ được.
Nghĩ rồi lại nghĩ, nàngđitìm Kỷ Đình Nguyên mượn bạc.
Còn về mèo và rùa trước đây, sợi kết trường thọ của nàng vẫn còn ở chỗhắnđấy....
Nàng giả bộ hiếu kì,đitới gần quan sát: "Hầu phủ quả nhiên khác biệt, ngay vả phòng giặt y phục cũng rộng lớn như vậy...khôngbiết bình thường có mấy nha hoàn phụ trách?"
Đó dù sao cũng là mèo Dương Thiệu tặng, lưu lại như vậy hình như... bởi vì nàng vẫn chưa đáp ứng gả chohắn, nhưng nếu đưa trả mèonhỏ, cũngkhôngbiết tới lúc nào mới có thể tìm mua đượcmộtcon khác, nhìn bộ dáng Miêu Miêu thích như vậy, nó nhất địnhsẽngoan ngoãn ở trong nhàkhôngchạy loạn.
"Hầu gia." Nàngnói, "khôngquấy rầy ngài chứ?"
Miêu Miêu nhảy xuống khỏi song cửa,đitheo sau.
Ngày đó, ca ca hình nhưkhôngxuấthiện, mẫu thân ngược lại rất thương tâm, nhưng Thẩm Nghiênđãquyết định hòa ly, ai cũngkhôngthể vãn hồi.
Kỷ Dao vuốt vuốt mặt mẫu thân: "Ai nha, nhìn nhầm rồi." Lại vươn vaimộtcái, "hôm nay ăn quá nhiều, con phảiđingủmộtlát."
Nàng takhôngsợ ảnh hưởng danh tiếng của bản thân hay sao?
Kỷ Dao ghét bỏ: "Nương, vậy chỉ có thểnóingười chẳng thương conmộtchút nào!"
đangnghĩ ngợi, nghe thấy Dương Thiệunói: "Nếu như nàng gả cho ta, liền trở thành chủ mẫu của viện này, tiến vào xem xem."
Hai con mèo nhìn nhau, vô cùng tập trung tinh thần, nàng hoàn toàn trở thành đồ trang trí! Miêu Miêu căn bảnkhôngthèm để ý tới nàng, Kỷ Dao tức tới mức vỗ nómộtphát, mắng: "Đồ thấy sắc quên nghĩa."
hắnkhôngtức giận sao?
trênmặt nàng ta nở nụ cười tươi rói, dường như vô cùng vừa ý đối với tửu trang.
"Sao vậy, ngài ấykhôngnhận sao?"
"Hoa hải đường này nởthậtđẹp." Nàng khẽnói, nhưng Dương Thiệu đó, đến nay nàngkhôngcòn gặp lại nữa.
Lúcđivào trong, nàng ta cầm túi rượu bên eo lên uốngmộtngụm, tư thái cực giống nam nhi.
Mẫu thân khóc, nhưng bà tâm cứng như sắt.
Đó chính là Tố Vân độc c·h·ế·t nàng, kiếp này ả ta cư nhiên rời khỏi phụ đệ rồi!
Nàngđitới cửa, nhìn vào bên trong.
Thấy nữ nhi bẹt miệng, Liêu thị lại cười, thầm nghĩ nếu Kỷ Dao thựcsựđimở tửu trang, bà có thể làm gì, thân làm phụ mẫu rốt cuộc vẫnkhôngthể lay chuyển được nữ nhi, ai bảo nữ nhi này tùy hứng như vậy cơ chứ. Nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới bản thân mình, năm đó bàmộtlòng quyết ý gả cho Kỷ Chương, mẫu thân ngăn cản bằng mọi cách, thế cho nên bà rời khỏi Liêu gia, sau đó mẫu thân còn đuổi tới đánh bà hai cái.
Đầu hạ cỏ cây xanh tốt, trongkhôngkhí bay tới mùi thơm của loài hoakhôngtên, rất nhạt.
Kỷ Đình Nguyên đứngmộtlúc, quay người rờiđi.
Chẳng trách kiếp trước Thẩm phu nhân nhiễm bệnh nằm liệt giường, cho dù Thẩm Nghiên vừa mới sinh con xong, cũng vội vàng trở về nhà chăm sóc. Sau đó Thẩm Nghiên muốn hòa ly, Thẩm phu nhân cũngkhôngchỉ trích nàng ta, yên yên tĩnh tĩnh tới giúp Thẩm Nghiên dọn hành lý.
Lời nàynóira, Kỷ Dao ngược lại có chút chùn bước, nàng nghĩ tới thái độ của Dương Thiệu trong lần tới Hầu phủ trước đó.
Tiểucônương vẫn nên có bộ dáng của tiểucônương!
"Méo!" Miêu Miêu há to miệng kêu.
Kỷ Dao buồn cười, lại liếc nhìn ca camộtcái, cảm thấy hôm nay Kỷ Đình Nguyên xác thực là kì quái, cư nhiên phá lệnóigiúp Thẩm Nghiên, nàng rất muốn trêu chọcmộtchút, nhưng vẫn là nhịn xuống. Ca ca thựcsựlà da mặt mỏng, nếu như nàngnóilời xoi mói, khẳng định là sau này ca casẽkhôngnóinhững lời tương tự như vậy nữa.
Thực ra muốn khiến Kỷ Dao vui vẻ rất dễ dàng, tặng đồ nàng thích là được, kiếp trước là châu bảo, là phú quý, kiếp này, nàng thích những đồ vậtnhỏnhư vậy.
Chỗ này Dương Thiệu thường xuyên lui tới,hắnở trong này xem sách, cũng tiếp đãi khách ở đây, nhưng Kỷ Dao rất ít khi tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Dao kìm nén.
"Chỉ cómộtmình bản Hầu, có thể có bao nhiêu y phục?" Dương Thiệu trầm ngâm, "vốn dĩ mẫu thânnóimuốn tăng thêmmộtngười, nhưng nha hoàn đó bản tính bất thiện, bị đuổi ra khỏi phủ rồi, hình như tên Tố Vân gì đó."
Miêu Miêu từtrêncao cao ngạo nhìn xuống nó.
Dương Thiệu cười: "Có dùng sai haykhông, cònkhôngphải là chuyện do nàng quyết định sao?"hắnkéo tay Kỷ Dao, "rốt cuộc bản Hầu có điểm nàokhôngtốt?"
Lời tác giả: Hầu gia lắc lư đuôinhỏ: Tiểu gia chuẩn bị xong rồi nà!
"Quấy rầy cái gì chứ, sao lại xa lạ như vậy." Dương Thiệu ngẩng đầu nhìn nàng cười, "vàođi."
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
hắnnhìn nàng chằm chằm.
Chỉ là lúc đó nàng chưa từng suy nghĩ xem lí do là vì sao....
"Đúng."
Muội muội thay lòng trước, xem rađãhạ quyết tâmsẽkhônggả cho Dương Thiệu, Kỷ Đình Nguyên thở dài: "Được, ta lập tức mangđitrả, đúng lúc chỗ ta cómộtvò rượu ngon, cùng nhấm nháp với Hầu giamộtchút." Dương Thiệu nghe thấy, nhất địnhsẽmuốn uống rượu.
Bởi vì Tố Vân đó làm việc rất chăm chỉ, có nề nếp, đem y phục của Dương Thiệu giặt sạchsẽkhôngtỳ vết, bình thường mặtkhôngbiểu cảm,trênmặt cómộtvết sẹo nhạt, nghenóiThái phu nhân cứu ả ta từ trong taymộtchủ tử độc ác. Ả ta nhìn thấy nàng, trong măt cứ lộ ra vẻkhôngthích.
Nhuyễn kiệu trực tiếp khiêng tới trước viện của thư phòng.
Kỷ Đình Nguyên kì quái liếc nhìn muội muội, cáo lui trước.
Kỷ Chương sửng sốt, gật gật đầu: "Là vi phụ cổ hủ."
Kỷ Daonói: "Hầu gia người tài bận rộn, vốn cũngkhôngmuốn làm lãng phí thời gian của Hầu gia."
Đương nhiên rồi, nếukhôngcòn muốn nàng làm cái gì nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Dao khẽ thở phào, coi nhưkhôngcần lo lắng về người đó nữa.
Đúng vậy, chỉ là "hoa năm nào cũng giống nhau, người năm nào cũng khác biệt", Hoài Viễn Hầu phủ này vẫn vậy, nhưng nàng khác, Dương Thiệu cũng khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Dao cũngkhôngbiết nó có nghe hiểu haykhông, phụtmộttiếng bật cười.
Kỷ Dao lo sợđivào, đem ngân lượng đặttrênbàn: "Ca canói, nếu như là ta mang tớithìngàisẽnhận, đúngkhông?"
"Ngài ấynói, muội đem trả ngài ấy liền nhận." Kỷ Đình Nguyên hồi tưởng lại biểu cảm của Dương Thiệu, dường nhưhắnkhônghề tức giận, hình như biếtrõmuội muộisẽquyết định như vậy.hắnta vỗ vỗ bả vai Kỷ Dao, "Hầu gia ngườikhôngtệ, muộinóichuyện khách khímộtchút, đừng khiến Hầu gia khó xử."
Liêu thị:....
Dương Thiệu nhìn nàng, cảm thấy nụ cười của nàng rất ngọt ngào: "Hôm nay chỉ tới đưa bạc thôi sao?"
"khôngcó người khác?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa rồi nàng lại ám chỉmộtlần nữa, nhưng Dương Thiệu cư nhiên vẫn có thể tươi cười đối đáp,hắnthựcsựlà nhẫn nại hơn trước đây, cũng ôn nhu hơn. Kỷ Dao trầm mặc, Dương Thiệu như vậy, làm nàngkhôngnỡ đố xử cứng rắn.
Kỷ Dao cầm ngân lượngđitới Hoài Viễn hầu phủ.
Dương Thiệunói: "Chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể ở đây mãi mãi."
Nàng trở về tiểu viện của chính mình.
Lúc này Kỷ Chươngnói: "Thực racônương gia mở tửu trang cũngkhôngcó gì, nàng ta là trưởng quầy, cũngkhôngphải là tiểu nhị phải xuất đầu lộ diện, chính là mặcmộtthân y bào của nam nhân, nhìnkhôngquen."
Kỷ Đình Nguyênnói: "khôngphảinóilà huynh mời ngài ấy uống rượu hay sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.