Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71


"Nhận là tốt, tránh cho nợ nhân tình..." Liêu thị do dự trong chốc lát, "ngài ấy cònnóigì nữakhông?"

Cánh tay cởi ngọc đái của Dương Thiệu ngừng lại: "Từ gia nào? Từ gia của Từ Lang sao?"

"Học từ tỷ tỷ, nếunóirathìcũng chỉ biếtmộthai mà thôi," Kỷ Dao có chút ngại ngùng, "tỷ tỷ vẽ mới là tuyệt diệu." Nhìn Từ Lang, "ta vẫn là nhìn Từ công tử vẽ tranh thôi." Nàng thầm nghĩ, đều do nươngnóilinh tinh, cứ nhất địnhnóinàng biết vẽ tranh, biết phẩm tranh, chút hiểu biết da lông của nàng nào dám thểhiệntrước mặt tài tử.

Thái tử điện hạ của nàng ta dũng cảm biết bao, nhân từ biết bao, mặc dù nàng ta lo lắng, nhưng ngày càng thíchhắnhơn.

Kỷ Dao tới sương phòng vẽ mày thay đổi y phục.

Tống Diệm trịnh trọngnói: "Phụ hoàng, nhi thầnkhônghối hận!"

Tống Thụy cảm thấy đại ca này đúng là liều mạng, chính là muốn cầu quý phú trong nguy hiểm,hắnta làkhôngcần mạng nữa đây mà, cư nhiên dám làm loại chuyện này, ôm quyềnnói: "Đại hoàng huynh, huynh bảo trọng!"

"Bất kể ra sao, Thái tử vẫn là rất dũng cảm." Kỷ Đình Nguyên thậm chí còn cảm thấy bội phục.

Vừa tới cửa, liền cảm thấy mát mẻ, nhìn vào bên trong, bên trái đặtmộtđỉnh băng cực lớn, khí mát phát ra từ chỗ đó.

Vẽ cái khác còn tốt, nếu như vẽ hùng ưng, có khả năng tới cuối cùngsẽbiến thànhmộtcon gà, dù sao muội muội còn chưa học tốt, thư pháp của muội muội ngược lạikhôngtệ.

"Vâng, Phụ hoàng, nếu như Phụ hoàng đồng ý, ngày mai nhi thần lập tức xuất kinh, bởi vì bách tính Thương Châu e rằngkhôngđợi được nữa."

Tống Thụy nhíu mày, thầm nghĩ, cũngkhôngbiết Tống Diệm có thể bình an trở về haykhông, nếu nhưhắnta trở về, có phải làsẽngồi vững chắctrênbảo tọa Thái tử haykhông?

hắnkhôngthèm để ý, quay người rờiđi.

Duy chỉ có Kỷ Daokhôngnóigì, nàngđangnghĩ tới nét chữtrêngiấy tuyên thành ngày đótrênbàn Dương Thiệu, chính là chữ "ôn dịch", cho nên chuyện này là kết quả sau khihắnthương lượng với Thái tử, hay là... bất kể như thế nào, Thái tử của kiếp này thựcsựlà khiến người ta nhìn với cặp mắt khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

hắnkhôngphải là nên ở trong tửu trang hay sao?

Kỷ Đình Nguyên cười: "Từ công tử thựcsựlà kiến thức rộng rãi."

Tống Diệm cười: "Ta đương nhiênsẽbảo trọng, ngày khác gặp mặt."

Dường như tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi, lần trước Thái phu nhân có thay đổi nhận định với nàng, hung thủ cũngkhôngcòn ở Hầu phủ, Dương Thiệu trở nên rất ôn nhu, rất thấu hiểu lòng người, nhưng chính vì như vậy, nàng mới cảm thấy bất an.

"khôngcó."

Liêu thị rất vừa lòng, lần này nữ nhi tương đối nghe lời. Nhưng bà có chút mâu thuẫn, dù sao điều kiện của Dương Thiệu rất tốt, nếu như ngài ấythậtlòng muốn cưới, rất khó để cự tuyệt, nữ nhi gả tới đó chính là phu nhân Hầu gia, còn là phu nhân Đô đốc nữa.

"Cái này..." Trần Tố bất chấp khó khănnói, "khôngphải trước đây Hầu gia phái người nhìn Kỷ gia chằm chằm hay sao?"

Liêu thị khenkhôngdứt lời.

"Vâng, nhất địnhsẽ, huynh yên tâm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam nhân ngược lại lại nắm rất chặt.

"May mà phu nhân cho mời, nhà chúng ta cũng nhàn rỗi, hôm naykhôngcó chuyện gì." Liêu thị kéo Kỷ Dao tới, "mau gặp qua phu nhân."

Hoàng thượng dựa vào ghế, đôi mắt vốnđanghíp lại đột nhiên trừng lớn: "Connóicái gì, Diệm nhi?"

"Gặp qua Dương Đô đốc." Từ Lang cườinói, "cho mờikhôngbằng tương ngộ, Dương Đô đốc cũng ngồi xuống uốngmộtchén trà chứ."

Khóe miệng nàng dương lên.

Sao ca ca lại như vậy, bản thân nàngđãtự giễu rồi, ca ca cư nhiên còn giẫm thêmmộtchân, Kỷ Dao cắn môi.

Từ gia cũng vậy, chắc là vẫn luôn yên yên ổn ổn.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, có loại cảm giác làn da trắng tới mức trong suốt, Từ Lang nhìn nàng chăm chú hỏi: "cho ănđi."

Đợi lúcđitới cổng trà trang, xe ngựa dừng lại.

Kỷ Dao thầm nghĩ, có phải nàng vẫn xấu xa như vậy haykhông? Giống như kiếp trước... hoặc là, nàng vẫn là nên cự tuyệt Dương Thiệu.

Muội muội như vậy, Từ Lang nhìn thấy,sẽcàngyêuthích hơnđi?

Trà trang tứ quý là nơi vui chơi giải trí chỉ xếp sau Vân hòa cư, cảnh sắc phủ đệ thanh lịch tao nhã, nhưng lại rất thú vị, trồng các loại cây phong, tử đằng, chuối tây, mangmộtphong cách riêng.

Nàngkhôngthể giống như kiếp trước nữa,rõràngkhôngthích nhưng vẫn gả chohắn, làm lỡ dởhắnmộtđời.

Tin tức truyền ra ngoài, Hoàng thái hậu suýt nữathìtức c·h·ế·t, bà ta cảm thấy tôn tử này ngốc rồi, chiêu gọi Tống Diệm tới quỳ gối dập đầu mắng chomộttrận, nhưng thánh chỉkhôngthể trái,khôngthểkhôngđi, ngược lại là Kiều An ôm nhi tử Hàn nhi, yên yên tĩnh tĩnh nhìn Tống Diệm cười.

Lần trước tới Hầu phủ cũngkhôngthấy nàng trang điểm đẹp như thế này.

Khi trở về nhà, Liêu thị hỏi: "Thế nào, có nhận ngân lượng của conkhông?"

Thủy đình xây dựngtrênhồ nước, ba mặt quả nhiên được bao bọc bởi nước,mộtmặt trồng hoa sen,đãcó nụ hoa, có rất nhiều chuồn chuồn bay tới bay lui. Còn cómộtmặt nuôi rất nhiều cá chép, thấy có người đến, đều vây tới, màu đỏ màu vàng, rất đẹp mắt.

Liêu thị mím môi cười: "Từ công tử tướng mạo phong thái bậc này, muốn cưới thựcsựquá dễ dàng."

Trần Tốđimộtlượt liền pháthiệnra người, lập tức bẩm báo Dương Thiệu.

Bốn phía trang hoàng vô cùng tao nhã, trong đình viện có rất nhiều hoa lan, Kỷ Dao nhận ra có mấy loài rất khó trồng.

NghenóiTống Diệmđãra xuất hành, Dương Thiệu đứng trước cửa sổ nhìn ra phương xa,mộtlúc lâukhôngnóigì.

Từ Lang mỉm cười: "Đây là điểm tâm, tuyết hoa bánh, ép vụn liền thành thức ăn cho cá, bởi vìkhôngdầu mỡ cá ăn vàokhôngsao."

hắnlạnh giọngnói.

Liêu thị đau đầu.

"Làm sao, Kỷ gia xảy ra chuyện rồi?"

Chương 71

Từ phu nhân cũng tới tiếp đãi Liêu thị: "khôngbiết có quấy rầy haykhông? Ta vốn muốn đưa thiệp mời trướcmộtngày vào lần hưu mộc sau, nhưng lão gia lại vội, ông ấy ấy à, có chuyện làkhônggác đến ngày hôm sau được."

hắnhơi mỉm cười: "Kỷcônươngđanglàm gì vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"khôngphải, là ngày hôm nay Từ gia phát thiệp mời, Kỷ gia đều tới Trà trang tứ quý làm khách rồi."

Kỷ Dao nâng tay lên ngửi.

Cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, mặc dù Kỷ Daokhôngmuốn gặp Dương Thiệu ở đây, nhưngkhôngthểkhônggặp, nàng quay người hành lễ: "Tiểu nữ tử gặp qua Hầu gia."

nóirathì, kiếp trước nàng chưa từng gặp qua Từ Lang,hiệnnay nghĩ lại có lẽ là trong sách chưa từng nhắc tới Từ Lang này là vai diễn gì,hắnta là người tự do sống trong thế giới này.

"sẽkhôngcó chuyện gì? Từ gia kiađangyênđanglành lại mời bọn họ,rõràng là dự định đề thân." Nhưnghắnkhôngđể ý tới cách làm của Từ gia,hắnchỉ để ý Kỷ Dao.

Nam nhân vận sức chờ phát động, giống nhưmộtcon báo sănđangẩnnấp.

Nhưng ngày đó khi nghe thấyhắnnóivới Tạ Minh Khakhôngmuốn gặp nàng, nàngrõràng cảm thấy rất khó chịu. Khihắndừng trước màn kiệu ngày hôm đó, trái tim nàng thắt lại.

Bộ dáng hơi ảo não của tiểucônương cực kỳ đángyêu, cánh môi vốnđãđỏ bị nàng cắn ramộtvết hằn hình răng, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Loại địa phương đó, người khác tránh cònkhôngkịp,hắnta cư nhiên lại có dũng khí như vậy, Hoàng thượng vô cùng kinh ngạc, trầm ngâm chốc lát: "Con thựcsựđãsuy nghĩ kỹ rồi?"

Quả nhiên đầy đủ giấy bút nghiên mực.

hắnkhôngđivào, vẫnđangquan sát.

Ba ngườiđitới Nhã hương uyển.

Cũng được, nếuđãquyết định rồi, nàngkhôngnên nghĩ tới cái khác nữa, hoặc là Từ Lang mới là người thích hợp với nàng.

"Tuân lệnh." Hứa Như Nam lĩnh mệnh.

"Nhi thần có nghenóiôn dịch hoành hành, lan tới chỗ nào, liền đoạtđivô số tính mạng ở chỗ đó, nhi thần muốn dẫn Thái yđicứu trị bách tính, trấn an lòng người, thỉnh Phụ hoàng phê chuẩn!"

Bà cảm thấy Kỷ Dao lại trở về thời điểm vô cùng tùy hứng lúc trước rồi... khi mười ba tuổithìngoanmộtchút, đến nay cập kê rồi lạikhôngngoan nữa.

Giờ khắc đó, trái tim thả lỏng của Kỷ Dao đột nhiên co rúm lại, đối diện đôi mắt chứa ý cười của nam nhân, nàngnóicho có lệ: " Đầm nướckhôngkể nông sâu, chỉ cần có rồng là linh, viện tử có tốt haykhôngkhôngphải căn cứ vào mức độ rộng lớn, Hầu gia lànóicái này hay sao?"

Nhi tử được khen, Từ phu nhân đại để cũng hiểu được ý của Liêu thị.

Màtrênthực tế, Kỷ Dao cũngkhôngbiết trả lời như thế nào.

"Ngài có giải thích chuyện lần trước với conkhông?" Liêu thị lại hỏi.

Mặc dùkhôngthừa nhận bản thân mình háo sắc, nhưng lòngyêuthích cái đẹpthìai cũng có, Kỷ Dao lại đángyêunhư vậy, gia thế cũngkhôngtệ,hắntakhôngcó lí do gì đểkhôngnguyện ý.

"Phu nhân hảo." Kỷ Dao tiến lên thỉnh an.

Nam tử trẻ tuổi mặc y bào mặc huyền, cả người đều đắm mình trong ánh nắng mặt trời, Tống Vân nhìnhắnta, đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.

Liêu thịkhôngtin: "Ngài ấy thựcsựkhôngnóimuốn cưới con?"

sựmê hoặckhônghềnhỏ.

Ngàyhắnta xuất hành, đám người Tống Vân tới cửa cung đưa tiễn.

Tới gần, liền ngửi thấy mùi hươngtrênngười nàng, cụp mắt nhìn thấy cần cổ thon dài tuyết trắng của nàng, Dương Thiệu chầm chậmnói: "Kỷcônương, thỉnh tiếp tục vẽ."

" Con có biết ôn dịch là gìkhông?" Lúc trước có quan viên bẩm báo,nóiVu huyện ở Thương Châu xuấthiệnôn dịch, ôngđãlệnh cho Tri phủ Thương Châu trợ giúp, Hoàng thượng cau mày, "bệnh này nếu bị truyền nhiễmkhôngdễ điều trị."

........

Nàng nghiêng đầu nhìn, sắc mặthắnvẫn ôn hòa, nhưng ánh sáng trong mắt giống như bị đóng băng, chợt lóe lên rồi biến mất.

Kỷ Dao là tiểucônương xinh đẹp nhấthắnta từng gặp.

Gần đây bản thân Tống Vân rơi vào nữ nhi tình trường, buồn bựckhôngvui, nhưng ngược lại Tống Diệm giống như thoát thai hoán cốt, hai người so sánh, Tống Vân thấy mình thựcsựkém cỏi. Chẳng trách Phụ hoàngkhôngđể cho mình ngồi lên vị trí Thái tử, mình hẳn là nên tiến bộ hơn chút nữa.

"Trà trang tứ quý." Dương Thiệu ngồi xe ngựa, "lập tứcđi."

Chỉ nghe thấy tiếp cốpmộtcái, Dương Thiệu khóa chặt ngọc đái, lấymộtngoại bào sạchsẽtừ trong tủ y phục ra mặc vào, ngay sau đó liềnđira ngoài.

"Nhận rồi."

Hai người ở bên bờ đối diện, Dương Thiệu nhìnkhôngrõlắm, nhưng thân hình mặc y phục màu đỏanhđào của tiểucônương kia, lại vô cùng thân thuộc.

hắnta phân phó gã sai vặt rót trà.

Bởi vì nàng vẫn chưa sinh ra tâm tư muốn lập tức gả cho Dương Thiệu!

Hoàng thượng cũng có ý thửhắnta, đổi sang triệu Kim thái y tới hỏi, sau đó vung ngự bút, lệnh cho Tống Diệm tới Thương Châu cứu trị bách tính, bảo vệ an bình vùng đất đó."

Có lẽ, nàng căn bảnkhôngthích Dương Thiệuđi?

Dần dần bức tranh có chútkhôngthể miêu tả nổi....

"Huynhnóinhư vậy, ta càng muốn xem." Dương Thiệu đặt chén trà xuống,đitới."

"đangvẽ tranh." Kỷ Dao thầm mong Dương Thiệu rờiđi, bởi vì cảm thấy tình cảnhhiệntại thựcsựrất kì quái, nhưng lạikhôngtiện mở miệngnóitrực tiếp.

Kỷ Chương hơi đỏ mặt: "Nào có, nào có, Từ đại nhân khen trật rồi, bản lĩnh của ta so với ngàithìkhôngđáng để nhắc tới!"

Ba ngườiđitớimộttrong những gian của Nhã hương uyển.

trênđường, Từ phu nhân nhìn bóng lưng của Từ Lang và Kỷ Daođiở phía trước: "Ta có hai nhi tử, đại nhi tử ở Thành Châu xa xôi, trong nhà chỉ còn lại Lang nhi, vẫn luôn muốn cómộtnữ nhi, có điều có con dâu cũng như vậy cả thôi."

"Chọn tám người thân thủ tốtmộtchút, đừng để Thái tử pháthiệnra," Dương Thiệunói, "cũng đừng để cho bất kì người nào pháthiệnra."

"Con đứa trẻ này, càng ngày càng tùy hứng, con sắp mười sáu rồi, nếu thựcsựnghe cha con, chắc chắnsẽbỏ lỡ cơ hội." Liêu thị vỗ vỗ cánh tay nữ nhi, "nóicho nương nghethìcó làm sao, nương còn có thể bức ép con sao?"

Kỷ Đình Nguyên thấy nàng động thủ, liền muốn cười.

Ánh mắt Tống Thụy chớp sáng,nhỏgiọngnóivới tâm phúc mấy câu.

Tống Diệm cáo biệt với đệ đệ khác, cưỡi ngựa rờiđi.

Hoàng thượng nhìn Tống Diệm chăm chú: " Diệm nhi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, càngkhôngcần phảinóitới ý chỉ của Trẫm."

Cũngkhôngbiết bọn họđangở chỗ nào, Dương Thiệu sai Trần Tốđithăm dò, bản thânhắnđitới nhã gian uốngmộtchén trà trước.

Đám người Từ lão gia Từ phu nhân tiến tới đón.

"Nàng nên vẽ như thế này." Dương Thiệu tiến lên nắm lấy tay nàng, điểm bút tại chỗ, "tay nàng quá run, Tạ thiếu phu nhân chưa dạy qua nàng sao?"

"Đứa trẻ này còn ngốc cái gì?" Liêu thịnói, "đều mời như vậy rồi, con còn muốn làm ra vẻ? Bản thân con tựnóimuốn nhìn xem mấy lần nữa,hiệnnaykhôngphải chính là cơ hội hay sao?" Sợ nữ nhikhôngnghe lời, bà liên tục bảo đảm, "nươngkhôngép con thành thân, chỉ làđitới đó xem xem."

Mùi vị nhàn nhạt.

"Vậythìđương nhiên phảiđi."

Tống Diệm ôm hai mẫu tử Kiều An vào lòng, hôn lên trán Kiều An.

"Muội ấy muốn vẽmộthùng ưng, nhưnghiệntạikhôngbiết vẽ thành cái gì nữa," Kỷ Đình Nguyênnói, "Hầu giakhôngcần nhìn đâu."

Lúc nào cũng là câu này, Liêu thị cảm thấy buồn cười.

Trần Tốđitheo sau: "Hầu gia, ngài muốnđiđâu."

Từ Langkhôngkhỏi kinh ngạc, Dương Đô đốc này sao lại hành xử như vậy?đangcảm thấy kì quái, Dương Thiệuđãbuông tay ra, nhìn Kỷ Daođanghơi đỏ mặt: "Kỷcônương, vừa rồi bản Hầu vội vàng muốn chỉ điểm, có hơi đường đột, xin thứ lỗi."

hắnlàđanghỏi nàng có muốn làm phu nhân Hầu phủ haykhông.

"đãsớm muốn uống trà cùng Kỷ đại nhân rồi, nhưng nghenóiKỷ đại nhân bận rộn công vụ,khôngthể phân thân." Từ lão gia nắm tay Kỷ Chương, "lần trước Hoàng thượng tán thưởng đại nhân chính trực công minh, quảthậtlà tấm gương mẫu mực."

Từ Lang cũngkhôngđể ý, thu khăn tay vào trong tay áo.

Từ Lang cườinói: " Được."

"Gặp qua phu nhân." Từ Lang cũng tiến lên hành lễ, "ngày đó rờiđitrước, cũng chưa kịp cáo biệt với mọi người, thất lễ."

Mẫu thân vẫn là nhìn ra được, Kỷ Dao mím môi.

Từ Langnói: "cônương chắcđang,"hắnta giơ tay ra, dự định chỉ điểm Kỷ Daomộtchút, chính vào lúc này liền nghe thấy giọngnóitrầm thấp, "Tán Minh."

Từ Lang cười cười: "Vẽ tranh coi trọng ý cảnh, cũngkhôngcần phải quá tinh thông, hơn nữa, bản thân mình vui là được."hắnta chọn bút lông cho Kỷ Dao, "bình thườngcônương vẽ cái gì?"

"Hầu gia?" Kỷ Đình Nguyên quay người, vô cùng ngoài ý muốn, "sao Hầu gia lại ở đây?"

Miệng lưỡi ngược lại rất lanh lợi, Dương Thiệu cười nhạt: "Chính xác, cho dù là phòng ốc diện tích cựcnhỏ, chỉ cần có nàng ở đóthìđều là thập toàn tập mỹ.

Tống Diệm ở Ngự thư phòng đề cập tới ôn dịch ở Thương Châu với Hoàng thượng.

Trần Tố cũng vội lên lưng ngựađitheo.

Người này thựcsựrất thông minh, Kỷ Dao thầm nghĩ, nàng chỉ là nhìnmộtchút liền bị pháthiện.

"Đúng, Từ lão gia mời chúng ta uống ta, Hầu gia, đây là Từ công tử." Kỷ Đình Nguyên khẽ ho, bây giờ mới nghĩ ra Dương Thiệu thích Kỷ Dao, hơn nữa hôm nay Kỷ Dao là tới gặp mặt Từ Lang, trong lònghắnta lại càng thêm đồng tình Dương Thiệu.

Trần Tố đáp: "Vâng."

Từ Lang để ý thấy ánh mắt của nàng, giới thiệu chủng loại của hoa lan.

Ắt hẳn là do uống say, Kỷ Dao thầm nghĩ, tửu lượng của Từ Lang cũng rất thấp,khôngbiết ngày hôm đó có mang theo đá điểm thương haykhông.

"Vâng."

Hồi tưởng lại trước đây, thực ra từ đầu tới cuối Tống Vân đềukhônghề chủ động đối phóhắn, đều do bản thânhắnbị mỡ heo che mất tim, cứ nhất định phảiđichọc Tống Vân, mới dẫn tới thất bại. Tống Diệm thầm lắc đầu, mỉm cườinói: "Đa tạ Nhị đệ nhắc nhở, takhôngở trong Kinh thành, còn mong đệ chăm sóc cho Phụ hoàng."

Tư thái hành lễ của tiểucônương rất đoan chính, lúc đứng lưng thẳng tắp, vừa nhìn liền biết gia giáokhôngtệ, lại nhìn khuôn mặt nàng, xinh đẹp giống như hoa thược dược trong viện tử, Từ phu nhân liền cười: "Ngày đó tới Tạ phủ uống rượu đầy tháng, người quá đôngkhôngđược nhìn thấy,thậtđúng là hối hận, tiểucônương xinh đẹp như thế này, sớm gặp tốt biết bao!"

hắnđãđem những việc nên làm, có thể làm, nên giả bộ đều làm hết rồi, nếu như Kỷ Dao vẫnkhôngnguyện ý...hắnsẽkhônghạ thủ lưu tình đối với nàng nữa.

Kỷ Dao lắc lắc đầu, tại sao lại nghĩ tớihắnrồi.

Trần Tố nhận được tin tức, trong lòng thấp thỏm bất an.

Lời này Kim thái y cũng từngnóiqua, Tống Diệm đột nhiên cảm thấy Nhị đệ làm người cũngkhôngtệ lắm.

"khônghề." Kỷ Dao hồi đáp.

Từ Langnói: "Kỷcônương thích vẽ cái gì? Học vẽ từ ai?"

"Có Thái y ở đó, sợ cái gì?" Kỷ Chươngnói, "nam nhi chí tại bốn phương."

Lúcđira, mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, Liêu thị đặc biệt cao hứng: "Sớm nên như thế này, nhìn xem, ai có thể so được với con?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Khiến huynh chê cười rồi, ta thấy Kỷcônương chắc là cũng nhận ra..." Từ Langnói, "nếukhôngcũngsẽkhôngnhìn tỉ mỉ như vậy."

hắnta tiếp tục khuyên giải, Kỷ Daonói: "Vẽ tranh hoa cỏ."

"Nhanh, Dao Dao,đitrang điểmmộtchút." Liêu thị thúc giục.

"Nhi thần muốnđiThương Châu."

Kỷ Dao chấm mực, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhấc bút bắt đầu vẽ, nàng dự định vẽmộtbức hùng ưng đồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cùng lúc đó, Dương Thiệu vừa mới trở về phủ.

Từ Lang đưa tớimộtchiếc khăn tay: "Lau tayđi, vẫn là có chút dầu."

Bốn người dùng xong ngọ thiện, Chu ma ma mang tớimộttấm thiệp: "Từ lão gia mời lão gia phu nhân,cônương công tử tới Trà trang tứ quý (tứ quý ở đây là có nghĩa là bốn quý trong năm) uống trà,nóinếu như bận việc, có thể đổi sang ngày hưu mộc lần sau."

Thái tửđiThương Châu chữa trị ôn dịch, triều đình và dân gian đều bị kinh động, đó dù sao cũng là Trữ quân, nhưng Hoàng thượng cư nhiên đồng ý rồi.

Ánh mắt nam nhân thẳng thắn, Kỷ Dao ngược lại bịhắnta nhìn tới mức có chút đỏ mặt.

"không, Phụ hoàng, nhi thần hỏi qua Kim thái y,thìra Kim thái y vẫn ngầm nghiên cứu phương thuốc đối phó bệnh dịch, đến nayđãcó chút hiệu quả. Nhi thần tin rằng, nhi thần mang Kim thái yđitới đó, nhất định có thể ngăn chặn tai họa này, để bách tích cảm tạ ân đức của Phụ hoàng."

Dương Thiệu đánh giá nàngmộtchút, vừa rồi cách quá xa nhìnkhôngrõ,hiệntại nhìnrõràng, Kỷ Dao trang điểm vô cùng xinh đẹp.

Kỷ Đình Nguyên nhìn muội muội, nhịnkhôngđược càng đồng tình Dương Thiệu.

Kỷ Dao cứng ngắc vẽ mấy nét bút.

So với vừa rồi còn vẽ lệch hơn, khóe miệng Từ Lang cong lên: "Kỷcônương,cônương nên...."

"Vừa rồi gặpmộtvị bằng hữu." Dương Thiệu sơ lượckhôngnhắc tới, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Dao, "đây là Kỷcônương sao?"

Từ phu nhânnói: "Vừa rồi ta có nghe phu nhânnói, Kỷcônương biết vẽ tranh, cũng biết phẩm tranh,khôngbằng mấy đứađitới Nhã hương uyển của trà trang vẽ tranh, ở đó cái gì cũng có."

"Hầu gia, chỉ là uống trà, chắcsẽkhôngcó chuyện gì đâu."

Kỷ Dao cau mày: "Nương, người hỏi làm gì? Con đềunóilàkhônggấp gáp muốn gả ra ngoài rồi."

Bọn họ ngồi trong thủy đình, Từ phu nhân có ý tạo cơ hội cho nhi tử, bởi vì bình thườngkhônghề gặp mặt, làm sao có thể hiểu nhau?

mộtsố ngườinóiđây là vì khảo nghiệm Thái tử, cómộtsố ngườinóilà Hoàng thượng long ân, cómộtsố ngườiâmthầm phỏng đoán, đoán rằng Hoàng thượngkhôngmuốn để cho Thái tử sống, mọi người thi nhau nghị luận, khi Kỷ gia quây quần ăn cơm, cũngkhôngtránh khỏi nhắc tới chuyện này.

Kỷ Đình Nguyên cười: "Như muội cũng được gọi là vẽ tranh hoa cỏ?"

Từ phu nhânthậtbiếtnóichuyện, Liêu thị cườinói: "Ôi chao, cònkhôngphải sao, ta cũng rất hối hận, nhưng ta và Từ công tử có duyên, cư nhiên gặp được nhau ở tửu trang."

"Tađãnóirồi mà, con còn giấu giấu diếm diếm, con giấu nổi sao? Giả sử nếu muốn cưới con, nhất địnhsẽcó hành động, tới lúc đókhôngphải là ta vẫn biết được hay sao?" Liêu thị nghiêng người tới phía trước, "conkhôngđáp ứng đúngkhông?"

"Từ đâu vậy?" Kỷ Dao kinh ngạc, "cái này công tử cũng tùy thân mang theo sao?"

Quả nhiên Kỷ Dao càng vẽ càng lệch.

Khó trách kiếp trước Tạ Minh Thiều khăng khăng muốn đoạt nàng tới tay mới thôi.

hắnđứng dướimộtgốc cây, đứng im bất động.

Kỷ Dao ngơ ngác.

trênkhuôn mặt có loại cảm giác tinh nghịch, Từ Lang nhìn nàngmộtcái, khóe miệng cũng cong lên.

hắnkhôngcho phép chuyện này thất bại.

Bốn người vừanóivừađitới cửa thùy hoa.

Từ Lang chọn xong bút lông đưa cho nàng, lệnh cho gã sai vặt mài mực.

hiệntại,hắnđối tốt với nàng như vậy, nhưng nàng vẫnkhôngmuốn gả, nàng chỉ làkhôngnhẫn tâm cự tuyệt.

Có Kỷ Đình Nguyên đồng hành, cũngkhôngtrái với thông lệ.

Trà trang tứ quý rất lớn, tổng cộng có năm tầng, tầng dưới ngoại trừ chỗ uống trà, còn có mấy sânnhỏđộc lập, cảnh sắc trong đình như lâm viên Giang Nam, mỗimộtnơi đều rất độc đáo, ở bên ngoài là thủy đình, để cho người uống trà vui thú cho cá ăn.

Đợi quen thuộc hơnmộtchút, nếu như Kỷ Dao thựcsựkhôngtệ, tự nhiênsẽtới đề thân.

Kỷ Dao hoảng loạn tới mức rơi bút.

Lúc này Kỷ Daođangcho cá ăn, vỗ vỗ lòng bàn tay, thức ăn vụn rơi xuống, dẫn tới đàn cá truy đuổi.

Dương Thiệu nghiêng người qua cửa sổ, có loại cảm giác muốn nhét Kỷ Dao vào trong túi.

Cái gì mà thời cơ tốt, lẽ nào muốn tạo phản sao? Phụ thânđangnhiễm bệnh, từ trước tới nay Tống Vânkhônghề cho rằng mình là đại thiện nhân, nhưnghắnta tuyệt đốikhônglàm loạn thần tặc tử!

Kỷ Daokhôngnhận khăn tay: "khôngnên làm bẩn khăn của công tử." Nàng vẫn là nên dùng khăn tay của mìnhđi.

Dương Thiệu đem ngoại bào cởi ra, liếc nhìnhắntamộtcái: "Chuyện gì?"

Từ đầu tới cuốihắnta đều rất ôn hòa, Kỷ Dao thầm nghĩkhônggiống Dương Thiệu,hắnlúc tốt lúc xấu, kể từ khi nàng quen biếthắn, liền có chút thay đổi thất thường, giống như mây mù làm cho người takhôngthể nhìnrõ.

Mỗi lần nàng ám thị,hắnđềukhônghề tức giận, sao đột nhiênhắntrở nên tốt như vậy? Kỷ Dao buông mắt suy nghĩ, hình nhưkhônggiống người trước đâymộtchút nào, Dương Thiệu trước đâysẽtức giận, mà Dương Thiệu của kiếp trướckhônghề tức giận, lần duy nhấthắntức giận, cho đến tận bây giờ nàng vẫn chưa hiểurõnguyên do là gì.

Kỷ Dao hạ quyết tâm, dao sắc chặt đay rối.

"Đương nhiên phảiđi." Liêu thị ánh mắt phát sáng, Từ Lang này bà vốn dĩ rất coi trọng,hiệnnay Từ phu nhân cho mời, vậy chỉ cómộtý nghĩa duy nhất, Từ Lang khẳng định cảm thấy nữ nhikhôngtệ, bẩm báo với người nhà.

Nàng từng ở đây hai năm, có chỗ nào màkhôngquen thuộc, đối với kết cấu trong viện tự nhiên là vừa ý, nhưng Dương Thiệurõràng có ý khác.

Kỷ Chương cười: "đithôi, cũng nhờ phúccôgia, mới có thểđiuống trà cùng Từ lão gia, Từ lão gia nàykhôngdễ mời người khác đâu."

Kỷ Dao đem thức ăn cho cá ném xuống, cá chép lập tức bơi tới quậy lên bọt nước.

Kỷ Dao nhìn thấy cũng rất thích,đangmuốn dựa vào lan can, Từ Lang ở phía trước đột nhiênđitới, đưa cho nàngmộtnắm thức ăn cho cá: "cho chúng nó ăn xem xem."

"Đại hoàng huynh, ôn dịch hung hiểm, "từ mũi miệng thâm nhập vào", huynh nhất định đừng dính phải, đặc biệt là khi thân thểkhôngthoải mái nhất định phải tránh xa." Tống Vân dặn dò.

"khôngmuốnnói." Kỷ Dao đứng lên rờiđi.

Tiểu nhị dẫn bọn họ tới nhã gian.

Trà trang tứ quý đều là trà thượng hạng, mùi hương bay vào cánh mũi.

Nửa ngày sau mới quay ngườinóivới Hứa Như Nam: "Ngươi dẫn theo mấy ngườiâmthầm bảo hộ Thái tử."

Thấy biểu tình của nhi tử, Từ phu nhân thầm nghĩ, từ cổanhhùng khó qua ải mỹ nhân, bà cườinói: "Trong phòng cũngkhôngcó ý tứ, ra thủy đình bên ngoàiđidạomộtchút hay hơn."nóivới Liêu thị, "bên đó mát mẻ, ba mặt đều là nước."

Lúc nàyđãqua tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng bức, dọc theo đườngđichỉ nghe thấy tiếng ve kêu, chim kêukhôngngừng.

Trần Tốâmthầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện!

"Ta thấy Hoàng thượng này cũngthậtnhẫn tâm." Liêu thị lắc đầu, "ta chính làkhôngnỡ, đây là ôn dịch đấy, vạn nhất có chuyện gì...."

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Nhìn bóng lưnghắnta, Tống Thụynói: "Khó có khi đại ca rờiđi, nhị ca,hiệnnay là thời cơ tốt nhất."

Kỷ Đình Nguyên còn chưa kịp phản ứng, tay Kỷ Daođãrun lên, lưu lại vết mựcrõràngtrêngiấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71