Phòng 1205
Thu Đường Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Ngày 16 tháng 9
Vìbạn nhân rathi thểtrong hồ cákia là ai,chínhlà NghiêmĐìnhhôm qua mới hất nước nóngvào người bạn.
Người đàn ông tên Dương Duệ vẫn chưa đi làm lại, bạn hỏi thăm số điện thoại của anh ta.
Bởi vì đồng nghiệp anh ta cũng không biết địa chỉ cụ thể, chỉ biết anh ta có một căn phòng ở Hinh Dư Gia Viên.
Phòng 05 cách thang máy khá gần, bạn tìm được nó rất nhanh.
Trong lòng bạn lo lắng không yên, nhưng không còn cách nào khác. Bạn đành phải mặt dày mày dạn hỏi thăm địa chỉ nhà Dương Duệ.
Bạnnhìn căn phòng này mà khôngthểkìm được sựrun rẩy của mình, bạn cảm giác nhưmìnhnhư bịrơivào hầm băng,hơi thởcũng sắp bịđóng băng.
Tổng giámđốcđi công táckhông cóởcông ty,cho nên mọivấnđề sẽđượcPhó tổng giámđốc giảiquyết.Đột nhiên công ty xảy rachuyện này,làm anh tađau cả đầu.Dùsao cũng còn trẻ, chưa gặpnhiều chuyện,cóhơi luống cuốngchân tay.Nhưng anh ta rất dứt khoátđồngý cho bạnnghỉ, chắcđãnghe tin bạn nôn mửaởcửa phòng tiếp tân rồi.
“Rốt cuộc là ai làm vậy?”
Cho dù bạn có bấm đi bấm lại bao nhiêu lần, cũng y như vậy.
Đập vào mắt là mộtđốngảnh chụp,trên tường dánđầyảnh của bạn.Bạn cười,nổi giận, nghi ngờ,bạn đi bộở phốbuôn bán, bạn hỏinhân viênvềgiá cả,bạnnhìn quanhhai bên đường lớn,bạn ngồiởquán càphêăn đồngọt…
Bạn đi vào tòa nhà cao tầng ở bên trái trước. Thang máy dừng ở tầng 12, bạn đi ra khỏi thang máy, yên lặng đi tìm phòng số 5.
Dần dần, hô hấp của bạn trở lại bình thường, bạn chầm chậm cong người nhìn hai chân mình.
Bạn cầm điện thoại gọi vào số này, mặc dù đã kết nối nhưng đầu dây bên kia không có âm thanh gì.
Nhìn cảnh tượng này làm bạn run rẩy, nỗi sợ không biết tên nắm chặt lấy tim bạn, bạn nghĩ nếu ngày tháng quái dị này cứ tiếp tục kéo dài, có lẽ không lâu nữa bạn sẽ điên lên mất.
Hầu hếtnhân viênđềuvây quanhcửaphòng tiếp tân,trong đấy hìnhnhư không cóai. Bạn tòmò láchquađám người,đivào phòng tiếp tân nhìn.
Lần này bạn gõ cửa, bên kia cánh cửa không có ai trả lời.
Bạn hỏi cô ta về Dương Duệ, cô ta lắc đầu tỏ vẻ không biết đến người này. Sau khi bạn xin lỗi cô ta, bạn lại cất bước đi đến phòng 1205 tòa chung cư bên phải.
Bạnkhôngnghe lọt một tiếng nào từmiệng chịLệ,bạn hoàn toànđắm chìm trong nỗi sợhãi của bảnthân.
Ngay lúc cơthể vàtâm trí bạnkhôngthể chống cựnổi nữa,haichân bạnđộtnhiên mềmnhũn, bạnngất xỉu.
Bạn bỏ chìakhóavà thẻtừvào túi xách,tìm phótổng giám đốc xinnghỉ.
Cái chăn đang đắp trên người không biết bị đẩy qua một bên từ bao giờ, quần áo ngủ gọn gàng chỉn chu cũng bị vén lên, lộ ra đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn.
Bạnđẩy cửanhẹnhàng đivàonhà, mớivào cửa đậpvào mắt bạn làchiếc sôpha dài màu be.Trước sôpha còn trải một tấm thảm lông dày, trên mặtthảm đặt một bàn tràbằngthủy tinh,đối diện sôpha TV LCD treo tường, dưới TVđặt một cái tủ TVnhỏ.Phía sau sôpha làkệsách cỡlớn,tách phòng làmviệc vàphòngkhách ra.Phía sau kệsáchcó thểthấy một cái bàn làm việc bằng gỗ vàchiếc máy tínhmàu trắng. Tất cảrèm cửa cócùng màuvới ghế sôphađược thảxuống hết, mặc dùlà ban ngàynhưng cănphòng lại cóvẻtối tăm.
Chị Lệngồi cạnh nói lờithấm thía anủi bạn:
Trongphòng trà không cócamera, cũngkhông ai biết xungđột xảy ra giữa bạnvàNghiêm Đình.Bạnđi đến bàn làm việc của mình, lấy dũngkhí mởngăn kéo cuối cùng ra, cầmchìakhóa vàthẻtừ bịbạnnhét vào ra.
Đối diện đốngảnhlà chiếc giường lớn màu trắng.Ga trải giườngvà chănđệm trên giường lộn xộn, nhưcóngười “quan hệ”kịch liệtởphía trên.Màở bốnchân giường đều cónhững xíchsắt rất dài.Cócái rơi trên mặt đất,cócái đangởtrong đống lộn xộn trên giường.Đầu kia của xích sắtđược buộc vàochiếcthắt lưng màunhung đen,ởthắt lưng còn có mộtchiếckhóa kim loạinho nhỏ.
Lòng bạn lo lắng như nước sôi trong chảo, trong lòng bạn liên tục quay cuồng, không thể bình tĩnh nổi.
Tôi cần phải nỗ lực hơn nữa.
Bạn đưa thẻ từ nhẹ nhàng quẹt vào máy thu ở cửa, “ting” một tiếng, cửa mở.
Tác giả có lời muốn nói:
…
Cạch——
Mỗi lần miêu tả đều cảm thấy mình lực bất tòng tâm, muốn viết cốt truyện ra chi tiết nhưng mà cảm thấy không được, y như là người mới viết vậy (hầy).
Bạn nói mỏi hết cả miệng, cuối cùng cũng biết nhà Dương Duệ ở Hinh Dư Gia Viên.
Bạn đẩy cửa đi vào khu chung cư, vừa đi bộ vừa quan sát tỉ mỉ từng tòa nhà.
Trong mơ là một không gian tối đen, áp lực đến mức làm bạn muốn ngạt thở. Bạn biết rõ mình đang nằm mơ, muốn thoát khỏi nó nhưng không có cách nào mở mắt.
Bạnnhìn tất cảnhữngthứ trước mặt,hô hấp trởnên khókhăn,rất nhiều hìnhảnh dần xuất hiện trongđầu.Bạn biết cánhcửa đangđóngchặt trongphòng là phòng tắm,mà bạn cực kỳ sợphòng tắm này,không có chút dũngkhí đẩy cửaphòng tắm ra.
Mặc dù bạn rất sợ, nhưng bạn xốc lại tinh thần chuẩn bị đi làm.
Trước khu chung cư là 12 căn biệt thự, ở giữa có 6 ngôi nhà một tầng, sau khu chung cư là 2 tòa nhà cao trên 20 tầng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không hiểu sao bạn lạithấy cănphòng này cóhơiquen thuộc,trongphòng yên tĩnh,hình nhưkhông có ai,bên tai bạnchỉnghe thấy tiếng tim mìnhđậpthình thịch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái cảm giác này làm cơ thể bạn cứng đờ, lòng nóng như lửa đốt muốn tỉnh lại, bạn run lên, mở hai mắt ra.
“Sao cảnh sát còn chưa đến?”
Cửa mởra.
Lồng ngực bạn phập phồng dữ dội, nhìn trần nhà quen thuộc điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Cảm giác muốn nôn mửakhi nhìnthấythi thểcủachó con lạiập đến,bạnđỡ lấyváchtường phòng tiếp tân nôn ra mật xanhmậtvàng.
Bạn rờikhỏi công ty,lại đến DuyệtKỷ Thương Hạlần nữa.
Bạnthửgọi hai tiếng,không cóai trả lời.
Mặc dù bạn không muốn đối mặt, nhưng là đồng nghiệp trong cùng một công ty, cho dù là Nghiêm Đình hay Phó tổng giám đốc, bạn không thể né được việc phải giao tiếp với họ. Chỉ mong Nghiêm Đình lý trí chút, sớm hiểu ra bạn và Phó tổng giám đốc không có bất kỳ quan hệ gì.
Trong công ty, các đồng nghiệp không ngồi đúng vị trí của mình, mà tập trung ở quầy lễ tân để nói chuyện. Mọi người vừa nói chuyện lại vừa liếc mắt nhìn vào phòng tiếp tân.
Bạn đến cửaphòng trànhìn ra ngoài,cảnhsát đãphong tỏa phòng tiếp tân, hỏi ai là ngườiđầu tiên phát hiện hiện trường.
Phòng tiếp tânvẫn gọn gàngnhư bìnhthường,sạch sẽsáng sủa, chỉlàcạnh cửa sổcó bày một cái ghếsa lon bên cạnhvà một bểcá lớn,trongđó cóthithể ngườichết.
“Thật là đáng sợ…”
Bị người ta nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng bạn vẫn cứ kiên trì.
Tay trái mởcửa của bạnkhẽrun rẩy,bạnđành phảivươn tay phải ra nắm chặt tay trái, hai tayvặn mạnhmột cái.
“Chắc chắn là một tên b**n th**!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạnvịn vàokhung cửa muốn bỏchạy, thếnhưng hai chânnhưbị đổxi măng khôngthểnhúc nhíchnổi.Hai tay bạnvẫn bámchặtvào khung cửa,ngón taynhưmuốn cắmvào trong.
Bên cạnhphòng tiếp tân làhànhlang dẫnđến các phòngkhác,mà ởđầu hành lang,đối diện quầy lễtân, cómột căn phòng dùng kính mờđểngăn cáchvớiphòng tiếp tân.Phòng tiếp tân dùng đểtiếpkhách hoặc dùngcho ngườithân của nhânviên ngồi chờ,ởtrong bày hai bộ sôphavà bàn tràrộng rãithoải mái, máy lọc nước vàkệđể tạpchí,còn cóvàichậu hoavàbể cá.
Bạn đến công ty đúng giờ, lại thấy công ty đang loạn hết cả lên.
Bạn đứng gõ tầm 20 phút, mấy người hàng xóm bên cạnh mở cửa tỏ ý bạn đang làm phiền đến họ. Bạn nhân cơ hội hỏi thăm về người trong phòng 1205 này, bọn họ nói tầm năm, sáu ngày nay không thấy bóng dáng của anh ta.
Cuối cùng,bạn lấychiếc chìakhóa từ trong túi xách ra,chậm rãi cắmchìakhóa vàoổ.
Hinh Dư Gia Viên là khu vực khá cao cấp ở thành phố này, toàn bộ khu vực rất lớn, cỏ cây tươi tốt, phong cảnh dễ chịu, tất cả các cơ sở đều hoàn hảo, dĩ nhiên giá nhà cũng rất đắt đỏ.
Bạn giãy giụa trong cơn mơ, đột nhiên cảm thấy có ai đó đang v**t v* từ bắp chân bạn vuốt lên. Nhẹ nhàng rồi lại lạnh lẽo, như con rắn độc máu lạnh dính nhớp, nhẹ nhàng lướt qua làn da bạn.
Chương 4: Ngày 16 tháng 9
Cánhcửa bên cạnhkệsách mởhéra, bạnđứngở phòngkháchcó thểthấy mờ mờmột góc ga trải giường màu trắng.Bạn nhấcchân bước đến trước cánh cửa của căn phòng kia,nhẹ nhàngđẩy cánh cửa màu trắng ra,toàn bộ cănphòng hiện ra trước mặt bạn.
Cho dù bạn có nói thế nào, đầu dây bên kia vẫn im lặng. Bạn để điện thoại xuống, thấy màn hình vẫn hiển thị cuộc trò chuyện, từng giây từng giây trôi qua, nhưng vẫn không có bất kì âm thanh nào.
Bạn ngồi lên ghế trongphòng trà, hai tayôm mặt run rẩy.
Bạn cảm thấy mình như đang bị kẹt trong cơn ác mộng.
Bạnổn địnhlại tinh thần rồi ngẩng đầu,thấy trong phòngchỉcòn mỗi mìnhbạn. ChịLệkhông biếtđãđi từbao giờ rồi,bên ngoài vẫnồnào, xem ra cảnh sátđãđến.
Đólà thithểcủa một ngườiphụ nữ,tóc của côta dài xõa trong nước nhưtảo dưới biển sâu.Làn da do bị ngâm nước lâu nên hơi trắng bệch,hai tay bámchặtvào váchbểthủy tinh,haichân cuộn tròn kì lạ,nhưlà bịngười ta nhétvào bể cá.Hai mắt trợn trừng,miệng hơinhếch,nhìn biểu cảm của côta cũng cóthểbiết được trướckhi c·h·ế·t côta sợhãithế nào,không cam tâm,khôngthể tinđược.Con cácảnhmàu đỏbơi lội xuyênquakhe hởcủathi thểtrong bể cá,từtừ bơiqua mái tóc dài màu đenđang xõa tung,lại bơi đến trước gương mặtđang sợ hãi củathi thể.
Mọi ngườivâyquanh bịbạn dọa sợ,vỗlưng đưa nướccho bạn,rồi dìu bạnđếnphòng trànghỉngơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc thay quần áo thấy băng gạc đang quấn trên tay, trong lòng bạn lại chua xót.
Bạnthấy cảnhἲtượngởphòng tiếp tânthì hét lên một tiếngchói tai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạn liên tục gõ cửa, nhưng bên kia cánh cửa vẫn không có phản ứng.
Bạn đứng trước cổng Hinh Dư Gia Viên, móc thẻ từ trong túi xách ra. Hoa văn trên thẻ từ đúng là hoa văn trước cửa Hinh Dư Gia Viên, trong lòng bạn dâng lên một nỗi lo sợ.
“Bịdọa sợ rồià?Lúc đầuchịnhìn thấy cũng hét lên,nhưng em nhát ganquá, sao lại bị dọađến mức nôn ra luôn vậy?Đừng sợ, cảnhsát sẽ đến ngaythôi. Chịthấy hai ngày nay sắc mặt emkhông được tốt lắm, ởquêcó chuyện gìà? Nếuởquê còn cóviệc thìkhông cần vộiđi làm đâu,chịthấy em nên xin nghỉtiếpvài ngày nữa,ở nhànghỉngơi chokhỏeđi.”
–
Hết chương 4!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.