Phòng 1205
Thu Đường Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Ngày 15 tháng 9
“Bạn,bạn trai nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó tổng giám đốc bị hành động của bạn dọa sợ, suýt chút gây tai nạn. Anh ta luống cuống hỏi bạn bị sao vậy, bạn cười khổ lắc đầu nói mình nhìn nhầm.
…
“Alo, có phải Tiểu Tô không? Cơ thể thấy thế nào rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạn chợt quay đầu lại, nhưng ghế sau lại không hề có ai.
Bạn hạ quyết tâm trong lòng.
Cánhtay bị bỏngđau làm bạn hít sâu một hơi,áo sơmi trắng dínhsátvào cánhtay,vì bịướt nên hơi trong suốt, thấpthoáng có thểnhìnthấy làn da bị nóngđỏcả lên.
Bạn pha trà xong đứng dậy, thì nghe thấy giọng nói chua chát cay nghiệt phát ra ở sau lưng.
Ghế sau đáng lẽ không có ai nhưng bạn lại nhìn thấy dáng của một người đàn ông, bạn không thấy rõ anh ta trông thế nào, chỉ thấy chiếc cằm tái nhợt và khóe miệng đang nở nụ cười kinh dị.
“Hả? À, không, không cần ai đến đón đâu, tôi tự về được mà.”
“Shh ——”
Bạn thấy vừa sợ vừa hoang mang, không nghĩ ra ai sẽ người gửi tin nhắn như vậy đến cho mình.
Bạn vừa nghe thấy cái tên Dương Duệ này đã hoảng hốt trong nháy mắt, mà Nghiêm Đình tranh thủ giây phút này giật lấy cốc trong tay bạn, hất nước về phía bạn.
Mặt bạn tái xanh, cũngchẳng buồn tiếpchuyệnvới phótổng giám đốcđang nói bên cạnh,bạn chỉừà cho cólệ, vôtìnhnhìn lướtqua gương chiếu hậu.
“Đúng rồi,bạn trai côkhôngđến đón côà?”
–
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bạn lấy chiếc cốc đã cạn nước đến phòng trà pha trà.
Có lẽ là còn hai chương sẽ kết thúc.
Chỉcần tìm được anhta, tất cảđáp án sẽđược hélộ.
“Đợi đã? Cô đã gặp…bạn trai tôi?”
“Hừ! Đương nhiên là gặp rồi! Dương Duệ – giám đốc bộ phận tiếp thị của Duyệt Kỷ Thương Hạ không phải bạn trai mày à?! Rõ ràng đã có một người bạn trai xuất sắc như vậy mà còn muốn quyến rũ Phó tổng giám đốc, đúng là c*n đ.* lẳng lơ!”
Bạn muốn rời đi, nhưng Nghiêm Đình lại chặn ở cửa ra vào, không có ý định để bạn ra khỏi đây.
“Đừng có giả ngu! Không có quan hệ gì mà Phó tổng giám đốc đưa điện thoại cho mày?! Không có quan hệ gì mà anh ấy lại đích thân xử lý thủ tục nhập viện cho mày?! Không có quan hệ gì mà anh ấy đến đón mày xuất viện rồi còn đưa mày đi ăn trưa?! Mày đã có một thằng bạn trai vừa giàu vừa đẹp còn chưa đủ à, sao còn muốn quyến rũ Phó tổng giám đốc nữa?!”
Cánhtay bịthương làm bạnphảivề sớm,bạn rời khỏi công ty cũngkhôngvội vềnhà,mà đivàophòng khám gầnđó xửlývết thương,rồiđi đến DuyệtKỷ Thương Hạ.
Tin tức này làm bạn vôcùngkhiếp sợ.
Phótổng giám đốc lơđãng hỏi một câu nhưng lại làm cơthểbạn cứngđờ,sắc mặt bạn trở nênkhócoi, giọng nói hơi run rẩy.
Trước khi đến công ty hai người cùng vào một quán ăn để ăn trưa, nhưng không ngờ lại chạm mặt Nghiêm Đình ở đấy.
Nhưng không hiểu sao tấm bảng trưng bày tạmthời đượcđặt trong tủkínhở phòng giảikhát độtnhiên rơi xuống,vừakhéorơiởchỗ bạnvàNghiêm Đình,chặn lại dòng nước sôi đang bayvề phía bạn,nhưng vẫn cómột ít nước sôi bắn lên cánh tay bạn.
Bạnthu dọn đồđạc xong xuôi,ngồi trên giườngnghĩlại nhữngchuyện xảy ra trong hai ngàyqua.Ngủ một giấc rồi tỉnhlại,không hiểu sao lại khôngnhớrõ nhữngchuyện xảy ra trong một tháng nay,cố gắngnhớlại nhưng tiềmthức nhưđang từ chốinhớlại. Conchónhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn rấtthích bạn lạiđột nhiênphátđiên với bạn,thậm chícòn cắn bạn,sáng sớm hôm sauthì chếtđột ngột. Còn cáichìa khóavàchiếc thẻtừbạn chưa từngthấy lại xuất hiện trong ngăn kéo, rốt cuộcphòng 1205ởđâu, cóquan hệ gìvới bạn? Tựnhiên xin nghỉphépở công ty,nhưng ạikhông giống nhưmọi người nói làtrở vềquê,rốt cuộc bạnđã điđâu?
Đúng làchuyện này chưa xong,chuyện khácđãtới.
Bạn ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng.
Bạn,bạn trai?
Đột nhiên xuất hiện một tin nhắn làm bạn chú ý, bạn tò mò mở ra xem.
Trong trínhớcủa cô,từkhi tốtnghiệpđại họcđến giờ côvẫnđộc thân,vìcó nhiềuviệc nên cũngkhông tìm bạn trai,bởi vậy mỗi lần gọiđiệnvề nhà,ngườinhà suốt ngày nói đếnchuyện kết hôn của bạn, nhưngcho dù người trongnhà thúc giụcthế nào,bạn cũng chưa tìmđược ngườiđànông thíchhợpđể tống cổ.
Bạn cứ mê man như vậy hết một ngày, lúc tỉnh lại đã là 9 giờ sáng ngày 15.
Bạn lại cảmthấy cả thểxác lẫn tinhthầnđều mệt mỏi,hình nhưbắtđầu từngày bạn tỉnhlại là ngày 12đến nay toàn xuất hiệnnhữngchuyện kỳlạ,rõ ràng mớiqua hai ngày,bạn lại cảmthấy sống một ngày nhưsống một năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anhta cười bảo bạn kháchsáo,cũng dặn bạnphải chúýsức khỏethêm lần nữa,buổichiều không cầnđi làm,bảo bạn ởnhànghỉ ngơicho tốt.
Nghiêm Đình thấy bạn ăn cơm trưa với Phó tổng giám đốc, mặt cô ta hơi dữ tợn vì ghen tị. Cô ta nói đông nói tây móc mỉa bạn, bạn lại coi như gió thoảng qua tai.
Chương này không có tình tiết kh*ng b* gì cả.
“Hừ——”
Bạn trở lại chỗ ngồi, xốc lại tinh thần bắt đầu tập trung làm việc.
Bạn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Đình đang đứng ở cửa tức giận nhìn bạn, bạn không biết nên nói gì.
Tất cảmọi việc,đều có liênquanđến ngườiđànông tên Dương Duệ này.
Phó tổng giám đốc thấy lời đề nghị của bạn hơi lạ, cho dù anh ta khuyên bạn quay về nhà nghỉ ngơi thế nào, bạn cũng không dao động.
Tối ngày 13 bạn hoảng sợ té xỉu trên cầu thang bộ, được bảo vệ phát hiện đưa đến bệnh viện. Vì hai ngày nay nghỉ ngơi không tốt, tinh thần căng thẳng, buổi tối bạn bị sốt cao.
Bạn xuống giường bắt đầuthu dọn, cuối cùng cũng nhìnqua dòng tinnhắn kì lạkia.
Chương 3: Ngày 15 tháng 9
“Vừa đúng lúc, cô thu dọn đồ đạc đi, 11 giờ trưa đứng dưới sảnh bệnh viện, tôi đến đón cô.”
“Cứ vậy đi, 11 giờ ở dưới sảnh bệnh viện nhé, tạm biệt.”
Hìnhnhư thấy bạnchỉ bịthươngở tayNghiêmĐình cóhơithất vọng,khinhthường hừmột tiếng, tiện tay ném mạnhcái cốc của bạn xuống đất,xoay người rờiđi.
Lạch cạch——
“À, là phó tổng giám đốc Trần đấy ạ? Cơ thể của tôi đã đỡ nhiều rồi, định trưa nay sẽ xuất viện.”
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của bạn, bạn hít sâu một hơi cúi đầu nhìn điện thoại rồi bắt máy.
Buổi chiều đi làm, đầu tiên bạn bị chủ biên dạy dỗ một trận. Bởi vì bản thảo thiết kế hôm trước bạn sửa quá tệ, may mà có những đồng nghiệp khác làm hộ, cũng do cơ thể bạn đang không khỏe, chủ biên nói hai câu đơn giản rồi cho bạn về chỗ.
Bạn mệt mỏi vì những chuyện kì lạ liên tục kéo đến, căn bản không thừa năng lượng để ứng phó với người phụ nữ đang ghen ghét này.
Cólẽ, tất cảđáp ánđềuở trong kí ức mộttháng bịmất của bạn.Nếu bạn cóthểtìm lạiđược kí ức trong một tháng này,chắc chắn bạn sẽ tìmthấy hướng giảiquyết.
Biến cốđộtnhiên xuất hiện làm bạn sững người,mắt thấy dòng nước nóng sắp giội lên mặt bạn.
“Vậy thì tốt rồi, buổi trưa có cần ai đến đón không?”
Xoa xoa thái dương còn đang hơi đau nhức, bạn cầm điện thoại đặt bên cạnh giường bệnh lên, kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào không.
Bạn cảm thấynhữngnghi ngờnàynhư những sợi tơ nhỏvâyquanh người bạn,từng vòng một,tầng tầng lớp lớp, làm bạnthoát khôngđược,xua khôngđi.
“À, làngườiđến xinnghỉcho côvào ngày 13tháng 8 ấy.Anhta nói anhta làbạn trai cô,côcó việc gấpphải vềquêkhông kịpđến công ty làmthủ tục xinnghỉ nên anhta đến làmthay. Thật ra tôi cũngkhông tin anhta lắm, nhưng tối ngày 12tháng 8 tôithấy hai ngườiởvới nhau,với lại côcũngnhắn tin xinnghỉ với tôi,nên tôiđãphê duyệtcho cô.”
Đúng 11 giờ phótổng giám đốcđến sảnh bệnhviện,bạn lên xe ngỏ lời cảmơn anhta.
Không có tên người gửi, không cósố, thời gian gửi hiện lên là 00:00 00-00-0000.
“Không cần đâu, như vậy thì phiền anh lắm…”
Trong hòm thư có khá nhiều tin nhắn, phần lớn là tin nhắn hỏi thăm của đồng nghiệp, bạn xem từng tin một, nhìn những lời nói quan tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bạnnhìn mảnhvỡcủa cốc rơiđầy trênđất,trong lòng cảmthấy đau xót,hít sâu một hơi, nén nước mắt sắpchảy ra lại,bạnchạy nhanhvào WC xửlýcấp tốcvết bỏng trên tay.
“Mày có bạn trai rồi sao còn dính lấy Phó tổng giám đốc?!”
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi và Phó tổng giám đốc không có quan hệ gì.”
Bạn hỏi nhânviên công tácvềgiám đốcthịtrường của bọn họ, lạinhậnđược tin mộttháng trước Dương Duệ cũng xinnghỉ dài hạn.
Bạnnghe tiếng tút tút ởđầu bên kiađiệnthoại rồithởdài. Tuykhông muốn làmphiềnđến phótổng giám đốc,nhưng người tađãquyết địnhluôn rồi, bạn cũngkhông còn cáchnào khác,cứkhăng khăngkhông biết tốt xấu từ chối cũng làm phótổng giám đốc bối rối.
Vì thế ngày 14 bạn đã xin nghỉ một ngày, nghỉ ngơi ở bệnh viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng anh ta đành phải đồng ý lời đề nghị của bạn, đưa bạn trở lại công ty.
Hình ảnh vừa nãy làm bạn cảm thấy cực kỳ sợ hãi, như là có ai đó đang nhìn bạn từng giờ từng phút. Cái cảm giác đó làm bạn không dám ở một mình, bạn đề nghị Phó tổng giám đốc đưa mình về công ty, để buổi chiều tiếp tục đi làm.
“Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô…. nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… ”
Nghe thấy Nghiêm Đình nói vậy, mắt bạn mắt sáng lên, bạn có thể biết rõ cái người gọi là bạn trai kia là ai từ miệng cô ta.
Tác giả có lời muốn nói:
Hết chương 3! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rốt cuộc làbạn trai ởchỗnào chui ra?Sao bạnkhông có chútấn tượng nào?Ngườiở cùngvới bạn ngày 12tháng 8 làai?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.