Phòng 1205
Thu Đường Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Ngày 13 tháng 9
Bạn run runvươntay tắtvòi nước lại,lảo đảochạyvề vănphòng.
Lúc hết giờ nghỉ trưa, bạn mất hồn mất vía quay lại công ty làm việc.
Cơ thểbạnđột nhiên run lên, bạn từtừ ngẩngđầunhìn gương,trên mặt bạn lấm tấm những giọt nước, sắc mặt trắng bệch,dướiánh đèn lờmờ của WCnhìn bạnnhưcon ma nữmới bòra từ lòngđất.
Nhưng sau khi mở ngăn kéo ra, đập vào mắt bạn không phải là mấy gói cà phê bạn mua từ lâu nhưng vẫn chưa uống, mà là một chiếc chìa khóa và thẻ từ bạn chưa thấy bao giờ.
“Cái con nhóc thúi này, bản thân mình có về nhà không cũng không biết à? Đầu óc con có bị làm sao không? Con còn dám hỏi! Hơn một năm rồi con còn không thèm về nhà, con còn nhớ mẹ là mẹ con không? Con không nhớ cha mẹ già ở nhà à? Không lo tranh thủ tìm bạn trai đi, dì Triệu của con cũng lên chức bà nội rồi! Nếu con còn không tìm được, thì để mẹ cho con đi xem mắt!”
Trong phòng làm việc chỉ nghe được tiếng lật giấy và tiếng click chuột của bạn.
Nhưngđộng tác của bạn cứng đờlại.
Cuối cùng bạn cũng phảinhận lấy, dùsaothì không cóđiện thoại rất bất tiện,màtrước khiđến cuối tuần bạn cũng không cóthời gian rảnhđể đi muađiện thoại mới.
Bạnkhông muốn tiếp tục tựhỏiphòng 1205đấy ở chỗnào,bạn đứng dậyđi vào WC,định rửa mặtthả lỏng tinhthần rồi tiếp tục làmviệc tiếp.
Vừanghe điệnthoại,mẹ bạnđãbắt đầu lảinhải không ngừng.Nói chịem dâu bất hòa,nói ngườithân trong nhàthíchđi hóng hớt,còn nóivềchuyện chungthânđại sựcủa bạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạn thấpthỏmnhìn anhta,người bạn cứngđờ đi lênchào hỏi anhta.
–
Bây giờ bạn cũngkhông còn tâm trạng sửacho xong bảnthảothiết kếnữa,bạn vội kếtthúc, thu dọnqua loa túi xách rồi ra ngoài, ngay cảmáy tínhcònchưa tắtchứđừng nóiđếnviệc dọn dẹp bàn làmviệc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạn cười cảmơn với anhta, chán nảnquay vềvịtrí của mình.
Không còn cách nào,bạnđành phảiđithang bộ.
Bạn vội cúp điện thoại, nghe những lời mẹ nói mà thấy lạnh cả người.
Buổi sáng chủ biên đã nhấn mạnh là ngay mai nhất định phải có một bản thiết kế hoàn chỉnh, buổi sáng bạn đã sửa được một nửa, nếu bây giờ làm lại từ đầu, thì không biết tối nay bạn phải tăng ca đến mấy giờ mới nữa.
Bởi vì dưới tầng có thi thể của một con c·h·ó nhỏ.
Rõràng trong cầuthang chỉcómỗi mìnhbạn,rõ ἴràng bạnkhông hềngheđược tiếng mởchốt cửa trong cầu thang,nhưng tiếng bướcchân này lạinhịpnhàng đitheo bước chân của bạn, bạnđinhanh nóđinhanh, bạnđichậm nóđichậm, bạn dừng nó cũng dừng….
“Con biết rồi mà mẹ, một thời gian sau con sẽ về nhà thăm mọi người!”
Bật máy tính lên thì phát hiện không thấy bản thiết kế đã được chỉnh sửa ở đâu nữa, bạn vô cùng lo lắng.
Bạn muốn hétchói tai,nhưng tiếng hétđấy cứ kẹt trong cổ họng,nhưmột cái xương cá cứngnhắc,nhổ khôngđược mà nuốt cũngkhông xong,làm bạn cực kìkhó chịu.
Chương 2: Ngày 13 tháng 9
Bạnkhôngnhịn được màphát ra tiếngthét chói tai.
Vừa mới ngồi xuống ghếbạnđã nghethấy tiếng mỉa mai,bạn quayđầunhìn vềbàn làm việcphía sau, màcôgái xinhđẹp diễm lệngồiở bàn làmviệc phía saukhông hềthấy xấu hổmộtchút nàokhi bạn nghethấy lời nói của cô ta,thậmchí còn trừng mắt nhìn bạn.
Bạn nuốt nước bọt, nhặt chìa khóa bị rơi dưới đất lên, nhét nó và tấm thẻ vào sâu trong ngăn kéo.
Bạn duỗi tay lau mắt, hơi cười tự giễu,địnhgiơ tay tắtvòi nước.
Chìa khóa này được thiết kế dành cho cửa chống trộm của mấy khu chung cư cao cấp, chìa khóa phản xạ lại ánh đèn, vừa nhìn đã biết đây là một chiếc chìa khóa mới.
Bạn khôngnhận,chỉ nghi ngờnhìn anhta.
Chuyện hồi sáng khiến bạn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, không phải là cơ thể, mà là tinh thần mệt mỏi.
Trình độ miêu tả của tui kém quá _(:з” ∠)_
Sự yên tĩnh quá mức làm bạn cảm thấy lo lắng, bạn xoa xoa huyệt thái dương, kéo ngăn kéo định lấy gói cà phê ra pha uống để lấy lại tinh thần.
Bởivì bạnthấyvòi nước trong gương khôngchảy ra làn nước trong suốt từhệ thống cung cấp nước,màchảy ra dòng máu đỏtươi cực kìchói mắt.
Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào người bạn, bạn duỗi tay vén tóc mái lên, muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng tiếng cãi cọ ầm ĩ dưới tầng làm bạn không thể nào ngủ được.
Bạn hét lên một tiếng rồi lùi vềphía sau.
Bạn nhìn đồng hồ báo thức, 5 giờ 20 phút.
Hết chương 2!
Đồng nghiệp lần lượt ra về, rất nhanh cả văn phòng chỉ còn mình bạn.
Bạn nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát cắt ngang mấy câu lải nhải của mẹ, hỏi ra nghi vấn của mình.
Bạn không về quê, vậy trong một tháng không đi làm, rốt cuộc bạn đã đi đâu?
Ầm ——
Nhưng cho dù bạn có kiểm tra máy tính bao nhiêu lần, thì vẫn không tìm thấy bản thiết kế được sửa đâu hết.
Trước khi về nhà, chị Lệ đã mua cơm hộp ở tầng dưới cho bạn, bạn ăn nhanh rồi lại tiếp tục tập trung làm việc.
Lạchcạch,lạch cạch,lạchcạch, lạchcạch,lạch cạch——
Tác giả có lời muốn nói:
Bạnvội chạyđến cửa thang máy,bấm nútđi xuống rồi mớinhận ra,màn hình luôn hiểnthị thang máyđang dừngởtầng 13,cho dù bạn cóấn nút nào cũng không cóphản ứng.
Lúc bạn đi làm thì nghe thấy người trong tiểu khu vẫn đang bàn tán sôi nổi về con c·h·ó bị c·h·ế·t kia.
Bạn nói cảmơn anh ta rồiđi ravănphòng, bạnvừađóng cửaphòng làm việc củaPhó tổng giámđốc lạiđãcảm nhậnđượcánh mắt sắc bén đangnhìnchằm chằm mình.
Đã đến giờ tan tầm, quả nhiên bạn vẫn chưa sửa xong. Bạn thở dài, chuẩn bị hết cho việc thức đêm tăng ca. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh takhôngphê bìnhbạnnhư dựđoán,chỉ nóiđơn giản hai câu sau nàykhôngđược đi muộn,hơn nữađểý thấy sắc mặt khócoi của bạn còn dặn dòbạnchú ýsứckhỏe.
Chắc là nó bị rơi từ trên tầng xuống, miệng nó mở to, hai mắt lồi ra, giống như c·h·ế·t không nhắm mắt. Máu dưới người nó bắn tung tóe, hình như bạn còn nhìn thấy máu tươi không ngừng trào ra từ miệng nó, chiếm hết tầm nhìn của bạn, trong mắt bạn gần như toàn là một màu đỏ tươi.
Vòi nướcởbồn rửa tayvẫn đangchảy ra dòng nước sạch sẽ,màbồn rửa tay trong gương cũng trở lại bìnhthường.
Đúngthế, trong cầuthang bộkhôngchỉ cómỗi tiếng bướcchân của bạn,bạnnhận ra cóngười đangởsau lưng mình.
Nhưng dù sao thì bạn vẫn phải đi làm.
Bạn đứng dậy kéo rèm cửa ra, mở cửa sổ tò mò nhìn xuống dưới, nhưng bạn lại hối hận vì quyết định đó ngay lập tức.
Lúcthời gian làm buổi sángđãqua hơn nửa,bạn bịPhótổng giámđốc gọi vàovănphòng của anhta.
Lúc bạn quay lại chỗ ngồi, vô tình thấy Nghiêm Đình đang cười vui vẻ khi người khác gặp họa. Bạn cũng hiểu ra gì đó, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể nhấn mạnh ở trong lòng là sau này phải đặt mật khẩu cho máy tính của mình.
Anhta tỏvẻđây làchiếcđiện thoại anhta không dùngđến nghe nói bạn mấtđiệnthoại, nênđưachiếc nàycho bạn dùng tạm.
Bạn ngồi trên tàuđiện ngầmnhớlại mấy câuđối thoại ban sáng, khẽrùng mình một cái.
Lạchcạch,lạch cạch,lạchcạch ——
Bạn bước từng bước từng bước xuống dưới,bướcchân không hềdừng lại,bạnchỉ hivọng có thểmau mau thoátkhỏi nơi này.
Bạn lại gặp ác mộng, nhưng lần này bạn giật mình tỉnh dậy do tiếng thét chói tai ở tầng dưới.
Bạn ngồi ngẩn người trên tàu điện ngầm rồi đểlỡmất ga mìnhcần đến,bạnphải ngồi tàu hướng ngược lại,lúc bạnchạyvội đến công tythìđã muộn.
Mua xong thìlập tức gọicho mẹ ởquê.
Bạnnhìn ra cửa sổ tàuđiện ngầm, cửa sổbằng kínhphản xạ khuôn mặt tái nhợt,vànhmắt thâmđenvà đôi môi trắng bệchcủa bạn. không biết tại sao bạn lại chợtnhớđến bàn tay trắng bệchtrên màn hìnhTVLCD ngày hômqua.
Bạnnhắmchặt mắt,hít sâu một hơi,rồi lại mởmắt nhìn bồn rửa tay trước mặt.
Anh tachỉhỏi trạngthái làm việc hai ngày nay của bạn, sauđólấy chiếcđiệnthoại nhìnqua có vẻđắt ra đưacho bạn.
Chủ nhân của con Phốc Sóc đã khóa cửa cẩn thận, mặc dù trong lúc ngủ người chủ có nghe thấy một hai tiếng c·h·ó sủa, nhưng rất nhanh đã không còn tiếng kêu nào nữa, cho nên cũng không để ý nữa. Anh chủ dậy sớm, lúc định dắt c·h·ó đi dạo mới phát hiện không thấy nó đâu, đồng thời cũng để ý cánh cửa được khóa chặt kia lại bị mở ra từ lúc nào không hay, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy cún yêu của mình đã c·h·ế·t.
Bạnvội từchối,nhưng anhtavô cùng cốchấp, luônnhấn mạnh đây làcho bạn mượn,đến khi bạn mua điệnthoại mới thìtrảlại cho anhta.
Không còn cách nào khác, phải đi đến chỗ chủ biên để xin lại bản gốc, đương nhiên là sẽ không tránh được việc bị mắng một trận.
Dòng máu màuđỏ thinhauchảy ra,dầnchảy đầy bồn rửa tay,bắtđầu tràn ra ngoài, dòng nước màu đỏchói mắt đấynhưmuốn đụngvào bàn tayđangchống lên bồn rửa tay của bạn.
Tiếng th* d*c nặng nề, mồ hôi chảy đầm đìa, tay chân quấn lấy nhau…
Bạn gượng cườiquayđầu lại,bạn biết NghiêmĐìnhngồi sau lưng mình vẫn luônthích Phótổng giám đốc,màvị Phótổng giám đốcnghiêmkhắc này lạiưu tiên côhơn chút xíu,cho nênkhông tránh đượcviệc cô ta coi bạn làtìnhđịch.
Bạn không khống chế được cảm giác buồn nôn mãnh liệt vừa xuất hiện, bạn chống vào bệ cửa sổ cúi người xuống, nhưng chỉ nôn khan được vài cái.
Cửathang máy vừa mở,bạn thấyphótổng giámđốcđang đứng trước cửa.
Cầuthangvắng vẻchỉnghe thấy tiếng giày cao gót của bạnđi xuống tầng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lạchcạch,lạch cạch,lạchcạch, lạchcạch——
Bạnthan thầm trong lòng, làm lơánh mắt của cô ta rồivề chỗngồi của mình.
Lúcnghỉtrưa, bạnđến cửa hàng gầnđó đểmua một cái simđiện thoại mới.
“Mẹ, dạo này con có về nhà không?”
Bất giác, đêm đã rất khuya, cả tòa nhà đều im phăng phắc.
Độtnhiên bạn cảmthấy cógìđó khôngđúng,bước chậm lại.
Bạnđứng giữa cầuthang, chậm rãi ngẩng đầu,hai mắt trànđầy sợ hãi mởto nhìn lên trên, bạnthấyđoạn cầuthang bên trên xuất hiện mộtđôi giày da,trênđôi giày da là chiếcquần tây phẳngphiu,hướng lên trên là bộâuphục ngay ngắnvà áo sơmi trắng,cùngvới chỉlộra cái cằm trắng nõnvàbờ môi mỏng,mà bờmôi kia lại nởmột nụcườiquỷ dị.
Bạn nhìn miếng băng gạc trên tay mình rồi sinh ra cảm giác sợ hãi tột độ, bởi vì bạn nhận ra xác của con c·h·ó nhỏ thê thảm đó chính là con Phốc Sóc mới cắn bạn hôm qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vòi nướcchảy ra dòng nước xối xả,bạn hứng nước hất lên mặt mìnhmấy lần.Bạnchống hai tay lên bồn rửa tay, những giọt nước trên mặt trượt xuống cằmnhỏ xuống títách, bạn hơi ngẩn ngườinhìnvòi nướcđang xả nướckhông ngừng.
Lạchcạch, lạchcạch,lạch cạch,lạchcạch, lạchcạch,lạch cạch——
Bạnquay đầu lạinhìn thấyNghiêmĐình đứng trước cửa phòng trànhìn bạn một cách hungác,trong mắt toàn là ghen ghét.
Bạn dựa sát người vàováchtường ởcửa WC, liên tục run rẩyvìsợ hãi.
Bạn thấy kỳ lạ, lấy chìa khóa ra nhìn kỹ.
Bạn nhìn chữ trên tấm nhãn, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không thể giải thích. Mặc dù trong ấn tượng của bạn không hề nhớ nhà ai ở phòng 1205, bạn cũng không biết phòng 1205 này ở đâu, nhưng đáy lòng bạn nghĩ đến nơi này sẽ cảm thấy sợ, bộ não của bạn từ chối nhớ đến nơi này.
“Hừ,hồ ly tinh.”
Một mặt chìa khóa có dán nhãn, ở trên viết “Phòng 1205.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.