Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 66

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66


khôngbiết vì sao, khi Ngô Đồng nghe được câu hỏi này, hai dòng lệkhôngkhống chế được mà trào ra, lăn xuống má,côche miệng, yên lặng lui xuốngmộtchútkhôngmuốn quấy rầy hai cha con.

Tần Qua nhìn chăm chú vào mắt Ngô Đồng, sau đó ngồi xuống bế Phi Phi lên,nói“Ba làm sao mà bỏ mẹ và con được.”

“khôngsao đâu con.” Tần Qua xoa đầu Phi Phi.

Tần Qua mở từng chai bia ra, vẩy vẩy trước từng ngôi mộ, còn chai cuối cùng mới tự mình uống.

Tần Qua từ xe buýt lấy đồ cúng viếng xuống, cùng bà xã và con trai leo lên xe của bọ cướp,mộtđường thẳng tiến đến nghĩa trang liệt sĩ.

Ngô Đồng đứng sau lưng hai cha con, khócmộtlúc lâu mới nhớ mình đem đồ cúng viếng đến mà chưa đặt lên, thế là đem hoa cúc để từng bó từng bó trước mỗi bia mộ.

Cho nên ngày ba mươi Tết này, khi Tần Qua tràn đầy vui mừng bước xuống xe Jeep, mẹ Tần chờđãlâu mới thấy con traikhôngcó gì bất thường, kích động ôm lấy Tần Qua, quá vui mừng mà khóc.

Chương 66

Sau đó là việc hỏi lại tình huống, tất cả mọi người lại lên xe buýt, quay lại đồn công an thành phố W làm tường trình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Quakhôngnghĩ tài xế xe buýtsẽnóinhư vậy, ánh mắt nhìn ông ta cũng ôn hòa hơn nhiều “khônglàm phiền bác,trênxe còn hành lý và hành khách khác nữa, láiđicũngkhôngtốt.”

Tần Qua cũngkhôngnghĩ Phi Phisẽchào hỏi đồng đội củaanh,anhhơi giật mình, trong lòng vô cùng xúc động,nóibổ sung “Chú ấy tên là Thiệu Binh.”

“anhkhônglạnh, làanhkhôngtốt,anhkhôngnhớ em nhạy cảm với khói thuốc.” Trời rất lạnh, trong xe mở điều hòa nên kín gió,trênngườianhđầy mùi thuốc lá, chắc bà xãanhnãy giờ chịu đựngthậtkhó chịu.

(Xong phần chính truyện)

mộtnhà ba người nắm tay, chậm rãiđivào nghĩa trang, từng hàng bia mộ lạnh lẽo sắp theo thứ tự, rộng lớn đếnkhôngnhìn thấy đâu là điểm cuối. Ngô Đồngkhôngthể tưởng tượng được nơi nàyđãchôn cất bao nhiêu người línhđãhi sinh cho tổ quốc.

“Đồng chí, đồng chí, chính làanhbộ đội nàyđãkhống chế bọn cướp.” Tài xế xe buýt dẫn đồng chí cảnh sátđivề hướng Tần Qua.

Ngô Đồng giật mình nhìn Phi Phi,thìra Phi Phi còn nhớ.

Phi Phi lên tiếng phá vỡsựim lặng, kéo Tần Qua ra khỏi dòng hồi ức. Mắtanhhơi đỏ lên,anhđể Phi Phi xuống, dẫn Phi Phiđitừ bên phải qua, giới thiệu tỉ mỉ.

“Là do em yếu ớt quá, mặc dù em mẫn cảm với khói thuốc nhưng phản ứng lớn như vậy cũngthậtlạ.” Ngô Đồng cũng thấy kỳ quái.

Ngô Đồng nhìn cánh cổng sắtđãrỉ sét, từ những dấu vết có thể nhìn ra nghĩa trang nàyđãcó từ rất lâu rồi.

Phi Phi nghe xong lời kể của ba, liền đem balônhỏsau lưng bỏ xuống, lấymộtkhối rubic cấp ba ra, đặt trước mộ.

“Ông đây cóc quan tâm đâu,hiệngiờ ôngđãcó bà xã, có con trai, có nhà, ông mớikhôngchịu xuống đó làm bạn với các cậu đâu.”

Saumộthồi làm việc, ba người về lại khách sạnthìđãkhuya, sáng sớm hôm sau bay trở lại Đế Đô đón Tết.

“khôngxa lắm, ở ngay phía trước,đixe mất chừng mười phút.”

“Em sao vậy?” Tần Qua cũng lo lắng lại gần, nhưng khi Tần Qua vừa đến gầnthìNgô Đồng còn nôn nhiều hơn.

“Ba con?” Phi Phi nhìn tấm ảnh, quay đầu nhìn Tần Qua, cuối cùng hỏi “Là ba trước đây của con sao?”

Phi Phi nhìn thấy cũng chạy đến hỗ trợ, đem bó hoa cúc cuối cùng chính tay mình đặt lên mộ ba ruột của mình.

“Các cậu cười cái gì mà cười!” Tần Qua chỉ vào ảnh, mắng “Các cậu có phải rất đắc ýkhông, biết là ông đâykhôngtranh nổi với các cậu xuống đó hả?”

“Cậuđithăm đồng đội phảikhông.” Tài xế xe buýt cảm thán “Tôi chạy xetrêntuyến này lâu rồi,đãgặpkhôngít người như cậu đến thăm viếng đồng đội.”

“Các cậu, cảmộtđámkhôngbiết giữ lời này,khôngphảiđãnóisẽxin về làm cùngmộtchỗ, sau đó cùng xin nghỉ phépđixem mắt sao?” Tần Qua vừa khóc vừa cười,nói“Sao cuối cùng chỉ cómộtmình tớ trở về? Nhiều chuyện như vậy, sao lại để cómộtmình tớ làm?”

“Ba, ba của con là người hạng gì?” Lờinóicủa Phi Phi có chút khó hiểu nhưng Tần Qua và Ngô Đồng đều hiểu ý của bé.

Tần Qua lập tức cởi áo khoác, ném xuống đất rồi mới dám đến gần Ngô Đồng.

Ngô Đồng tức giận dùng gót giày nghiến chân Tiểu Nguyên.

“Các cậukhôngphải rất đắc ý sao? Cả ngày vênh váo ra vẻ thiên hạkhônglàm gì được ông đây sao, con mẹ nó sao cuối cùng lại nằm hết ở nơi này?”

“Ọe …anhđừng cởi áo, thời tiết lạnh như vậy coi chừnganhbị bệnh bây giờ.” Ngô Đồng mặt tái nhợt nhưng nghiêm giọngnói.

Phi Phi lắc đầu,nói“Mẹnóicon có ba ruột, nhưng con chưa bao giờ thấy, là chú này sao ba?”

Ngô Đồng biết, đây chắc chắn là người có biệt danh Hói Đầu có ý định muốn dẫn vợ mìnhđixem rắn.

“Lưu Đại Tráng.”mộtcái tênkhôngxứng với ngoại hìnhmộtchút nào,mộtcái tên rất quê mùa, thường bị đồng đội lấy ra chòng ghẹo

“Cậu như vậythìlàm sao mà cưới được vợ? Cậukhôngphảiđãnóinhất địnhsẽdẫn vợ mìnhđihay sao?”mộtngười đàn ông cao lớn hơnmộtmét tám, ngồi xổm trước mộ ôm chai bia khóc nhưmộtđứa trẻ.

“Ọe …” Rất mẫn cảm với mùi khói thuốc, Ngô Đồng hơi buồn nôn, che miệng lại, sắc mặt trắng bệch.

Ngô Đồng yên lặng sắp xếp xong, nắm tay Phi Phi đứng sau lưng Tần Quamộtđoạn,khôngnóilời nào, chỉ an tĩnh đứng chờ, chờ Tần Qua và đồng đội tâmsựvới nhau xong.

Phi Phi chớp chớp mắt, nhớ tới lời cậuđãdặn, phảinóichúc mừng năm mới với người lớn rồi xin lì xì, người lớnsẽrất vui vẻ. Thế là bé chạy vội đến trước mặt bà nội kêu lớn “Bà nội, năm mới phát tài, lì xì lấy ra!”

“Nghĩa trang liệt sĩ?” Tài xế xe buýt sửng sốtmộtchút rồinói“Tráchkhôngđược cậu lại có võ nghệ tốt như vậy,thìra cậu là bộ đội hả.”

“Đây là đội trưởng của ba,mộtchú có giọngnóirất lớn, từ xưa thành tích học tậpđãkhôngtốt nhưng lại thíchnóichuyện văn chương,rõràng mắtkhôngbị cận lại thích đeo kính.” Tần Qua từ hồi ức nhớ lại “Nhìn chú ấy rất nhã nhặn nhưng đánh nhauthìlà sốmột.”

“khôngphảianhnóihai mẹ con lên xe ngồi chờ sao.” Tần Qua đau lòngnói.

“Con chào chú Thiệu Binh, con là Phi Phi.” Phi Phi giới thiệu lạimộtlần nữa.

“Conkhôngnhớrõ.” Phi Phi ngơ ngác nhìn Tần Qua, đúng là békhôngthể nhớ được.

“khôngsao đâu, cậu vừa mới cứu mọi người xong, mọi ngườisẽkhôngngại đâu.”

“Rắnkhôngphải là rất nguy hiểm sao ba?” Phi Phi hỏi.

“Chú ấy tên là Lâm Thiên Thành, là ba ruột của con.” Tần Quanói.

“Vợ tớ vừa xinh đẹp, lại hiền lành, dịu ngoan, còn làm việc rất giỏi, nhưng màcôấykhôngthích tớ hút thuốc cho nên tớ phải cai thuốc thôi.” Tần Đại thiếuđãkhóc,đãmắng, cuối cùngthìlấy bà xã ra khoe với các đồng đội. “Tớ phải về đâykhôngthìbà xãđangsốt ruột chờ. Sau này tớsẽđến thăm các cậu nữa.”

Tần Qua đứng lên, nhìn hàng bia mộmộtlần nữa, rồi xoay người liền thấy Ngô Đồng và Phi Phiđangngồi chờ.

“Ba của con là ngườinhỏnhất trong tiểu đội năm người chúng ta nhưng lại là người thông minh nhất. Ba con rất giỏi về máy tính, khi diễn tập có thể trực tiếp xông vào cướp bộ chỉ huy của đối phương. Ba con cũng rất thích chơi rubic, mỗi lầnkhôngcó việc gì làm đều lấy ra chơi, rất giống con.”

Tâmsựnặng nề, bi thương ập tới, Ngô Đồng ngồi xổm xuống, ôm Phi Phi yên lặng rơi lệ, nhưngcôcũngkhôngtiến lên an ủianh. Ba năm rồi,anhcó quá nhiều điều muốnnói, muốn thổ lộ cùng với những đồng đội củaanh.

Ba Tần và Tần Hoài cũng vô cùng xúc động đứng đằng sau.

Lúc này Ngô Đồng mới cườinhẹ, cầm túi tiếp tụcđisau lưng người đàn ông.


“Vâng, đúng vậy, cảnh sátnóichúng ta ở tại chỗ này chờ họ đến.”

“anhbáo cảnh sát chưa?” Tần Qua hỏi.

Tiểu Nguyênkhôngnóinổi nữa, lấy tay che mắt, trong lòng gào thét “Tiểu Phi Phi,khôngphải là bây giờ mà, cháu có mắt nhìnkhôngvậy …”

“A, con chào chú Hói Đầu, con tên là Phi Phi.”

Tài xế xe buýtđãbáo cảnh sát, thấy Tần Qua vừa cứu mìnhđangđứng bên ngoài cùng vợ con liền kích động chạy đến “Ngườianhem, cậu dũng cảm quá, may mà có cậu.khôngthìmọi người đều ăn tếtkhôngvui rồi.”

“Ba ơi, hi sinh có nghĩa là gì. Ba phải ở lại đâykhôngtrở về với mẹ và con sao?” Phi Phi cũng ngẩng đầu hỏi ba mình.

Tần Qua mang Phi Phi đến bia mộ tiếp theo.

Tần Qua xoa xoa đầu Phi Phi, lại qua bia mộ tiếp theo.

Phi Phi nhìn người trong hình có đôi mắt giống mình như đúc,nói“Ba, Phi Phi cũng rất thích chơi rubic, đây là khối rubic con thích nhất, con tặng cho ba.”

Tiểu Nguyên nhún vai, cúi đầu nhìn Phi Phi rồinhỏgiọng nhắc “Nhớ kĩ,nóimuốn bao lì xì.”

“Còn có, tớ cũng thựchiệnđược tuần du lịch trăng mật, lãng mạn của lính đặc chủng. Ngoại trừ cái của Hói Đầu đề cử, những cái còn lại khá hay.nóiđến đây tớ phải mắng cậu đó, tên Hói Đầu này, đúng là cái chủ ý ngu ngốc của cậu dọa vợ tớ suýt chút nữa muốn ly hôn với tớ. Nếu cậu mà xuấthiệntrước mặt tớ, nhất định tớsẽđánh cậukhôngnhận ra phương hướng luôn.” Tần Qua chỉ vào ảnh của Hói Đầu, mắng.

“Em muốn khianhquay người lại liền có thể thấy em và con ngay.” Ngô Đồngnói.

Tên khác nhau, khuôn mặt khác nhau, ngày sinh khác nhau nhưng cùng hi sinhmộtngày.

“Chú Hói Đầu của conkhôngsợ rắn.” Tần Qua cườinói.

“Các cậu thấykhông? Vợ tớ với con trai.” Tần Qua cườinói“Các cậu rất hâm mộđi, lúc trước các cậu suốt ngày la hét muốn về nhà cưới vợ, bây giờ tớđãlàm được.”

“Mẹ ơi?” Phi Phi lo lắng nhìn Ngô Đồng.

Khi xe đến cổng nghĩa trang, Tần Qua dừng xe lại. Dù bên trong có thểđixe vào nhưnganhkhôngmuốn.

“Con chào chú Đại Tráng, con là Phi Phi.” Phi Phi chân thànhnói.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Phi Phi lo lắng kêu.

“Được.” Tần Qua vui mừngnói.

“Tên của chú ấy là Lý Hạo.” Tần Qua bổ sung.

“Dạ.” Phi Phi cái hiểu cáikhông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

….

“Ọe …” Nãy giờ vất vả kìm nén, Ngô Đồng dựa vào xe nôn khankhôngngừng.

Tần Quanhẹgật đầu.

Tần Qua thựcsựkhôngmuốn tài xế xe buýt bỏ lại hành khách ở chỗ này rồi mang xe chở đầy hành lý mang gia đìnhanhđithăm viếng đồng đội.anhnhìn quanhmộtchútthìthấy xa xa cómộtchiếc xe tảinhỏ, biết là xe của bọn cướp nên đề nghị “Tôi tính thế này, tôisẽlái chiếc xe của bọn cướpđi, bác và mọi người ở lại đây chờ cảnh sát, chúng tôisẽquay lại rất nhanh.”

Gần Tết rồi mà còn gặp phải bọn cướp làm mọi người rất lo lắng, thấy bọn cướpđãbị khống chế, mỗi hành kháchtrênxe đều chạy xuống đạp cho bọn chúngmộtcú phát tiếtsựtức giận, nhưng cũngkhônglàm hành động gì quá khích.khôngthìcảnh sát chưa đến mà mấy tên cướp chắc cũng mất mạng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phi Phi chớp chớp mắt, nhìn ba mìnhđangưu thương, suy nghĩmộtlúc rồi nghiêm túcnói“Ba ơi, sau này consẽnhớ, consẽkhôngquên đâu.”

Dường nhưanhđãđể lại những tâmsựnặng nề và đau thương lại sau lưng, khi rời nghĩa trang, tâm trạng củaanhthanh thản hơn rất nhiều.

“Vậythìđibộ phải mất ba mươi phút.” Tần Quanóixongthìnhìn thoáng qua Ngô Đồng và Phi Phi, như muốn hỏi ý kiến.

Cuối cùng … Tần Qua đứng trướcmộthàng bia mộ, Ngô Đồng im lặng đứng bên quan sát, bốn tấm bia mộ đứng thành hàng, in tấm hình nửa người và tên người nằm dưới, năm sinh và năm mất.

Trong khuôn viên nghĩa trang rất yên tĩnh, trừ tiếng gió rít lênthìkhôngcònâmthanh nào khác.

Tiểu Nguyên vừa xuống xe thấy cảnh nàythìvô cùng kinh hãi, vụng trộm trốn sau lưng Ngô Đồngnóinhỏ“Chị, bình thường chị vàanhrểkhôngvề nhà hay sao? Nhìn mẹ chồng chị xúc động đến nhường nào kìa.”

“Chính là cái cổng của đất nước chúng ta,khôngđể cho người khác tùy tiện ra vào.” Ngô Đồng giải thích.

“Ba ơi, những người trong tấm hình này là ai ạ?” Phi Phi chỉ vào những bức ảnhtrênbia mộ hỏi.

Phi Phi lấy trong túi xáchmộtbình giữ nhiệt, ngoan ngoãn đưa cho Ngô Đồng. Ngô Đồng cườinhẹ, ôm Phi Phi vào lòng,đilại chỗ bậc thang tiếp tục ngồi chờ Tần Qua.

“Có phảitrênngườianhcó mùi khói thuốckhông?” Tần Qua vừa nhớ lại lời Tiểu Nguyênđãnói, Ngô Đồng ngửi thấy mùi khói thuốcsẽbuồn nôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bây giờ là thời đại hòa bình rồi, nào có bao nhiêu người còn nhớ những người línhđãbỏ mình nằm nơi biên giới này, cũng chỉ có những đồng đội như cậu và người nhà của họ là còn nhớ thôi.”

“Đường biên giới quốc gia là gì ba?” Phi Phi hỏi.

“Đây là đồng đội của ba,mộtchú đặc biệt thích làm điệu. Khikhôngđilàm nhiệm vụthìlúc nào cũng xịt nước hoatrênngười. Bọn ba vẫn hay cười nhạo chú ấy nhưng chú ấy bắn s·ú·n·g rất cừ, làmộttay bắn tỉa sốmộtở đại đội ba.”

Ngô Đồng mỉm cười lại vớianh, nắm tay Phi Phi, dường như chỉ cần Tần Quanóiđithìcôvà Phi Phisẽluôn theo sátanh.

“Chú này có rất nhiều mưu mẹo. Chú ấy rất thích vào núi chơi, vì khi chú ấy vào đó, mọi người đềukhôngthể tìm ra chú ấy.” Tần Qua cườinói“Có lần còn trốn vào trong hang ở cùng với rắn cảmộtđêm.”

“Mẹkhôngsao, mẹ uống chút nướcthìđược rồi.” Ngô Đồng cẩn thận nhìn Tần Qua, thấyanhkhôngpháthiệntình huống bên này nênnhỏgiọngnói.

Thực ra mọi chuyện cũngđãrấtrõràng, mọi ngườiđivề đồn công an, chủ yếu là để nhận lại tài sảnđãbị cướpđi. Lúc bọn cướp lấy tài sản, cũng đâu ghi sổ sách, chỉ có thể dựa vào lời khai của người bị hại khai báo với đồng chí cảnh sát, căn cứ vào đó cácanhcảnh sát mời trả lại tài sản.

“Chúng ta về thôi.” Tần Qua cầm hai bàn tay lạnh buốt của bà xã, trong lòng tràn đầy cảm động.

Tần Qua đưa tay nhìn đồng hồ, tám giờ xuất phát, đến đây là mười rưỡi, gặp phải chuyện này nữa nênđãmườimộtgiờ rồi. Buổi chiềuanhvà bà xã phải quay về, còn phải đến đồn công an làm việc nữa, vậy chắc làkhôngkịp rồi.

“Tôi báo rồi, nhưng mà chờ cảnh sát đến chắc phải mấtmộtlúc nữa.” Tài xế xe buýtnói.

“Ba, chú này là ai ạ?” Phi Phi thấymộtlúc lâu mà bakhôngnóigì, thế là hỏi.

“Bác tài, từ đây đến nghĩa trang liệt sĩ còn xakhông?” Tần Qua hỏi.

Cái cuối cùng, Ngô Đồng nhìn tấm ảnhtrênbia mộ,mộtngười thanh niên thanh tú, trẻ tuổi, có đôi mắt rất giống mắt của Phi Phi, đây là …

Tần Qua lái xe ô tô của bọn cướp về lại chỗ đậu xe buýt, cảnh sát hình như cũng vừa mới đến, năm tên cướpđãbị còng lại nhưng chưa bị áp giải lên xe.

“Em đừng cónóimò.” Ngô Đồng ghét bỏnói.

Lại quamộtlúc lâu, cảm xúc của Tần Qua dần lắng lại,anhđem các bao thuốc mở ra, mỗi bao rútmộtđiếu, đốt lên để trước mộ từng người “Biết các cậu thích hút thuốc, tớ đốt giùm các cậu, thuốc lá này mùi vị cũng khá lắm, mới ra, chắc các cậu chưa từng được hút đâu.”

Tất nhiên là người nhà họ Tần biết chuyện Tần Quasẽđiđâu, trong lòng vừa lo lắng vừa chờ mong. Bác sĩ Lý Vân Cảnhđãnói, nếu lần này Tần Qua trở về mà cảm xúc vẫn bình thường,thìđó là dấu hiệu cho thấyanhđãhoàn toàn khỏi bệnh.

“Vậy còn bây giờ?” Ngô Đồng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, dừng bước lại hỏianh, chờ đợi câu trả lời của Tần Qua.

“Mẹ.” Phi Phinhỏgiọng kêu,nhẹnhàng vỗ lưng cho Ngô Đồng.

“Cách nghĩa trang này mười cây số chính là đường biên giới quốc gia.” Tần Qua bỗng nhiênnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ba ơi, con và mẹ đều rất nhớ ba.”

Ngô Đồng chưa bao giờnóivới bé điều này, như vậy mẹ trong lời của Phi Phi nhất định là mẹ ruột của bé.

“Phi Phi còn nhớ sao?” Tần Qua cũng giật mình.

“Tôi nhiều chuyện rồi, chỉ là chút cảm khái mà thôi. Nếu gia đình cậu muốn đến nghĩa trang liệt sĩ, vậy để tôi lấy xe chở cậuđi.”

“A, chào chú Lý Hạo, con là Phi Phi.” Phi Phi lễ phépnóilần nữa.

Phi Phi nhìn trong ảnh làmộtngười thanh niên lạ mặt với nụ cười cởi mở, hiểu được ba muốn giới thiệu bé cho đồng đội của ba biết mặt, vì vậy ngoan ngoãnnóivới tấm ánh chụp “Chào chú ạ, con là Phi Phi.”

(Mẹ nó, cậu đúng là Đ* c*m th*, người khác cậu đều giới thiệu tên tuổi đàng hoàng, sao đến tôithìlại giới thiệu biệt danh.)

Dường nhưđãquathậtlâu, lâu đến mức Ngô Đồng cảm thấy chân hơi tê, tay và mặt Phi Phi đều bị lạnh đỏ bừng, Tần Qua mới nhúc nhích.

Tần Qua nhíu mày nhìn đám ngườiđanglộn xộn trước mặt, nhíu mày hỏi “Vậy là phải chờ cảnh sát đến nữa?”

“Lúc trước, bọnanhđãthống nhất, nếu như hi sinhthìsẽchôn cất tại đây, tiếp tục bảo vệ mảnh đất biên giới này.”

“Ba, chú ấy tên là gì?”

Tần Qua còn mang theo năm chai bia, năm bao thuốc.

“Conđãgặp rồi, tất cả những chú ở đây con đềuđãgặp rồi.” Tần Quanói“Khi con đượcmộttuổi, chúng tađãđến thăm con.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66