Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 65

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65


Ngô Đồng bật cười.

Tần Qua móc bóp đưa cho đối phương.

“Tiểu Khải.” Ngô Đồng đối với người em họ này ấn tượng vẫn rất tốt.

“Vậy … Qua năm chúng tađi.” Ngô Đồng nghĩkhôngmấy ngày nữa là đến Tết, tất nhiên là phải qua Tếtthìđiđâuthìđi.

“Máu … chảy máu rồi!” Tên đầu trọc sờ lên đầu rồi nhìn bàn tay đầy máu, tức giận, chỉ vào Tần Qua hô lên “Chém nó cho tao!”

“Chị …” Ngô Khải nhìn xung quanh, pháthiệnđãcó người bước lại đây, liền kéo Ngô Chi Chi đếnmộtnơi vắng vẻ tiếp tụcnóichuyện “Chị đừng có quá đáng.”

“khôngsao hết, lần này nhớ kỹ là được.” Tần Qua cườinói.

“Chị quá đáng, chị chỉnóiđúngsựthật.”

“Ba ơi, ba đẹp trai quá à!” Nhìn thấy ba nhà mìnhmộtđánh bại năm tên cướp, Phi Phi vô cùng ngưỡng mộ.

Tần Đại thiếu lại ôm bà xã vào ngực, hai người lặng yênđira sảnh lớn,đithang máy xuống bãi đỗ xe, rồi lái xe về nhà.

Ngô Khảikhôngmuốn để ý đến chị mình, chán nản xoay người, điều chỉnh cảm xúcmộtchút rồi quay trở lại bữa tiệc, đến tìm Ngô Đồng và Tần Qua.

Phi Phi amộttiếng, gậtnhẹđầu, lúcđingủ cònnóivới Tần Qua “Ba ơi,đigặp đồng độithìkhôngcần căng thẳng, phải vui vẻ chứ ba.”

“Chị,anhrể.” Ngô Khải lễ phép chào hỏi.

Từ lúc những tên cướp lên xe, Ngô Đồngđãôm Phi Phi vào ngựckhôngcho bé chứng kiến những cảnh này.

“Nghĩa trang liệt sĩ thành phố W, ba Phi Phi, đồng đội củaanhđều ở đó.” Tần Qua dừng lạimộtchút để giọngnóicủa mìnhkhôngquá run run “anhmuốnđithăm bọn họ.”

Tần Qua chăm chú nhìn tay mìnhđangđược bao bọc trong bàn tay của Ngô Đồng, cảm giác đượcmộtluồng hơi ấm, bao bọc trái timanh, mạnh mẽ mà kiên định, bảo vệ lấyanh.

“Chị, chị đứng đây làm gì? Chúng ta qua chào chị Đồng Đồngmộttiếngđi.” Ngô Khải thấy bên Ngô Đồngđãvãn người, liền rủ chị mìnhđiqua chào hỏi.

“đicái gì màđi, muốnthìem tựđiđi.” Ngô Chi Chi cáu kỉnh.

Tần Qua cười khinh thường, hơi vung sợ dây thừng trong tay lên, pặcmộtcái trúng vào đầu tên đầu trọc làmhắnta kêu rống lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngày mai chúng tasẽđi, Phi Phi cũngđicùng, chúng tađimáy bay đến, sau đó bắt xe buýt, ba ngàythìvề đến nhà, lúc đó vừa vặn đến Tết.” Tần Quađãsớm lên kế hoạch.

Xe chạy được hai giờ, Phi Phi nhìn phong cảnh ngoài cửa, bỗng nhiênnóira “Mẹ, hình như conđãđến đây rồi.”

Tên đầu trọcnóixong câu đó, bốn người đàn ông mặt mày dữ tợn đứng phía sau giơ mã tấu lên làm tất cả hành kháchtrênxe la hét chói tai.

Sáng hôm sau, bỏ lại tiếng kêu la cằn nhằn ‘dùng xong rồi bỏ’ của Tiểu Nguyên, Ngô Đồng sửa soạn vài thứ đơn giản, rồimộtnhà ba người lái xe Jeep ra sân bay.

“Em hung dữ gì mà hung dữ, nếukhôngphải vì em ấy bất chợt xông vàothìlàm gì đến lượt em ấy. Chị nghĩ là em ấy cố tình nghe ngóng, sau đó tới để quyến rũ Tần Đại thiếu.” Ngô Chi Chikhôngcam lòng yếu thế quát lại.

“Cậu ta là chồngcôhả,côgọianhta về lại xeđi.”

Lúc này cửa xe buýt mở ra, mọi người đồng loạt chạy xuống, vây quanh năm tên cướp lại làmộttrận đấm đá, làm cho bọn chúngkhôngcòn sức mà kêu la. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tất cả thànhthậtmộtchútthìhơn.”

Ba người đến thành phố W nghỉ ngơimộtđêm, sáng hôm sau chuẩn bị ít đồ cúng rồi ngồi chuyến xe buýt sớm nhấtđiđến nghĩa trang liệt sĩ thành phố W.

Mặc dù ở Tần thị, Tần Quakhônghề giữ bất cứ chức vụ gì nhưnganhlại là con trai lớn của nhà họ Tần và là cổ đông lớn nhất của Tần thị nênkhôngai dám xem thườnganh.

“Đây, đây, tôi đưa cho cácanh.” Ngô Đồng sợ Tần Qua có hành động gì chọc tức bọn cướp liền vừa kéo tay ra hiệu Tần Qua, vừa cởi nhẫn đưa cho bọn chúng.

“Được rồi, rất cám ơnsựhợp tác của quý vị, mọi người về quê ăn Tết vui vẻ, chúc mừng năm mới nha.” Tên đầu trọc cười hề hề, xuống xe, ra hiệu cho đồng bọnđangchặn đầu xe tránh ra.

“Con là con trai của ba.” Trong mắt Phi Phi tràn đầy sùng bái.

“Ồn ào cái gì.” Tên đầu trọc gầm lên giận dữ, lấn át mọiâmthanh.

“Trong xe ngoài xe đều có điều hòa mà, emkhônglạnh.” Ngô Đồng cười lắc đầu.

Tần Quakhôngđể ý đến ông ta, từtrêngiá hành lý lấymộtsợi dây buộc đồ củamộthành khách nào đó, mở cửa xe,đixuống dưới.

Mấy tên cướp còn lại thấy thái độ của Tần Qua như vậy cũng đều vung dao chạy đến, ánh mắt hung dữ trừng Tần Qua.

Tần Đại thiếu ôm bà xã, bỏ lại đám đông ồn ào náo nhiệt sau lưng, che chở Ngô Đồngđira cửa, nhận lấy áo khoác từ nhân viên phục vụ.

“Kít … két ….”

Tài xế đóng cửa xe, trong lòng vô cùng rối rắm, vừa sợ bọn cướp đuổi theo lạikhôngnỡ để Tần Qua lạimộtmình. Cuối cùng ông ta quyết định nổ sẵn máy xe chờ mấy phút, nếu có gìkhôngổnsẽlập tức láiđi.

Chưa đến năm phút sau, năm tên cướp nằm dưới đất kêu cha gọi mẹ, dao mã tấu rơi liểng xiểngtrênđất.

“Có chuyện gì vậy kìa?” Ngô Đồngnhỏgiọng hỏi.

“Cậu muốn làm gì?” Tài xế muốn điên rồi.

Tần Qua nghe xong, hai mắt run lên suýt nữa rơi lệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tên đầu trọc có chút e ngại, bọn chúng chỉ muốn tài sản của người khác màkhôngmuốn xảy ra án mạng, cho rằng Tần Qua chỉ muốn lấy lại nhẫn cưới của vợ, vì thế ‘hào phóng’ vứt cái nhẫn lại rơi dưới chân Tần Qua, rồi xua xua tay như đuổi ruồi “Được rồi, được rồi, tao trả lại nhẫn cho mày. Nhanh vềđi, bọn tao cũng phải về ăn Tết đây.”

Thành phố W gần biên giới Trung Quốc, cách Đế Đô bốn năm tiếng đồng hồ bay.

Tần Qua nhìn ánh mắt tối tăm của đối phương,khôngsợ hãi chút nào.

“Bác tài, chúng ta chờanhấy mấy phút thôi,anhấy quay lại ngay ấy mà.”

Ngô Đồng chỉ xoa xoa đầu Phi Phinói“Ba muốnđigặpmộtvài người đồng đội cho nên hơi căng thẳng.”

Tần Qua trơ mắt nhìn nhẫn cưới của bà xã bị cướpđi, trong mắt muốn phun lửa, nếu bà xãkhônggiữ tayanhthìanhđãxông lên ăn thua với bọn chúng.

Nghe lời tên cầm đầu đầu trọc, vẻ mặt mọi người đều tuyệt vọng.

“Thằng nhóc này, mày muốn làm gì? Mày định động tay động chân cái gì?” Tên đầu trọc vừa hô lên, bốn tên đàn em lập tức xông đến vung dao lên.

“Gần đây em hơi bận nên chưa hẹn Tiểu Nguyênđichơi được, qua mấy ngày nữa em gặp em ấy.” Ngô Khảinói.

Ánh mắt Tần Đại thiếu lóe lên tia tiếc nuối,thậtsựlà đánh chưađãtay, thở dài, dùng dây thừng buộc năm tên cướp lạimộtchỗ.

“Cậu làm gì vậy, tôikhôngđợi cậu đâu, tôiđiđó.” Tài xế xe buýt kêu lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tên đầu trọc mở ra, thấy bên trong chỉ có mấy trăm đồng, vì thế buồn bực mắng “Mẹ nó, tất cả đều là thẻ.”

“Nếu chịđãkhôngcầnthìchị còn tức giận như vậy là gì?”

“Dạ?”

“Em làm cái gì vậy, làm hết hồn à!”

“Chị, xem như chịkhôngthích chị Đồng Đồng nhưng ít nhất chị cũng phải nhớ kĩ cái này, công ty nhà chúng ta vẫn còn phải phụ thuộc vào Tần thị rất nhiều đó.” Ngô Khải chỉ về phía hội trường bữa tiệc “Chị nhìnđi, ngay cả ba mẹ thấyanhTần Qua cũng phải tươi cười khách khí, em khuyên chị nếu gặp mặt chị Ngô Đồngthìráng mà giữ thái độđi.”

“Nhưng mà, cácanhem chúng tôi bây giờđangđói bụng rỗng ruột,khôngcó tiền ăn Tết nên muốn mọi người góp sứcmộttí, hi vọng các vị mỗi người để lại cho chúng tôi ít tiền.”

Ngô Đồng rời khỏi lồng ngực Tần Qua, nhìn ánh mắt tràn đầy ưu thương củaanh,côđau lòng nắm chặt bàn tay của Tần Qua, cẩn thận ấp trong bàn tay mình, cười ấm áp “Được, em với Phi Phisẽcùnganh.”

Ngô Chi Chi nhìn đám đông mà trung tâm là Ngô Đồng,rõràng là tiệc tất niên của công ty nhàcôta, vì cái gì mà người phụ nữ kia lại giành hết ánh sáng củacôta.

Tần Qua quay quay sợi dây thừng trong tay, vung lên nhưmộtchiếc roi.

“Khóc cái gì mà khóc. Hết tiềnthìkiếm lại, cùng lắmthìTết sang nămanhđâykhôngcướp của mày nữa.” Dường như rất hài lòng với kết quả kiếm được, tên đầu trọc ‘hào phóng’nói.

“Bác tài, bác tài,anhchờmộtchútđi.” Ngô Đồng vội vàng trấn an người lái xe.

Tần Qua bỗng nhiên ngẩng đầu,mộtluồng sát khí bỗng nhiên bộc phát ra ngoài.

“Chị, chị làm sao vậy?” Ngô Khải nhíu mày.

“Em làm gì mà hung dữ vậy, chị chỉ oán thầmmộtchút thôi.” Ngô Chi Chi cũng biếtrõlợi hại trong đó, cho nêncôta mới càng ghen ghét với Ngô Đồng.

“Mày cònkhôngđi, đừng cókhôngbiết điều.” Tên đầu trọc vung mã tấu lên rồi quát.

“thậtsao?” Vẻ mặt Phi Phi đầy tiếc nuối “Nhưng conkhôngnhớrõ.”

Tài xế xe buýtđãbị dọa sợ hồn phi phách tán, thấy bọn cướpđãmở đường, lập tức nổ máy xe, hậnkhôngthể bay thoát khỏi nơi này. Nhưng xe chỉ mớiđiđược mười métthìđãbị Tần Qua ép buộc dừng xe lại.

Ngô Đồng nắm tay Phi Phi đứng ở bên ngoài, Tần Quađitới, móc chiếc nhẫn ra, cầm tay Ngô Đồng lên, cẩn thận đeo vào tay chocô.

Lúc hai người về đến nhà, Phi Phi và Tiểu Nguyênđãngủ thiếpđi. Ngô Đồng giúp hai đứa bémộtlớnmộtnhỏsửa lại chăn mền, tắt đèn, cùng Tần Qua trở về phòng mình.

“Tên nhóc này, mày muốn làm gì?” Tên đầu trọc giơ dao uy h**p.

“Nghenóiem vào công ty làm việc rồi?” Ngô Đồng hói.

Bởi vì phanh gấp, tất cả mọi người trong xe theo quán tính xô về phía trước, khi ngồi thẳng lạithìbắt đầu nhao nhao hỏi tài xế vì sao lại phanh gấp như vậy.

“anhđãnghe Ngô Đồngnóivề em.” Từ khi vào bữa tiệc, lần đầu tiên Tần Qua mới nở nụ cười.

“Em làm Phó phòng quản lý thị trường, em muốn từ dưới từ từ học hỏiđilên.” Ngô Khảinói.

“khôngcó gì.” Tần Qua lật bàn tay mềm mại của bà xã lại, nắm chặt trong tay, dường như điều đó có thể giúpanhbình tĩnh lại.

Đáng tiếc là trong bóp của Ngô Đồng cũngkhôngcó nhiều tiền, tên đầu trọc chửi đổng lên, rồi liếc nhìn thấy chiếc nhẫn kim cươngtrêntay Ngô Đồng “Đưa cái nhẫn kia cho tao.”

Ngô Khải buông Ngô Đồng ra, thấy Tần Đại thiếu lạnh lùng trừng mắt với mình,thìnghịch ngợm nhìn Ngô Đồng nháy mắt “Lúc này em yên tâmthậtsự.”

“Em biết chị ghen tức, chị ghen tức chị Đồng Đồng đoạt mất danh tiếng của chị, chịkhôngchịu được khi thấy chị ấy sống tốt hơn chị. Nhưng làm ngườikhôngthể độc ác như vậy, dù sao chị ấy cũng là em họ của chị, là người nhà của chúng ta.” Ngô Khải cả giận “Chị quên lúc trước vì sao chị ấy lại phải gả qua nhà họ Tần? Chị quên, nếu chị ấykhôngđồng ý gả qua đóthìbây giờ có lẽ chúng tađãnghèo đến mứckhôngmua nổi đôi giày dưới chân chị đâu.”

Tần Qua lúc này mới buông tay ra, từ túi xách lấy bóp tiền của Ngô Đồng đưa chohắnta.

“đithôi,đithôi, chúng ta về nhàđi.” Tần Đại thiếu bất mãn thúc giục.

“Em nhìn em ấy đắc ý chưa kìa, cònkhôngphải là nhặt được người mà chịkhôngcần.”

“anhđiđâu?”

Ngô Đồng giật mình, hơi lo lắng nhìn Tần Qua.

Tần Qua cũng lo lắng hỏi “Vậy con còn nhớ gìkhông?”

Chỉmộtchốc, cửa xe ô tô bị mở ra, năm – sáu người đàn ông to cao vạm vỡ lên xe, cả đám đôngđangồn ào nhốn nháo, trong nháy mắt pháthiệncó gì đókhôngđúng, từng người yên tĩnh ngồi lại vị trí.

“Cậu mau buông ra.” Tần Qua thấy cậu em họ ôm bà xã nhà mình màkhôngbuông ra ngay, lập tức tiến đến muốn kéo người ra.

“Em khá lắm.” Ngô Đồng khen.

“Lúc nãy em cản tài xế xe buýtkhôngcho ông ta chạy nênkhôngđể ý Phi Phi, để con nhìn thấy rồi.”

“Thành phố W.”

Ngô Khải cười cười, rồi dưới ánh mắtkhôngvui của Tần Qua, tiến đến ôm Ngô Đồngmộtcái, xúc độngnói“Chị, nhìn chị hạnh phúc như vậy, em cũng yên tâm rồi.”

“Xem vợ mày biết điều, ông tha cho mày lần này.” Tên đầu trọc cầm nhẫn, thấyđãcướp được kha kháthìphất phất tay ra hiệu cho đàn em, chuẩn bị xuống xe.

“Ngô Chi Chi!” Ngô Khải tức giận gọi thẳng tên chị mình.

Lúc trước để Ngô Đồngđiliên hôn thương mại, ban đầu chắc chắn làcôấy sốngkhôngtốt, nhưng bây giờthìsao?côấy chẳng những chữa khỏi bệnh cho Tiểu Nguyên, còn trở thành con dâu của nhà giàu danh giá, chiếm điều kiện thuận lợi của nhà mìnhkhôngbiết bao nhiêu, vậy mà giờcôta còn phải nịnh bợ Ngô Đồng. Suy nghĩ như vậy, đầu Ngô Chi Chi chỉ muốn nổ tung.

“Ừ. Vậyanhchị về trước đây.” Ngô Đồng vẫy vẫy tay.

Tên đầu trọc đưa tay định lấy túi xách của Ngô Đồng, liền bị Tần Qua đưa tay ngăn lại.

Từ lúc đến thành phố W, Tần Qua đặc biệt im lặng, ngay cả Phi Phi cũng cảm thấy ba mình có chuyện gì, đêm qua cònnhỏgiọng hỏi Ngô Đồng “Ba làm sao thế?”

“Ha ha, tiền của mày đâu?” Cuối cùngđãđến Tần Qua.

“Cám ơn ông xã.” Ngô Đồng nhìn chiếc nhẫn, vừa cười vừanói.

Bận bịu cả ngày nay, cuối cùng Tần Đại thiếu có thể chuyên tâm ôm bà xã nhà mình.

“Chị chỉ là nhìnkhôngquen thôi, em ấy đừng quá tự phụ. Ai màkhôngbiết chồng của em ấy bị bệnh, thời gian trước phát bệnh mà suýt chút nữa bóp cổ chếtcôNhậm của tập đoàn Nhậm thị sao?” Ngô Chi Chi càngnóicàng quá đáng “nóikhôngchừng, ở nhà Tần Đại thiếu cũng bóp cổ em ấykhôngít lần đâu.”

“Đúng, chúng tađãđến rồi.” Tần Qua gật đầu

Dưới ánh mắt của tất cả các hành kháchtrênxe buýt, Tần Qua chậm rãiđivề phía bọn cướp,đinửa đườnganhcòn cởi áo khoác némtrênmặt đất.

“Lại là mày, mày muốn gì? Còn ném áo như vậy, sao, định làmanhhùng hả?” Tên đầu trọc châm chọcnói.

“Chị gửi Tiểu Nguyên trông Phi Phi nên muốn về sớmmộtchút.” Ngô Đồngnói.

“Sao gấp vậyanh? Nơi đó rất quan trọng sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng Ngô Đồng vẫn cùng Tần Qua đến tham dự tiệc tất niên của công ty chú Hai.khônggiống công tynhỏcủa Ngô Đồng và Tần Qua, tất cả nhân viên cùng gặp mặt ăn cơm, chơi chút trò chơi nhonhỏrồi tán gẫu với nhau, công ty chú Hai mời rất nhiều khách mời là các công ty có quan hệ hợp tác làm ăn. Tiệc tất niên cũng là cơ hội để công ty đó lộrõnăng lực của mình và duy trì mối quan hệ với các đối tác quan trọng.

Tần Qua ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt chiếc nhẫn lên, tỉ mỉ phủi bụi đất dínhtrênnhẫn rồi bỏ vào túi quần, lúc này mới ngẩng đầumộtlần nữa nhìn tên đầu trọc.

“Bà xã,anhmuốn đếnmộtnơi.” Tần Qua bỗng nhiênnói.

“Cám ơnanhchị hôm nayđãđến tham dự.” Ngô Khải biết hôm nay Ngô Đồng đến tham gia bữa tiệc này cũng là nể mặt lắm rồi.

Mấy người đàn ông bắt đầu quơ dao, đến từng người lấy tiền. Mọi người chỉ có thể run rẩy móc tiền ra.mộtsố người thấy số tiền tích cóp cả năm trời mang về cho bố mẹ, vợ con naykhôngcònthìtuyệt vọng mà khóc lên.

Chương 65

Ngô Đồng mặc bộ váy ôm dài ngang gối, kéo tay Tần Qua chào hỏi hết người này đến người khác,trênmiệng luôn mỉm cười lễ phép (côcảm thấy cười cũng cứng cả hàm rồi).

Tần Đại thiếuthìmặt lạnh hơn nhiều, người khác chào hỏianhchỉ nhàn nhạt gật đầu rất khách khí.

Ngô Đồng đắp chăn cho Phi Phiđangngủ say, quay đầu liếc người từ khi ngồitrênmáy baythìbắt đầu bất an,khôngnóilời nào, Ngô Đồng cũngkhôngnóigì, chỉ cầm chặt bàn tayđangrun rẩy củaanh.

“Em …” Ngô Chi Chi bị Ngô Khải làm tức giậnkhôngnóinên lời.

“Chát.”mộttiếng vang lên, tên đầu trọc vung tay tát lên mặtmộtthanh niên định lấy điện thoại báo tin, tên đầu trọc cầm mã tấu gác lên cổ đối phươngnói“Mẹ mày, mày muốn c·h·ế·t phảikhông? Muốn báo cảnh sát? Cảnh sát gần nhất cũng cách đây 2 tiếng đồng hồ lận. Chờ bọn họ chạy đến đây, ôngđãchém c·h·ế·t cha mày.”

Thựcsựlà rất lâu rồi Tần Qua chưa phấn khích như thế, vung sợi dây thừng lên, quyết đoán xông vào giữa năm tên,mộttrận đấm đá, đánh cho mấy tên cướptrênnhảy dưới tránh, tìmkhôngra phương hướng.

Vì điểm đỗ cuối của chuyến xe buýt ở thành phố W nhưng sát huyện G nên cũng có rất nhiều công nhân cũng ngồi chuyến xe này về nhà ăn Tết. Nên khi xe chuyển bánh,trênxeđãchật ních người.

Tần Qua cầm áo khoác giũ ra, rồi đem áo khoác mặc vào cho Ngô Đồng. Thấy bắp chân củacôvẫn còn lộ ra trongkhôngkhí, đau lòngnói“Trời lạnh như vậy mà em còn mặc váy làm gì.”

“Conkhôngnhớrõ.” Phi Phi lắc lắc đầu “Con chỉ cảm thấyđãđến đây rồi, ba, chúng tađãđến đây rồi phảikhông?”

“khôngsao, con là con của bộ đội mà.” Tần Qua vỗ vỗ đầu Phi Phi.

“nóiđúngsựthậtlà Tần Đại thiếu người ta căn bản làkhôngthèm để ý đến chị, còn chị nghenóitinh thần Tần Đại thiếu có vấn đềthìkhóc lóc đến chếtđisống lại với ba mẹkhôngchịu gả qua.”

Người đàn ông đầu trọcđiđầu, tay cầm mã tấu, vẻ mặt ôn hòanói“Mọi ngườikhôngcần lo lắng, gần tới Tết rồi, tôi cũngkhôngmuốn nhìn thấy máu đâu.”

Tần Qua thấy trong tay mấy người cầm dao mã tấu, ánh mắt lóe lên, ra hiệu cho Ngô Đồngkhônglên tiếng.

Ngô Đồng sợanhta tổn thương Phi Phi, liềnnóira “Của tôi ở trong túi xách.”

“anhchị về sớm vậy?” Ngô Khải ngạc nhiên.

“Vâng!” Phi Phi nghiêm túc gật gật đầu, sau đó toàn thân dán lên cửa kính nhìn ra bên ngoài như muốn ghi lại phong cảnhtrênđường vào đầu nhóc.

Người đàn ông lại liếc Ngô Đồng,nói“Củacôđâu?”

“Bà xã.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65