Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
Bạo Táo Đích Bàng Giải
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57
“Ấy, em mặc áo khoác vào cáiđã.” Ngô Đồng thấy Tiểu Nguyên chỉ mặc phong phanhđãchạy ra ngoàithìlập tức gọi lại.
“anhrể muốn mua nhà nữa hả?” Tiểu Nguyên kinh ngạcnói.
“anhrể em là con trai lớn nhà họ Tần nổi tiếng ở Đế Đô.” Ngô Đồng lại ném ramộtquả bom hạng nặng.
“Xem mắt??” Tiểu Nguyênkhôngthể tin được.
“khôngphải chứ, chẳng lẽ chị chưa làm việc nhà bao giờ sao?” Tiểu Nguyênkhôngthể tinnói.
“Chị, chịđangmuốn khoe chị vớianhrể rất ân ái hả?” Tiểu Nguyên liếc chịgái, hỏi.
“Bây giờ con xemkhônghiểu, nhưng sau này consẽhọc được. Nếu con học xong, lúc đó chơi rubicsẽsiêu cấp giỏi.” Tiểu Nguyênnói.
“…” Tiểu Nguyên nghẹn họng, rồi cười cười dụ dỗ “Phi Phi à, thầy có dạy con là, lao động là trò chơi vui sướng nhấtkhông?”
“…”
“Có bà xã là được rồi.” Tần Đại thiếu từ xưa đến giờkhôngthèm để ý đến mấy cái EQ vớ vẩn.
“Emđanglàm cái gì vậy???” Tần Đại thiếu đẩy cửa vào sân,đãthấy bà xã nhà mình đứngtrênmộtcái ghế cao ngất ngưởng lau cửa kính.
“A, em còn muamộtsố quà tặng cho nhà chú Hai nữa.” Tiểu Nguyên vừanóivừa lấy ramộthộp giày màu đen “Lần trướcanhhọnóithích đôi giày bóng rổ GH sao? Emđãnhờ bạn mua đượcmộtđôi, mấy ngày nữa em mang qua choanhấy.”
“anhthích lắm.” Tần Đại thiếu nghe thấy mấy chữ ‘đồ tình nhân’, lập tức cảm thấy hai chiếc khăn quàng cổ bình thường này dường nhưđangphát sáng lấp lánh.
Ngô Đồng đưa mắt nhìn Tần Qua, Tần Qua gật gật đầu, bế Phi Phi vào phòng ngủ.
Ngô Đồn cười cười kệ hai người đấu võ mồm với nhau, qua người tiếp tục lau cửa kính, cửa trong phòngđãlau, còn mấy cánh bên ngoài nữa.
“Mẹ, conđãnhặt được … 121 cái.” Phi Phi vui vẻnói.
Khuôn mặt Tần Đại thiếu bình tĩnh,điqua hai người Tiểu Nguyên và Phi Phi đến trước mặt Ngô Đồng, nhanh chóng ôm bà xã xuống ghế, trong lòng vẫn còn sợ hãinói“Sao em lại leo lên ghế cao như vậy?”
Tốt rồi, em vợ chắc chắn làkhôngbằng mẹ ruột rồi, Tiểu Nguyên bại trận.
Thằng nhóc láu cá này, có phải nó vừa thở dàikhông, có phảikhông, có phảikhông…
Rất nhanh, toàn thân Phi Phi ấm hẳn lên, khuôn mặtnhỏcũng nóng đỏ bừng.
“anhrể,anhkhônghiểuthậthay giả vờ vậy. Emkhôngphải thích nhàanhchị mà cái em muốn là ở với chị em lâu lâumộtchút.”
Ngô Đồng quét dọn xong phòng vệ sinh,đira ngoàithìgặp cảnh này, ánh mắt dịu dàng nhìn Phi Phi hỏi “Phi Phi có mệtkhôngcon?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phi Phi bất đắc dĩ nhìn cậu mình “Vậy, … cậu muốn con làm gì?’
“Chị, có phải chị định ám chỉ em nên tìm bạngáirồikhông?” Tiểu Nguyênkhôngchịu được,nói.
“Cái gì mà làm quá?” Ngô Đồng hỏi.
“À..” Xong, lý do như vậythìcự tuyệt làm sao đây. Cũngkhôngthểnóichị cậuđãgả choanhthìlà người củaanhđược. Thế giới này vì sao lại có cậu em vợ dính người như vậy chứ.
Lúc này Tiểu Nguyên mới nhớ ra, hôm quaanhrể vì muốn cậukhôngở trong nhàđãcó ý định mua nhà cho mình.khôngnghĩ đến Tần Qua thựcsựđihỏi, lập tức mồ hôi lạnh đổ xuống “anhrể,anhthậtsựđihỏi mua nhà hả, emkhôngcần đâu.”
“He he …” Bởi vì trong phòng có gắn đệm sưởi điện, Tiểu Nguyên quên mất việc thời tiếtđanglạnh giá, cười khúc khích quay lại phòng mặc áo khoác lông, thấy Phi Phi ngẩng đầu nhìn mình, liền hỏi “Con muốn ra ngoài chơikhông?”
Tần Đại thiếu vẫn chưa từ bỏ ý định “Phòng ở bên Lâm Uyểnanhđãcho người dọn dẹp sạchsẽ, em chuyển về ở lúc nào cũng được.”
Ngô Đồng: Ở đến 8 giờ rồi về nhà cho chị.
Mắt Phi Phi sáng lên, nhận quyển sách “Con cám ơn cậu Ba.”
“Vậyhiệntại cậunóicho con biết, lao độngkhôngchỉ là trò chơi vui nhất, hơn nữa lao động còn có thể giúp con làm ấm người.” Tiểu Nguyên tiếp tụcnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em hẳn là cũng nhìn thấy,anhrể em rất có tiền.”
Tần Qua nghe xong, em vợ muốn đổi ý rồi sao, lập tức dừng việc lau kính, cảnh giác hỏi “khôngphải emnóilà thích nhà giống như củaanhchị sao?”
Quét đượcmộtlúc, Tiểu Nguyên chợt pháthiệnPhi Phi ngồi dưới gốc câykhôngnhúc nhích mà ngẩn người, liền hỏi “Sao conkhônggiúp cậu?”
“Cái gì mà ‘Nhà chúng ta có chỗ nào cần em phải dọn đâu, chuyện nặng nhọc này em cứ kêuanhlà được rồi’ các kiểu ấy, làm như là chị chưa bao giờ làm việc nhà ấy, giả dối quáđi.” Tiểu Nguyênnói“anhrể có phải cố tình thểhiệncho em nhìnkhông.”
“Con còn đếm nữa hả?” Tiểu Nguyên nhịnkhôngđược hỏi.
“Em cần khăn lau làm gì?” Tần Đại thiếu nhìn khăn lau trong tay bà xã hỏi.
(Ha … ha, edit đến đâykhôngnhịn được cười. Tội nghiệp Tiểu Nguyên.)
Phi Phi vẻ mặtkhônghiểu nhìn cuốn sách trước mặt.
“Đúng vậy. Hôm qua em hỏi mà chị vẫnkhôngnóiđó.” Tiểu Nguyên oán giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Nguyên: …
“Chị, rốt cuộc chị muốnnóicái gì. Chị làm em lo quáđimất.” Tiểu Nguyênkhôngtự chủ mà nuốtmộtngụm nước bọt.
“Chị, em phụ chị quét nhà nha.” Vốn dĩđangở trong phòng cùng Phi Phi chơi ghép hình, Tiểu Nguyên thấy chịgáicầm khăn lau xách thùng nướcthìbiết chịgáimuốn tổng vệ sinh.
Ngô Đồng cười cười, trong lòng đoán chắc là tính chiếm hữu của Tần Qua lại phát tác, nghĩ nghĩ rồinói“Vậy ngày mai em về Lâm Uyển ởđi.”
Từ lúc gặp ngườianhrể này,anhrể vẫn luôn cười hì hì, tuy rằng ra sức ngăn cản việc mình ở đây nhưng thực chất vẫn luôn có ý định lấy lòng mình. Tiểu Nguyên vẫn luôn nhận định trong lòng đây làmộtngười đàn ông ngốc nghếch lại nhiều tiền, đối xử tốt với chịgáimình.
Tác giả có lời muốnnói:
“anhyên tâmđi, em ở đây hai ngày rồiđimà.” Cảm xúc củaanhcó thể đừng biểuhiệnrõràng như vậy đượckhông,anhcố ý đó hả.
“Em thấy …khôngcó gì làm… nên … quét dọn làm vệ sinh nhà cửa.”
“Cậu còn muốn ở lại đây hai ngày?” Tần Đại thiếukhôngthể nhịnnóira.
“Khụ, chị nấu cơm.” Ngô Đồng nghĩ lại, đúng làcôchỉ nấu cơm, rửa chén là Tần Qua làm, quét dọn vệ sinh này đúng là lần đầu tiêncôlàm sau khi kết hôn.
“…”anhđây là khoe khoang tìnhyêusao? Đúngkhông? Tiểu Nguyên thựcsựgiận dỗi, vất chổi lại cho Tần Qua,nói“anhrể, em hơi lạnh, em vào trước,anhquét nốtđi.”
Phi Phi thànhthậtlắc đầu.
Phi Phi gậtnhẹđầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Qua: Cậukhôngngủ lại nhàanhlà được.
“Nhà chúng ta có chỗ nào cần em phải dọn đâu, chuyện nặng nhọc này em cứ kêuanhlà được rồi.” Tần Qua đẩy Ngô Đồng đứng sangmộtbên, cầm khăn lau bắt đầu lau kính, vừa lau vừa giục Ngô Đồng “Em mau vào trong phòngđi, ngoài này lạnh lắm.”
Rất ít khi vận động – Phi Phiđangchạy hăng say, nghe tiếng Ngô Đồng hỏi, dừng chân lớn tiếng trả lời “Conkhôngmệt ạ.”
Phi Phi: Mẹ, mẹ. Con muốn cùng cậu chơi đến hai giờ sáng luôn. Con rất thích chơi với cậu.
“…” Cậu cónóitặng qua choanhta sao? Mặc dù đúng là đưa cho hai người, nhưng mà cậuđãnóisao,nóirồi sao?
“À, ra vậy.”
“Chỉ nhặt nhánh cây … nhàm chán lắm.” Phi Phi trả lời.
“Sao phải mua đồ tặng cho bọn họ?” Giọngnóicủa Tần Qua lạnh xuống trong nháy mắt.
“Vậy em ra ngoài quét sânđi.” Ngô Đồngnói.
“Cậu ba.” Phi Phi bỗng nhiên kêu.
Tiểu Nguyên lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đấtkhôngdậy nổi.
“Chị?” Tiểu Nguyênkhôngbiết mìnhnóisai cái gì, hơi lo lắng bất an nhìn chịgái.
“Em nghĩ cái gì thế?” Ngô Đồng đưa tay vỗmộtcái lên trán em trai,nói“anhrể em còn cần phải thểhiệncho em xem nữa sao?”
“Bởi vì chú Hai.” Thái độ của Ngô Đồng trở nên nặng nề, cái cầnnóivẫn phảinói, dù sao so với việccôtrực tiếpnóicho Tiểu Nguyên biết cũngkhôngmuốn em ấy nghe được những điều này từ người khác.
“Vâng.” Tiểu Nguyên đáp rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Chị, chị cũng đuổi emđinữa hả?” Tiểu Nguyênkhôngcòn tin tưởng vào cuộc sống này nữa rồi.
“Tiểu Nguyên à, em cũng đừng quét, chút nữaanhlau kính xong rồi quét luônmộtthể.” Tần Quanói.
Tần Qua: Ha ha, rốt cuộc em vợ cũng dọnđirồi.
“khôngphải do em đâu.” Ngô Đồng sắp xếp từ ngữmộtlần nữa “Emkhôngphải vẫn muốn biết chị vàanhrể quen nhau như thế nào sao?”
“Vậy để chị vào nhà nấu cơm.” Ngô Đồng giúp Phi Phi đem nhánh cây để vào chỗ tập trung, rồi cùng Phi Phiđivào nhà.
“Chị, lúc nãy nhìnanhrểthậtsợ, ánh mắt lạnh như băng, như là biến thành người khác vậy đó.” Tiểu Nguyên thấy Tần Quađirồithìnóivới chịgái.
Ngô Đồng giơ khăn lau, Tiểu Nguyên cầm cây chổi, Phi Phi cầm nhánh cây, ba ngườimộtvẻ mặtkhônghiểu cùng quay lại nhìn Tần Đại thiếu.
“Nhưng hai ngày qua, em cảm thấyanhrể đối với chị, … xem như là qua khảo sátđi.”Tiểu Nguyên lại bổ sung “Nhưng mà mới chỉ có hai ngày thôi, hay là em ở thêm ít hôm nữa.”
“khôngsao đâu,anhấykhôngđáng sợ như vậy.”
“Cậunói… ra sân chơi.” Phi Phi vô tội nháy mắt.
Tiểu Nguyên:khôngphảianhmuốn mua xe cho em sao? Mỗi ngày em đều đến đây.
“Em cảm thấyanhrể đối xử với chị như thế nào? Có tốtkhông?” Ngô Đồngkhôngnóithẳng tình huống hai người quen biết nhau, mà hỏi ngược lại Tiểu Nguyên.
“khôngphải hôm quaanhđãđồng ý với cậu rồi sao? Mặc dù tìm nhà giống ở đâythìcó chút khó nhưng tương tự như nàythìcũng có thể.”
“Tiểu Nguyên, chị cómộtviệc phảinóirõcho em biết. Cho dù nghe xong em cảm thấy như thế nàothìhãy nhớ kỹ,hiệngiờ chị của emđangsống rất tốt.”
“anhrể em mỗi ngày đều như vậy thôi.” Ngô Đồng cườinói.
Tần Qua: ….
“…” Khóe miệng Tiểu Nguyên run rẩy “Ai lừa con,khôngtin conđihỏi mẹ xem.”
“Tiểu Nguyên.” Tần Qua cầm chổi, gọi giật lại.
“Trả lờirõràngđi.”
“anhrể, EQ củaanhthấp như vậysẽkhôngcó ai chơi vớianhđâu.” Tiểu Nguyên thựcsựkhôngchịu nổi, nếukhôngphải từ hôm qua đến giờ thấyanhđối xử với chịgáirất tốt,thìvới biểuhiệnghét bỏ củaanhnhư vậy, cậu muốn xúi chịgáily hôn vớianh.
“ …anhrể nhìn ngốc như vậy, đâu có giống … Tần Đại thiếu gia chứ.” Giọngnóicủa Tiểu Nguyên càng lúc càngnhỏ“Chị, sao nhìn chị nặng nề như vậy?”
Tiểu Nguyên giúp Phi Phi mặc áo khoác, đội mũ, bế Phi Phi ra khỏi phòng, gió lạnh ùa tới làm cả hai cùng rùng mình.
Chương 57
“Ôi chao, con mới được mấy tuổi chứ, biết nhàm chán luôn.”
“À …” Tiểu Nguyên thấy Ngô Đồng nghiêm túc, do dựmộtlúc rồinói“Thực ra lúc mới nhìn thấyanhrể, emđãlo lắng chị sốngkhôngtốt nên mới cố ý đến đây ở.”
Cuối cùng Tiểu Nguyên mang bao tay cho Phi Phi, trong sân nhặt lá rụng và cành cây khô vàomộtchỗ. Phi Phiđiủngđituyết, đội mũ gấunhỏ, bao tay gấunhỏ, trong sân vường chạy tới chạy lui, giống nhưmộtcon chim énđangxây tổ, vất vả cần củ ngậm lấy từng nhánh cây.
Giống như là trách cậu để nhócđinhặt rác nặng nhọc.
Sáng sớm, Tần Quađãđến công ty, Ngô Đồng khó có khi được rảnh rỗi như vậy nên dự định lau dọn nhà cửa.
“A, vậy hả.” Ngô Đồng sửng sốtmộtchút, giờ mới nhớcôvẫn chưanóicho Tiểu Nguyên biết chuyện với gia đình chú Hai.
Tiểu Nguyên thở hổn hển vào nhà tìm chịgái, méc “Chị, làm sao chị tìm được người kỳ khôi như vậy chứ.”
Tiểu Nguyên: Vậy sáng sớm emsẽđến, hai giờ sáng mới về.
Vì ngày maisẽđi, sau khi ăn tối xong, Tiểu Nguyên lấy trong vali mấy món quà “Lúc trước, chịkhôngchịunóirõvề mọi người nên cậu chưa chuẩn bị quà cho Phi Phi. Cậu thấy Phi Phi thích chơi rubic nên cậu tặng cho Phi Phi cuốn hướng dẫn chơi rubic các cấp độ cho Phi Phi nha.”
Cửa sổ sát đất có thể làm cho phòng sáng đẹp, nhưng để lau sạchthìthậtphiền phức. Ngô Đồng kê ghế đến gần, đứng lên chuẩn bị lauthìbỗng nhiên nghe thấymộttiếng gầm giận dữ.
“Phi Phi giỏi quá à.”
Tiểu Nguyên lại lấy ra hai khăn quàng cổmộttrắng,mộtxám,nói“Đây là emđinước F thi đấu mua khăn quàng cổ lông dê. Lông dê là tự em chọn, tìm người dân bản xứ dệt đó, đồ tình nhân đó. Emkhôngbiết mua cái gì, chỉ có thể nghĩ đến cái này. Dù saothìmùa đông sắp đến có thể quàng …”
“khôngsao ạ, em quét cũng sắp xong rồi.” Tiểu Nguyên nghĩ nghĩ, rồi hỏi “anhrể, saoanhkhôngthuê người giúp việc theo giờ.”
“Khụ … Chị, em đói rồi, có gì ănkhôngạ.” Tiểu Nguyên lúng túngnóisang chuyện khác.
Ngô Đồngkhôngcòn cách nào, đành phải giao việc lau cửa kính cho Tần Qua, định dẫn Phi Phiđivào nhà. Lúc này, Tiểu Nguyên kéo cây chổi đến gần chịgái, hỏinhỏ“Chị,anhrể có phảiđanglàm quá lênkhông?”
“Tiểu Nguyên, chị có chuyện muốnnóivới em.” Vốn định hai ngày nữa mớinóicho Tiểu Nguyên biết.
Phi Phi ôm nhành cây, bổ sung “Khi ba quét sân, còn cõng contrênlưng nữa.”
“Ừ.” Ngô Đồng gật đầu.
Nhưng Tần Qua bỗng sầm mặt xuống như thế, làm khí chất trong người thay đổi trong nháy mắt, nhưmộtcon dao găm rút ra khỏi vỏ, lạnh lùng mà sắc bén.
Chị em họ Ngô vô cùng ăn ý nhìn lướt qua cái ghế, còn cao chưa bằng nửa Phi Phi mà cũng tính là cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em là em trai chị mà cũngkhôngđược?” Tiểu Nguyên hỏi.
Phi Phi nghiêng người chỉ chỉ vào góc sân.
“Chị vàanhrể em là xem mắt mà quen biết nhau.” Ngô Đồngkhôngđể ý Tiểu Nguyên oán niệm,nóithẳng.
“anhkhôngquen có người lạ trong nhà.”
“Chị, chị đừng có mà gạt em … Tần Đại thiếu gia mà cầnđixem mắt hả … Cho dù cóđixem mắt,thìngười bình thường như chúng ta sao có cơ hội chứ, với lại …”
“Bà xã, em quàng chiếc màu trắng rất đẹp.” Tần Đại thiếu quàng chiếc màu xám, rồi quàng chiếc khăn màu trắng cho Ngô Đồng, cuối cùnganhcũng cómộtmón đồ tình nhân mặc cùng bà xã.
Tiểu Nguyên để Phi Phi ngồi ở xích đu dưới gốc ngô đồng,điđến góc sân lấy chổi và ky hốt rác, bắt đầu quét lá rụng trong sân vườn.
Tiểu Nguyên thấy chigáiđi, vừa quét rác vừa đánh giáanhrể, thấyanhrểđãcởi áo khoác, mặc cái áo thun bó sát người, lau kính vừa nhanh vừa sạch, hiển nhiên làkhôngphải làm lần đầu.
“khôngđúng, xem mắt là chuyện gì, sao chị lạiđixem mắt?” Tiểu Nguyên vẫn chưa hiểu gì.
“Nhà họ Tần ở Đế Đô, là nhà họ Tần của cao ốc Tần thị ý hả?” Tiểu Nguyên quát to.
“Đúng rồi, hôm nayanhđãđigặp người môi giới, họnóisẽtìm cho chúng tamộtcăn nhà phù hợp.” Tần Qua bỗng nhiênnói.
Tiểu Nguyên vẫn cònkhôngthể tin nổi, liếc nhìnanhrể nhà giàu của mình, lại cúi đầu nhìn Phi Phi, dường như muốn Phi Phi cho cậumộtcâu trả lời phủ định.
“anhrể.” Tiểu Nguyên chống cây chổi lại, kêu.
“Gạt người …khôngtốt.” Phi Phi nghiêm túcnói.
“Phi Phi, con biết cây chổi để ở đâukhông?” Tiểu Nguyên hỏi.
“Em còn mua cái gì mà nhiều thế?” Ngô Đồng thấy trong vali của Tiểu Nguyên còn rất nhiều đồ đạc linh tinh.
“Lúc nãyanhrể tức giận sao chị? Vì sao? Emnóisai gì hả?” Tiểu Nguyên hỏi.
Tiểu Nguyên quay người.
“Hả?”
“Mẹ chồng chị còn chưa đến đây đâu.” Ngô Đồng cho cậumộtánh mắt ‘em hiểu rồi chứ.’
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.