Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 58

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58


“Chị, em khó chịu lắm.” Tiểu Nguyênkhôngbiết diễn tả cảm xúc của mình lúc này, cậu chỉ biết đau lòng, và tự trách bản thân, vô cùng kìm nén.

Tiểu Nguyên lắc đầu.

“Chị cậuđãnóicho cậu trước đâyanhlàm gì chưa?”

“Cậu, lớn như vậy rồi,khôngcần, bỏ nhà trốnđi.” Phi Phi nghiêm túc giảng giải xong, nhắm mắt ngủ.

“PTSD?” Tiểu Nguyên nghe xong câu chuyện Tần Qua kể, sắc mặt trắng bệch, người bình thường mắc bệnh này, đa sốsẽbị uất ức, trầm cảm, trốn tránhhiệnthực, nhưng nếu như là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, Tiểu Nguyênthậtkhôngdám tưởng tượng ra kết quả.

Cậu bịmộtthằng nhóc năm tuổi dạy dỗ hả? Tiểu Nguyên buồn bực tắt đèn, lên giường.

“Emkhôngsao ạ.” Tiểu Nguyên lắc đầu.

“Chị,anhrể là bộ đội đặc chủng cơ mà, mở cửa đối vớianhấy như mắt muỗi mà thôi.” Tiểu Nguyên ném vali ở phòng khách rồi đặt mông lên ghế sô pha.

Thẩm Tây Minh: Mô hình của Tiểu Nguyên là tôi cho đó.

“anhrể.” Tiểu Nguyên ôm quần áo, hơi sững sờ nhìn Tần Qua bỗng dưng xuấthiện.

Chương 58

“Hơn hai năm trướcanhvà các đồng chí trong tiểu đội được giao thựchiệnmộtnhiệm vụ bí mật, quá trình thựchiệnnhiệm vụ vô cùng khốc liệt.” Tần Quanói“Do đóanhbị mắc chứng PTSD, buộc phải giải ngũ.”

“Vậy là cậu hi vọnganhcó bệnh?” Tần Qua xanh mặt hỏi.

điđược khoảng mười phút, tạimộttrạm xe buýt, Tần Quađãnhìn thấy Tiểu Nguyên. Cậu thanh niên ngồitrênghế đợi xe buýt, dựa lưng vào bảng quảng cáo, ngẩn người.

Ngô Đồng nhìn hai người chạy trối c·h·ế·t, buồn cười lắc đầu, dẫn Phi Phi vào phòng khách.

“Đúng vậy.” Tần Đại thiếu kiêu ngạo.

Tần Qua mồi thuốc, hítmộthơi rồi mớinói“Kể từ khi chị cậu kết hôn vớianh,anhđãhút ítđirất nhiều.”

“Cậu Ba.” Bỗng nhiên Phi Phi cất giọng.

“Tiểu Nguyên.” Khi Ngô Đồng và Tần Qua mở cửađirathìchỉ thấy phòng kháchkhôngmộtbóng người.

“Chị …”

“Ba mẹ vì bệnh củaanhmàđãtìm rất nhiều bác sĩ tâm lý. Qua hai năm điều trị,anhmới khôi phục được bình thường.” Tần Quanói.

Tần Đại thiếu chột dạkhôngdám nhìncô, giải thích “anh…anhsợ em dọn dẹpsẽmệt mỏi.”

“Nhưng còn chị em? Có ai quan tâm đến suy nghĩ của chị em, hỏi chị emmộtcâu chị ấy có nguyện ý haykhông?” Tiểu Nguyên nhìn Tần Qua, giọngnóithành khẩn mà chân thành tha thiết “Cho nên, em cám ơnanh, vìanhđãđối xử tốt với chị em.”

“anhđãrất tốt với em rồi mà.” Lúc này Ngô Đồng mới an tĩnh lại, nắm chặt tay Tần Quađangvòng trước ngườicô.

Cái nàythìlàm sao mà chịu nổi?? Bàn tay của Tần Đại thiếu đập tới làm Tiểu Nguyên đau ch** n**c mắt.

“Thôi, mình về nhàđi, chị em vẫnđangcòn chờ đấy.” Tần Qua thừa cơnói.

“Đây là máy bay chiến thần sốmộtđó, dựa theo máy baythậtđể làm, số lượng có hạn, có tiền cũngkhôngmua được đâu.” Tiểu Nguyên đau lòngnói“Lúc trước,anhTây Minhđãmất bao công sức mới mua được cho em đó.”

Tần Qua đứng ở cửa hơi do dựmộtchút, rồi lập tức rẽ về phía bên phải, xuyên qua con hẻm là đến đường cái lớn. Tần Quakhôngchút do dự chọn con đường dẫn đến phố xá đông đúc để tìm.

thìra là vì suy nghĩ cho ba mẹanhrể, nghĩ lại cũng đúng lắm, Tiểu Nguyên suy nghĩmộtchút rồi gật đầu.

“Emkhôngsao chứ.” Ngô Đồng quan tâm hỏi.

“khôngphải làanhmới vừanóirồi sao, cónóiqua chưa?” Tần Đại thiếunóixong lại ramộtcú làm đầu Tiểu Nguyên vừa ngẩng lên liền chúi xuống “Dám xúi chị cậu ly hônanhhả?”

“Ai?” Dường như Tần Đại thiếu nghe được chữ cấm kỵ nào đó “Thẩm Tây Minh?”

“…”anhmuốn em trả lời thế nào, trả lời như thế nào.

“anhrể??” Tiểu Nguyên thấy Tần Quakhôngnóigì, lại hỏi gặng.

“Nếuanhnghe được, vậyanhcũng biết là, em …”

“Vậy nếu nhưanhrể …anhrể … đối xử với chịkhôngtốtthìsao? Chị muốn em phải làm sao đây?” Vành mắt Tiểu Nguyên đỏ hoe, hỏi ngược lại “Chị làm sao để em đối mặt với chính mình đây?”

“…”

“anhsẽthậttốt với em.” Tần Qua bỗng nhiênnói.

“Vậy cái gì là tồn tại? Chị của em vì cứu mạng em mà làm giao dịch mua bán chính bản thân mình với chú Hai sao?”

Ngô Đồng quay lại, liếc nhìn Tần Đại thiếuđangxách vali phía sau.

“Em cũng biếtkhôngít nhỉ?” Ngô Đồng liếc nhìn cậu em biếtkhôngít chuyện nhà mình.

“anhcũng biếtanhấy?” Tiểu Nguyên giật mình,anhrể vậy mà biết bạn trai cũ của chịgái.

“Xem ra làkhôngphải, vậy cậu khó chịu cái gì?”

“Cậu muốn ngồi bao lâu nữaanhcũngkhôngcó ý kiến. Nhưng cậu ngồi nữathìvợanhsẽlo lắng, mà điều này …anhkhôngthấy vui lắm.” Tần Qua ôm cánh taynói.

“Khi vừa biết chuyện, em hậnkhôngthể lập tức đến nhà chú Hai hỏi chorõhọ vì sao lại làm như thế, nhưng mà emkhôngthể, bởi vì,nóinhư thế nàođichăng nữa cũng là nhà chú Hai cứu mạng em. Sau đó em lại tự trách bản thân mình, em cảm thấy chính mìnhđãhại chị em, nhưng mà … chị em lạikhônghi vọng em đau lòng khổ sở.”

Tiểu Nguyên: Sau này tôisẽkhôngthường xuấthiệnnữa đâu. Mọi người đừng quá nhớ nhung tôi.

“Chị, em muốn ởmộtmình.” Tiểu Nguyên cúi đầu, im lặngmộtlúc rồinói.

“Vừa rồianhnghe lén em và Tiểu Nguyênnóichuyện hả?”

Tần Qua im lặngđiđến, đem áo khoác lông khoác lên vai Tiểu Nguyên.

“Ha ha …” Tiểu Nguyênkhôngnhịn được liếc mắt “Chị emđãnói, vì chị em vào nhầm phòng của các người, sau đó trời xui đất khiến màanhchọn trúng chị em mới làm cho chú Haikhôngthểkhôngtìm chị em để liên hôn. Emkhôngphải kẻ ngốc, nếuanhkhôngphải có vấn đề gì đóthìbằng thân phận Tần Đại thiếu củaanhcần gì phải tìm công ty sắp phá sản của chú Hai để liên hôn.”

“Cho nênkhôngcó người nào đồng ý gả choanh?” Tiểu Nguyên rất nhanh nhận ra vấn đề “Sau đó đúng lúc công ty của chú Hai gặp khó khăn về tài chính, nhà cácanhmới thuận thế đề rayêucầu này.”

Ngô Đồng chạy đến phòng ngủ của Phi Phi xem, pháthiệnáo khoác của Tiểu Nguyên vẫn còn ở trong phòng, lập tức nôn nóng “Tiểu Nguyênkhôngmặc áo khoácđãchạy ra ngoài. Đêm hôm khuya khoắt mà em ấy còn chạyđiđâu.”

“Nếu cậu thựcsựmuốn cảm ơnanh,thìsau này ít đến nhàanhthôi, ảnh hưởng đếnanhvà chị cậu bồi dưỡng tình cảm.”

Tiểu Nguyên lắc đầu.

Thẩm Tây Minh: Tôiđanghẹn hò với Ngô Đồng.

“Đúng vậy.” Tần Qua gật đầu.

“Cậu mặc áo khoác vàođi, có phải cậu định để mình bị cảm rồi thừa cơ ở lại nhàanhmấy ngày nữa phảikhông?” Tần Qua mặt lạnh hỏi.

“…” Còn muốn hỏirõnhư thế hả, muốn hỏi chi tiết như vậy là muốnanhnóihết chuyện di chứng ra nữa sao?

“anhrể, em muốn ngồimộtmình thêm chút nữa.” Tiểu Nguyên mặc áo khoác vào, hết cảm giác bị lạnh lại ngồi xuống.

“Làm gì giống như bảo bối vậy, cùng lắmthìanhmua cho cậu cái khác.” Tần Qua khinh thườngnói.

“Cậukhôngcần lo lắng,anhsẽkhôngđột nhiên nổi nóng vô cớ đánh người.” Tần Quahiệngiờ có thể bình tĩnh đểnóivề bệnh của mình “Khi mới vừa xuất ngũ, tâm tình củaanhkhôngổn định, phần lớn thời gian là u sầu, uất ức, say rượu đua xe,khôngthìlà đập phá đồ đạc, thời gian đó, đồ đạc trong nhàanhvìanhmàđãthay đổi mấy lần.”

“anhrể, đừng nhúc nhích.” Tiểu Nguyên thấy vậy, vội vàng chạy đến lấy chiếc máy baytrêntay Tần Qua, cẩn thận đặt lạitrênbàn “anhrể, lực tayanhlớn như vậy, còn chừng làm hỏng máy bay của em.”

“Em …”

Tác giả có lời muốnnói:

“anhrể, nếuanhđập mô hình của em, emsẽđến nhàanhchị hàng ngày đó.” Mắt thấy mô hình khó giữ được, Tiểu Nguyên cái khó ló cái khôn.

“Trước đó, Tiểu Khải cũngkhôngbiết chuyện này.” Ngô Đồngnói.

“Khụ …” Pháthiệnmìnhnóihơi bị nhiều, Tiểu Nguyên đứng lên xách valinói“Em về phòng xếp đồ.”

Tần Qua nhìn qua, pháthiệntrênbàn học có mô hìnhmộtchiếc máy b** ch**n đ** màu đen, giống như cáianhđãtừng lái, thế là cầm lên xem.

“Cậu về nhàđi, đừng làm chị cậu lo lắng.” Tần Quanói.

Tiểu Nguyên nghi ngờ nhìn Tần Qua.

“Bởi vì mẹanhmuốn bế cháugái.” Tần Qua hơi mất tự nhiênnói“Cậu cũng thấy đó, mấy năm rồianhlàm cho hai cụ phiền lòng nênanhmuốn sớm sinh cháugáicho ba mẹanhbế.”

Tiểu Nguyên đưa chịgáira khỏi phòng, xoay người lạiđãthấy Phi Phi nằm xuống giường.

Ngô Đồng buông tay Tiểu Nguyên ra,khôngyên lòng quay đầu lại nhìn em trai rồi mới quay ngườiđivào phòng ngủ.

“Cậuđangkhó chịu cái gì? Vì chịgáicậuđãgả choanhsao?”

“anhrể, vì saoanhlại đồng ý liên hôn?” Tiểu Nguyên dừng lạimộtchút, rồi hỏi.

“anhrể …” Tiểu Nguyênkhôngthể tin nhìnanhrể nhà mình, cười khổnói“Lúc này,anhđừng có khoe ân ái đượckhông.”

“Cho đến khi … chị … đồng ý liên hôn.” Tiểu Nguyên đè nén, giọngnóirun rẩy.

“Chị,anhrể vì muốn em sớm rời khỏi nhàanhchịđãcho người đến dọn dẹp đó.” Tiểu Nguyênkhôngnhịn được mà mách lẻo. “anhấythậtlà gian xảo mà.”

“Chị.” Tiểu Nguyên hơi ngượng kêumộttiếng, cảm giác mình lớn như vậy, đêm hôm khuya khoắt mà còn chạy ra khỏi nhà,thậtngây thơ.

“Hừ,anhkhôngcó hứng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Nguyên đem mô hình giấu ra sau lưng, bước lùi từng bước “anhrể,anhđừng xúc động. Mô hình nàyanhấy tặng cho em,khôngliên quan gì đến chị em.”

‘Bang’ Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng sập cửathậtmạnh, cắt ngang lời Ngô Đồng muốnnói.

---

“Mẹđinấu nước, con chờ chút nhé.” Ngô Đồng vào phòng bếp bật bình nước nóng, nhân tiện mở tủ lạnh, pháthiệnbên trongđãchất đầy trái cây, rau quả các loại, nhịnkhôngđược cười “Vẫn rất chu đáo.”

“Phi Phi ngủ mất rồi.” Tần Đại thiếu ôm bà xã nhà mình chặt hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“…” Ngô Đồngkhôngbiết trả lời vấn đề này như thế nào,côcũngkhôngmuốn nghĩ về điều này nữa, dù sao cuối cùng Tiểu Nguyên cũngđãđược cứu sống, mọi giả thuyết đềukhôngcòn ý nghĩa nữa.

Tần Đại thiếu thấy thế, cũng xách chiếc vali còn lại chạy nhanh theo.

“Ba ra ngoài tìm cậu con rồi.”

“Chị emkhôngngửi được mùi khói thuốc là, nghe thấysẽbuồn nôn.”

“Vậy vì sao lúc trước chịkhôngnóicho em biết?”

“Bà xã.” Vừa đóng cửa phòng lại, Tần Qua từ phía sau ôm eo Ngô Đồng, giọngnóibuồn buồn.

“Bởi vì … chính chị cũngkhôngbiết, cuộc hôn nhân của chị, cuộc sống của chị có tốt đẹp hay là rơi vào địa ngục, đúngkhôngchị?” Tiểu Nguyênkhôngphải người ngu ngốc, chỉ cần suy nghĩmộtchút là có thể đoán được nguyên nhân lúc trước chịgáikhôngnóirõcho cậu biết.

“anhcòn muốn tốt hơn nữa.” Tần Qua son sắt đảm bảo.

“Chúng takhôngthể giả thiết những điềukhôngtồn tại được.”

Rất nhanh xeđãđến Lâm Uyển, Ngô Đồng mở cửa nhà, bên trong sạchsẽkhôngmộthạt bụi, đồ vật sắp xếp gọn gàng làmcôkinh ngạckhôngthôi.

“anhrể.” Tiểu Nguyên né cái tát thứ ba của Tần Qua, vẻ mặt cương quyếtnói“Cho dù bây giờanhkhôngnóinhưng nhất định emsẽtìm ra lý do.”

“Được.” Ngô Đồng biết Tiểu Nguyên trong lúc này chưa thể bình tĩnh được ngay, để em ấy yên lặngmộtmình suy nghĩ cũng tốt.

Tần Đại thiếu càng chột dạ.

Tiểu Nguyên nhìn thấy động tác này,khôngnóigì.

“Em đừng lo, đểanhđitìm cậu ấy.” Tần Qua mặc áo khoác, cầm lấy áo khoác của Tiểu Nguyên trong tay Ngô Đồng, nhìn Ngô Đồng gật đầumộtcái rồi chạy ra ngoài.

“Vì điều trị hai năm nên những người biếtanhbị bệnh này cũng khá nhiều. Lại thêmmộtsố tin đồn đặc biệt gay gắt, cho nên …” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“anhrể,anhkhôngthấyhiệngiờ em rất khó chịu hay sao? Lúc này màanhcòn lo lắng là em ở thêm ở nhàanhmấy ngày nữa hả?” Tiểu Nguyên bị EQ củaanhrể khiến cậu phải quỳ lạy rồi.

“Vâng ạ, ngành em học đại học cũng là thiết kế máy móc, ước mơ của em chính làsẽtự mình thiết kếmộtchiếc máy bay.” Tiểu Nguyên tự hàonói.

Tiểu Nguyên che cái gáy, cười hì hì.

“Cháugái?” Tiểu Nguyên trợn mắt nhìn, bình thường người ta haynóilà muốn bế tráu trai cơ mà.

“Mẹ ơi, con khát nước.” Phi Phi ngẩng đầu lênnói.

Khi hai người về đến nhà, Ngô Đồng và Phi Phiđangngồi ở phòng khách đợi.

“Vậythìbuổi tối với mấy ngày cuối tuần cậu đừng tới.” Tần Đại thiếu khéo hiểu lòng người chịu luimộtbước.

Thân hình Tần Đại thiếu cứng đờ, bàn tay vừa đụng đến mô hình liền rụt lại, sau đó ghét bỏ nhìn em vợ, hừmộttiếng châm chọc “mộtcái mô hình rách mà cậu coi như bảo bối. Khianhrể cậu lái chiến thần sốmột, tên Thẩm Tây Minh kia cònkhôngbiết làđangở đâu đâu.”

Nhìn chăm chú khuôn mặtnhỏcủa Phi Phi, Ngô Đồngkhôngbiết phải trả lời thế nào, nhưng những nôn nóng bất an khi nãy bỗng chốc được xoa dịu lại.

“…”

“Cậu Ba?” Phi Phi nghiêng đầu qua, hỏi “Cậu trốn nhàđira ngoài rồi ạ?”

“anhrểđãlái chiến thần sốmộtthậtư?” Tiểu Nguyên kích động hỏi.

“anhbuông em ra cáiđã, Phi Phi còn ở đây này.” Ngô Đồng hơi ngượng mà đỏ mặt.

Tần Qua: Cũng chỉ là đồ giả mà thôi. Khi tôi lái chiến thần sốmột,khôngbiếtanhđanglàm gì ha.

Ngô Đồng giữ giọngnóibình thản, khách quannóirõcho Tiểu Nguyên biết tất cả mọi việc. Cảm xúc của Tiểu Nguyên từ kinh ngạc,khôngtin chuyển thành thương tâm, phẫn nộ.

Tần Qua: Nhưng màanhđãbỏ quacôấy, giờcôấy ở bên tôi.

Vừa mới hít đượcmộthơi, Tần Đại thiếu sửng sốt, rồi đem thuốc lá dập tắt.

“không…khôngphải.”

“Tiểu Nguyên!!” Ngô Đồng kéo tay em trai, để Tiểu Nguyên nhìn vào mắtcô“Chịkhôngphải vì em, chị làm như thế vì chính bản thân chị, chịkhôngthể mất em được.”

“Chị!” Tiểu Nguyên chưa bao giờ trải qua cảm xúc phức tạp, mãnh liệt như vậy, cậukhôngbiết phải xửsựnhư thế nào, chỉ cómộtluồng cảm xúcđangchạy mãnh liệt trong lồng ngực,khôngcó cách nào thoát ra ngoài.

“anhrể,anhnóicho em biết, cuối cùng làanhcó vấn đề gì?” Tiểu Nguyên ngẩng đầu “Em nghe xongsẽsuy nghĩ thêm có nênnóichị em ly hôn vớianhkhông.”

“Bệnh này điều trị dễ dàng như vậy sao?” Tiểu Nguyênkhôngtin hỏi.

Tần Đại thiếu ước gì em vợ mình làmộtkẻ ngốc.

“Phi Phi, mẹ làm con giật mình hả?” Ngô Đồng cố nén lo lắng,điđến ôm Phi Phi trở về phòng ngủ.

“…”

Tần Qua thu tay lại, thở dài, biết làkhôngthể tránh né được. Tần Quađiđến bên Tiểu Nguyên, ngồi xuống, từ trong túi móc ra gói thuốc lá, rútmộtcây đưa cho Tiểu Nguyên “Cậu hútkhông?”

“Nhưng kết quảkhôngphải là tốt hay sao? Bây giờ chị sống rất tốt,anhrể em đối xử với chị rất tốt.” Ngô Đồngnói.

Thẩm Tây Minh: …

“Hả??”

Tần Qua đem vali bỏ vào phòng Tiểu Nguyên, sau đó quan sát ngắm nghíamộtlát, pháthiệntrong phòng Tiểu Nguyên chất đầy các mô hình máy bay, liền hỏi “Cậu thích máy bay hả?”

“Nếu cậuđãcảm thấyanhvà chị cậu rất ân ái, vậy cậu còn bày bộ dáng này để làm gì?” Tần Qua hỏi “anhcùng Ngô Đồng kết hôn, bệnh của cậuđãđược trị khỏi, đâykhôngphải là vẹn cả đôi đường hay sao?”

“…”khôngmuốnnóidối cũngkhôngmuốn thừa nhận mình nghe lén, Tần Đại thiếu lại ôm bà xã nhà mình chặt hơn.

Ngày hôm sau,khôngkhí buổi ăn sáng vô cùng vui vẻ, dường nhưsựviệc tối qua chưa từng xảy ra. Sau khi ăn sáng xong, Tần Qua giúp Tiểu Nguyên sắp xếp hành lý, còn hỏi cậu có đến cửa hàng 4S chọnmộtchiếc xekhông, bị Ngô Đồng liếc mắtmộtcái, trấn áp.

“anhrể, em chỉ có lúc nghỉ đông mới có thời gian, chờ qua năm emđihọc rồi đến hơn nửa năm mới về mà. Vậy màanhcũngkhôngcho em gặp chị em sao?” Tiểu Nguyên la oai oái khiếu nại.

“Chịnóicho em biết chuyện này,khôngphải để cho em dằn vặt, khổ sở, tự trách mình. Chị chỉ muốn cho em biết, em quan trọng đối với chị như thế nào.” Ngô Đồng cố gắng dằn lại hàng lệ.

“anhsao thế?” Tuykhôngnhìn thấy mặt Tần Qua, nhưng nghe giọngnóicủaanhcũng biếtanhđangkhôngvui, vì thếcôhỏi.

Ngô Đồng nhìn Phi Phiđangngồitrêngiường, rồi lại nhìn em trai, cuối cùng gậtnhẹđầu “Vậy chịđingủ nhé, giao Phi Phi cho em đó.”

“Nhưng em vẫn rất khó chịu.” Lời Tần Quanóikhôngphải là Tiểu Nguyênkhônghiểu, nhưng tâm lý của cậu vẫnkhôngthoải mái “Em chỉ cần nghĩ đến việc trong hoàn cảnh emkhôngbiết gì hết,mộtmình chị emđãtrải qua nhiều chuyện như vậy, em liền khó chịu. Em cũngkhôngdám tưởng tượng, chị emđãsuy nghĩ gì khi đồng ý gả chomộtngười xa lạ.”

“Con mệt rồi hả, nhanhđingủ thôi.” Tiểu Nguyên cười cười, giúp Phi Phi đắp chăn.

“Cho nên, ngay từ ban đầu nhà chú Haikhôngcó ý định cứu em sao.” Tiểu Nguyên hỏi chịgái.

“Hử??” Tần Qua liếc nhìn em vợ.

Ngô Đồng cầm quả táo, định gọt cho Phi Phi ăn.

Ngô Đồng lo lắng sốt ruộtđiđilại lại trong phòng, cho đến khi Phi Phi bị đánh thức xuấthiệntrước cửa phòng ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhưng mà chú Hai thím Hai đều biết!” Tiểu Nguyên rống lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậyđingủ sớmmộtchút.” Ngô Đồng bế Phi Phi vào phòng ngủ của nhóc, vì chờ ba và cậu về, Phi Phiđãthức quá giờ quy định rất nhiều rồi.

“Cậu choanhmô hình này,anhđậpđirồi mua cho cậu cái mới.” Tần Qua chìa tay ra định lấy mô hình.

“Vậyanhkể em nghemộtchútđi.”

Tiểu Nguyên thấy chịgáikhônghỏi gì thêmthìthở phàonhẹnhõm, lập tức theo sau Ngô Đồng vào phòng “Chị, chịđingủđi. Để em dỗ Phi Phi cho.”

“Nếu cậu dámnóiphải,anhsẽđánh cậumộttrận.” Tần Quakhôngđợi Tiểu Nguyên trả lời, ném ramộtcâu.

Tiểu Nguyên gật đầu, đứng lên theo Tần Qua từ từđivề nhà. Nhìn dưới ánh đèn, ngườianhrể với bóng dáng cao to, vững chãi, Tiểu Nguyênkhôngnhịn được,nóira “anhrể, em cám ơnanh.”

“Mẹ ơi.” Phi Phi nằmtrêngiường, vẻ mặt mơ màng hỏi “Ba đâu rồi ạ?”

Tần Đại thiếu hơi chột dạ trong lòng.

“Choanh.” Tần Qua dồn Tiểu Nguyên vào góc, đưa tay nhất định lấy mô hình.

“Đúng vậy.” Tần Qua căng da đầu, gật đầu.

Tần Đại thiếu khinóinhững lời tâm tình với bà xã mìnhthìchưa bao giờ biết xấu hổ, nhưng nghe em vợnóicâu cám ơnthìlập tức xấu hổ đếnkhôngbiếtnóigì, chỉ có thể giơ tay đập lên gáy Tiểu Nguyên mắng “Đó là vợanh,anhkhôngtốt vớicôấythìtốt với ai.”

“Bộ đội đặc chủng, trước đâyanhlà bộ đội đặc chủng.”

“Nhưng … Vì saoanhrể lại muốn kết hôn gấp như vậy?” Tiểu Nguyên hỏi “Chỉ cầnanhcứ giao tiếp bình thường, quamộtthời gian những lời đồnkhônghay vềanhsẽtự sụp đổ hay sao?”

“Tiểu Nguyên, em đừng khó chịu nữa. Em xem, bây giờ thân thể em khỏe mạnh, chị cũng rất tốt, như thế là đủ rồi.” Ngô Đồng giương khóe miệng, mỉm cười động viên em trai.

Những thời gian khác chị em phảiđilàm mà, em còn đến làm gì, giúpanhtrông con hả?

“Chìa khóa phòng em vẫn cầm mà, saoanhvào phòng được.”

“Cái này có gì lạ đâu, những nhà giàu có thế lực như mấy nhà tụianh, kết hôn phần lớn đều là liên hôn.” Tần Đại thiếu cảm thấy lý do của mình cực kỳ hợp lý.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58