Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
Bạo Táo Đích Bàng Giải
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38
Tác giả có lời muốnnói:
Tần Qua để tài liệu xuống, tinh thần tỉnh táo lạ thường,nói“Chuyện em trai Ngô Đồng, chú biết khi nào?”
Hai người này đều là khách quen của câu lạc bộ nên đều quen biết với Tần Đại thiếu – người đến câu lạc bộ còn chăm chỉ hơn bọn họ, tuy rằng từ lúcanhkết hôn đến giờthìít hơn hẳn, cho nên hôm nay thấy Tần Quathìđều ngạc nhiên.
“anhđừng có ngắt lời em.” Ngô Đồng cảm thấy vô cùng buồn ngủ,côchỉ muốn giải thích nhanh cho xong đểđingủ, mà người đàn ông này có thể đừng có mìnhnóimộtcâu là chen vàomộtcâu hay sao.
“Dù saoanhấy cũngđãcho người tìm chú Hai em,nóicó thể đầu tư vào Ngô thị để chú Hai hủy bỏ hợp tác với Tần thị, làm như vậy emsẽkhôngcòn bị ràng buộc bởi điều khoản trong hợp đồng lúc trước nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe lời uy h**p, hai mắt Thẩm Tây Minh mở lớn, tức giận đến mức toàn thân phát run.
Tần Đại thiếu lập tức vui vẻ cười híp mắt.
“Cho nên, từ điểm đóanhcó thể thấy em vàanhấyđãkhôngcòn tình cảm gì với nhau.”
“anh…” Tần Hoài đột nhiên cũngkhôngbiếtnóigì.
“Chắc là lúc ấycôấy rất tuyệt vọng.” Tần Qua đau lòngnói“Tính mạng em trai nguy hiểm, để cứu em trai màcôấy phải nhân nhượng với chú Haicôấy để gả chomộtngười bị bệnh tâm thần nhưanh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“khôngcó gì, tôi quan tâmmộtchút thôi.” Thẩm Tây Minh giật giật tay áo “Xem ra bệnh của Tần Đại thiếukhôngphảiđãkhỏi hẳn như người tanói.”
“Tần Qua, Tần Qua?” Bác sĩ Lý Vân Cảnh pháthiệnhôm nay Tần Đại thiếu cực kỳkhôngtập trung, cảm xúc cũngkhôngổn định, trạng thái vô cùngkhôngtốt.
Khiđituần trăng mật, mình còn dẫncôấyđixem rắn làmcôấy bật khóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em từ chối.” Ngô Đồngnói“Emkhôngmuốn nhậnsựgiúp đỡ củaanhấy. Với lại em cũng muốn sống vớianhvà Phi Phi. Dù cho nguyên nhân ban đầu chúng ta kết hôn là gìđinữa hay là em bị ràng buộc bởi điều khoản của hợp đồng haykhông, chỉ cần em thích hai cha conanhthìmọi chuyệnkhôngcòn vấn đề gì nữa.”
“anhcòn muốn nghe haykhôngđây?” Ngô Đồng trợn mắt.
Tần Quađivào câu lạc bộ quyềnanh,đithẳng đến sân đấu tập, thấytrênlôi đàiđangcó hai ngườiđangđấu,anhdứt khoát cởi áo khoác, chui lên đài, tách hai người ra.
“Đơn thỏa thuận ly hôn vẫn còn chứ?” Tần Qua đột nhiên hỏi.
Tần Qua nhìn vẻ mặt châm chọc củaanhta, bỗng nhiên cười nhạtmộttiếng, đưa tay nắm lấy cổ áo của Thẩm Tây Minh, đưa người đến góc thang máy, nắm đấm cũng giơ lên.
Nếu hôm qua Tần Qua hỏi chắc là Tần Hoàisẽkhôngbiết, nhưng buổi sáng nhìn thấy bản báo cáo đó, Tần Hoài phải suy xem có nên đưa choanhtrai coi haykhông.
Tần Hoài thở dài, đến bên tủ lấy túi hồ sơ buổi sáng trợ lý Lâm vừa đưa cho mình, đưa cho Tần Qua.
Tần Đại thiếu liếc mắt nhìnmộtcái, tặng cho Thẩm Tây Minhmộtquyền.
“Quan hệ giữa Ngô Đồng và chú củacôấy cũngkhôngthân thiết lắm phảikhông?”
“Là do chúng takhôngquan tâm đến mà thôi.” Tần Qua lại tự giễumộtlần nữa “thậtra có rất nhiều manh mối, như là Ngô Đồng và em trai ở riêng, quan hệ củacôấy và chúcôấykhôngthân thiếtthìvì cái gì màcôấy lại đồng ý kết hôn thương mại, lại nhưanhvàcôấyđãkết hônmộtthời gian rồi màanhvẫn chưa được gặp em traicôấy …”
Chương 38
“Tần thiếu.”
“Nhà chúng ta … và họ Ngô liên hôn rốt cuộc là như thế nào?”
“mộtbên là em trai,mộtbên là người chồng bị bệnh tâm thần.” Tần Qua đột nhiên cảm thấy rất buồn cười “Lúc đầuanhcòn hỏicôấy, nếuanhlà người bạo hành gia đình,côấy có muốn gả choanhnữa haykhông…”
“Đưa ra choanh.” Tần Qua đưa tay ra.
“Saoanhta lại có lỗi với em?” Tần Đại thiếu nhạy cảm bắt được từ mẫu chốt, thở phì phì hỏi,hắnta lại dám làm việc có lỗi với vợanh?
“anh,anhđừng xúc động.”
“anhmuốn biết.”
Và đêm đầu tiên đó, mình làmcôấy bị thương, rút cục lúc đó mìnhđanglàm cái gì? Tần Đại thiếu tức giận đạpmộtcái lên bàn trà làm lý táchtrênbàn rơi xuống đất vỡ loảng xoảng.
“Em biết rồi,anhnhanh về nhà nhé.”âmthanh giọngnóinhu hòa của Ngô Đồng từ bên đầu bên kia truyền đến “Trong nhà cómộtmình em, em hơi sợ.”
“Vậy …anhđanglàm gì đó?” Ngô Đồng kinh ngạc.
“Trạng thái của cậu rấtkhôngtốt,đãxảy ra chuyện gì sao?”
“Muốn nghe, muốn nghe.” Tần Đại thiếu ngoan ngoãn ôm vợ sát vào mình.
Tổng giám đốc Thẩm cũng đưa tay nhấn nút tầng 28, thuận tiện nhìn số tầng Tần Đại thiếuđãbấm, sau đó giả bộnói“Tầng 36? Hình như trung tâm điều trị tâm lý?”
“Chỉ vậy thôi?”
“Đến công ty củaanhrồi kìa.” Tần Đại thiếu đặc biệt hiểu lòng người, đứng quamộtbên cho Tổng giám đốc Thẩm ra trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hôm đó, em chỉ trùng hợp gặpanhấy thôi, sau đó emđiuống ly cà phê vớianhấy.khôngbiếtanhấy nghe được từ đâu em vàanhlà quan hệ kết hôn thương mại nên cho rằng emkhônghạnh phúc …”
“anhthìsống rất hạnh phúc …” Tần Qua hỏi ngược lại “Nhưng còn Ngô Đồng? Còn vợanhthìsao?”
“anhta muốn em ly hôn vớianh?” Tần Đại thiếu lại tức giận.
“anh…” Sắc mặt Thẩm Tây Minh nháy mắt trở nên khó coi.
“Vợ à …” Tần Đại thiếu –trênngười có mấy vết bầm, mồ hôi đầm đìa – mệt mỏi nằmtrênsàn đấu “Vợ à,anhthích em.”
“anhkhôngđiđón Phi Phi.”
“Có muốn gả choanhnữa haykhông?”
“Em chỉ đưa ra ý kiến thay đổi đối tượng liên hôn, còn việc có đồng ý haykhông… là do Ngô thị quyết định.” Tần Hoàiđãđoán được điều gì đó.
“anhcả!!!” Tần Hoài pháthiệncảm xúc củaanhtrai rất kém,anhsốt ruột khuyên nhủ “anh,anhkhôngphải bị bệnh tâm thần,anhrất ưu tú, rất tốt,anhđối xử với chị dâu cũng rất tốt, chị dâu cũng rất thíchanh,anhchịkhôngphảiđangsống rất hạnh phúc hay sao?”
“anhkhôngbiết?” Đầu tiên, Thẩm Tây Minh kinh ngạc, sau đó bỗng nhiên cười vui vẻ, buông tayđangnắm cửa thang máy, khiêu khíchnói“anhlênđi, bác sĩđangchờanhđấy.”
“Có giỏithìanhcứ đánh tôi xem.” Tổng giám đốc Thẩm cũngkhôngtin Tần Qua có đủ can đảm đánhanhta.
“Saoanhlại hỏi cái này?” Tần Hoài nghi hoặc.
Tần Qua lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Hoàimộtlúc lâu. Tần Hoài bịanhtrai nhìn cũng hơi e sợ nhưngkhôngtránh né.
“Tôi bị bệnh nhưng tôikhôngngốc …” Tần Đại thiếu đến gầnnóinhỏvào tai Thẩm Tây Minh “Nếu tôi muốn g**t ch*tanh, tất nhiênsẽcó cách.”
khôngcó hôn lễ,khôngcó tiệc cưới,khôngcó nhẫn, ngay cảđiđăng ký kết hôn cũng hẹn nhau đến Cục Dân chính.
“Hai người các cậu cùng đếnđi.” Lúc này Tần Qua chỉ muốn tìm người đánhmộttrậnthậtthoải mái.
Ngô Đồng về đến nhà muộn hơn bình thường nửa tiếng, thấy trong nhà tối đenthìcảm thấy hơi ngạc nhiên, Tần Quakhôngcó ở nhà sao?
Tần Qua cầm đơn thỏa thuận ly hôn ngồi trong xe hơimộtlúc lâu,anhchỉ nghĩ cầmthìcầm thôi, nhưng nghĩ đến việcanhđưa đơn thỏa thuận ly hôn này cho Ngô Đồng, sau đócôsẽbỏanhđi, hai mắt Tần Qua lập tức đỏ vằn lên.
…
Tần Đại thiếu lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“anhđiđón Phi Phi hả? Khi nàoanhvề đến nhà?”
Tần Qua: Đưa haykhôngđưa chocôấy đây? Đó làmộtvấn đề.
“anhcũngnóirồi mà, đó là do vợ tôi.” Tần Qua cười ngọt ngào “Vợ tôikhôngcó ở đây,khôngcó ai ôm tôi ngăn cản tôi, tôi làm như vậy để làm cái gì.”
Ông chủ câu lạc bộ - Đao Tử -đãvô cùng quen thuộc với cảm xúc của Tần Qua, vì thế đồng cảm sâu sắc với hai ngườitrênlôi đài, đồng thời vì họ mà chuẩn bị sẵnmộthộp thuốc cứu thương.
hiệntrong đầu Tần Qua đều là hình ảnh của Ngô Đồng và câunóikia của Thẩm Tây Minh, cuối cùngkhôngkiềm chế được, Tần Quanói“Xin lỗi chị, bác sĩ Lý, hôm nay tôi có việc, chúng ta hẹn lại ngày khác đượckhông?”
“Chính là tập đoàn Ngô thị bị thiếu hụt tài chính, cần bơm tiền. Em lấy liên hôn thương mại làm điều kiện để đầu tư cho Ngô thị năm trăm triệu.” Tần Hoài lời ít ý nhiềunói.
“anhcả, chúng takhôngnên nghĩ nhiều như vậy.”
Đọc xong tờ thứ nhất,anhnhớ lại tối hôm qua, Ngô Đồng nằm trong ngựcanh,nhẹgiọng trấn an “Em và Thẩm Tây Minhđãkhônggặp nhau bốn năm rồithìsao có thểnóichuyện tình cảm.anhcó thểkhônggặp em trong bốn nămkhông?”
“Bác sĩ Lý?” Tần Qua lấy lại tinh thần.
Thư ký văn phòng đưa nước đến, cẩn thậnnói“Dạ, giám đốcđanghọp, chắc phảimộtgiờ nữa mới xong.
Vì hôm qua phát bệnh nên trước khiđiHoàn Sơn Phỉ Thúy đón Phi Phi, Tần Qua lái xe đến phòng điều trị tâm lý Lam Hải. Đúng làmộtngàykhôngmay mắn, Tần Đại thiếu-khôngphảiđilàm, trùng hợp vào chungmộtthang máy với người vô cùng bận rộn-Tổng giám đốc Thẩm. Hai người đứng đối diện, im lặng nhìn nhau,mộtngườiđangđấu tranh mình có nên bấm nút đóngkhông,mộtngười rối rắm bây giờ mìnhkhôngvào thang máy mà quay ngườiđithìcó mất mặt lắmkhông.
“Trước kiaanhkhôngđể ý,không, chắc làanhhoàn toànkhôngquan tâm.” Tần Qua cười cười “Em và ba mẹ định giới thiệu choanhlà chị họ của Ngô Đồng nhưnganhlại vì Phi Phi mà lại chọn Ngô Đồng. Vậy vì điều gì mà Ngô Đồng lại đồng ý cuộc hôn nhân này?”
“…” Tần Hoài im lặng thừa nhận.
Khi Tần Hoài quay lại văn phòng chính là thấy cảnh tượng bừa bộn như vậy, cản lại thư kýđangđịnh vào dọn dẹp, cẩn thận đóng cửa lại.
“Chú có biết vì sao Ngô Đồng lại đồng ý cuộc hôn nhân nàykhông?”
Tổng giám đốc Thẩm hít sâumộthơi,đivề phía trước mấy bước, khi cửa thang máy sắp đóng lạithìbỗng nhiên quay lại chặn cửa thang máy “anhhoàn toànkhôngxứng với Ngô Đồng.”
“Sợ rồi hả?” Tần Qua cười lạnh lùng.
Tần Hoàikhôngbiết vì saoanhtrai lại hỏi đến việc này, suy đoán chắc là tối hôm qua bị Thẩm Tây Minh k*ch th*ch, thực ra Tần Hoài cũng rất ngạc nhiên,khôngngờ bạn trai cũ của chị dâu lại là Tổng giám đốc tập đoàn MK.
“anh…”
Tần Qua rời phòng điều trị tâm lý,mộtđường như bão cuốn đến tòa nhà Tần thị. Nhân viên tiếp tânđãbiết Tần Qua nênkhôngngăn cản, Tần Qua nhanh chóngđitới văn phòng của Tần Hoài.
“anhcả.” Tần Hoài đứng trước mặtanhtrai mìnhđangnộ khí xung thiên.
Mở đèn phòng khách và phòng ngủ,khôngthấy Tần Qua đâu, Ngô Đồng bấm điện thoại. Điện thoại chờmộtlúc lâu mới có người bắt máy, giọngnóicủa người đàn ông vô cùng mỏi mệt “A lô?”
“Trước đó em chỉ biết chị dâu có người em trai bị bệnh phải nằm viện.” Buổi sáng lúc Tần Hoài nhìn thấy tập tài liệu này cũng giật mình “Còn chuyện chị dâu vì muốn cứu em trai mới đồng ý kết hôn thương mạithìem mới biết cách đâykhônglâu.”
Cuối cùng Tần Hoài vẫn lấy đơn thỏa thuận ly hôn cho Tần Qua, nhìn bóng lưnganhtrai rờiđi, lònganhtràn đầy bất an.
“anhvẫn nênđicầu thang bộđi.” Tần Đại thiếunói,khôngchút khách khí bấm nút đóng thang máy.
Khóe miệng Tần Đại thiếu nhếch lên,khôngđể ý đến Thẩm Tây Minh, đưa tay nhấn nút tầng 36.
“Chỉ như vậy.” Tần Hoài gật đầu.
Thẩm Tây Minh: Còn cất giấu làm cái gì? Tốt nhất làanhtự đưa rađi.
Khi vẻ mặt đắc ý của Thẩm Tây Minh dần khuất sau cửa thang máy, Tần Qua đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh, câunóicủaanhta rốt cuộc là có ý gì? Việc Ngô Đồng gả cho mình và việc tủy sống là có quan hệ gì, chẳng lẽkhôngphải là liên hôn thương mại bình thường hay sao?
“Tủy sống cái gì?” Tần Đại thiếukhônghiểu câunóicuối của Tổng giám đốc Thẩm.
“anhchính là giậu đổ bìm leo, có gì mà đắc ý.” Thẩm Tây Minh cười lạnh lùng “Nếukhôngphải dokhôngtìm được tủy sống thích hợp, Ngô Đồng sao có thể gả choanh.”
“Emnóiđi…” Cơn giận của Tần Đại thiếu lại biến mất.
Lúc đầu Tổng giám đốc Thẩmkhôngcó ý định bước vào, nghe lời này liền đưa tay ngăn cửa thang máyđangđóng lại, bình tĩnh bước vào.
“Được.” Hôm nay trạng thái tinh thần của Tần Quakhôngthích hợp điều trị, bác sĩ Lý cũngkhôngmiễn cưỡng.
“Tôi biết rồi.” Tần Qua vẫy vẫy tay, chờ thư ký ra ngoài,mộtmình ngồitrênghế sô pha, suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình và Ngô Đồng còn điều gì mà mìnhkhôngbiết. Tần Qua suy nghĩthậtlâu, càng nghĩthìcàng cảm thấy bản thân mìnhthậtkhôngra gì. Khi mới bắt đầu quan hệ liên hôn, mìnhkhôngquan tâm đến suy nghĩ của Ngô Đồngthìthôi, mà cònkhôngngừng quấy rầycôấy,khôngngừng trước mặtcôây cường điệu là mình có bệnh, ép buộc Ngô Đồng trong thời gian nhanh nhất tiếp nhận mình và Phi Phi.
“Có thểanhấy cảm thấy có lỗi với em …”
Bảy giờ rưỡi tối.
“anhmuốnnóigì?” Tần Qua liếc nhìnanhta.
“Nhưng dù sao cũng là tôi cướicôấy.” Tần Đại thiếu đắc ý.
Mặc dù khả năng của Tổng giám đốc Thẩm cũngkhôngtệ nhưng làm sao sánh nổi với người từng là lính đặc chủng – Tần Đại thiếu, chỉ có thể tức hộc máu trừng mắt với Tần Qua “Sao,anhmuốn đánh người?”
“Đáng c·h·ế·t, đáng c·h·ế·t!” Hai tay Tần Qua đập mạnh liên tiếp lên tay lái, sau đó khởi động xe chạy về hướng ngoại thành.
Tần Đại thiếu cười cười, bỗng nhiên buông cổ áo của người đàn ông, vỗ vỗ bả vai củaanhta, bộ dáng ta đây là người tốt “Tôi dù gì cũng làmộtngười lính, sao có thể vô cớ đánhmộtngười dân trói gàkhôngchặt như cácanhchứ.”
Tần Đại thiếu cầm túi hồ sơ, rút ra hai tờ giấy mỏng, cẩn thận đọc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tần thiếu,đãlâukhônggặp.”
“Phảikhông, tôi tưởng hôm qua nếukhôngcó Ngô Đồng ngăn cản, Tần Đại thiếuđãthựcsựmuốn đánh người rồi chứ.” Thẩm Tây Minh cười nhạt “Thế nào, hôm nay sợ rồi?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.