Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
Bạo Táo Đích Bàng Giải
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39
“đãcó chuyện gì xảy ra sao?” Lần đầu tiên Ngô Đồng thấy mặt người đàn ông biểu lộ cảm xúc hoang mang mà bất lực, làmcôcũng cảm thấy lo lắng theo.
Cho nên chính làanhrất thích Ngô Đồng, đồng thời trong tiềm thức cũng biết là Ngô Đồng thích mình.
“anhép buộc em gả choanh?” Ngô Đồng khó hiểu hỏi.
rõràng là rất sợ hãi nhưng chưa bao giờcôrời bỏanh.
Thấyrõsựdo dự củaanh, Ngô Đồngđiqua, nắm chặt hai tayanh, an ủi “Dù chođãxảy ra chuyện gì, emsẽluôn ở bênanh.”
“Cho nên …anhđãchuẩn bị sẵn cái này.” Tần Qua mở túi hồ sơ, lấy tập tài liệu bên trong ra, đập vào mắt Ngô Đồng là hàng chữ vô cùng bắt mắt.
“anhcười ngốc cái gì vậy?” Ngô Đồng tức giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em thích mà, ainóilà emkhôngthích tiền.”
“Emkhôngcần biết đâu.” Tần Đại thiếu khí pháchnói“anhsẽkhôngcho em cơ hội lấy được tờ đơn thứ hai.”
“Vậy mau xuống xeđianh.”
Từ từ,anhchỉ cần trông thấy nụ cười của Ngô Đồngthìanhcũng cảm thấy rất vui vẻ, thích ở trước mặtcôlàm những hành động ấu trĩ tựa như trẻ con, hưởng thụ việc Ngô Đồng dỗ dànhanh.
Tần Qua trong mắt Ngô Đồngkhôngphải là đùa giỡn lưu manhnóingonnóingọtthìchính lànóilời ngây thơ như trẻ con, hoặc có những lúc cảm xúc bất ổn, xúc động, hung dữ, nhưng mà cảm xúc xuống thấp như vậy, vẫn là lần đầu tiêncôthấy.
mộtlần rồi lạimộtlần, hình nhưanhđangmuốn xác định tầm quan trọng của bản thân mình trong lòng Ngô Đồng.
Ngô Đồng xoay người định hỏi Tần Qua cho ra nhẽ,thìchợt thấy vết bầmtrênmặtanh,côgiật mình “Mặt củaanhbị làm sao vậy?”
Bịcôlàm giật mình, Tần Đại thiếu hạ kính xe xuống, cách cửa xe đối mặt với Ngô Đồng, nhìn lâuthậtlâu rồi mới thốt nênmộtcâu “Vợ à.”
“anhmuốn ly hôn với em?” Ngô Đồngkhôngthể tinnói.
Khúc mắcđãđược tháo gỡ, Tần Đại thiếukhôngcó kiêng dè gì, lập tức ngoan ngoãnnóihết từ đầu đến cuối chocônghe. Ngô Đồng nghe thấy Tần Qua nghe được tin tức là từ Thẩm Tây Minh, trong lòng cảm thấy khó hiểu vì sao Thẩm Tây Minh lại làm như vậy.
Ngô Đồng chuẩn bị tâm lý cảmộtlúc lâu, còn tưởng rằng xảy ra việc gì ghê gớm lắm,khôngnghĩ lại được nghe câu hỏi này củaanh.côhoảng hốt chớp chớp mắt, buông tayanhra, hỏi “Là việc này sao?”
Tần Qua dường như là phản xạ có điều kiện đưa tay cầm túi hồ sơ ra sau lưng, làm xong mới ý thức được là mình làm ra hành động ngu ngốc dấu đầu lòi đuôi.
“anhvì việc này mà rối rắm cảmộtngày?” Ngô Đồng xoa xoa cái eo bị siết đau, ngồi xuống ghế sô pha.
“khôngsao …khôngcó việc gì.” Tần Đại thiếu hốt hoảngnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Qua mất mát nhìn bàn tay mình mới bị buông ra, ánh mất dần ảm đạm.
“Vậyanhdự định làm cái gì?” Ngô Đồng tò mò hỏi “Nếuanhcảm thấy mình là kẻ xấu xa cưỡng ép em,anhsẽlàm gì?”
“…”đangtrêncon đường khổ vì tình, Tần Đại thiếu bỗng nhiênkhôngbiếtnóitiếp như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác phun ra nửa câunóivẫn chưanóixong “anhcòn cưỡng ép em gả choanh.”
“Từ khi gia đìnhanhquyết định vìanhmà kết hôn thương mại, sau đóanhcũng đồng ý, nhưnganhcũngkhôngmuốn thông qua phương thức này mà trói chặtmộtngười nào đó.” Tần Quanói“Cho nên khianhbiết Tần Hoài sau lưnganhlập thêm điều khoản kèm theo hợp đồng, bản thânanhcũngkhôngđồng ý.”
Ngô Đồng nhìn vẻ mặt rối rắm muốn c·h·ế·t nhưng vẫn cố gắngnóicho xong quyết định củaanh, nhịnkhôngđược bật cườimộtcái, sau đó hỏi “Vậy đơn thỏa thuận này có bao nhiêu tờ?”
“Nếu em coianhlà kẻ xấu cưỡng ép em, sao em lạiđithíchanh. Đầu óc em vẫn còn dùng được.” Ngô Đồng tức giận, trợn mắt.
“Em hỏi cái này làm gì?” Tần Qua nhìn xấp đơn thỏa thuận ly hôn trong tay, trái tim muốn rỉ máu.
Chương 39
“Vì saoanhvề đến nhà rồi màkhôngxuống xe?” Ngô Đồngđãnghe tiếng xe Jeep vềmộtlúc lâu nhưng mãi màkhôngthấy Tần Qua vào nhà, vì thếcômặc áo khoác vào rồiđira ngoài. Thấy Tần Quađangngồi trong xe ngẩn người nên gõ gõ vào cửa kính xe.
“Nhưng mà càng ngày về sau,anhcàng thấy thích em,anhbắt đầu cảm thấykhôngnỡ, còn cảm thấy hơi may mắn vì Tần Hoàiđãthêm điều khoản kia, để emkhôngthể tùy tiện mà bỏanhrađi. Cho tới hôm nay …” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“anhquyết định, sau này nếuanhlại chọc giận em nữa,thìanhsẽđưa cho em đơn thỏa thuận ly hôn,trênđó có sẵn chữ ký củaanh.” Tần Đại thiếunóikhó khăn “Em lúc nào cũng có thể … ly hôn vớianh.”
“Em bịanhsiết đau thắt lưng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hắc hắc hắc …”
rõràng rấtkhôngthích tiếp xúc vớianhnhưngcôlại kiên trì từng chút từng chút xích lại gầnanh.
“khôngcó việc gì.” Tần Qua sờ sờ vết bầmtrênmặt, giải thích “Hôm nayanhđấu luyện quyềnanh, bị mấy vết thươngnhỏ,khôngcó gì đáng kể.”
Tần Qua lấy tờ đầu tiên của xấp đơn thỏa thuận ly hôn rồi đưa trang giấy này cho Ngô Đồng. Ngô Đồngkhônghiểu nhìn tờ giấy cầm trong tay, nhìn hàng chữ tiêu đề rất lớn phíatrên.
“À.” Ngô Đồng nhìn tờ đơn thỏa thuận ly hôn thứ nhấtmộtchút, rồi trước mặt Tần Qua vô cùng cẩn thận xếp lại, nghiêm túc bỏ lại vào túi xách.
“Nếukhôngphải làanh, chú Hai emđãkhôngép buộc em …”
“Ừ.” Tần Qua nghe lời mở cửa xuống xe, trước khi xuốnganhnhìn thoáng qua túi hồ sơtrênghế lái phụ, giãy dụa hai giây, cuối cùnganhcũng cầm mang theo.
“Làm sao bỗng nhiênanhbiết việc này?” Ngô Đồngkhôngchủ động đề cập đến việc này cũngkhôngphải bởi vì muốn dấu giếm mà chỉ bởi vìcôcảm thấy chưa có cơ hội thích hợp. Ngô Đồng dự định đến khi Tiểu Nguyên được nghỉ đôngsẽnóirõmọi chuyện vớianh.
“Ừ.”
Ngay từ ban đầu Tần Qua cũngkhôngcó hy vọngsẽcómộtcuộc hôn nhân mỹ mãn, hài hòa. Ý định ban đầu củaanhrất đơn giản,anhcần tìmmộtcái cớ để thoát ra khỏisựdò xét cùng với lo lắng của người nhà,anhcũng muốn cho Phi Phimộtmôi trường thích hợp để trưởng thành.anhchưa bao giờ nghĩ đến cómộtngày mìnhsẽđược như lời bác sĩ Lýđãnói, cómộtcuộc sống bình thản mà ấm áp.
“Làm sao có thể?” Phản ứng của Tần Đại thiếu còn lớn hơn cả Ngô Đồng.
Thực ra sâu trong nội tâm của Tần Qua làanhkhôngtin tưởng, chínhanhcòn cảm thấykhôngthích chính bản thân mìnhthìlàm saoanhcó hi vọng xa vời là người khácsẽthích mình. Nhưngkhôngbiết bắt đầu từ khi nào,anhbắt đầu từ từ tin tưởng.
“Mặc dùanhrất ghét tên Thẩm Tây Minh này, mỗi khi thấyanhta,anhđều nhịnkhôngđược mà muốn tẩn choanhtamộttrận. Nhưng màanhtanóikhôngsai.” Tần Qua mất mátnói“anhkhôngxứng đáng với em, lại cònkhôngbiết xấu hổ mà dùng điều khoản kia bắt buộc em ở bênanh…”
“Cuối cùng làanhkhó chịu cái gì?” Ngô Đồng thấy người đàn ông biểu lộ cảm xúc ‘sốngkhôngcòn gì luyến tiếc’thìrất khó hiểu.
“anh…” Bỗng nhiên Ngô Đồng có dự cảmkhôngtốt.
“Vợ ơi!” Tần Qua tiến lên kéo Ngô Đồng ôm chặt vào lòng, giờ phút nàyanhcảm thấysựlo lắng sầu đau cảmộtngày của mìnhthậtngốc gì đâu, đúng như vậy, vợ mình thích chính là mình.
“Vẫn luôn bênanh.” Ngô Đồng mỉm cười, choanhsựcổ vũ cần thiết.
“Trong lòng em, em rất cảm kíchanh.” Ngô Đồngnóichân thành “Lúc đó em hầu nhưđãtuyệt vọng, làanhcho emmộtcơ hội để trao đổi với chú Hai của em.”
“anhnghĩ rồi, muốn cho cuộc hôn nhân của chúng ta được bình đẳngthìkhôngthể có điều khoản nào ràng buộc em.” Tần Quanói“Nhưng mànóimiệngthìkhôngcó bằng chứng nênanhnghĩ ra biện pháp này.”
Tần Đại thiếu đau lòng lập tức buông tay, luống cuống nhìn vợ, sau đó bỗng nhiên hắc hắc cười ngây ngô.
Ngô Đồng nhìn dáng vẻ tức tối, thở hổn hển của người đàn ông, lập tức bình tĩnh “Vậyanhcầm cái này đưa cho em làm gì?”
Tần Quađãtham vấn ý kiến của bác sĩ Lý về trạng thái tinh thần này của mình, lúc đó bác sĩ Lýđãtrả lời như thế nào nhỉ? Tần Qua nhớrõ, bác sĩ Lýđãcười rất vui vẻ,nói“Cậu nhất định rất thích Ngô Đồng, bởi vì mỗi người trước mặt người mình thích đều muốn biến thành trẻ con.”
“Ừm.” Tần Đại thiếu gật đầu “anhchỉ cần nghĩ tới việc emsẽrời bỏanhđi,anhliền khó chịu muốn đánh người.’
Ngô Đồng thấy Tần Qua xuống xe, quay ngườiđivào nhà, vừađivừanói“Emđãgọi điện cho mẹ,nóingày maianhsẽđến đón Phi Phi.”
“…” Tần Đại thiếu cảm giác như mình vừa đàomộtcái hố chôn chính mình.
“Vậy phải xem biểuhiệncủaanhnhư thế nàođã…” Ngô Đồng cười giảo hoạt.
“Cho nên … Emkhôngcó tráchanh?” Tần Quakhôngthể tinnói.
Giống như từ câu trả lời củacôcó nguồn năng lượng thựcsự, Tần Qua ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt Ngô Đồng, hỏi vừa dứt khoát vứa trực tiếp “Emkhôngphải vì tiền mới gả choanhmà là vì cứu em trai em nên mới cướianh, đúngkhông?”
“Nếu nhưanhvụng trộm lấyđimấy tờ đơnthìlàm sao em biết?” Ngô Đồng nửa đùa nửathậtnói.
“Vợ à, sau này em cũngkhôngđược vô cớ tức giận.” Pháthiệnra lỗi BUG, Tần Đại thiếu vội vàng bổ sung.
Cuộc hôn nhân này củaanhvà Ngô Đồng, Tần Qua vẫn nhận định là do nhu cầu của cả hai bên.anhcó bệnh còncôcần tiền, hai bên vừa cho vừa nhận lẫn nhau nên mới tạo thành cuộc hôn nhân thương mại này.
“Nếukhôngphải cóanh, chú Hai emsẽkhôngđồng ý hiến tủy để cứu em trai em.” Ngô Đồng cắt ngang lờinóicủa người đàn ông.
Tần Qua dừng lạimộtchút, liếc nhìn túi hồ sơ mình đểtrênbàn trà,anhdo dựmộtchút rồi quyết định nhân dịp cơ hội này,nóirõtất cả những khúc mắc giữa hai người.
“Nhưnganhcũng có thể lý giải chú ấy vìanhnên mới làm như vậy, cho nênanhtự làm cho mìnhmộtcái giới hạn.” Tần Qua nhìn Ngô Đồngnói“Nếu nhưanhkhôngthể khống chế được chính mình, làm tổn thương đến emthìanhsẽchủ động đề nghị ly hôn.”
Nhưng thái độ của Ngô Đồngđãvượt ra ngoài suy nghĩ củaanh,anhnghĩ rằng quan hệ hôn nhân thông qua tiền tài mà tạo dựng nênthìhẳn làsẽlạnh lùng hoặc có ít nhiềusựtoan tính. Cho nên ngay từ ban đầu, Tần Qua đối với Ngô Đồng vớimộtthái độ hờ hững mà tùy tiện. Cho đến khianhcảm nhận đượcsựcố gắng của Ngô Đồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Đồng nghi ngờ nhìnanhmộtcái, sau đó đưa mắt nhìn túi hồ sơtrêntayanh, tò mò hỏi “anhđangcầm cái gì vậy?”
Tần Qua cúi đầu nhìn bàn tay của hai người nắm chặt lấy nhau,nhẹnhàngnóinhư xác nhận “Vẫn luôn ở bênanhsao?”
“….” Mặc dù trước khi về nhàanhđãquyết định cùng vợnóichuyện thẳng thắn, nhưng khi chuyện tới trước mặt,anhbỗng nhiên thấy do dự.
“Vợ à,anhthích em, rất thích.” Tần Quacôđơnnói“Thế nhưnganhlạikhôngcó gì đáng để được em thích, trước kiaanhvẫn nghĩ là em thích tiền, nhưng mà …”
“Khimộtđứanhỏthích ăn kẹo, nósẽchỉ làm nũng với ngườiđãcho nó ăn kẹo, vì nó biếtrõđó là ngườiyêunó.”
“Thả em ra.” Ngô Đồng bị người đàn ông ôm chặt có chút khó chịu.
Tần Qua trì độn chớp chớp mắt, dường như, cảm giác, có chỗ nào đó so với tưởng tượng của mìnhkhôngphù hợp lắm.
“Ngày maianhnhớđiđón Phi Phi nha.” Ngô Đồng ngẩng đầu nhắc nhở người bakhôngcó trách nhiệm nào đó.
Tần Đại thiếu nhìn mà con tim nghẹn lại, hậnkhôngthể quay ngược thời gian đem tờ giấy kia lấy về.
“anhsao vậy?” Ngô Đồng pháthiệncảm xúc của Tần Quakhôngbình thường, quan tâm hỏi.
“khôngthả.” Tần Đại thiếu còn ôm chặt hơn.
Nghe lời triệu hồi của vợ, Tần Qua hậnkhôngthể lập tức chạy ngay về nhà nhưnganhlại tự tikhôngdám trở về.
rõràng bịanhlàm cho tức giận gần c·h·ế·t, nhưng chỉ cầnanhxin lỗi làcôsẵn sàng tha thứ ngay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.