Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 30

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30


“Vậy cậu định làm gì?”

“Chỗ này còn chưa thẳng nè.” Ngô Đồng nhón chân, cẩn thận chỉnh lại bả vai và cổ áo còn hơi nhíu lại.

“Cậu đừng nhìn tớ như vậy chứ,thậtđáng sợ.” Lưu Viễnnói“thậtra tớ rất muốn hỏi cậumộtcâu, cậukhôngthấy cậu kỳ quái sao? Nếu cậu thích Ngô Đồng, vì sao nhiều năm rồikhôngliên lạc vớicôấy, lúc trước cậunóikhôngcó cơ hộithìcũng xem như tạm chấp nhậnđi. Nhưng khi Tiểu Nguyên bị bệnh, cậu cũng ở bên ngoài tìm kiếm tủy tương thích, sao cậukhôngcho tớnóivớicôấy.”

“Vậy cậu định làm gì?”

nóinhư vậy là muốn em trả lời thế nào? Ngô Đồng dứt khoátkhônghồiâm.

Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, nếuđãkhônggiúp đỡ đượccôthìcũngkhôngcần làmcôkhổ sở thêm.

“Nghenóicậu định đầu tư bất động sản ở Đế Đô?” Lưu Viễn hỏi

Tác giả có lời muốnnói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cậu cũng biết Ngô Đồng rồi đó, cậu nghĩcôấy là người mà khi em trai cònđangbị bệnhsẽđixem mắt, sau đó kết hôn?”

“Sao ạ?” Ngô Đồng thấy Lưu Viễn ấp úng liền chủ động hỏi.

Thẩm Tây Minh cườikhôngnói, thích haykhôngthích, kỳthậtanhcũngkhôngrõràng, thời gian năm năm xa cách, mọi người mọi vật đềusẽthay đổi. Trước kia là thích,hiệntạikhôngnhất định còn thích, cho dù là thích cũngkhôngphải làcôcủa bây giờ.

“Cậu cảm thấy như thế nào?”

Thẩm Tây Minh nhìn Lưu Viễn,khôngnóilời nào.

Thẩm Tây Minh cười cười, mê hoặc phái nữ “Thích Ngô Đồng là tớ của thời đại học, cònhiệntại … tớ cũngkhôngbiết nữa.”

“Đó là năm trăm triệu, mà còn đắc tội với Tần thị nữa.” Lưu Viễn líu lưỡinói“Cậu thựcsựkhôngthích Ngô Đồng sao?”

“Sao lạnh nhạt như vậy chứ? Tớ còn muốn ôm cậumộtcái để hoan nghênh mà.” Lưu Viễn mất hứng ngồi xuống.

Tần Hoài: Muốn chấm dứt hợp đồng là chấm dứt sao?đãhỏi quaanhtrai tôi chưa?

“Phi Phi có khối rubic trang trí,anhkhôngcó, chắc là lại muốn ăn dấm đây.” Ngô Đồng cườinóimộtmình, sau đótrênmẫu thiết kế của Tần Qua cũng vẽ thêmmộtkhối rubic, đồng thờitrêncổ áo vẽ thêmmộtđường hoa văn cong cong đậm màu, tựa nhưmộtngọn lửađangcháy rực.

Vẽ xongcômới giật mình nhận ra, mình là nhà thiết kế trang phục cho trẻ em, thế lại chỉnh sửa vẽ thêmmộtbản thiết kế bộ vét cho trẻ em, nhìn mẫu thiết kế màu sắc đơn điệu, Ngô Đồng chợt nhớ đếntrêntay Phi Phi lúc nào cũng cầmmộtkhối rubic, thế làtrêntay áo vẽ thêmmộtkhối rubic nổi làm trang trí.

“Em gặp khó khăn gì sao?” Đúng lúc đến tìm Ngô Đồng có việc, Lưu Viễn thấy vậy liền hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tin nhắn Wechat của Tần Qua đến cùng lúc với Ngô Đồng đến văn phòng, Ngô Đồng treo túi xách lên, chưa kịp cởi áo khoác, lấy điện thoại ra nhìn,mộttin nhắn thểhiệntâm tình đáng thương của người nào đó.

Lưu Viễn nhìn Ngô Đồng cườikhônglộ ra ý miễn cưỡng nào, nếu nhưkhôngđược nghe tin tức từ Thẩm Tây Minh, mìnhthậtkhôngthể tin là hôn nhân của Ngô Đồngkhôngphải là tự nguyện.

Lưu Viễn dừngmộtchút, để ly rượu xuống “Tớ biết cậu là vì Ngô Đồng, nhưng tớ cũngnóivới cậu, Ngô Đồngđãkết hôn rồi. Mặc dù người ta haynói“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” nhưngcôấyđãlà vợ người ta, cậu cũng đừng xen vào, mà bên cạnh cậu cũng có thiếu phụ nữ đâu.”

Tần Đại thiếu ngu ngơ vẫy vẫy tay, đến khi Ngô Đồngđikhuất mới phục hồi tinh thần,nóivới người còn lại trong phòng, chính là đồng chínhỏPhi Phi “Có phải lúc nãy mẹ conđãchủ động hôn bakhông?”

“Vợanhmay đồ choanhmặc là thoải mái nhất.” Tần Qua cảm thấymộtmìnhnóithìkhôngđủ, liếc nhìn qua Phi Phi, thấy Phi Phi luôn sờ chú vịtnhỏtrước ngực,nói“Em xem Phi Phi cũng rất thích kìa.”

Đối phó với Tần Qua được đằng chân lân đằng đầu này, Ngô Đồng vô cùng hối hận buổi sáng này mình nhất thời xúc động, đỡ trán, Ngô Đồng thở dàithậtsâu.

Lưu Viễn suy tưmộtlát rồinói“Lúc học đại họcthìđúng là cậu thíchcôấythật, nhưng bây giờ …khônggiống.”

“Vậy từ nay về sauanhđều mặc áo sơ mi nhé.” Tần Qua lập tức tỏ thái độ.

“Vậy cậu điều tra việc của Ngô Đồng làm gì?

Mặc dùđãhai nămkhônggặp nhưng Lưu Viễn vẫn nhanh chóng tìm thấy Thẩm Tây Minh, người đàn ông này dù ở đâu cũng dễ dàng thu hútsựchú ý của người khác. Nếu muốn tìmanhta, cứ nhìn nơi nào có nhiều phụ nữ bu quanh là được.

Tần Đại thiếu bị niềm vui bất ngờ này làm cho sững người,khôngthể tin nhìncôvợ luôn thẹn thùng nhà mình,đãthấy Ngô Đồng nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìnanh, sau đó cúi người in lên trán Phi Phimộtnụ hôn rồi cầm túi xáchđira cửanói“Emđilàm đây, hai cha con ở nhà trông nhà nhé.”

“Đây là …” Lưu Viễn đọc nội dung tài liệu,khôngthể tinnói“Vậy nên thực ra Ngô Đồng bị ép buộc?”

“Trong kí ức của tớ,côấy là điều tốt đẹp nhất.” Thẩm Tây Minhnói“Dùkhôngđến được với nhau nhưng tớ mong muốncôấy được hạnh phúc.”

Thẩm Tây Minh lạnh lùng nhìnanh, để ly rượu xuốngnói“Cậu ngồiđi.”

“Nghe Mẫn Mẫnnóiem và ông xã em kết hôn qua xem mặt.”

“Em cũng định vẽ mấy mẫu áo khoác, trong đó emđãcó ý tưởngmộtmẫu, có thể trong ngày hôm naysẽvẽ xong.”

Mẫu Ngô Đồngnóidĩ nhiên là mẫu màcôđãthiết kế áo sơ mi cho Phi Phi, Lưu Viễn nhìn cũng rất hài lòng, xem hai bản mẫu còn lại, rồi hỏi “Mấy mẫu thiết kế này đều khá tốt, nhưng sao chỉ thấy áo sơ mi và áo thun,khôngcó áo khoác sao?”

“Con muốn ra oai với ba hả?” Tần Qua lập tức nổi giận “Đừng tưởng trưa hôm qua con lấy chăn của ba, basẽkhôngso bì với con, con phải biết là, vợ cùng mẹ làkhônggiống nhau …”

Chương 30

Ngô Đồng liếc mắt nhìn rồikhôngnhịn được mà cười ra tiếng, cởi áo khoác treo lên rồi nhắn lại đặc biệt ngang ngược.

(Vậy sau nàyanhchính là người của em)

“Em có thấyanhmặc quần áo trang trọng bao giờ đâu,khôngcần phải miễn cưỡng, em biết hai người thích là được rồi.” Ngô Đồng sợ người đàn ông này vì làm mình vui lòng mà hàng ngày miễn cưỡng mặc áo sơ mi.

Thẩm Tây Minh xoay người, nhìn trong quán bar đông nghẹt người, trong đầuhiệnlên hình ảnhcôgáiở phía sau giá sách thư viện trường đại học, cười thẹn thùng.

Chắc mấy chốc, điện thoại lại reo lên, Ngô Đồngkhôngcoi ngay, mặc dù biết bên trongkhôngcó lời nào đàng hoàng nhưng vẫn lấy điện thoại ra xem.

“khôngcó gì, em làm việcđi.” Lưu Viễn rời khỏi văn phòng của Ngô Đồng, thầm nghĩ, nếu Thẩm Tây Minhđãkhôngcòn thích Ngô Đồng nữathìmình hỏi những điều này cũngkhôngcòn ý nghĩa gì.

“Tốt nhất là trước vào đông có thể đem các mẫu thiết kế mới này đưa vào sản xuất, nên các bản thảo mẫu thiết kế xong càng sớm càng tốt.”

Tần Đại thiếu cũng biết là Phi Phi nghekhônghiểu nhưng màanhthậtvui vẻ, vui vẻ đến mức phải chia sẻ ngay với người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ đến sáng nay, vẻ mặt người đàn ôngthậtkiêu ngạo cho biết mình mặc quần tây áo sơ mi đẹp như thế nào, thế là Ngô Đồngkhôngtự chủ mà dựa theo thân hình Tần Qua thiết kếmộtbộ âu phục màu đen.

“Tớ muốn chocôấy cơ hội được tự do lựa chọn.” Thẩm Tây Minhnói.

“Vâng,anhyên tâm, nhất địnhsẽhoàn thành.”

“Đúng rồi.”đangđịnh rờiđi, Lưu Viễn bỗng nhiên quay ngườinói“Lúc trước nghenóiem kết hôn, vẫn chưa kịp chúc mừng em.”

“Cám ơnanh.” Ngô Đồng cười trả lời.

(Đúng vậy, sao nào?)

---

Chú Hai họ Ngô: Lại có người muốn đưa tiền cho tôi?

“thậtkhôngnghĩ tới cómộtngày tôi lại để cho Thẩm Tây Minh chờ tôi.” Lưu Viễn đến cạnh bàn, cười ha ha, giang hai tay định ômmộtcái “Hoan nghênh cậuđãtrở về.”

Phi Phi biết ba mình lại bắt đầu lên cơn, thế là bình tĩnh xoay ngườiđivề phòng tiếp tục ghép hình.

“Vợ à, em chưa biếtanhđó thôi.” Tần Qua lùi lại mấy bước, nghiêng ngườimộtchút, tay đút túi quần, tạo dángnói“Trước khi vào bộ đội,anhcũng là khách quen của giới quý tộc thành phố Đế Đô này đấy.”

Bởi vì Phi Phi cònnhỏlại hay cúi đầu nên kỳthậtkhôngthể biết vừa rồi mẹ có hôn bakhông, nhưng trước khiđimẹ có hôn mình. Thế là nhóc duỗi cánh tay bụ bẫm chỉ lên trán của mình.

“anhngốc hả.” Ngô Đồng vừa cười vừanói“Quan trọng nhất là mình thoải mái,anhthích mặc gìthìmặc.”

“Cậu biết mình tìm cậukhôngphải vì việc này.” Thẩm Tây Minh trả lời.

“Emđãthiết kế được ba mẫu.” Ngô Đồng đưa ba mẫu mới mang đến lúc sáng đưa cho Lưu Viễn “Mẫutrêncùng là mẫu em hài lòng nhất.”

Ngô Đồng ngẫm nghĩ rồi lấy bút chì ghi thêm số đo bên cạnh mẫu thiết kế, nghĩ ngày mai người phụ trách sản xuất của nhà máy đếnsẽnhờ ông ấy làm thêm cho mìnhmộtbộ.

“À …anhmuốn hỏi bản thiết kế mới của em đến đâu rồi?”

(Hôm nay em về sớmmộtchút, người tasẽtắm rửa sạchsẽ, nằmtrêngiường chờ em nha.) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Tây Minh rót cho Lưu Viễnmộtly rượu, hai người nâng ly cụngmộtcái.

Tần Qua nhìn sân nhà bỗng nhiên vắng lặng, trong lòng nghĩ, đêm đến có thể ôm vợđingủthậtlàmộtsựkiện đáng mừng, nhưng mà ban ngàykhôngđingủ bù lạikhôngcó vợ ở nhà, ôi ngày dài làm sao mà qua đây.

Tần Đại thiếu ngoan ngoãn để vợ mình chỉnh sửa lại áo, trong lòng từng đợt bong bóng của hạnh phúc nổi lên, tràn ra hai mắt.

Hai cha con Tần Đại thiếu thay áo Ngô Đồng mới may, đứng song song trước mặtcô.

“anhnóinhư vậy, làm emthậtsựmong được nhìn thấyanhmặc quần tây áo sơ mi đó.” Ngô Đồng nhìn vào mắt Tần Qua,thậtlòng khen “Nhất định là rất đẹp trai.”

Quán bar Filter Color

“Tớsẽcho người gặp chú Hai của Ngô Đồng, nếu cần thiết, tớsẽđầu tư tiền cho Ngô thị để Ngô thị thoát khỏi tầm khống chế của Tần thị.”

Lưu Viễn nhìn ngườiđãtừng là bạn học của mình, toàn thân toát lên phong thái khó làm người khác gần gũi, mắt phượng hẹp dài, bí hiểmkhôngdễ thân cận.

Thẩm Tây Minhkhôngtrả lời vấn đề của Lưu Viễn mà lấy từ phía saumộtxấp tài liệu đưa choanh, Lưu Viễn ngạc nhiên nhận lấy, dưới ánh mắt ra hiệu của Tây Minh cúi đầu đọc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậy … các em …”

Ngô Đồng cũngkhôngđể ý đến thái độ bất thường của Lưu Viễn, giờcôchỉ muốn đem ý tưởng mẫu áo khoác mình mới nghĩ ra vẽ lên bản thiết kế.

Đúng như Ngô Đồng tưởng tượng, Phi Phi mặc áo vào siêu đángyêu, chú vịtnhỏmàu vàng trước ngực làm cho cậu nhóc trở nên hoạt bát, dễ thương. Mà với Tần Đại thiếu, Ngô Đồng cũngkhôngthêumộtchú vịt lên ngực áo mà dùng chỉ thêu biểu tượngnhỏnơi cổ áo và ống tay áo.

“anhmặc áo sơ mi này cũng rất đẹp trai.” Đây là lần đầu tiên Ngô Đồng thấy Tần Qua mặc áo sơ mi ngoài áo thun.

---

Ngô Đồng nhìn ánh mắt đắc ý của người đàn ông, biếtanhlại muốn nhìn dáng vẻ đỏ mặt lúng túng của mình. Hôm naysẽkhôngchoanhđược như ý, Ngô Đồng hơi quay đầu, đặtmộtnụ hônnhẹnhàng lên khóe miệng củaanh.

“….” Đúng ha, trước khi trở thành lính đặc chủngthìTần Qua là người thừa kế của nhà họ Tần, như vậy việc mặc áo sơ mi, đồ vét đối vớianhhẳn làkhôngxa lạ gì. Nếuanhkhôngđibộ độithìphong cách chắc cũng giống Tần Hoài như bây giờ.

(Có phải em vừa đùa giỡn lưu manh vớianhkhông?)

Thẩm Tây Minh ngồi ở lầu hai gần lan can, cà vạt nới lỏng, cầm ly rượu vang, trong mắt toát lên vẻ mê mang.

“anhViễn.” Ngô Đồng lập tức buông tay, cườinói“anhtìm em có việc gì ạ?”

Tần Qua đẹp traiđiđến trước mặt Ngô Đồng, cúi đầu,nóikhẽ vào taicô“Khianhkhôngmặc quần áo còn đẹp trai hơn.”

“Nên …” Cho Ngô Đồng cơ hội lựa chọn màkhôngphải là theo đuổi lại Ngô Đồng, từ câunóicủa Thẩm Tây Minh, Lưu Viễn hiểurõ“Cậukhôngcòn thích Ngô Đồng nữa.”

Tần Đại thiếu: Ai muốn giở trò ở đây?

“nóicậukhôngthíchcôấy. Cậu lạiâmthầm để tớ quan tâm, giúp đỡcôấy.côấy gặp khó khăn gì, cậu cũng đều giấu mặt mà giúp.nóicho cùng là cậu thíchcôấy haykhôngthíchcôấy?”

…….

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30