Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 29

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29


“anhôm vợanhngủ.” Tần Qua cười khúc khích.

Lưu Viễn lấy điện thoại ra nhìn, nhíu mày.

“Những chuyện nàykhôngliên quan đến tớ, tớ mặc kệ.” Ngô Đồng cầm vảiđira ngoài “Tớ thích cuộc sống như bây giờ.”

Thế là nhân viên mẫu mực chưa từngđitrễ lần nào-Ngô Đồng, ngày hôm sau quang minh chính đại dậy trễ.

“Ngô Đồng vẫn chưađilàm hả?” Lưu Viễn lần thứ bađingang qua văn phòng của Ngô Đồng, hỏi nhân viên thư kí.

“Hôm trước tớ dựa theo mẫu thiết kế mới may cho Phi Phimộtcái áo sơ mi.” Giờ Ngô Đồng nghĩ lạithìcảm thấy buồn cười “khôngngờ Tần Qua nhìn thấy cũng đòi maymộtcái.”

“Trước kia mình sợ chạm vào vết thương của cậu, nhưng giờ cậuđãcó mùa xuân thứ hai rồi mà.”

Ngô Đồngkhôngnhịn được cườimộttiếng “Được rồi,anhcũng chọnmộtmónđi.”

Ngô Đồngđangđịnh bước qua cửa, chân ngừng lại, chớp mắtmộtcái, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng “anhvẫn luôn chờ em về hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đại thiếu bế Phi Phi đứng ngoài cửa, đôi mắt to tròn của Phi Phi nhìn ba mình như muốn hỏi bađãlàm cái gì để mẹ giận như vậy.

“Tớ ăn nhiều như vậy chính là vì tâm trạng tớkhôngtốt.”

“anhmuốnđira ngoài hả?” Ngô Đồng kinh ngạcnói.

“Cậu nhịn nhiều năm như vậykhônghỏi mình, sao hôm nay lạinóira.” Ngô Đồng ngừngmộtchút rồi tiếp tụckhôngcó việc gì cắt vải.

(Cậukhôngcần điều chỉnh lệch múi giờ hả)

“Em làm cái gìanhăn cái đấy, hai người ra ngoài cho em.” Ngô Đồng thẹn quá hóa giận đẩy hai cha con ra khỏi phòng bếp.

Sau khi đến nhà máy mang trang phục để kiểm tra tiến độ, chất lượng sản phẩm, Ngô Đồng cũng thuận đường ghé vào kho vật liệu. Cuối tuần vừa rồi còn chưa may áo sơ mi cho Tần Qua, hôm naycôđịnh đến kho mua ít vải với giá nội bộ.

“Nhưng màkhôngphải làkhôngđiđược sao?” Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là duyên số.

Ngô Đồng cuộn mảnh vải cấtđi,nói“Thực ra lúc đó cũngđãcó những dấu hiệu,yêuxa vốn dễ chia tay mà, huống hồ chúng tớ mấy tháng trờikhôngliên lạc với nhau.”

Ngô Đồng:anhlại phát bệnh hả? Em xin nghỉ phép ở nhà trônganhnha.

Phi Phi nghe tên của mình, ngẩng đầu nhìn bađangdính bên người mẹ, vẻ mặt ghét bỏ.

“Cái gì?”

Phi Phi nháy mắt mấy cái, chạy đến tủ gia vị, chỉ vào chai dấm rồi quay đầu, hai mắt sángrõnhìncô.

“Sao em cứ thấyanhlà hằn họcanhvậy?” Lưu Viễn buồn bực.

“Tần Đại thiếukhôngquan tâm, cả tập đoàn Tần thị lớn như vậy đều giao cho Tần nhị thiếu hết hả?” Lý Mẫnkhôngthể tinnói.

Mà Tần Quathìsao?anhđãtừng vùng vẫy ở nơi trời cao biển rộng như thế nhưng giờ lại ở nơinhỏhẹp như vậy,anhkhôngnên chỉ ở trong nhà, ngày ngày nghe tiếng chân đoán giờ vợđilàm về.

Quay về nội thành, Ngô Đồng từ chối Lý Mẫn đưa về nhà, tự mình đón xeđivề, dù sao nhà hai người ở hai hướng ngược nhau để Lý Mẫn đưa vềkhôngtiện.

“Em thích nấu choanhvà con ăn.” Ngô Đồng cườinói“Với lại nếuđilàm mà mệt mỏithìemkhôngđinữa, dù sao cũng có ông xã nuôi em.”

“Cậu ăn ít thôithìkhôngnói, mụn rồi cũng xẹp thôi nhưng mà tớ phảinóivì dạ dày của cậurõràng làkhôngtốt mà còn ăn lẩu nhiều như vậy.” Ngô Đồng vừanóivừa để cuộn vải lên bàn, lấy thước đo cắt số lượng vải cần thiết.

“anhmuốn ăn gì?”

“anhsẽnuôi em.” Tần Qua lập tức bày tỏ thái độ.

“Ây da, cậu đừng để ý tiểu tiết, cậu maunóilúc trướcđãxảy ra chuyện gì, vì sao các cậu đột nhiên lại chia tay?” Đối với bí mật này, Lý Mẫn vẫn canh cánh trong lòng bốn năm nay.

Cảmộttối nịnh nọt, cuối cùng Tần Đại thiếu cũng được ăn món mà mình chọn,anhhài lòng ôm vợ nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ tâm tình được thỏa mãn màanhmơ mơ màng màng ngủ được nửa giờ. Khi Tần Đại thiếu pháthiệnra việc này, kích động đến mức ngồi bật dậy.

“anhnghĩanhmuốn ăn đồ em nấu.” Tần Qua thừa cơ làm nũng.

“Tần Qua là người mà cậu dùng mùa xuân thứ hai hả?” Ngô Đồng cất kéo, đem cuộn vải trả lại chỗ cũ.

“Em” Tần Đại thiếu lặp lại lần nữa.

Ngô Đồng lấy ra bó cải trắng “Muốn làm món gì?”

Sáng nay Ngô Đồng nhìn Tần đại thiếuđãtự động nâng cấp thành cái đuôi củacô, botay.com luôn, tuy lúc trướcanhcũng quấn lấycônhưng mà hôm nay,nóithế nào nhỉ … dính như kẹo cao su.

“thậthả” Ánh mắt Tần Đại thiếu cũng sáng rỡ như mắt Phi Phi.

Ngô Đồng cũng kịp phản ứng, cười mắng bạn “Cậukhôngphảikhôngbiết vì sao tới kết hôn mà, với lại, Tần Quasẽkhôngtham gia quản lý Tần thị.”

“Thực ra cũngkhôngcó gì phức tạp.” Ngô Đồng nghĩ nghĩnói“anhấy vốn là sinh viên bên Mỹ sang giao lưu, sau đóanhấy phải về nước cũng là bình thường.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cậunóibậy gì đó.” Ngô Đồng liếc bạnmộtcái, rồi tiếp tục chọn vải.

Lập tức Phi Phi cười lộ tám cái răng.

Hai mắt Tần Đại thiếu ban đầu sáng lên, sau đó do dựnói“Có phải là mệt cho em quákhông, vợanhđilàmđãrất vất vả rồi.”

“Trong nhà mình có đồ gìkhông?”

“Lúc đó, tâm tình của Tiểu Nguyên cũngđãkhôi phục, công việc của tớ cũng ổn nên tớ sắp xếp thời gian đến Mỹ.” Ngô Đồng cười cười có chútcôđơn.

Tần Đại thiếu phục hồi tinh thần, thấy thân hình của vợ xinh đẹp nhà mình lộ ra do chăn bị kéo ra, nhịnkhôngđược lại nhào tới.

Phi Phi: ….

Tần Qua đưa thẻ cho mình, trong đó có bao nhiêu tiền Ngô Đồng chưa từng xem qua nhưngcôbiết dù cho mìnhkhônglàm việc, mỗi ngày tiêu pha hoang phí cũngkhônghết được tiền. Ở trong hoàn cảnh này, mình vẫn kiên quyếtđilàm nhưng Tần Qua cũngkhôngcảncô, dùanhkhôngnóira nhưngcôbiết đó làanhyêuvà tôn trọngcô.

“anhrất vui.”

“khôngcòn cảm tình nữa chứ sao.” Lý Mẫn tiến đếnnóinhỏvào tai Lưu Viễn “Chị bây giờkhôngthíchanhnữa rồi.”

“Tớ ở lại khách sạnmộtđêm, hôm sauthìvề nước.” Ngô Đồng cười khổ.

Nửa câu đầu nghe êm tai nhưng nửa câu sau Lý Mẫnkhôngnghe nổi, liếc mắt nhìn bạn, oán trách “Xin hỏi bây giờ cậu gả cho nhà ai?”

“Cho nên …thậtra các cậu vẫn chưa chính thứcnóichia tay” Lý Mẫn kinh ngạc.

“Em”

“Thời gian đó … Tớ thựcsựkhôngcó tâm tư nghĩ đến những thứ đó. Chờ đến khi tớ định thần lạithìbọn tớđãba thángkhôngliên lạc với nhau, từ từ giữa chúng tớ có cảm giác xa lạ, sau đókhôngliên lạc với nhau nữa.” Ngô Đồng cười khổ “Cậu cũng biết tớ da mặt mỏng, tớ nghĩ có lẽanhấykhôngthựcsựthích tớ.”

“Cậu mọc mụnkhôngphải do cậu ăn lẩu nhiều quá hả. Cuối cùng Ngô Đồng cũng tìm đượcmộtcuộn vải vừa ý, rút ra.

Ngô Đồng cầm vải vừa về đến nhàthìcổng nhà tự động mở ra, Tần Qua vẫn duy trì động tác mở cửa, hai mắt trong trẻo nhìn Ngô Đồng.

“Đúng vậy, tối nay tớđiliền.” Lý Mẫn hô to “Bà đây muốn quên hoàn toàn Lưu Viễn.”

“Nhưnganhấyđãvì cậu mà xin thêmmộtnăm giao lưu rồi mới tốt nghiệp mà.” Lý Mẫnnói“Tớ nhớ cậu còn chuẩn bị thủ tục xinđiMỹ du học nữa mà.”

“Mỗi ngàyanhđều đợi vợanhvề nhà.” Tần Đại thiếu quay người thấy vợ ở phía sau, thế là vươn tay ra cầm lấy tay vợ, đúng vậy, quả nhiên tay vợ mình sờthậtmềm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Với lại, tớ thíchkhôngphải là con trai của ông trùm bất động sản, cuộc sống nhà giàu chắc cũngkhôngthích hợp với tớ.”

Đinh đinh

“anhvui cái gì?” Ngô Đồng tất nhiên biết Tần Quađangvui vẻ nhưngcôkhôngbiết vì sao như vậy.

Ngô Đồng mơ màng bị đánh thức,nhỏgiọng lầm bầm “Lạnh quá.”

(Tám giờ, quán bar Filter color)

“Vẫn tự mình quyết định như vậy,khôngtrách Ngô Đồng gả cho người khác, đáng đời.” Lưu Viễn oán thầmmộtcâu, cất điện thoại rồi quay về văn phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tại sao?”

“Có chứ, buổi chiềuanhđimua đồ về rất nhiều.” Tần Đại thiếu hưng phấn.

“Vì saoanhcứ hỏiđihỏi lại vậy, sao, muốn trừ lương hả?” Lý Mẫn từ phòng nghỉ lấy cà phêđira, cười nhạt.

“Cậunóithậtxem, mình thổ lộ bị từ chối cảm thấythậtđau lòng. Vậy hồi đó khi đànanhThẩmđi, cậu phải đau khổ đến mức nào.” Lý Mẫn bỗng nhiênnói.

Phi Phi thu tầm mắt, vùng vẫy tụt xuống rồi chạy về phòng.

Trước tiên, Ngô Đồngđiqua phòng nhìn Phi Phi, rồi về phòng thay quần áo sau đóđivào bếp.

“Vậy cậuđiquán bar nhiều hơnđi,khôngphải cậu là đóa hoa của Đế Đô sao.”

Tần Qua: Tôi ôm vợ ngủ.

Đây là,đanggọi món ăn?

---

“….”

“Cậu lấy nhiều vải cotton như vậy làm gì?” Lý Mẫn thấy bạn chọn vải liền hỏi.

“Cũng coi như có.” Ngô Đồngnói“Cậu có nhớ lần chúng ta tham gia giải thiết kế đókhông? Khi đó tớkhôngcó thời gian liên lạc vớianhấy, chờ khi giải thi đấu kết thúc tớ mới nhận ra chúng tớđãnửa nămkhôngliên lạc nhưnganhấy gửi cho tớ rất nhiều mail và bưu phẩm.”

Lưu Viễn nhìn Lý Mẫn bỏđi, chán nản “Người gì mà vô lí hết sức.”

Ngô Đồng im lặng cho bạnmộtcái liếc mắt, sau đó ra hiệu cho Lý Mẫn cầm vải còn mình cầm kéo cắt.

“Tớ khinh, đúng là loại đàn ông cặn bã mà.” Lý Mẫn kích động chút nữathìném cây thướcđangcầmtrêntay.

“Nhìn cái gì mà nhìn, mẹ vẫn làm món con chọn kìa.” Tần Đại thiếu ăn dấm với con mình.

“Vợ ơi...” Cùng với lờinóicủaanhđộng tác dưới thân cũng dần mạnh mẽ, Ngô Đồngnhẹnhàng r*n r*, thân thể cũng nóng lên ửng hồng.

Tác giả có lời muốnnói:

(Tớđãxuống sân bay, tối gặp mặtđi.)

Người đàn ông lắc đầu, đưa tay đỡ khối vải trong tay Ngô Đồngnói“anhnghe thấy tiếng chân của em.”

“Sau đó các cậu thựcsựkhôngliên lạc với nhau nữa?” Trong lòng Lý Mẫnkhôngtin tưởng lắm.

“Em suy nghĩ gì vậy?” Tần Đại thiếu thấy vợ ngẩn người liền hỏi.

“anhđây là làm sao?” Ngô Đồng hỏi “Quamộtđêm màanhbiến thành trẻ con năm tuổi rồi à.khôngđúng, cònkhônghiểu chuyện bằng Phi Phi nữa mà.”

Chương 29

“Tớ xem tin tứctrênTVthìtrông thấyanhấy.” Ngô Đồng vẫn nhớ cảm xúc của mình lúc đó, khiếp sợ, bi thương,khôngcam lòng “Lúc ấy tớ mới biếtanhấy là con trai độc nhất của ông trùm bất động sản bên Mỹ, trước khi tớ đếnmộtngày,anhấyđãtổ chức họp báo công bố đính hôn với tiểu thư Diana nổi tiếng nước Mỹ.”

“Thằng nhóc thúi, mẹ nấu cái gìthìăn cái nấy, con nghĩ rằng đây là tiệm cơm đấy à?” Tần Đại thiếu ở phía ngoài chờ đến khi Phi Phi chỉ đồ ăn xong mới bước vào giáo huấn con.

Người đàn ông sao chịu được sức quyến rũ như vậy, lý trí còn sót lại cũng hóa thành hưkhông, chỉ còn lại điên cuồng mãnh liệt. Ngô Đồng vừa chịusựva chạm củaanhvừa tức giận cào lên lưnganhdấu vết nhàn nhạt.

“Vợ à, hôm nay em đừngđilàm đượckhông.” Tần Đại thiếu tựa đầu vào vaicônói.

“Em suy nghĩ xem tối nay ăn gì.” Ngô Đồng trả lời.

Ngô Đồngkhôngnhịn được cười “Nếuanhthích, hàng ngày emđilàm vềsẽnấu choanhăn.”

“Tớ lạikhôngthích cuộc sống bây giờ của tớ.” Lại bị bạn trình diễn màn ân ái, Lý Mẫn bĩu môinói.

“Mình cũng biết chứ, nhưng cứ nhìn thấy Lưu Viễn là lại muốn ăn lẩu.” Lý Mẫn buồn bực.

Dùkhôngbiết vì sao nhưng cuối cùng Ngô Đồng vẫn phải nhắn Wechat cho Lưu Viễn xin nghỉmộtngày. Sau đó,côliền bị Tần Đại thiếu ôm cảmộtngày, càngkhôngbiết phảinóisao hơn là buổi trưa,anhômcôngồi trong sân mà ngủ thiếpđi.

“Cải trắng xào dấm?” Ngô Đồng hỏi.

“anh…” Ngô Đồng bị người đàn ông quấy rối đến tỉnh ngủ, trừng mắt vớianhnhưng lại mang theo nửa phần quyến rũ.

“Muốn tớ tìm cho cậumộtcái gương để coikhông, đúng là phụ nữ phải có tìnhyêumà, đâu như tớ gần đây mụn nổi đầy nè.” Lý Mẫn ra vẻ đáng thương.

“Vẫn chưa thấy ạ.” Thư kí Tiểu Phỉ trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em còn phảiđilàm.” Ngô Đồngkhôngcòn biếtnóigì.

“Cậu gặp đượcanhấykhông?” Lý Mẫn cảm thấy nhất địnhđãcó chuyện gì đó xảy ra.

Theo quan điểm của Ngô Đồng,côluôn cho rằng bất kể mình có tiền haykhôngcó tiềnthìcon người nhất định phải làm việc, vì nếukhôngcó việc làmsẽdễ dàng làm tiêu hao ý chí và sinh lực của bản thân.

“Chậc chậc, các cậu cũng ân ái quá đó.” Lý Mẫn trêu chọc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29