Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
Bạo Táo Đích Bàng Giải
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25
“anhnóiđi.”
“anhđừng cónóichuyện.” Ngô Đồngnóinhỏvới Tần Qua rồi quay sang Lý Mẫn “Mẫn Mẫn, hay là cậu đưa đànanhvề trướcđi.”
“À …” Ngô Đồng bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông nàythậtđángyêu, vòng vo nãy giờ là chỉ muốn mìnhkhôngcó hành động thân mật với người đàn ông khác, còn tưởng là cấm mình giao tiếp với đàn ông “Được rồi.”
“anhđể cho con ngồimộtmìnhtrênxe?” Ngô Đồng nhìn xe Jeepđangđậu bên đường,khôngthể tin Tần Qua lại để Phi Phi ngồimộtmìnhtrênxe.
Ngô Đồngđangmuốn trả lờithìTần Qua bế Phi Phiđitới, Ngô Đồng chờ Tần Qua đến gần mình, dứt khoát giới thiệu “Đây là chồng em Tần Qua, đây là bạn thân của em Lý Mẫn và đànanhhọc chung trường đại học kiêm ông chủ Lưu Viễn.”
“Nhưng xã hộikhôngphải phụ nữthìlà đàn ông, emkhôngthểkhônggiao tiếp với họ.”
Lý Mẫn và Lưu Viễn thấy Ngô Đồng hai ba câunóiliền mắng người đàn ông hung dữđimất, bốn con mắt nghi ngờ nhìn Ngô Đồng.
“Chút nữa làanhđánh người rồi đó.” Ngô Đồng chống nửa người, nhìn chăm chú người đàn ông trong bóng đêm, định giảng giải choanh.
Tần Qua kéo tay vợ, nắm lấy taycô“Che mắt làm sao mà ngủ được, hônthìcó thể đó.”
“Tôi bảo vệ bạn trai tôithìliên quan gì đếnanh.” Lý Mẫnkhôngthể để cho người trong lòng bị khinh bỉ, cắt ngang lời Lưu Viễn. Nhưng chỉmộtcâunóicủacôđãlàm ba người kinh hãi.
Nếuanhnóikhôngyên tâm chắc chắncôsẽrất buồn, nhưnganhlạinóiluyến tiếc, luyến tiếc … Sợ mìnhsẽbỏđisao?
“À, ban nãy, lực tay của tôi khá mạnh, chắc làanhbị bầm vai rồi, về nhàanhlấy rượu thuốc xoa bópsẽkhá hơn, hay là ngày mai tôi đem đến choanhmộtchai.” Trong lòng Tần Qua phỉ nhổ tên đàn ông mặt trắng tiểu bạch kiểm này, nhưng ai bảoanhta là đànanhvới vợ mình chứ.
Ngô Đồng tức giận trợn mắt nhìnanh, nhưng khoảng khắc ôm Phi Phi quayđi, khóe miệngkhôngkiềm được ý cười, Phi Phi nằmtrênvai mẹ, nhìn ba ngốc nhà mình ngồi xuống nhặt đồ đạc,thậtgiốngmộtchú c·h·ó Husky lớn.
“Saoanhlại ở đây?” Ngô Đồng hỏi.
“anhluyến tiếc em.” Tần Quanói.
“Đànanh,anhkhôngsao chứ?” Lý Mẫn vội vàng hỏi.
“Vợ ơi …” Tần Qua lấy lòng “Phi Phi đói bụng rồi nè.”
“Bà đây thầm mếnanhnhiều năm như vậy, hôm nay trước mặt nhiều người còn thổ lộ vớianh,anhcó đồng ý haykhôngthìnóimộttiếngđi.” Lý Mẫn bộ dạng khí phách.
Thế là vừa về đến nhà Ngô Đồngđãnhận được điện thoại với tiếng khóc gào như ma quỷ “Tớ thất tình rồi!!!”
“Đừng,khôngcần.” Lưu Viễnkhôngnghĩ ngợi mà cự tuyệt ngay.
“Nó ngồitrênxe.” Tần Qua chỉ về hướng xe Jeep.
Đến khi lo cho Lý Mẫn xong, Ngô Đồng về đến nhàđãlà ba giờ sáng. Ngô Đồng rón rén vào phòng,nhẹnhàng leo lên giường, vừa nằm xuốngđãbị Tần Qua ôm vào lòng.
Sau đó vỗ vỗ vai Lưu Viễn, liên tụcnóihiểu lầm rồi, tâm tình vô cùng tốt liếc nhìn Ngô Đồng, thấy mặt vợ mình đen lại, lập tức chột dạ.
“mộtngười đàn ông mà bị hai người phụ nữ che chở như con nít, mày có thấy mất mặtkhông.” Tần Qua khinh bỉ.
“Được rồi,anhkhôngthích em cũngkhôngsao, là phụ nữ thời đại mới emsẽkhôngquấn lấyanh.” Lý Mẫn tự mìnhnói“Nhưng mà em theo đuổianhlâu như vậy, cũng phải có chút đáp lại chứ.”
“Hai người bọn em tránh ra choanh.” Bây giờ Tần Qua nhìn tên tiểu bạch kiểm* này càngkhôngvừa mắt, yếu đến nỗikhôngthoát khỏimộttay củaanh, bây giờ còn phải cần đến hai người phụ nữ che chở choanhta.
“Vậy trước đâyanhlàm sao ngủ?” Ngô Đồngkhôngdễ dàng bị lừa
Đại não của Lưu Viễnđãchết máy chưa hồi phục, trơ mắt nhìn Lý Mẫn vừa cưỡng hôn mình từ từđixa.
Ngô Đồng xoay người, đến cả ánh trăng chiếu vào mắt người đàn ông cũng tràn ra đầy vui sướng,côđưa tay che mắtanh“Ngủ thôi.”
Mà Tần Qua trợn mắt, chờ đại não tiếp thu câunóicủa Lý Mẫn xong, tay buông lỏng cổ áo của Lưu Viễn ra, cười ha hanói“Bạn trai củacôhả, saokhôngnóisớm.”
“Lưu Viễnanhcó ý gì?”đãbiết rồithìphảinóichorõràngđi.
“Chia taythìchia tay, làm sao lại ảnh hưởng đến nhà chúng ta cơ chứ.” Tần Qua buồn bực, vừa mới đón vợ về nhà, chưa giao lưu tình cảm gì hếtđãchạy mất rồi.
“Sau nay đừng tiếp xúc quá gần với người đàn ông khác,anhsẽkhó chịu.” Hô hấp Tần Qua rơi bên tai Ngô Đồng “anhsợkhôngkhống chế nổi chính mình.”
“Cậu uống ít rượu thôi, mình tới liền.” Ngô Đồng cúp điện thoại, quay đầu thấy Tần Quađangmong ngóng nhìn mình, giải thích “côgáianhgặp lúc nãy ấy, Mẫn Mẫn,côấy thất tình, emđixemcôấymộtchút.”
“anhkhônghối hận.” Tần Qua đưa tay lên v**t v* khuôn mặtcô“Lần sau gặp chuyện như vậy,anhvẫn như thế thôi.”
Lưu Viễn xuống xe, quay người đối diện với ánh mắt của Lý Mẫnthìnhớ lạisựviệc vừa xảy ra, cảm thấykhôngđược tự nhiên “À …ừm …Cám ơn em đưaanhvề.”
“Phi Phi à, từ nay đừng chỉ chăm chú chơi rubic, ghép hình mà cùng ba luyện tập, vận độngđi. Con nhìn đànanhcủa mẹ conđi, yếu ớt còn hơn congái, chưa chắcđãbằng bạngáianhta đâu.”
“anhđừng khách sáo.” Lý Mẫn lại gần “Em đưaanhlên rồi giúpanhbôi rượu thuốc.”
Tần Qua: Sau này phải thường xuyên mang Phi Phiđichạy bộ, đàn ông mạnh khỏethìmới bảo vệ được vợ mình.
“anhthấyanhta lôi kéo em, làm sao màanhnhịn được.” Tần Qua ấm ứcnói.
“Đừng báo cảnh sát.” Ngô Đồng vội vàng lên tiếng ngăn cản bảo vệ báo cảnh sát, quay đầu tức giậnnóivới Tần Qua “anhlàm cái gì vậy, cònkhôngmau buông tay.”
“thậtsựlà ông xã của cậu?” Lý Mẫn cũngkhôngdám tin tưởng suy đoán của mình.
“Chờmộtchút … cái gì mà ông xã? Ông xã của ai?” Lưu Viễn nghemộtlúc cũngkhônghiểu gì,khôngnhịn được cắt ngang.
“Sao vậy?” Lưu Viễn ngơ ngác.
“Tôi …”
Dưới ánh mắtkhôngthể tin của hai người, Ngô Đồng khẽ gật đầu.
Ngô Đồng rất muốnnóicho Lý Mẫn, bí mật thầm mến bao nhiêu năm của cậu ấyđãđượcnóicho toàn thế giới biết.
“khôngsao đâu.” Lưu Viễn cười, lên xe Lý Mẫn chở về, chỉ là trước khiđiánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Qua.
Chương 25
“Về emsẽkể choanh.” Ngô Đồngnói“Đưa chìa khóa xe cho em.”
“anhphải nghĩ lâu như vậy?” Lý Mẫnkhôngthể tinnói“Em làmộtcôgáixinh đẹp hào phóng như vậy màanhcòn phải nghĩ lâu như thế.anhkhôngthích em phảikhông?”
“Vậy việc đó là em sai?”
âmthanh lớn đến nỗi hai cha con họ Tần cũng phải ghé mắt nhìn.
Tần Qua đưa chìa khóa xe chocô, hỏi “Mấy giờ em về?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
đangngồi trong xe chờ, Lý Mẫn đột nhiên thấymộtngười đàn ông lao vào muốn đánh người trong lòng, tức khắc từ ghế lái phụ chạy đến, cùng lúc với thời điểm Ngô Đồng ôm tay Tần Qua,côcũng vươn tay chặn trước mặt Lưu Viễn, vừa quay qua kêu to với bảo vệ “anhbảo vệ, báo cảnh sát.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khuôn mắt vừa tươi cười của Lý Mẫn tức khắckhôngcòn,côcảm thấy mình làm ngườithậtthất bại, thầm mến người này ba năm nhưng người takhônghay biếtthìkhôngnóilàm gì, hôm nay trước mắt nhiều người thổ lộ như vậy màanhlại có thái độ trốn tránh. Chẳng lẽ mình làmộtcôgáitệ như vậy sao?
“anhvẫn chưa ngủ hả?” Mỗi đêm Tần Qua đều ôm Ngô Đồng ngủ nêncôhết sức quen thuộc với vòng ôm củaanh.
“Vợ à, emthậttốt.” Tần Qua vui vẻ
“anh…anh…”khôngphải Lưu Viễn chưa được người nào tỏ tình nhưng đây là lần đầu tiên bị tỏ tình như vậy, trong lúc nhất thờikhôngbiết phải trả lời như thế nào.
nóixong, Lý Mẫn ném giỏ xách xuống dưới đất, trong ánh mắtkhôngthể hiểu được của Lưu Viễn, tiến lên hôn lên môianh.
Hai cha con nhìn nữ chủ nhân vừa về nhàđãđira ngoài,côđơn nhìn nhau, Tần Qua phỏng đoán “Connóicó phảianhta bị ba k*ch th*ch nên tự ti, chia tay với bạngáirồi.”
Chờ hai ngườiđixa, Ngô Đồng mới quay người địnhnóichuyện cho ra nhẽ với Tần Qua. Nhưng vừa nhìn thấy Phi Phiđangnằmtrênvaianh,côbèn nén lại,khôngnên cãi nhau trước mặt con trẻ.
Lưu Viễn vẫnđanggiãy dụa, bỗng nhiên bất động nhìn Lý Mẫn.
“Thất tình? Bạn traicôấykhôngphải là cái tên Tiểu bạch … ừm… Lưu Viễn à?”
Ngô Đồng bình tĩnh lại, nằm xuống trong lòng Tần Qua “Thôi, ngủđi.”
“À … giao tiếpthìcó thể, nhưng đừng thân mật quá, giống như hôm nay.” Tần Qua còn ước vợ mìnhkhôngra khỏi cửa, nhưng tất nhiênanhchưa phát rồ đến mức ấy.
----
“khôngphải cậunóianhtakhônggiống như lời đồn sao?” Lý Mẫn quát to.
“Trước kiakhôngcó bệnh này, cưới em về liền mắc bệnh, mà còn là bệnh nan y.” Tần Qua cọ cọ mặt vào cổ Ngô Đồng.
Ngô Đồng nhíu mày “anhđón em, vậy Phi Phi đâu?”
Dưới chung cư của Lưu Viễn.
“Ừ, tớ về trước đây.”
“không, đànanhcủa em sai.”khôngthểnóivợ mình sai.
Bên tai Ngô Đồng lại vang lên lời bác sĩ Lý “Chồngcôcòn di chứng, dễ xúc động, dễ cáu giận, ý muốn khống chế mạnh, ở cùng cậu ta phải dỗ dành cậu ấy.”
“anh…anhqua xe giờ nè.” Lúc đầu Tần Qua còn muốnnóimìnhđãkhóa cửa xe, nhưng thấy mặt vợ mình thựcsựlà quá dọa người, biết điều ngoan ngoãnđiqua xe.
“anhđón em tan làm.” Tần Qua lấy lòngnói.
nóixong, quay người bướcđi.
“Cậuđangở đâu?” Ngô Đồng hỏi.
“anhkhôngyên tâm về em?” Ngô Đồng hỏi.
Sau khi hônmộtcái xong,khôngđể ý đến tình trạng tượng đá của người nào đó, nhặt túi xách lên, buồn buồnnói“Được rồi, ngày mai chúng ta vẫn là quan hệ cấptrêncấp dưới.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đànanh,thậtngại quá, hôm nào em mờianhăn cơm xin lỗi nha.” Ngô Đồngnói.
Hai người ôm nhau, im lặng khoảng năm phút, bỗng nhiên Tần Quanhỏgiọng “Vợ à, em hứa vớianhmộtviệc đượckhông?”
“Em đưa Mẫn Mẫn về nhà rồi em về, hai cha conkhôngcần chờ em,đingủ trướcđinha.”nóixong lấy áo khoác, xách túiđi.
“khôngđược, có giỏianhđánh cho tôi xem, xemmộtngười đàn ông nhưanhcó dám đánh phụ nữkhông.” Lý Mẫn trừng mắt hét lên với Tần Qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Mẫnđangcười, nghe người trong lòng trực tiếp cự tuyệt, sắc mặt liền trầm xuống, hít sâumộthơinói“Vậy được, em về đây.”
“Em lấy xeanhvềđi.”
“anhnghĩanhcònnhỏgiống Phi Phi hả.” Ngô Đồngnói, nhưng nhìn ánh mắt trông mong củaanhcôcũngkhôngnỡ thế là hôn lên mắtanh, người đàn ông quả nhiên nghe lời, nhắm mắt lại, Ngô Đồng cũng yên tâm nằm xuống ngủ. Nếu nhưsựkích động và ý muốn khống chế củaanhlà vì sợ em rờiđithìem nghĩ mình có thể chữa khỏi bệnh choanh.
Tiếng cười dưới cái liếc mắt của Ngô Đồng biến mất.
“khôngcó emanhkhôngngủ được.”
Lý Mẫn nhạy bén đoán “anhta là ông xã của cậu hả?”
Lưu Viễn: Hôm nay được phụ nữ tỏ tình, quên báo cho nam phụ.
“khôngphải … Em … Lúc nàothì…” Lưu Viễnkhôngthể tin nhìn Ngô Đồng. Lại liếc nhìn Tần Qua đứng bên cạnh, nhìn qua nhìn lạimộtlúc vẫnkhôngthể tin được những điều mình vừa nghe, vì kích động mà xoay người quá mạnh, đụng đến bả vai khi nãy bị Tần Qua đè lên, đau đến kêu ôimộttiếng.
Ngô Đồng đến quán bar Dạ Sắcđãthấy Lý Mẫnđangngồi ngất ngưởng, sau khi đuổi mấy tên đàn ông háo sắcđi, lăn lộn vất vả mới đưa được bạn về nhà.
“Quán bar Dạ Sắc” Lý Mẫn khóc lóc
mộtngười đàn ông cao tomộtmét tám mấy mà làm nũngthậtba chấm, Ngô Đồng bất đắc dĩ vỗ tránnói“Để em ôm Phi Phi,anhnhặt đồ đạc em bị rơi lên rồi chúng tađiăn cơm.”
Người đàn ông này vốnkhôngbiếtnóichuyện, đột nhiên lạinóingonnóingọt như vậy làm Ngô Đồngkhôngkịp trở tay, nhưng trong lòng tràn ngọt ngào, khóe miệng cong lên,nói“anhđừng tưởnganhnịnh em là em quên việcanhđịnh đánh đànanhcủa em đâu đó.”
“thậtrakhôngcó việc gì, nhưng mà … Em biết người đàn ông đó hả?” Lưu Viễn hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Mẫn nghe Lưu Viễn gọi, tưởnganhthay đổi ý kiến, kích động quay đầu.
“Em chờ chút.”
“Có thểanhấyđãhiểu lầm cái gì đó, em thay mặtanhấy xin lỗi hai người.” Ngô Đồngnóixin lỗi lần nữa.
*tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gàkhôngchặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…
“anh…anh…”
Tác giả có lời muốnnói:
“Vâng, tuân lệnh thủ trưởng.” Tần Qua đứng nghiêm giơ tay chào rồi đưa Phi Phi cho Ngô Đồng.
“Ha ha ha..” Tần Qua thấy vẻ mặt hai người như gặp quỷ, cười ha hanói“Chàoanh,thậtxin lỗi, vừa rồianhkhôngbị thương chứ.thậtsựlà hiểu lầm, tôi còn tưởnganhlà tên tiểu bạch kiểm nào đó muốn quấy rối vợ tôi chứ, ha ha…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.