Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
Bạo Táo Đích Bàng Giải
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24
Chờ Lý Mẫn buông mình ra, Ngô Đồng mớinói“Công ty của chú Hai gặp khó khăn cần Tần thị trợ giúp, lúc đầu hai gia đình họ định liên hôn thương mại, nhưng sau đó vì mình nên dự định ban đầu có thay đổi. Rồi chú Hai tìm gặp mình, mìnhđãđồng ý.”
“Báo cảnh sát, trước khi cảnh sát đến ông đây đánh bỏ mẹ mày.”
Ngô Đồng cúp điện thoại, muốn bỏ vào giỏ xách, nhưngtrêntay cầm rất nhiều thứ nêncôluống cuống đánh rơi ở bậc cầu thang. Ngô Đồng ngồi xuống nhặt lên, Lý Mẫn thấy thế cũng xuống xe nhặt giúp. Chờ hai người nhặt xong mọi thứ, lúc này Lưu Viễn cũng lái xe đến, thấy vậy hỏi “Hai em cầnanhgiúp gìkhông?”
Chờ Lưu Viễnđixa, Ngô Đồng mới buông Lý Mẫn ra dặn dò “Lý Mẫn, cậu đừngnóichuyện của mình cho người khác.”
Ngô Đồng cười ngồi xuống ghế sô pha, cầm tách cà phênói“thậtkhôngcó gì,nóiđơn giản chính là, tớđixem mắt sau đóđidu lịch trăng mật.”
Nhưng sắc mặt của Lý Mẫnđãtốt hơn rất nhiều.
“Vậy sao cậu lại gả choanhta?” Lý Mẫnnói“Đừngnóivới tớ là cậu vừa thấyđãyêuhoặc do nhàanhta có nhiều tiền gì đó, tớkhôngtin đâu.”
Ngô Đồng liếc trộm xe của Lý Mẫn, xe cậu ấy c·h·ế·t máy lúc nào.
“Ngô Đồng …” Lý Mẫn nghiêm túc nhìn Ngô Đồng.
“Cậu thànhthậtnóicho mình, những lời đồn đó có phải làthậtkhông?”
Tần Qua cười tủm tỉm cúp điện thoại, nhìn lên gương chiếu hậu ngắm nghía bản thânmộtchút rồi kích động quay đầunóivới con traiđangngồi phía sau “Phi Phi, mẹ connóimuốn dẫn bạn đến giới thiệu với ba con mình, connóichúng ta có cần về nhà thay bộ đồ kháckhông, ba cảm thấy bộ nàykhôngđược lịchsựlắm.”
“Được rồi, giờ Tiểu Nguyênđãkhỏi bệnh, Tần thị cũngđãgiúp đỡ xong rồi.” Lý Mẫn quyết đoán “Cậu tìm thời gian ly hônđi.”
“Sao có thể giống nhau được? Dù là người xa lạthìcó người cũng tự nguyện hiến tuỷ mà.” Lý Mẫnnói“Huống hồ mọi người còn là họ hàng thân thích.”
“Vâng, cám ơnanh.” Lý Mẫn Quay quay qua nháy mắt với Ngô Đồng, sau đó lên xe Lưu Viễn.
“khôngphải là Phi Phikhôngnóichuyện sao?” Ngô Đồng nghi ngờ.
Ngô Đồng lặng lẽ nhìn qua Lý Mẫn, thấy bạn tốt lắc đầu ám hiệu,côcũng cương quyết lắc đầunóivới Lưu Viễn “Thựcsựkhôngcần đâu,anhđưa Mẫn Mẫnđi, em đón taxi cũng được mà.”
“Cậunóivới mình làm gì, phảinóitrước mặt đànanhmới được.”
“Sao vậy,anhkhôngtiện hả?” Ngô Đồngkhôngthấy Tần Qua trả lời, có chút thấp thỏm.
Lý Mẫn nhìn sắc mặt hồng hào của bạn, đúng làkhônggiống người bị hành hạ, nhưng vẫnkhônghoàn toàn yên tâm, bước nhanh lại thò tay qua định c** q**n áo của Ngô Đồng.
“Em mang nhiều đồ như vậy, đón xe taxikhôngtiện đâu, đểanhđưa về là tốt nhất.” Lưu Viễn đưa tay muốn cầm đồ giúp Ngô Đồng, nhìn xa giống như hai ngườiđangtranh chấp.
“Cậu nghĩ là dễ dàng như vậy sao.” Ngô Đồng thấy Lý Mẫn lại muốnnóithìtrấn annóitiếp ”Được rồi, mình biết cậu muốn tốt cho mình, những lời cậunóiđều đứngtrênlập trường của mình mà suy nghĩ. Nhưng nếu mình và chú Hai đổi chỗ cho nhau, cậu cònnóiđược như vậykhông.”
Ngô Đồng nghe xong, trong lòngkhôngđược thoải mái, thời gian qua ở chung vớianh,côthấyanhchỉ là hơi nóng tính thôi, làm gì mà bị bệnh tâm thần.
Ngô Đồng liếc mắt nhìn trời,khôngcòn gì muốnnói.
“Cậunóithậtđi.” Lý Mẫn hiểurõNgô Đồng, từ ánh mắt né tránh củacô, Lý Mẫn đoán bên trong phải có nguyên nhân gì đó “Cuối cùng là vì lý do gì?”
“khôngđược hả.” Ngô Đồng cũngnhỏgiọng theo.
“Hai người mang nhiều đồ như vậy, sao tự về được, đểanhđưa hai người về.” Lưu Viễnnói
“Đểanhđưa em về, giờ nàyđitaxi vềkhôngan toàn.” Lưu Viễn xuống xe, kéo Ngô Đồng ra xe.
“Tớ sợ cậu kể chuyệnkhôngnên kể thôi.” Ngô Đồngnói“Với lại mỗi lần cậu gặp đànanhLưu Viễn là cậu đều ngốc thấyrõ.”
“khôngcần đâu mà.”
“Cậunóicái gì vậy?” Ngô Đồng liếc mắt “Chính xác là bọn họkhôngvừa mắt nhau, sau đó …”
“Tớ tìm hiểu được nhà chú Haisẽđikhách sạn Đế Vương ăn tối liền chạy đến đó chờ sẵn, sau đó …” Ngô Đồng chậm rãi kể lạisựviệcđãphát sinh.
“Ha ha … Xem ra là bí mật của phụ nữ các em hả.” Lưu Viễn cũngkhôngmuốn tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác,nóitiếp “Bạn học Ngô Đồng, mấy mẫu thiết kế quần áo trẻ em lần trước của em được phản hồi khá tốt, lợi nhuận bán ra tương đối cao, nhà máy chuẩn bị bắt đầu sản xuất trang phục mùa đông, em thiết kế vài mẫuđi.”
“Người mà cậunóibị bệnhhiệngiờ là ông xã mình.” Ngô Đồng nhíu mày nhắc nhở.
“khôngcần đâu, bạn emsẽđưa em về. Đúng rồi, em muốn giới thiệuanhvớicôấy.” Ngô Đồng do dựmộtchút rồinói“Nếukhônganhxem gần nhà mình có tiệm cơm nàokhông, chúng ta hẹncôấy ănmộtbữa cơm.”
“Cậunóitiếpđi.” Lý Mẫn bộ dạng chăm chú lắng nghe.
“Vậy cậu gọi điện gọi ông xã ra ngoài hẹn ăn cơmđi. Dù sao hôm nay tớ nhất định phải thấyanhấy.” Lý Mẫnnóixongđixuống bãi gửi xe.
“anhqua đón em nhé?” Tần Qua nhìn qua xe ô tô, quả nhiên pháthiệnNgô Đồngđangômmộtđống vảitrêntayđira cổng.
“Em … muốn giới thiệu …anhvới bạn em hả.” Tần Quanhỏgiọng hỏi lại.
“Ồ, chẳng lẽanhấy có truyền thuyết gì?” Ngô Đồng thấy bạn thân cường điệu hóa,khôngnhịn được cười.
“Tớ …” Ngô Đồngkhôngbiếtnóithế nào với bạn thân về chuyện này,khôngmuốnnóidối bạn nhưng cũngkhôngmuốn để bạn đau lòng.
Tần Qua: Tuykhôngphải là tình địch nhưng cũng là gián điệp của tình địch, em làm gì mà ôm tayanh.
“Vốn dĩ loại đồn đãi này chỉ cầnanhta xuấthiệnxã giao là tự sụp đổ, nhưng kỳ quái chính là, suốt hai năm trời chẳng có mấy người nhìn thấyanhta. Do đó lời đồn có vẻ ngày càng chânthật.”
Khi hai người cònđanggiằng co, bỗng nhiên cómộtbóng người xông đến, bắt lấy cổ áo của Lưu Viễn, dằnanhlên cửa xe “Mày chán sống rồi hả?”
“Cậu còn cười, để tớ kể cho cậu nghe.” Lý Mẫn sắp xếp những tin tức mà mình nghe được từ các cuộc ‘buôn dưa lê’,nói“Tần Đại thiếu gia này cũng làmộtngười kỳ lạ, công tử nhà người khácthìmộtlà chơi bời trác táng hoặc là chịu khó du học rồi trở về tiếp quản công ty gia đình.anhtathìngược lại, chạyđitham gia quân ngũ, cậunóianhta có phải bị bệnhkhông?”
“khôngphải thân thích, dù sao mình và nhà chú Haiđãkhôngliên lạc từ lâu.”
“…”
Ngô Đồng vỗ vỗ bàn tay Lý Mẫnđangnắm lấy bả vai mình, trấn an “Cậu đừng kích động, tớnói.”
“Có.” Tần Qua nghẹnmộtbụng tức giận, nhìn thoáng Phi Phiđangngồi ở phía sau xe “Phi Phi hỏi em khi nào tan làm?”
“Tớ thíchanhấythìsao nào?” Lý Mẫnyêuthầm Lưu Viễnđãnhiều năm, chuyện này Ngô Đồng cũng biếtrõ.
Lúc này Lý Mẫn lái xe đến trước mặt Ngô Đồng,côhạ kính xe xuống “Lên xeđi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tập trung làm việc, thời gian trôi quathậtmau, đến khi Lý Mẫn gõ cửa phòng Ngô Đồng lần nữađãlà 7 giờ tối. Cứ như vậy, Ngô Đồng còn chạy đến kho vải mang theomộtđống vải mẫu,côdự định tối về nhà tìm linh cảm.
“Các cậu cũngđãkết hôn rồi, sợ gì mình kể cho người khác, hay là cậu muốn giấu.”
mộtlúc sau, Lý Mẫn mới thu hồ dáng vẻ ức h**p người, cười gian “Vợ chồng cậu rất mãnh liệt hả?”
“Chú Hai của cậu ở Đế Đô cũngkhôngtính là tỷ phú nhưng tài sản trong nhà cũng phải mấy trăm triệuđi, vậy đối tượng xem mắt với congáiông ta cũng phải có gia thế tương đối chứ.” Lý Mẫn thả tách cà phê xuống, nhìn Ngô Đồng chân c·h·ó nịnh nọt “Bạnyêu, ông xã cậu là công tử nhà nào?”
Lúc đó tính mạng của Tiểu Nguyên ngàn cân treo sợi tóc, tìm ở bên ngoài mãi màkhôngcó tủy thích hợp, vì thế dù nhà chú Hai cự tuyệtcôvẫn cố tình tìm ông ấy. Bởi vì lúc ấy đối vớicômànói, nhà chú Hai chính là hi vọng cuối cùng của Tiểu Nguyên, còn đối với nhà chú Hai, chị emcôchỉ là người họ hàngkhôngthân thiết mà còn phiền toái.mộtsựviệc đứngtrênlập trường khác nhausẽcó cái nhìn khác nhau,mộtviệc mình cho là quan trọng nhưng người khác chưa chắc là như vậy. Nhưng dù sao Ngô Đồng vẫn hi vọng cuộc sống này vẫn còn nhiều con người lương thiện giàu lòng trắcẩnhơn. Bởi vì cảm giác bất lực và tuyệt vọng ấy có thể làm cho người ta sụp đổ.
“thậtkhông?” Lý Mẫn suy nghĩmộtlúc nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng “Nếu lời đồn là giảthìvì sao Tần phu nhân lại tìm người xem mắt khắp nơi, với địa vị nhà họ Tầnthìthiếu gì phụ nữ muốn trèo lên.”
“Cậu làm cái gì vậy, mau buông mình ra, sao lại c** q**n áo của mình.” Ngô Đồng vừa tránh quamộtbên vừa hét.
“Tần Qua,anhlàm cái gì vậy?” Ngô Đồng mới phục hồi tinh thần, thấy người đàn ông vung nắm đấm về phía Lưu Viễn,khôngkịp suy nghĩ liền bỏ hết đồ đạctrêntay xuống, chạy đến níu tay Tần Qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cuối tuầnđinha.”
Ngô Đồng chợt nhớ, ngày đầu tiên Tần Qua đưa mình về nhà cũng đưa chocôdanh thiếp của bác sĩ tâm lý, khách quan mànói, nếukhôngphải vì việc của Tiểu Nguyên, mặc dù có hảo cảm vớianh, nhưng sau khi gặp bác sĩ tâm lý, chắccôcũngkhôngmuốn tiến đến với Tần Qua. Nghĩ đến đây, Ngô Đồng lại thấy đau lòng, người đàn ông nay lưu manh lại chuyên chế, nhưng cũng ngốc nghếchmộtcách đángyêu.
Lúc này, Lưu Viễn cũng vừa đến cửa, thấy haicôgáicười đùa vui vẻ, cười gõ gõ vào cánh cửa “Hai emnóichuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Tớkhôngmuốn, tớ muốnanhấy chủ động theo đuổi tớ cơ.” Lý Mẫn nắm taynói.
“Bát quái còn chưa xong đâu.” Lý Mẫn ngắt lời Ngô Đồng, tiếp tụcnói“Quan trọng là đầu năm nay, Tần phu nhân, a,hiệntại hẳn là mẹ chồng cậu, bà ấy bắt đầu sắp xếp tìm vợ khắp nơi cho Tần Đại thiếu, nghenóicác nhà danh giá ở Đế Đô đều bị bà ấy đặt vấn đề. Nhưngkhôngbiết vì sao, sau đó truyền ra lời đồn tướng mạo của Tần Đại thiếu rất hung dữ, cử chỉthìth* t*c lại còn có khuynh hướng bạo lực. Nghenóianhta còn đưa danh thiếp của bác sĩ tâm lý chomộtcôgáixem mắt, cho nên việcanhta bị bệnh tâm thần có khả năng làthật.”
“Lời đồn đềukhôngthể tin.” Ngô Đồngnói.
“Đại thiếu gia nhà họ Tần.” Ngô Đồng cũngkhôngđịnh giấu diếm.
“Tớkhôngcố ýnóivậy, đây là bên ngoài đều đồn đại như thế, tớ còn chưanóihết đâu.” Lý Mẫnnóitiếp “Khoảng hai năm trước, Tần Đại thiếu gia bị thương nên xuất ngũ,anhta bị thương ở đâukhôngai biết. Nhưng hai năm trước, nhà họ Tần chi ramộtsố tiền lớn tìm vô số bác sĩ tâm lý trong ngoài nước, sau đó trong giới nhà giàu ở Đế Đô truyền miệng làanhta bị bệnh tâm thần.”
“Làm như chỉ có cậu bận rộn, tớ cũng cómộtđống việc phải làm nè.” Lý Mẫn thở phì phò,đira tới cửa còn quay đầunóivới lại “Lúc nào mang ông xã đến cho tớ gặp mặt.”
Ngô Đồngkhôngngắt lời bạn thân, để mặccônàng tự bổ não.
“không…”
“Emđãnóivậy rồi, saoanhcó thể để em thất hứa với bạn chứ.” Tần Qua giả bộnói.
“Xem như làmộtcơ duyênđi.” Ngô Đồng sắp xếp ngôn từ, bình thảnnói“Cậu cũng biết bệnh lúc trước của Tiểu Nguyên rồi đó, tớ liên tụcđitìm chú Hai tớ. Chắc là bị tớ ép quá, họ bắt đầu lẩn tránh tớ.”
“Xem mắt? Cậuđixem mắt? Khi nào? Vì sao cậu lạiđixem mắt?” Lý Mẫn liên tục chất vấn.
“Lâu quá vậy, nếukhôngbuổi tối mình đưa cậu về thuận tiện đến nhà cậu ăn cơm.”nóixong cũngkhôngchờ Ngô Đồng đồng ý, liền tự mình quyết định “Cứ như vậy nha.”
“Sao vậy?”
“Vậy chào hai em.”
Ngô Đồng đành ôm đống vải mẫuđira cổng, định lấy điện thoại ra nhắn Wechat cho Tần Qua, kết quả vừa mở điện thoại ra liền thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, mấy trăm tin nhắn Wechat.
“A,khôngcần đâu, chúng takhôngtiện đường, em đón taxi về cũng được.” Ngô Đồngkhôngdám quấy rầy thế giới hai người của bạn tốt.
“Tớ nhổ vào, cậu buông ra.” Ngô Đồng xấu hổ đỏ mặt đẩy bạn ra.
Tác giả có lời muốnnói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có khả năng … Tần Qua chỉ thích dạng phụ nữ như mình.” Ngô Đồng tinh nghịch chớp mắt.
Chương 24
“Cậu thựcsựmuốnđihả,đãtrễ thế này rồi, làm sao có thời gian nấu cơm cho cậu ăn nữa.” Ngô Đồngnói.
“Cậu ra cổng chờ mình, mìnhđilấy xe.” Lý Mẫnnói.
“Vâng” Ngô Đồng gật đầu.
Ngô Đồng im lặng nhìn bạn thân đóng cửa rờiđi, lắc đầu cười cười.
“À, emđãtan làm giờđangđợi xe.”
“Dạ” Lý Mẫn huých vai Ngô Đồng “Xe của emkhônghiểu sao lại bị c·h·ế·t máy rồi.”
“Đại thiếu gia nhà họ Tần, nhà họ Tần …” Trong đầu Lý Mẫn lần lượt điểm qua tất cả những nhà có máu mặt ở Đế Đô, người đầu tiên nhảy vào đầu là Tần Qua, sau đó bản thân lại bác bỏ, sau đó lại cẩn thận sàng lọc lại nhưng vẫnkhôngtìm ra được người phù hợp, chỉ có thể hỏi tiếp “anhta tên là gì, nhàanhta là gì?”
Lúc Tiểu Nguyên nằm viện,côđãđể công việc tồn đọng lại khá nhiều, lại thêm thời gianđidu lịch trăng mật nên công việc Ngô Đồng cần giải quyết thựcsựkhôngít. Do đó ngày hôm sau về nướccôđãchạyđilàm.
“Huống hồ, Tần Qua cũng rất tốt, lời đồn phần lớn làkhôngchính xác, cậu đừng tin, chờ mai mốt rảnh rỗi, mình giới thiệuanhấy với cậu.”
“Ngô Đồng cậy ấy …” Ngô Đồng vội vàng che miệng Lý Mẫn nhiều chuyện.
“anhta vừa mắt cậu.” Vẻ mặt Lý Mẫn gặp được chuyện “bát quái cẩu huyết” “khôngthể tưởng tượng được, chuyện cẩu huyết như vậy lại xảy ra bên cạnh tớ.”
“Mình …” Lý Mẫn cảm thấykhôngđúng ở chỗ nào đó nhưng trong nhất thời lạikhôngtìm ra lời phản bác.
“anhấy là Tần Qua, nhàanhấy …”
Ngô Đồng:khôngcần phảinóicái gì mà độ tương thích của tủy sống, tác giả chỉ muốn tìm cớ đem tôi gả cho Tần Qua thôi.
“Cho nênthậtra là cậu đoạt đối tượng hẹn hò của chị họ cậu?” Lý Mẫn nghe xong trợn mắt há mồm.
“Biếtrõ? Tớ chỉ nghenóithôi, Tần Đại thiếu gia này, ở trong vòng xã giao của nhà giàu Đế Đô,thậtđúng là người mà khi người ta nhắc đến là biến sắc.” Lý Mẫn cảm thán.
“Tớ làm sao có thể biếtanhta.”
“Nhưng hình như cậu biết rấtrõanhấy.”
“Nó chỉkhôngmuốnnóichuyện với em.”
“anhlà ai vậy,anhlàm gì đó, mau thả tôi rakhônglà tôi báo cảnh sát đó.” Lưu Viễn bỗng nhiên bịmộtngười đàn ông hung dữ,trênmặt còn có vết sẹo túm lấy, cũng bị dọa sợ.
Tay Phi Phi liên tục bẻ khối rubic, chỉmộtlúc khối rubic khôi phục như cũ mới ngẩng đầu nhìn Tần Qua, như thắc mắc tại sao bộ quần áo nhócđangmặc lạikhônglịchsự.
“Chú Hai cậu cũngthậtlà, dù gì cũng là ruột thịt, sao có thể thấy c·h·ế·t màkhôngcứu?” Lý Mẫn nhớ đến dáng vẻ thất lạc của Ngô Đồng thời gian đó liền đau lòng.
“Cậu có muốn nghe nữakhông?” Ngô Đồng cũngkhôngmuốn nhắc lại đoạn thời gian đó.
“Được, được, tớ xem cậu chờ đến khi nào.” Ngô Đồng nhìn đồng hồ đeo tay,đãmườimộtgiờ rồi “đãtrễ thế này rồi, tớ còn phải sửa lại bản thiết kế, cậuđitrướcđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bây giờ nghĩ lại trước đây mình cũng ép buộc ông ấy.” Ngô Đồng cười khổnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cái gì gọi là cậuđãđồng ý,nóiqua loa như vậy là cậu định lừa ai hả.” Lý Mẫn lại đập bàn đứng dậy “Tớ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là xảy ra chuyện gì. Tớnóisao đột nhiên lương tâm ông chú Hai của cậu lại trỗi dậy màđithử độ tương thích của tủy. Ông ấy lấy Tiểu Nguyên ra ép cậu phảikhông?”
“Tớ làm gì có tâm tình uống cà phê, cậunóinhanh lên.” Lý Mẫn để cà phê quamộtbên.
Ngô Đồng vội vàng gọi điện lại, khi điện thoại vừa thông, Ngô Đồng liền bắt đầunóixin lỗi “Xin lỗianh, xin lỗianh, buổi chiểu em làm việc để điện thoại im lặng nênkhôngnghe thấyanhgọi,anhgọi em có việc gìkhông?”
Ngô Đồng gật đầu,nóivới Tần Qua “Giờ em và bạnđangvề, khoảng bốn mươi phút nữasẽđến nơi.anhchọn địa điểm rồi phát Wechat cho em.”
Ngô Đồng pha hai tách cà phê, đưamộttách cho Lý Mẫn “Chỗ tớ chỉ có loại hòa tan.”
“Cậu cũng biếtanhấy?” Ngô Đồng nghi hoặc.
“Tần Qua!!!” Lý Mẫn đứng lên,khôngthể tin trừng mắt nhìn Ngô Đồng “Nhà giàu sốmộtở Đế Đô, Tần Đại thiếu gia tham gia quân đội vừa xuất ngũ về?”
Tôiđichết đây.
“Ngô Đồng, em cũng lên xeđi.” Lưu Viễn giục.
“Tớđãnóivới cậu rồi, lời đồn đều chẳng có cái nào đáng tin.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.