Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
Bạo Táo Đích Bàng Giải
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20
Ngô Đồng nhìn thoáng qua Tần Qua,nhẹgiọng đáp “Nhẫn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dường nhưđãđoán ra được điều gì, Ngô Đồngnhẹnhàng mở hộp, bên trong làmộtchiếc huy chương màu vàng.côngẩng đầu, Tần Qua bỗng nhiên tháo ống dưỡng khí của mình, rồi tháo ống của Ngô Đồng, ôm lấy eocô, dưới cảnh sắc mỹ lệ dưới đáy biển, hôncô.
Tần Qua cười,khôngtrả lời, rất nhanh du thuyềnđãđến vùng biểnđãđịnh, Tần Qua thay bộ đồ lặn, thấy Ngô Đồng vẫn còn chưa xong,nói“Đểanhxuống nhìn thử trước.”
Ngô Đồng sững sờmộtlúc lâu đến nỗi người đàn ôngkhôngthể chờ nổi mà tự mình kéo taycôrồi đeo nhẫn lên, đến lúc ấy Ngô Đồng mới hồi thần, chốc chốc lại nhìn chiếc nhẫntrêntay mà ngẩn người.
Tần Qua cười “Lúc đó,anhvà Hói Đầu chỉ cảm thấy đầu đạnthìsẽsoái hơnmộtchút.”
“rõràng là mệt muốn c·h·ế·t rồi mà vẫn còn mạnh miệng.”âmthanh giọngnóicủa Ngô Đồng pha chút đau lòng,côđắp chăn lông lên choanh, tắt đèn bàn bên cạnh ghế sô pha rồi mớiđivào phòng ngủ.
Tần Qua từ phía sau du thuyền xuống nước, bơi tới bơi lui dưới rặng san hô rực rỡ sắc màu, cuối cùng chọnmộtcụm san hô màu hồng để chiếc hộp mìnhđãchuẩn bị sẵn lên. Khi mới nhìn nếukhôngđể ýsẽkhôngthấy nhưng nếu chú ý tìmsẽpháthiệnra, hài lòng gật gật đầu, chân đạpmộtcái từ từ trồi lên.
“Vậy để tôi gói lại giúpanhchị.” Nhân viên bán hàngnói.
Chương 20 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậythìkhôngđược.”
“Thôi,anhkhỏi cầnnói, em khẳng định làanhbỏ phiếu cho đầu đ·ạ·n rồi.” Nhìn thái độ của Tần Qua, Ngô Đồngđãđoán được.
Ngô Đồng nhìn nhân viên bán hàng “côlàm ơn cho xem mấy kiểu đơn giản, trang nhã.”
“Đâu có.” Tần Qua lắc đầu phủ nhận.
Cùng với vô số bọt khí từ bình dưỡng khí bao quanh, hai người ôm nhau từ từ nổi lên, cảnh tượng đẹp như trong chuyện cổ tích. Sau nổi lên mặt nước, Tần Qua mới buông Ngô Đồng ra, Ngô Đồng tháo bình dưỡng khí rồi giơ chiếc hộp trong tay lên, chiếc huy chương màu váng sáng lấp lánh dưới nắng mặt trời.
“Chỗ đó là chỗ nào?” Ngô Đồng tò mò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dạ,anhchị muốn mua nhẫn ạ?” Nhân viên bán hàng liếc mắt là đoán được hai người muốn mua gì.
“cômang hết tất cả các nhẫn có trong cửa hàng cho tôi xem.”
“Xem ra lãng mạn của lính đặc chủng bọnanhkhôngphải cái nào cũng đáng sợ.”
Ngô Đồng cảm thấy Tần Quathậtlàmộtgiáo viên kém cỏi, cũng may màcôcó năng khiếu, mỗi ngày vùng vẫy dưới nướcmộttiếng đồng hồ, vượt qua mọi khó khăn gian khổ, rốt cụcmộttuần saucôđãbơi được. Khi hai người từ bể bơi trở về, nhìn mắt Tần Qua vằn tia máu đỏ,khôngche dấu được vẻ mệt mỏi,côlo lắng hỏi “Tần Qua, tinh thầnanhkhôngthoải mái hả?”
“Dạ” Ngô Đồng vừa trả lời vừa xỏ chân vào bộ đồ lặn.
“Đúng vậy.” Tần Qua gật đầu.
Tần Qua sững sờ, nhìn bàn tay trốngkhôngcủa hai người, lúc này mới nhớ ra, hai người kết hôn cũng khá lâu rồi mà cònkhôngcó nhẫn cưới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sắp đến rồi.” Tần Qua chỉ vào phía trước xa xa “Vùng biển phía trước kia.”
Dùđãđược nhìn qua ảnh, hoặc xemtrênTV nhưng cũngkhôngbì kịp cảnh tượng sinh động, rực rỡ tại vùng biển nước trong xanh này. Ngô Đồng vô cùng thích thú,côvui vẻ nhìn Tần Qua.
Ngô Đồng cảm thấy mình hỏi ý kiến củaanhđúng là ngớ ngẩn, cuối cùng vẫn tự mình lựa chọn tỉ mỉ rồi chọnmộtcặp nhẫn kim cương có thiết dây leo “côlấy cho tôi cặp nhẫn này.”
Ngô Đồng nhịnkhôngđược liếc mắt “Vậy em xuống nha.”
“Chúng … chúng nó có khác nhau sao?” Tần Qua khó khănnói.
nóixong Ngô Đồng ngậm ống dưỡng khí rồi tụt xuống nước, Tần Qua kéo tay Ngô Đồng lặn xuống đến bãi san hô. Ngô Đồng bị cảnh đẹp trước làm cho ngỡ ngàng. Đủ loại san hô, hình dạng, có cái giống như đóa hoa, có cái phân nhánh như sừng hươu, màu sắc rực rỡ, đẹp đến kỳ ảo. Xung quanh là hàng đàn cánhỏkhôngbiết tên cũng có những màu sắc đa dạng,đangbơi qua lại linh hoạt đángyêu.
Tần Qua làm động tác mở ra.
“Rất an toàn,khôngcó cá mập.”
“ Bây giờ người ta nhìn chúng tamộtcái là biết chúng ta là vợ chồng rồi, đúngkhông?” Tần Qua hỏi.
“Vợanhngốc nhưng mà là ngốc đángyêunha.” Tần Qua cuối cùng pháthiệnmìnhnóichuyện quá thẳng nên cố gắng làm dịukhôngkhí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“anhchịthậtlà xứng đôi.” Nhân viên bán hàng hâm mộnói.
Hôm nay nếu Ngô Đồngkhôngnói,anhcũng định nửa đêm lén ra ghế sa lon ngủmộtgiấc. Tần Qua vào phòng khách, cũngkhôngkịp tắt đèn, ngã người xuống ghế sô pha, thỏa mãn nhắm mắt lại.
“Vâng, xinanhchị chờmộtlát.” Nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy ra bốn năm kiểu phù hợp vớiyêucầu của Ngô Đồng, bày ra trước mắt hai người. Tần Qua xemđixem lại thấy những kiểu nhẫn này chả có gì khác nhau, nhưng thấy Ngô Đồng cúi đầu lựa chọn tỉ mỉ, lần nàyanhthông minhkhôngphát biểu ý kiến.
“…” Ngô Đồng đau đầu, che trán lại “Chúng tađãlà vợ chồng rồi.”
“Thíchkhông?” Tần Qua cười gật đầu.
“anhkhôngnỡ mà.”
Ngô Đồng nhíu mày, từ lờinóitựa nhưnhẹnhàng của Tần Qua nhưng cũng có thể hình dung những nguy hiểm mà cácanhđãtrải qua.
“Ừ, đây là huy chương khi lần đầu tiênanhlập công.” Tần Quanói“Nó chứng nhận cho khát vọng và vinh quang củaanh.”
“Vẫn chưa tới saoanh?” Ngô Đồng thấy du thuyềnđãđigầnmộtgiờ, qua hai ba hòn đảonhỏmà vẫn chưa dừng lại.
“Em đừng ngơ ngẩn nữa, em còn phải đeo choanhnữa nè.” Tần Qua thấy Ngô Đồng cứ nhìn chiếc nhẫn ngẩn người màkhôngđể ý đến mình, nóng lòng thúc giục. Vừa mới còn cảm động, Ngô Đồng nhịnkhôngđược trừng mắt nhìnanh, nhưng vẫn cầm chiếc nhẫn nam đeo lên tayanh. Thấy bộ dạng ngốc nghếch củaanhthìmắngnhỏ“anhđúng là đồ đầu gỗ.”
“anhbỏ cho cái nào?” Ngô Đồng tò mò.
“Vâng ạ” Nhân viên bán hàng tiếp tụcnói“Dạ, ở đây chúng tôi có dịch vụ khắc chữ miễn phí lên nhẫn,anhchị có muốn làmkhôngạ?”
“Dạ thưaanh, ở đây nhẫn đôi chúng tôi có mấy trăm loại, nếu đưa ra hết có lẽsẽlàmanhkhó chọn,khôngbiết làanhmuốn kiểu dáng như thế nào?” Nhân viên bán hàng mỉm cười.
Tần Qua nhìn Ngô Đồng “Em thích kiểu dáng gì?”
Tần Qua là người hành động, quay về khách sạn, thay quần áo xong, lái xe đưa Ngô Đồng đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, trực tiếpđiđến quầy mua bán trang sức.
“Có người đề nghị bỏ huy chương vào, sau đó phải bỏ phiếu, 3-2, huy chương thắng.”
“Cậu ấy là người muốn mang vợđixem rắn ý hả?” Ngô Đồng đối với người tên Hói Đầu này vẫn còn ấn tượng mạnh.
“Vùng biển đó có rặng san hô đẹp nhất ở đây.”
“Giờ chúng tađimuađi.” Tần Qua nổ máy, quay đầu du thuyềnđivào bờ. Ngô Đồng cườinhẹ, cất chiếc huy chương vào hộp, ôm chân ngồi thưởng thức cảnh đẹp ven bờ biển, giờ phút này tâm tìnhcôcòn rạng rỡ hơn ánh nắng mặt trời, cómộtcảm giác đượcyêuthương.
“Saoanhcũngkhôngđạp em xuống nước luôn cho rồi.” Ngô Đồng khó thở,nóichuyện với người này đúng là muốn tức c·h·ế·t.
“anhthấy hai cái này, cài nào đẹp hơn.” Ngô Đồng chỉ hai cái nhẫn cho Tần Qua nhìn.
Trong phòng ngủ, Ngô Đồng thay áo, đắp mặt nạ, thấy hơi bất ngờ vì Tần Qua thựcsựngoan ngoãn ở bên ngoài màkhôngvào mè nheo chơi xấu.cônhènhẹmở cửa phòng ngủ liền nhìn thấy người đàn ôngđãnằmtrênghế sô pha ngủ say sưa. Ngô Đồng vô thức nhíu mày, đứng yên nhìnanhmộtlúc lâu rồiđiqua tắt đèn trong phòng,nhẹnhàng đến gần sô pha nhìn vẻ mặt mệt mỏi củaanh.
“…” Ngô Đồng cảm thấy chiếc huy chươngtrêntay mình nặng trĩu “anhcho em cái này sao?”
“Đúng là đêmkhôngngủ ngon …” Vẻ mặt Tần Qua đau khổ “Ôm vợanhxinh đẹp như hoa trong lòng,anhlàm sao mà ngủ được.”
“anhdẫn emđixem san hô hả?” Ngô Đồngkhôngdám tin nhìn Tần Qua, người đàn ông này thế mà lại có tế bào lãng mạn.
Tần Qua dĩ nhiên biết hai người là vợ chồng,anhchỉ hy vọng mình và Ngô Đồng càng ngày càng giốngmộtđôi vợ chồng bình thường. Hi vọngmộtngàykhôngxa mìnhsẽtrở thành người bình thường cùng bà xã trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc. Đêm nay lại về ôm vợ, xem có thể ngủ đượckhông.
“thậtra …” Tần Qua nhớ lại “Khi nămanhem bọnanhthảo luận quyết định bỏ cái gì vào trong hộp cũngđãtranh cãi rất nhiều, có người đề nghị bỏ đầu đ·ạ·n vào, đầu đ·ạ·n găm vào cơ thể mình lần đầu tiên.”
Ngô Đồng liếc Tần Qua rồi gật đầu. Tần Qua để Ngô Đồng ở lại chờ lấy nhẫn, còn mìnhđitính tiền, khi quẹt thẻ kí tên,anhthấytrênTVđangphát đoạn clip quảng cáo về nhẫn cưới, người đàn ông cao lớn, đẹp traimộtchân quỳtrênđất giơ nhẫn lên cầu hôn bạngái. Tần Qua như suy nghĩ điều gì đó rồi quay trở lại bên Ngô Đồng. Hai chiếc nhẫn khắc chữđãxong, nhân viên bán hàng mở hộp cho Ngô Đồng xác nhận, Ngô Đồng gậtnhẹđầu hài lòng.
Cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Ngô Đồng, Tần Qua tiếp tục kéo Ngô Đồng lặn xuống tiếp, khi đến địa điểm cây san hô mà mìnhđãcất giấu chiếc hộp. Ngô Đồng nhìn rặng san hô như đóa hoa hồng đỏ thẫm, quan sátmộtlúcthìpháthiệnđồ vật khác thường.côkinh ngạc vươn tay,trênmộtnhánh cây màu đỏ, treomộtchiếc hộpnhỏmàu đen. Ngô Đồng nhìn chiếc hộp, nghi ngờ quay đầu nhìn Tần Qua.
“Mấy ngày nayanhlúc nào cũng chê em ngốc hả.” Mấy ngày nay học bơiđãrất mệt lại còn bị Tần Qua ghét bỏ, trong bụngđãđầy cơn tức “anhnóingười khác học nửa ngày là có thể bơi, còn em phải học mấtmộttuần.”
đãmặc xong đồ lặn, thấy Tần Qua, Ngô Đồng hỏi “Thế nào rồianh?”
“anh… vậythìanhđừng ôm nữa.” Người này sao lúc nào cũngkhôngđứng đắn như vậy.
Tần Qua thấy Ngô Đồng thích huy chương mình tặng, vui vẻ tiến lên chocômộtcái hôn sâu nữa rồi mới quay thuyền vào bờ.
“Tối nayanhngủ ghế sô phađi.” Ngô Đồng hất cằm,đivào phòng ngủ, nhốt Tần Qua ngoài cửa.
“Có gì màkhôngđược, dù saothìem cũng ngu ngốc.” Ngô Đồng cười nhạt.
“Cám ơn, em rất thích.” Ngô Đồng cảm độngnói.
Tần Qua thấy Ngô Đồng có vẻ rất thích chiếc huy chương, bèn hỏi “Khi chưa mở hộp ra, em nghĩ bên trongsẽcó gì?”
Đồng thời với lúc Ngô Đồng đóng cửa, Tần Quađangngủ say bỗng nhiên mở mắt. Vốn là lúc Ngô Đồng đến gần, Tần Quađãbị đánh thức nhưnganhkhôngmở mắt mà thôi. Tần Qua nhìn chăn lông đắptrênngười mình, trong đôi mắt mệt mỏi ánh lên tia ấm áp,anhmỉm cười rồi nhắm mắt lại.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy. Hì hì.” Tần Qua nắm tay Ngô Đồng, nhìntrêntay hai người làmộtbộ nhẫn cặp bỗng nhiên hiểu ra vì sao người ta kết hôn nhất định phải mua nhẫn. Nó chính làmộthình thức khác của giấy đăng ký kết hôn,nóivới mọi người xung quanh chúng tôi làmộtđôi.
“Sao em chẳng thấy ngạc nhiên tí nào.” Ngô Đồng chế giễu.
“Nhưng em thấyanhrất mệt mỏi, mắtanhđầy tia máu kìa.” Ngô Đồng nhíu mày “Có phải ban đêmanhkhôngngủ ngonkhông?”
“khôngcần đâu.” Tần Qua đột nhiên ngăn cản, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngô Đồng, cầm lấy chiếc nhẫn của nữ, quỳmộtchân xuống trong tiếng reo hò của mọi người xung quanh,nói“anhcó thể đeo chiếc nhẫn này cho emkhông?”
“anhđể cái này ở dưới đó hả?”
“Nhưng mà trước đâyanhhuấn luyện tân binh, mấy đứa đó nửa ngày là học xong.” Tần Quanói“anhđạp tụi nó xuống sông,khônglâu sau là bọn nó bơi được.”
Hôm qua, Tần Quađãthuêmộtdu thuyền, quamộttuần khổ cực dạy vợ mình biết bơi, hôm nay rốt cục có thể tiến hành kế hoạch du lịch thứ hai.
Trải quamộtđêm ngủ ngon giấc, Tần Qua tinh thần phấn chấn, đánh thức Ngô Đồng, kéocôra ngoài chạymộtvòng rồi mới về sắp xếpđilặn biển.
“À …” Tần Qua chớp chớp mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.