Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16


Tần Qua dùng chăn mỏng đắp cho Ngô Đồng vẫn còn mê man chưa tỉnh lại, trong mắt tràn đầy hối hận và tuyệt vọng, cuối cùnganhvẫnkhôngthể khống chế được chính mình.

“Sau này còn bị như vậy nữa cũng đừng cho em thấy.” Ngô Đồng vừa băng vết thương, vừanói.

Ngô Đồng đến gần, mở hộp đựng thuốc, lấy cồn I ốt và băng vải ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Qua. Tần Qua do dựmộtchút, rồi thànhthậtđưa tay ra.

“Chào ông, thuốc ông cần đây ạ.” Nhân viên khách sạn mỉm cười, đưa hộp đựng thuốc cho Tần Qua.

“Rắn ở đâyđãđược huấn luyện,sẽkhôngvô cớ tấn công con người, thực ra chúng ta coi nó như thú cưng cũng được.” Tần Qua thừa cơnói.

Ngô Đồng hồi hộp đứng cạnh Tần Qua, mặc dù sợ hãi nhưng cũngkhôngnén được tò mò mà nhìn lên sân khấu biểu diễn.trênsân khấu hình tròn, tiết mục đầu tiên làmộtngười đàn ông taykhôngcầm con rắn, biểu diễn những động tác k*ch th*ch, nguy hiểm làm người xem xung quanh liên tục kêu sợ hãi, phấn khích. Ngô Đồng cũng níu chặt tay Tần Qua. Tiết mục thứ hai là hai con rắng hổ mang chiến đấu với nhau cũng rất đáng sợ. Tiết mục thứ ba là tiết mục được đầu tư công phu, người đẹp nhảy múa cùng rắn.mộtcon rắn dài khoảng ba mét, đầu to bằng bắp tay, quấntrênthân củamộtcôgái, người và rắn cũngnhẹnhàng nhảy múa theo tiếng nhạc, cảnh tượng vừa kì bí vừa hấp dẫn làm Ngô Đồng xem say mê.

“Hình như hôm nay có khách du lịch đến tham quan.” Tần Qua cười, nắm tay Ngô Đồng kéo đến trước sân khấu biểu diễn đứng xem.

Khi Tần Qua đem hộp thuốc đặt lên bàn trà trong phòng khách, Ngô Đồng cũng từ phòng ngủđira, nhìn hộp thuốcnói.

“Hu hu …” Như bị rút hết sức lực, Ngô Đồng ngã ngồi xuống đất, khóc nức nở.

“khôngsao đâu, mấy con rắn biểu diễnđãđược người ta rút hết nọc độc rồi, chỉ nhìn hơi sợ mà thôi.” Tần Qua nắm tay Ngô Đồng vừađivừa trấn an.

Ánh mắt Tần Qua giãy dụa, giằng co, cuối cùnganhđiđến gần giường, ngồi gần bêncô, đưa taynhẹnhàng đặt lên trán Ngô Đồng. Thấycônhíu mày,anhnhư bị kim châm, giật tay lại nay lập tức.mộtlúc sau thấy Ngô Đồng an ổn ngủ lại, Tần Quađãcó thể xác định, cho dù trong giấc mơ, Ngô Đồng cũng sợ hãianh.

Tần Qua cũng vẫy vẫy tay đáp lại.

“Nguy rồi.”côgáithấy con rắn bắt đầu kích động liền biết nókhôngnghe lời nữa, vì thế định đưa tay lấy nó về. Nhưngđãmuộn, thân hình con rắn hơi co lại, rồi phóng về phía Ngô Đồng.

Quamộtngày nghỉ ngơi, thể lực và tinh thần của Ngô Đồngđãhồi phục rất nhiều, thế là hai người tiếp tục thựchiệnkế hoạch du lịch như dự định ban đầu. Ngô Đồng ngồi bên ghế lái phụ, nhìn con đường ngày càng hoang vắng, lo lắng hỏi “anhlại muốn đưa emđiđến nơi nào vậy?”

“Chào mừng hai người đến đây tham quan.”côgáinhư nhớ ta điều gì,nóivới Tần Qua “A, emđãnóitặng quà mừng tân hôn của hai người.”

“A!” Cũngkhôngbiết là có phải đâuthậthaykhôngmà Tần Qua kêu ai ai vài tiếng, mặt mũi tràn đầy oan ứcnói“Bà xã, emnhẹtay chútđimà.”

Tần Qua nhìn qua Ngô Đồng,khôngđể ý đến ánh mắt kháng cự củacô, dắtcôđilên sân khấu. Ngô Đồng đứng nấp sau lưng Tần Qua,khôngmuốn nhìn con rắn nhưng lại ngại đối với bạn của Tần Quakhôngđược lịchsự.

Ngô Đồng nãy giờ vẫn chưa hồi thần, mãi mới nghe thấy giọng của Tần Qua, chậm rãi mở mắt,khôngcòn thấy con rắn đâu nữa.

“Đáng đờianh.” Ngô Đồng mắng.

“Em đau lòng choanhsao?” Tần Qua nhìn vết thươngđãđược băng lại cẩn thận, cười ngu ngơ như đứa ngốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chào chị.” Ngô Đồng cẩn thận ngó đầu ra, nhìncôgáicười.

“Đừng.” Trong lúc ngủ mơ, Ngô Đồng run rẩy tránh né bàn tay của Tần Qua.

“Đây là tại nuôi rắn củamộtngười bạnanh, cậu ta nghenóianhkết hôn nênđãđặc biệt chuẩn bịmộttiết mục biểu diễn chào mừng.”

“côấy…” Ngô Đồng trợn mắt há mồm nhìncôgáiđangbiểu diễn.

“Tay củaanhlàm sao vậy?” Ngô Đồng chú ý đến vết thươngtrênmu bàn tay củaanh.

Tần Qua thấy Ngô Đồng bị dọa sợ hãi, cũngkhôngvui, hai tay gỡ con rắn ra khỏi cổ mình và Ngô Đồng,côgáinhanh tay nhận lấy con rắn đemđibỏ vào lồng.

“anhđangnhìn cái gì vậy?” Giọngnóicủa Ngô Đồng hơi khàn.

“Tần Qua à Tần Qua,rõràng mày biết bản thân có bệnh vậy mà còn ảo tưởng kết với chả hôn.” Tần Qua lẩm bẩm tự giễu rồi bước ra khi phòng ngủ. Ngô Đồngkhôngbị sốt, vậythìđểcôấy ngủ thêmmộtlúc nữa, chính mình mới là người cần tỉnh lại.

“Dù sao em cũngkhôngthích.” Tuykhôngcòn sợ hãi như lúc đầu nhưng sắc mặt của Ngô Đồng cũngkhôngtốt hơn bao nhiêu. “Đồng đội củaanhđâu, chúng ta xem xong rồi vềđithôi.”

Tần Qua cười tự giễumộttiếng, rồi đột nhiên vung tay đánh mạnh liên tiếp lên vách tường, chẳng mấy chốctrêntường xuấthiệnnăm dấu tay bằng máu nhàn nhạt.

Nghĩ đến những điều này, Tần Qua càng thêm nóng nảy,anhđiđến chỗ tủ rượu lấy ra hai chai rượu mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Emsẽsát muối vào.”

“À.” Tần Qua nghe lời, rútmộttay lại. Ngô Đồng bôi cồn I ốt sát khuẩn trước, nhưngđãlau gần hết các vết thương mà người đàn ông nàykhôngrênmộttiếng nào mà ngược lại mặt mũi còn tươi cười nhìn mình. Bỗng nhiênmộtcơn tức giận dâng lên, tay Ngô Đồng cũng dùng thêm lực.

Ngô Đồng nhìn hai mu bàn tay đầy vết thương trước mặt mình, uất nghẹn trong lòng cũng tiêu tan, người này ra tay với chính mình mà cũng hung ác như vậy.

“anhkhôngcần người hướng dẫn hả,anhrất quen nơi này sao?”

“Chúc ông và gia đình chuyến du lịch vui vẻ.” Nhân viên khách sạn mỉm cười rờiđi.

Sắc trời dần sáng tỏ, xa xa phía chân trời tiếp giáp với mặt biển, những tia nắng bình minh rạng rỡ, ấm áp lấp ló, báo hiệu mặt trời sắp xuấthiện, mang đến sức sống cho nhân gian. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bà xã.”âmthanh Tần Qua nghiêm túc.

“Đưa hai taymộtlúc ra làm gì, đưamộttay trước thôi.” Ngô Đồng tức giậnnói.

“anhcó thể hôn emkhông?” Trong mắtanhlàsựchờ mong và cẩn thận lấy lòng.

Từ lần đầu tiên gặp mặt,anhđãnóithẳng là mình có bệnh, cũngđãgiới thiệucôđigặp bác sĩ củaanh, trước khi kết hôn mình cũngđãhứa hẹnsẽthông cảm choanhấy. Đúng vậy, đừng sợ,anhấy chỉ phát bệnh mà thôi.

“Lỗi tạianh, chúng tasẽkhôngtới đây nữa nha.”

Ngô Đồng chớp chớp mắt nhưngkhôngnóigì, yên tĩnh ăn cơm. Ăn cơm trưa xong, hai người cũngkhôngnóichuyện, vô cùng ăn ýmộtngười ngồi ở phòng khách,mộtngườiđivào phòng ngủ.

“Em … Emkhôngmuốnđiđâu.” Ngô Đồng kháng cự.

“Em sợ nhất những động vật da trơn,đixem rắn sao, emkhôngthích chút nào, chúng takhôngđivào xem đượckhông?”

Tần Qua nhíu mày, khó xử, suy nghĩmộtlát,anhtháo dây an toàn cho Ngô Đồng rồinói“Em yên tâm,anhsẽbảo vệ em.”

“Em hơi đói rồi, có gì ănkhônganh?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đây là vợanhhả?”côgáinóichuyện với Tần Qua, nhìn về phía Ngô Đồng mỉm cười.

“khôngsao rồi, đừng sợ.”

“Ngô Đồng,khôngsao rồi. Mở mắt rađiem.” Tần Qua dỗ dành Ngô Đồng.

“A!!!” Ngô Đồng kêu lên sợ hãi, nhắm chặt hai mắt.

Cùng lúc đó, tay phải của Tần Qua vung lên, bóp vào thân con rắn (chỗ bảy tấc), con rắn bị tấn công, thân mình co lại, siết chặt hai người. Ngô Đồng bị dọa đến nỗi bờ môi trắng bệch nhưng cũngkhôngdám mở mắt.

Đến đêm, Tần Qua ôm Ngô Đồng, mặc dùkhôngcó cách nàođivào giấc ngủ nhưng tâm hồnanhlại yên tĩnh lạ thường.anhthậm chí nghi ngờ mình vì cái gì mà trước đây mỗi lần nhìn thấy Ngô Đồng đềukhôngkìm được cảm xúc nóng vội. Tần Qua cúi đầunhẹnhàng hôn lên trán Ngô Đồng, dưới ánh sáng dịu dàng của vầng trăng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Của khách sạn đưa đến sao.”

“Em dậy trễ quá phảikhông?” Ngô Đồng áy náynói.

“Đểanh…anhđimua.” Tần Qua lắp bắpnói, hấp tấp vượt qua Ngô Đồng ra khỏi phòng.

Khi đến gần trại nuôi rắn, Ngô Đồng nghe thấy những tiếng vỗ tay hoan hô vang dội.

Những khán giả la hét khi nãy cũng được nhận viên bảo vệ đưađi, sân khấu dần trở nên yên tĩnh

“Mẹ kiếp!” Tần Qua nóng nảy vung tay quét đổ hai chai rượu xuống đất, trongkhônggian nháy mắt tràn ngập hương vị cồn. Tần Qua lại quay ra ban công, vung tay đánh vào vách tường tưng đòn từng đòn, dường như chỉ có như vậy mới làm tâm trạng củaanhdễ chịu đôi chút.

Thừa nhận thoải mái như vậy? Ngô Đồng kinh ngạc nhìnanh, chỉ thấy ánh mắtanhngập tràn vui vẻ, nỗi lo lắng, âu sầuđãtan biến.

Xe chạy thêm mười mấy phút nữa, cuối cùng Tần Qua dừng xe “Đến rồi.”

Trong ánh mắt hoảng sợ của Ngô Đồng,côgáiđiều khiển con rắn quấn Tần Qua và Ngô Đồng lại với nhau, đuôi rắn phía đầu vai Tần Qua còn đầu rắn với cái lưỡi dài đối mặt với Ngô Đồng.

Tần Qua nhớ lại hình ảnh tối qua, từ khi bắt đầu ân ái, Ngô Đồngđãđau đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân co rút. Cònanh,rõràngđãnhìn thấy nhưng lạikhôngdừng được, haynóiđúng hơn làanhcăn bảnkhôngmuốn dừng lại. Khianhchà đạpcô, Ngô Đồng giống nhưmộtcon búp bê bằng vải, nhưng cương quyếtkhôngchịu phát raâmthanh nào, cuối cùngkhôngchịu nổi cũng chỉ là năn nỉanhchậm lạimộtchút, nhưng vì vậy màanhcàng thêm hưng phấn. Da thịt Ngô Đồng vốn non mềm, đêm quađãbị Tần Qua gặm đến tím xanh nhiều chỗ, đặc biệt là vòng eo bịanhcầm bóp cả đêmđãbiến thànhmộtvòng tay màu đen, nhìn thấy quảthậtghê người.

Ngô Đồng nghe thấy là đồng đội của Tần Qua, hơi do dự, rồi cũng xuống xe.

“anhđãđến đâymộtlần.”

Ngô Đồng nghi ngờ quay đầu nhìnanh.

Chờ Tần Qua cùng bữa trưa vô cùng phong phú trở về, Ngô Đồngđãrửa mặt, chải đầu, cả người phục hồi hơn, yên tĩnh ngồi chờ ở bàn ăn. Giây phút này, Tần Qua cảm thấy như cơn ác mộng tối qua chưa từng xảy ra, mình vẫn có thể vô tư trêu chọc vợ mình mà vợ mìnhthìđỏ mặt nhưng cũngkhôngbiết phải làm sao với mình.

“Mặc dùsẽxót nhưng muối khử trùng rất tốt đó. Bà xã nhàanhquả nhiên là quan tâmanhmà.” Tần Qua mặt dày mày dạnnói.

trênban công, Tần Quađangđứng hối hận, tự trách, nghe thấy tiếng Ngô Đồngđira. Thân hìnhanhcứng đờ,khôngdám quay đầu nhìncô.côấysẽđối xử với mình như thế nào?sẽồn ào khóc lóc hay kinh hoàng, sợ hãi?

“Em sợ rắn hả?” Cảm xúc Ngô Đồngrõràng như vậy, Tần Quakhôngcần hỏi cũng đoán được.

“Đến rồi emsẽbiết.” Sáng nay Tần Qua thuêmộtchiếc xe ô tô chở Ngô Đồng rời khách sạn.

Chữ “em” còn chưanóirađãbị Tần Qua ngăn lại trong cổ họng, Ngô Đồng nhắm hai mắt, cảm nhận cái hôn như được cứu rỗi của người đàn ông.

Chương 16

“Chúng tôikhông…” Tần Qua bỗng nhiên ngừng lời, liếc nhìn về phía phòng ngủ, sau đó đưa tay nhận hộp thuốc. “Cám ơn.”

đangngồi ngẩn người trong phòng khách, Tần Qua đứng lên mở cửa, là nhân viên khách sạn.

Ngô Đồng nhìnanh, trong lòng lăn qua lộn lại cũngkhôngthắng nổi ánh mắt lấy lòng củaanh.côlầm bầm ”Từ trước đến giờanhhôn có xin phép …”

“Trại nuôi rắn???” Ngô Đồng cảm thấy cả giọngnóicủa mình cũng run rẩy theo.

Ngô Đồng tò mò nhìn xung quanh, khi nhìn thấy tấm biển chỉ dẫn to bên đường, toàn thân Ngô Đồng run lên,khôngthể tin nhìnanh.

Ngô Đồng bị hù dọa ngu người,côkhôngdám lên tiếng sợ đánh động đến con rắn, chỉ có thể trợn mắt nhìn nó. Khán giả xung quanhđãbắt đầu rời khỏi sân khấu, nhưngmộtsố ngườiđisau thấy cảnh tượng đó lại bắt đầu phấn khích kêu lên. Con rắn dường như cũng bị kích động, đầu lắc lư qua lại. Ngô Đồng hoảng sợ vô cùng, nhìn chằm chằm mắt con rắn.

“Đúng vậy.”

Tần Qua chần chừmộtlúc, như để lấy thêm can đảm mới quay đầu lại, thấy Ngô Đồngđangnhìn mình cười ấm áp.

“Ồ???” Đúng làđãđến đây rồi sao, Ngô Đồng thấy Tần Quakhôngchịu tiết lộ thêm, cũng lười hỏi lại, dù sao chút nữa đếnsẽbiết.

Nụ hôn chấm dứt, Tần Qua ôm eo Ngô Đồng, chôn đầutrênhõm vaicô, cất giọng “Bà xã à, cám ơn em.”

“Em đừng sợ, em đừng sợ.” Tần Qua bỗng nhiên thấy hối hận vìđãdẫncôđến đây.

Năm chữ đơn giản nhưng giúp cho Ngô Đồng tìm được lý do đểcôtiếp tục kiên trì tiến tới,cônhẹnhàng ôm lấy cơ thểanh. Có lẽ emđãbắt đầu thíchanhrồi, cho nênsẽkhôngdễ dàng buông tha cuộc hôn nhân này.

Trong khoảng khắc cánh cửa phòng đóng lại, Ngô Đồng chậm rãi mở mắt ra. Thực ra,côđãtỉnh dậy từ trước đó nửa giờ, nhưng toàn thân đâu nhức khiếncôkhôngmuốn động đậy.khôngcần mở chăn ra, Ngô Đồng cũng biết tình trạng thê thảm của thân thể mình như thế nào. Tối hôm qua, người đàn ông này đúng làmộtcon thú hoangkhôngcó lý trí, hai mắt đỏ bừng, động tác thô lỗ, đây là đêm tân hôn của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tần Qua, màykhôngphải là người.”

“anhlại đâyđi.”côgáiđem con rắn quấn quanh eo mình, vui sướng hô lên với Tần Qua.

“Ừ.” Tần Qua gậtnhẹ,khôngrõbiểu cảm.

“anhim ngay.” Ngô Đồng đóng hộp thuốc lại.

“Cậu cần kiêng rượu.” Trước khiđidu lịch, bác sĩ Lýđãnhấn mạnh “Cho dù xảy ra chuyện gì cũngkhôngđược uống rượu, say rượusẽlàm cậukhôngkiềm chế được tâm tình, càng thêm nóng nảy.”

“khôngcó gì.” Tần Qua rút tay lại để dưới bàn.

“Đều tạianh, đều tạianh.” Ngô Đồng đánh mạnh lên người Tần Qua “Emđãnóilà em sợ rắn rồi mà, vậy màanhcòn bắt nạt em.”

“côấy cònđangbiểu diễn.” Tần Qua nhìn về phía sân khấu hất hất cằm.

Thời gian dần trôi qua, từ khi mặt trời mới mọc cho đến khi chiếu những ánh nắng chói chang buổi ban trưa, trong phòng ngủ vẫn luôn yên lặng. Tần Quakhôngdám vào gặp mặt Ngô Đồng nhưng cũng lo lắngcôxảy ra chuyện. Thấyđãsắp đến trưa, Tần Qua thựcsựkhôngyên lòng,nhẹnhàng mở cửa phòng ngủ, nhìn qua khe cửa thấy Ngô Đồng vẫn nằm nghiêngtrêngiường giống như ban sáng.

“Ừ, đúng là đáng đờianh.”

Tần Qua phản xạ vô thức lắc đầu.

“Tại sao lạinóinhững lời như thế trước mặt em? Có phảianhđãpháthiệnem tỉnh rồikhông? Thựcsựlà gian xảo mà, bắt nạt người dễ mềm lòng, thiện lương như em có phảikhông?” Ngô Đồng tự nhủ, trong lòng vô cùng tủi thân nhưng vìmộtcâunóicủaanhmà hóa thành đau lòng.

Mấy phút sau, buổi biểu diễn kết thúc trong tiếng hô vang trời của khán giả,côgáicũng chưa rời sân khấu ngay mà đưa mắt nhìn khán giả bên dưới, pháthiệnra Tần Qua, nở nụ cười tươi rói lắc lắc tay “Tần!!!”

Kính coong.

Ngô Đồngkhôngngừng thuyết phục chính mình, sau đó khó khăn ngồi dậy, ngồi yênmộtlúc rồi mới mặcmộtbộ quần áo đơn giản, mở cửa phòng ngủđira.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16