Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
Bạo Táo Đích Bàng Giải
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14
Ngô Đồngkhôngnóichuyện nữa, yên lặng nằm trong ngựcanh, lắng nghe tiếng nhịp tim đập trầm ổn của Tần Qua cùng tiếng chim kêu ngoài cửa sổ, từ từ ngủ thiếpđi. Tần Qua cảm giác Ngô Đồngđãngủ, chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt củaanhkhôngvương nét buồn ngủ chút nào.anhcứ ôm Ngô Đồng như vậy, cảm nhận thời gian lặng lẽ trôi qua, cho đến khi màn đêm từ từ buông xuống, Ngô Đồng tỉnh giấc.
“anhsẽđón em.”
“Vâng”
“Sao lạikhôngthể? Em thấykhôngkhí giữa hai người họ rất hòa hợp.” Ngô Khải phản bác.
“Bà Ngô dạy bảo hai cháuthậtngoan.” Mẹ Tần khen.
“…” Tần Qua cảm thấy sức kiềm chế của mìnhthậtkém, mỗi lần thấy Ngô Đồng cười, ý nghĩ xấu xa lại ngo ngoe rục rịch.
----
“anhcó thể mặc đồ bảo hộ.” Tần Qua thựcsựmuốn tìm người đánh nhaumộttrận.
“Tôi là loại cần đồ bảo hộ để đấu quyền sao?’ Đao Tử bất mãn kêu, đánh nhau còn mặc đồ bảo hộ,nóira thôi là thấy mất mặt rồi.
“Chị dâu thoạt nhìn là người tốt đó.” Tần Hoài như là thở dài, chỉ cóanhbiết, khi cùng nhà họ Ngô liên hôn thương mại,anhrất sợ xảy ra điều ngược lại. Dù Tần Hoài có thể dùng điều khoản hợp đồng để áp Ngô Đồngkhôngly hôn, nhưnganhkhôngthể ép buộc Ngô Đồng đối xử tốt với Tần Qua.
“Đúng rồi, Tần Hoàinóiem trai của em bị bệnh phải nhập viện điều trị hả? Ngày maianhđến thăm em trai em nhé.”
Tần Qua phục hồi tinh thần,nóirõlo lắng của mình “Sau khi xuất ngũ về, cómộtthời gian rất dài tôikhôngdám tiếp xúc với mọi người,khôngphải là tôi ghét bỏ người ta mà tôi sợkhôngkhống chế nổi mà làm người khác bị thương.”
“Tần Qua, cậu hãy cho mìnhmộtcơ hội, hãy cố gắng thửmộtlần vớicôấy. Nếu thựcsựkhônglàm được, sau khi trở về hãy quay lại tìm tôi.” Bác sĩ Lý đề nghị.
“Nếuanhkhôngmuốnthì…”
“Mấy giờ rồi?” Ngô Đồng mơ màng hỏi.
“Alo.” Tần Qua bắt máy.
Tần Hoài ngồi cạnh Ngô Đồng, thấycôluôn luôn chú ý Phi Phiđangngồi ở giữa, lúcthìgiúp Phi Phi gắp thức ăn, lúcthìlau miệng cho Phi Phi, thỉnh thoảng lại thấp giọng hỏinhỏcậu bé, dường như có thể hiểu ánh mắt của Phi Phi. Tần Hoài biếtrõanhcả nhà mình quan tâm đến Phi Phi như thế nào. Nên khi thấy mặt mày củaanhtrai tươi tỉnh, ý cườikhôngngăn đượctrênmặtrõràng hài lòng với chị dâu mới này. Có lẽ lời bác sĩ Lýnóilàsựthật, ngày nào đóanhtrai và Phi Phi có thể bình thường trở lại.
Tần Hoài nghi ngờ ngẩng đầu.
Khi xe đến dưới chung cư, Ngô Đồng cũngkhôngdám nhìn Tần Qua, cuống quít mở cửa xe, rồi nhanh chóng định lên lầu. Thấy vậy, Tần Qua đâu chịu thả người,anhnhanh chóng chụp lấy taycô.
Tần Hoài nháy mắt mấy cái, tự hỏikhôngbiết mình có nghe lầm cái gì haykhông?
“Vâng.” Tiểu Nguyên đành cam chịu, cầm túi sách vở bước vào phòng chờ máy bay.
“Sao vậy? Bây giờ mới thấy sợ?” Tần Qua lại gần, nắm lấy cằm Ngô Đồng, lạnh lùngnói“đãmuộn rồi.”
Ngô Đồng nhìn Tần Hoài mỉm cười gật đầunhẹxem như là chào hỏi, khuôn mặt vạn nămkhôngđổi của Tần Hoài hiếm khi mỉm cười chào hỏi lạicô. Còn Tần Quathìngồi đối diện với Ngô Chi Chi,anhhơi mất hứng nhưng mà … ai rảnh quan tâmcôta.
Chẳng lẽ vừa rồi mìnhkhôngkìm lòng được l**m cổcôấy làmcôấy sợ? Cũng đúng, cổ là nơi nhạy cảm, bị đụng vàothìsợ là bình thường, Tần Qua cứ thế tự mình hỏi tự mình trả lời.
Nghe thấy tiếng xe ô tô, Ngô Đồng vuốt lại mát tóc dài bị gió thổi rối, nhìn về phía trước, thông qua cửa kính xe nhìn thấy Tần Qua, nhoẻn miệng cười.
“Bà xã.” Tần Qua từ phía sau sán đến, hai tay ôm eo Ngô Đồng, chôn mặt trong cổcônhỏgiọngnói“Ba ngày nữa chúng tasẽđidu lịch.”
Ngô Đồng cảm thấymộtluồng khí cực nóng thổitrêncổ mình, sau đó là đầu lưỡi khẽ l**m, hàm răng cắnnhẹ.côcảm thấymộtluồng điện chạy từ lòng bàn chân xông lêntrênđầu làm chocôxụi lơ trong nháy mắt, ngay cả lời từ chối cũngkhôngcất lên được.
điqua phòng khách là phòng mà Ngô Đồng trang trí cho Phi Phi, ở bên cạnh phòng ngủ chính. Giấy dán tường màu xanh da trời, giường gỗnhỏ, trải kín sàn nhà là lớp thảm màu xanh nước biển, đây là cho Phi Phi khi nằmtrênmặt đất chơi ghép hình được thoải mái, dễ chịu. Trong phòng còn đểmộtcái kệ xếp đầy các bộ trò chơi ghép hình.
Tần Qua đánhmộttrận quyềnanhthậtsảng khoái, tâm tình bình phục khá nhiều.
“Vậy … Em gọi điện choanhrể đượckhông?” Tiểu Nguyênkhôngchịu từ bỏ.
“Đây là?” Ngô Đồng chỉ bao cát, hỏi.
Tần Qua cúp điện thoại, lái xe đến sân bắn mình thườngđiở vùng ngoại ô, cầm s·ú·n·g bắn nhưng trật mục tiêu mấtmộtnửa.
“Em vào xem có ai trong đókhông?” Ngô Chi Chi chỉ về phía toilet namnói.
“Hôncôấy? Muốn đưacôấy lên giường?” Tần Qua nhìn bác sĩ Lý “Nhưng chịnóinhững cái nàyđãbiểuhiệncủa d*c v*ng muốn khống chế?”
“Thế nhưng ở bên cạnhcôấy tôikhôngthể ngủ được.” Tần Qua nhớ lại chiều hôm qua, mình ôm Ngô Đồng suốt năm tiếng đồng hồ màkhôngthấy buồn ngủ chút nào.
“Lần sauanhsẽchú ý ăn mặc hơn.” Tần Qua đột nhiênnói.
“anhnhìn xem em cókhôngvui haykhông?”
Reng reng.
“Phi Phi đâu? Nó cóđiqua đâykhông?” Ngô Đồng bỏ qua Tần Qua, hỏi Phi Phi.
“Bảy giờ á?đãtrễ như vậy rồi sao?” Ngô Đồng lập tức ngồi dậy “Saoanhkhônggọi em dậy?”
“Đứanhỏnày … Chắc là nó xấu hổ.” Thím Hai cườinói.
Phi Phikhôngtrả lời,khôngchút ngại ngần lấymộtbộ ghép hìnhtrênkệ xuống, sung sướng ngãtrênthảm bắt đầu chơi.
“Dạ, tạm biệt ba mẹ.điđường cẩn thận ạ.”
“Còn gì nữakhông?” Bác sĩ Lý cũngkhôngngại vì lờinóicủa Tần Qua, tiếp tục hỏi.
“thậtđẹp quá.” Mẹ Tầnđãmở hộp ra lấy sợi dây đeotrêntay, vẻ mặt hài lòngkhônghề che giấu “Đồng Đồngthậtchu đáo, còn có lễ vật cho chúng ta nữa.” Ba Tần gật đầu phụ họa.
Rất nhiều người có những thời điểmkhôngbiết mình cần làm gì hoặc nên làm gì, nhưng với Ngô Đồng, nếu biết mình muốn gìcôsẽhết lòng tiến lên dù kết quả có như thế nào cũngkhônghối hận. Từ khi biết rằng mình và Tần Qua phải chung sống với nhau hết quãng đời còn lại, từ khi cho Tần Qua lời hứasẽtừ từ thíchanh,côđãnhìn thấyrõcon đường tương lai của mình. Em nguyện ý bước về phíaanh, cố gắng đến được vớianh. Nếu em chưa gặp được hạnh phúc, em rất vui lòng cùnganhđitìm hạnh phúc ấy.
“Được.” Ngô Đồngnóinhẹ.
Còn Ngô Khải từ khi Ngô Đồng vào phòng vẫn luôn nhìn động tác của hai người. Cậu thấykhôngkhí ở chung của chị họ và Tần Đại thiếu tương đối hài hòa, lo âu tạm thời lắng xuống, nếu Tần Qua thựcsựthích chị họthìthậttốt quá.
“Ngày mốt là ngày chúng tôiđituần trăng mật du lịch, chúng tôisẽcómộttháng chỉ có hai người ở nước ngoài, sau khi về chúng tôisẽchính thức ở chung.” Tần Quanói.
“Em căng thẳng cái gì?” Tần Qua bỗng nhiên bật cười, thở ra khí nóng k*ch th*ch Ngô Đồng nổi cả da gà “khôngphải là em còn chưa chuẩn bị kĩ đó chứ?”
Ánh mắt Ngô Chi Chiđãnhìn Tần Hoài từ nãy, thấy Tần Hoài ra ngoài cũng tìm cớđitheo.
“Mau dậy thôi, chúng tađiăn. Phi Phikhôngthíchnóichuyện nhưng trẻ con rất mau đói bụng.anhphải chú ý cho con ăn cơm chứ.” Ngô Đồng ra khỏi phòngđisang phòng bên cạnh.
Khi Tần Qua rời khỏi phòng điều trị tâm lý, tinh thần vẫn còn mù mịt.
“Em muốnđiđâu?” Cánh tay ôm Ngô Đồng lại xiết lại, làmcômộtlần nữa ngã vào ngựcanh.
Ngô Khảikhôngnghe nổi việc mẹ mình tô vẽ cho việc nhà mìnhđãlàm, đứng lên “Con xin phép ra ngoài nghe điện thoại.” Sau đó quay ngườiđi.
“Con cám ơn ba, con cám ơn mẹ.” Ngô Đồng cầm bao lì xìnóicám ơn, sau đó từ trong giỏ xách lấy ra ba hộpnhỏ, đưamộtcái cho mẹ Tần “Năm trước con cóđichùa XZ, ở đó Lạt Ma tặng cho con viên Phật Châu, nghenóiđãđược ban phước bình an, conđãtự bện thành vòng tay, hi vọng mọi ngườisẽthích.”nóixong đem hai hộp còn lại đưa cho ba Tần và Tần Hoài.
“Tâm trạng Tần Đại thiếukhôngvui sao?” Ông chủ Đao Tử hỏi
Chương 14
“Cậunóicậu lo lắng cho cuộc sống của mình sau khi kết hôn?” Lý Vân Cảnh nhắc lại.
“Cậukhôngthích vợ cậu ư?” Bác sĩ Lý hỏi
“A … cậu em này có bản lĩnh đó.nóivới nóanhchờ nó.” Tần Qua hứng thú dào dạtnói.
“Ài, con ngoan.” Mẹ Tần kích động đáp lại, ba Tần cũng hiền lành gật gật đầu.
Lúc này,anhem Tần Qua mới đẩy cửa thoát hiểm cạnh toiletđira, Tần Qua nhìn bóng dáng hai chị em họ Ngô, quay người hỏi Tần Hoài “anhmặc như thế này … nghĩa làanhkhôngquan tâm đến vợanhhả?”
“Em đừng có mà trù ẻo chị.” Ngô Chi Chi nhìn em trai “Em cho rằng Tần Đại thiếusẽthích Ngô Đồng sao?”
“Yên tâm,anhkhôngphải là người thích đánh vợ.” Tần Qua cười, buông cằm Ngô Đồng ra.
“Con chơi lâu vậy? Conkhôngđói bụng sao?” Ngô Đồng hỏi.
“Sao emkhôngnhìnanh?” Tần Qua mất hứng hỏi.
“Vậy khi nào em con hết bệnh nhớ đưa em con đến nhà chơi.” Mẹ Tần mời.
Ngô Đồng cườinhẹ,côpháthiệntrong sân nhà cómộtđồ vật mới,mộtbao cátthậtto.
“Tùy em …”
Đại Tiếu là đội trưởng đội bảo vệ ở đây, cũng là bộ đội xuất ngũ, trình độ cũngkhôngkém so với Đao Tử.
“khôngcó gì, chỉ làanhsắp phát bệnh rồi.”
Phòng ăn xa hoatrêntầng cao nhấtđãđược trang trí lãng mạn mà ấm áp, người nhà họ Tần và họ Ngôđãđến từ sớm, trò chuyện vui vẻ,thìthấy Tần Qua vừa bế con vừa nắm tay vợ xuấthiện. Tất cả người nhà họ Tần đều giật mình, mẹ Tần kích động đứng lên, bước đến trước mặt con trai, lúcthìnhìn Tần Qua, lúcthìnhìn Ngô Đồng, lại nhìn bàn tay hai ngườiđanggiao nhau, hai mắt cũng đỏ lên.
Đao Tử cũng là bộ đội xuất ngũ, trong nhà có tiền, thế là lậpmộtcâu lạc bộ bắn s·ú·n·g, cùng Tần Qua có quan hệ tương đối tốt.
“anhsẽkhônglàm tổn thương em.” Tần Qua bảo đảm “Vả lại, khi g·i·ế·t ngườianhkhôngthích cắt cổ, ra máu quá nhiều.”
Tần Qua lại ga lăng giúp Ngô Đồng cài dây an toàn, Ngô Đồng chớp mắt nhìnanh,côcũng nghiêng người qua phối hợp với động tác củaanh. Tần Qua cài xong dây an toàn, mắt nhìn lướt của nút bọctrêncổ áo của Ngô Đồng, màu hồng, hình hoa mai, nhonhỏxinh xinh. Tần Qua vươn ngón taynhẹngàng sờ lên nút áo, rồi đột nhiên cởi nó ra.
“Ngày maianhchuyển cho.” Tần Quanói.
“Vậy mọi người mặc quần áo gì?”
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày du lịch trăng mậtđãđến.
“Em nhấn nút thang máyđi.” Tần Quamộttay bế con,mộttay nắm tay vợ đứng trước thang máymộtlúc, nhịnkhôngđược bèn lên tiếngnóivớicôvợ vẫn ngẩn ngơ từ nãy đến giờ.
Ngô Khải bất đắc dĩđivào,khôngbao lâuthìquay ra “Bên trongkhôngcó ai đâu.”
“Thôi được, chịkhôngnói. Chúng tađivào thôi.” Ngô Chi Chi lấy hộp phấn bỏ vào giỏ xách, quay ngườiđivào phòng ăn. Ngô Khải bực tức đámộtcái vào tường rồi cũngđivào theo.
“anh…” Tần Hoài lên tiếng.
Bầukhôngkhí trở nên náo nhiệt, mọi người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, ba Tần và chú Hai trò chuyện vè thị trường tài chính kinh tế, ngẫu nhiên là tiếng mẹ Tần và thím Hainóixen vào. Ngô Chi Chi vừa ăn vừaâmthầm quan sát Ngô Đồng, thấycôvà Tần Qua nhưmộtgia đình cùng chăm sóc cho đứanhỏngồi ở giữakhôngbiết là con ai, chợt cảm thấy Ngô Đồngthậtgiả dối.
Ngô Đồng tươi cười, hai người để Phi Phi ở trong phòng rồiđiqua phòng sách, Ngô Đồng nhìn giá sách còn trốngkhông,nói“Ngày maianhgiúp em chuyển đồ đến đượckhông? Em có vài cuốn sách.”
“Ừ”
“Tại sao?”
“Trẻ con đều rất hiếu động, nếu con ra ngoàithìsao?” Ngô Đồng vẫn lo lắng.
“anhmuốnđidu lịch về rồi chuyển cũng được. Emkhôngcó ý kiến.”đãquyết định sống cùng Tần Quathìphát sinh chuyện gì đó cũng là chuyện sớm hay muộn. Ngô Đồngđãquen khi bịanhlấy chuyện này ra đùa giỡn.
“Ừ.” Tần Qua nhìn chăm chú vào mắt Ngô Đồng, thựcsựkhôngthấysựmiễn cưỡng, khổ sở trong mắtcô. Tần Qua buông mặtcôra, chuyển sang nắm tay, hai người chậm rãiđiđến chiếc xe Jeep ở gần đó.
“Sau đó được bác sĩ điều trị, phần lớn thời gian tôiđãkhống chế được cảm xúc của bản thân, ví dụ như khi bị kích động tôisẽđichạy bộ, hít đất, khi nóng nảythìđiđấu quyềnanhhoặc đánh bao cát. Tôisẽlàm cho chính mình mệt chếtthìnhững cảm xúc đó cũngsẽbiến mất.”
“Phi Phi, con cũng đến đón mẹ hả. Xin lỗi con nha, giờ mẹ mới thấy con.” Ngô Đồng quay xuống nhìn Phi Phi, áy náynói.
“Vậyanhvà Đại Tiếu cùng lên.” Tần Qua lại đề nghị lần nữa.
“Thích là như thế nào?”
đidạomộtvòng chỉ còn lại phòng ngủ chính, căn phòng rất rộng khoảng hơn 30m2, cửa sổ lớn sát đất phản chiếu ánh nắng làm căn phòng sáng lên lạ thường. Bắt mắt nhất là chiếc giường King Size kiểu dáng Châu Âukhôngphù hợp với thiết kế căn phòng, làm Ngô Đồng tự giác nhớ đến tình huống khi mua nó.
“Có thể bố trí thành phòng làm việc.”
“Vậyanhsẽkhôngtừ chối …”
“Xin lỗi, tôiđitoiletmộtchút.” Tần Hoài đứng dậy rờiđi.
“Chỉ cần có người khác ở bên cạnh là tôikhôngngủ được.” Tần Qua tự giễu “Nếu tôi kết hôn màkhôngcó cách nào ôm vợ tôiđingủ, vậythìcuộc hôn nhân này sao có thể chữa trị được cho tôi.”
“Khi cậukhôngngủ, cậu có lo lắng cái gìkhông?”
“khôngđâu, nếu con ra khỏi phònganhsẽnghe thấy.” Tấn Qua ôm siết lấycô, làmcôhơi khó thở “Em cứ an tâm ngủđi.”
Ngô Đồng đứng lên, bắt đầu chào hỏi “Chào chú Hai, thím Hai… “.côxoay người nhìn sang ba Tần, mẹ Tầnđangbên phải Tần Qua, mặt hơi đỏ, mặc dù hơi thẹn thùng nhưng vẫn lên tiếng “Con chào ba, mẹ.”
Ngô Đồng nhạy cảm pháthiệntâm tình của người đàn ôngkhôngtốt, vì thế cẩn thận hỏi “anh..khôngcó chuyện gì chứ?”
“Em tới liền.” Ngô Đồng cũng gửi tin nhắn thoại choanh.
Bàn ăn theo kiểu bàn dài phương Tây, người nhà họ Tần và họ Ngô phân ra ngồi hai bên, khi Ngô Đồngđangdo dựkhôngbiết ngồi đâuthìTần Quađãkéocôngồi sang phía nhà họ Tần.
“Đừng nghe bọn họnóilung tung.” Ánh mắt Tần Hoài lạnh lùng nhìn về hướng Ngô Chi Chi vừađi.
Ngô Khải nhớ lại,nói“Áo thun và quần rằn ri.”
“Em tới rồi.” Tần Qua vừa đẩy bàn đu dây vừa cười với Ngô Đồng.
“Vâng, cám ơn mẹ.”
“Đây là trường hợp đặc biệt hay là …” Bác sĩ Lý hỏi.
“Bác sĩ Lý, ngày mai tôi đến gặp chị đượckhông?”
Ngô Đồng hơi sửng sốt, đáp tránhđi“Bác sĩnóibệnhđãhồi phục rất tốt rồi ạ. Chỉ là tạm thờikhôngthể ra khỏi bệnh viện.”
“…” Sắc mặt Ngô Đồngđãtrắng bệch.
“Tần Hoài.”
Tần Qua kinh ngạc nhìn Ngô Đồng, rồi tầm mắt nhìn xuống bàn taynhỏđangnắm chặt tay mình, trong lòng nghi hoặc “Hôm nay vợ mìnhthậtlạ,khôngrụt rè nữa sao.”
Hôm naymộtđường thuận lợi, đến khách sạn Đế Vương sớm hơn mười phút so với dự kiến. Ngô Đồng nắm tay Phi Phi yên lặng đợi Tần Quađigửi xe tại bãi. Tần Qua gửi xe xong đến bêncô, bế Phi Phi lên, liếc nhìn Ngô Đồng rồiđivề phía công chính. Ngô Đồng do dựmộtchút rồi bước nhanh lên hai bước, chủ động nắm lấy tay bên phải của Tần Qua.
Người nhà họ Tần lên xe, nhanh chóng biến mất ở cuối đường, Ngô Đồng thở dàinhẹnhõm, bỗng nhiên bị Tần Qua ôm mặtcôquay đối diện với mình.
“Tạm biệt con, Đồng Đồng.” Mẹ Tần tạm biệt Ngô Đồng.
“anh… Khi phát bệnhsẽcó dấu hiệu gì?” Ngô Đồng cẩn thận hỏi.
“Ừ?”
“Vậy lần sau em cũng mặc thoải mái hơn.” Ngô Đồng nghĩ mình mặc quá trang trọng làm Tần Quakhôngthoái mái, vì thế hứa hẹn.
Tần Qua chưa thỏa mãn rời khỏi môi Ngô Đồng, ngón tay cái v**t v*nhẹnhàng gương mặt ửng đỏ củacô, chờ Ngô Đồng mở mắt.anhnhìn thấy trong đôi mắt trong trẻo, an tĩnh giờ mang theomộtlàn hơi nước toàn bộ đều là hình ảnh củaanh.
“Saoanhkhôngnóivới em Phi Phi cũng ở đây?” Ngô Đồng nghĩ mình vừa ở trước mắt đứanhỏnăm sáu tuổi trình diễn hình ảnh hạn chế trẻ em,thậtsựquá mất mặt, giận dỗinói.
“Làanhemthìđánhmộttrận với tôiđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngày mốtanhđến đón em hay chúng ta gặp nhau ở sân bay?”
Lần này đến lượt Tần Qua ngẩn người nhưnganhcũngkhôngsuy nghĩ lâu.anhôm Ngô Đồng đặt lên giường, trong nháy mắt Ngô Đồng đụng phải giườngthìlui lại phía sau. Vẻ mặt Tần Qua ‘quả nhiên là như thế’,anhnằm xuống bên cạnhcô“Đừng nhúc nhích. Nằm vớianhmộtchút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng ạ.”
“khôngsao đâu, thằng nhóc đó chơi ghép hìnhthìchơi suốt buổi trưa cũng được.” Tần Qua vẫn nhắm mắt,anhômcô, nghiêng đầu qua ngửi hương thơmtrêntóccô.
“Em thích mang gìthìmang, đến đó nếu thiếuthìlại mua.”
Dù dưới đáy sông sóng ngầm có mãnh liệt bao nhiêu, trong lòng người có những tính toán gìthìtrênbề mặt buổi tiệc tối cũng kết thúc mỹ mãn. Tần Qua và Ngô Đồng đứng trước khách sạn tiễn nhà chú Hai về, lúc nàyđangchờ tạm biệt ba mẹ Tần. Tần Hoài ôm Phi Phiđãngủ ngon, đứng sau lưng ba mẹ, nghe mẹ Tần dặn dò Tần Qua “Con đưa Ngô Đồng về cẩn thận nhé.”
Tần Qua tính toán thời gian, mang theo Phi Phi đúng giờ xuấthiệndưới chung cư nơi Ngô Đồng ở. Ngô Đồng mặcmộtbộ sườn xám ngắn màu trắng, giày cao gót cùng màu tôn thêm đôi chân thon dài, duyên dáng.côđứng dưới lầu duyên dáng,yêukiều nhưmộtđóa sen ngát hương.
“Sao vậy?”
“khôngđợiđituần trăng mật về sao?” Tần Qua cười ái muội “Hay là … Em muốn thử giường mớikhông?”
“Chị, chị muốn theo đuổi Tần nhị thiếuthìemkhôngcó ý kiến. Nhưng chị có thể đợi đến khi tình cảm của chị Hai và Tần Đại thiếu vững chắc hơnmộtchút haykhông, chứ như bây giờthìkhônghay đâu.”
Mẹ Tần từ chỗ ngồiđitới, đưa cho Ngô Đồngmộtbao lì xì lớn màu đỏ “Đây là lễ gặp mặt ba mẹ tặng cho con.”
“Vậy em phải cố gắng kiếm nhiều tiền vào.” Tần Qua hỏimộtđằng trả lờimộtnẻo,nói.
“Nghe lời.” Ngô Đồng chỉ ném lại hai chữ cho em trai.
“Emđãsắp xếp xong phòng sách rồi.”
“Tôi thíchcôấy nhìn tôi cười.” Tần Qua suy nghĩmộtlúc rồi trả lời.
Tần Qua cười nhạt,khôngnóichuyện.
“Tôi có thểnóilàanhkhôngghétcôấy mà còn có chút thíchcôấy nữa.” Bác sĩ Lý kết luận.
“Nó … Nó …” Ngô Đồng nghĩ nghĩnói“hiệngiờ em trai emkhôngđánh lạianh, chờ cho nó luyện tập thêmmộtthời gian nữa, lúc đó hai người gặp nhau, nósẽbảo vệ em,khôngchoanhkhi dễ em.”
“Tần Qua?” Bác sĩ Lýkhôngchờ nổi mà phái đánh thức Tần Đại thiếu từ khi vào phòng vẫnđangngồi ngẩn người.
Tần Qua nghe Ngô Đồng hỏi, lông mày nhăn lại, dường nhưanhcũng quên cho Phi Phi ăn.
“Chị nhìn em như vậy là sao?” Ngô Khải thấy Ngô Chi Chi mặt mày cau có với mình,khônghiểu hỏi.
“Hả …” Ngô Đồng sửng sốtmộtchút rồinói“Em muốn hỏi là chúng tasẽđiđâu để em biết mà chuẩn bị đồ dùng, quần áo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Đồng lắc đầu.
“Cám ơnanh.” Ngô Đồng cười, cong cong đôi mắt.
Ngô Chi Chi vào toilet trang điểm lại, rồi rửa tay, rồi trang điểm, chờ mãi màkhôngthấy Tần Hoài mà cuối cùng lại thấy Ngô Khải.
“Ai bảo em vừa lên xeđãdụ dỗanh.” Tần Qua kiên quyếtkhôngthừa nhận.
Mắt Tần Qua nheo lại “Em mờianhsao?”
“Khi cậu nghĩ đến vợ cậu, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là gì?”
Có lẽanhcũng rất hy vọng, vậythìanhsẽnỗ lựcmộtlần, nếuanhlàm tổn thương em,anhsẽđể emđi.
“Có thể cái gì?”
“Chị biếtrõchúng ta là liên hôn thương mại, từ đầu địa vị nhà họ Ngô chúng tađãthấp hơn nhà họ Tần rồi. Bây giờ chị lại theo đuổi Tần nhị thiếu, nếuanhta thích chịthìkhôngnóilàm gì, nếuanhtakhôngthích chịthìchị Haisẽcảm thấy lúng túng khó xử.”
“anh…” Mặc dùkhôngphải lần đầu bị Tần Qua “hố hàng”, nhưng lần này thựcsựlà làmcôvừa giận vừa sợ.
“A …đithôi,khôngthìmuộn mất.” Tần Qua cười, lái xeđi.
“anh…” Ngô Đồng hoảng sợ ngồi thẳng dậy, nhưng cũngkhôngnhanh bằng động tác của người đàn ông.
“Con vẫn ở trong phòng chơi ghép hình.”
“côgáinày theo đuổi emkhôngđược để ýcôta.” Tần Qua cảnh cáo “Nếucôta gả đến nhà chúng ta, khi dễ vợanh,anhsẽtrở mặt với chú.”
“Rắc rắc “
Đây là lần đầu Ngô Đồng chủ động nắm tay Tần Qua. Trước kia bị bàn tay này nắm lấy,côchỉ có phản ứng giãy dụa và tránh né. Hôm nay Ngô Đồng mới pháthiện, bán tay này khô ráo mà thô ráp, trong lòng bàn tay còn có vết chaithậtdày, đây là bàn tay của con trai nhà giàu có sốmộttại Đế Đô nhưng cũng là bàn tay củamộtngười lính bảo vệ quốc gia.
“Bà quá khen rồi. Đúng là từ khianhchị tôi qua đời, chúng tôi đều quan tâm, chăm sóc Ngô Đồng và Tiểu Nguyên như là con ruột vậy.”
“Vậy người đâu rồi ta?” Ngô Chi Chi nghi ngờ hỏi.
“thậtsao?” Mẹ Tần kinh ngạcnói.
Lúc này Ngô Khải mới pháthiện, vì bữa tiệc tối nay, mẹ mìnhđãchuẩn bị quần áo từ ba bữa trước, người nhà họ Ngô đều mặc trang phục lịchsự, người nhà họ Tần cũng mặc quần áo sang trọng, lễ phục và âu phục chỉ có Tần Qua là mặc bình thường, như là vừa từ phòng tập thể thao đến. Thảo nàothìanhta vừa tới, cậuđãthấy có gì đó sai sai màkhôngđể ý là gì.
“Được.” Đao Tử bị kích động bèn cởi áo ra, lộ ra thân hình cơ bắp, nhìn sang bên cạnh kêu to “Kêu Đại Tiếu chuẩn bị sân quyềnanh.”
Tần Qua cười cườikhôngnóilời nào.
“Chị!” Ngô Khảikhôngthể nhìn được thái độ của Chi Chi, quátnhỏ.
“Cám ơn!” Ngô Đồng cảm thấy cả người Tần Qua đều lộ ra luồng khí nguy hiểm,cônhanh chóng ra khỏi phòng.
“khôngphải.” Ngô Đồng lắc đầu, trước đó Tần Quađãchủ độngnóivớicôlàanhcó bệnh, chỉ làcôchưa tận mắt chứng kiến. Nếu như sợthìphải là lúc đó mới đúng.
“Củaanhđâu?” Tần Qua làm khẩu hìnhkhôngphát ra tiếngnóivới Ngô Đồng.
“A” Ngô Đồng vội vàng nhấn nút mở thang máy, sau khi vàothìtrực tiếp nhấn tầng cao nhất.
Ba người ăn xong cơm tối, Tần Qua đưa Ngô Đồng về xongthìquay lại Hoàn Sơn Phỉ Thúy,anhđưa Phi Phi cho mẹ Tần, lên phòng dựa lưng vào lan can hút thuốc.anhhút liên tiếp mấy điếu liền, chỉmộtlát màtrênmặt đấtđãđầy tàn thuốc. Hút xongmộtđiếu nữa,anhđịnh lấy thêmthìpháthiệnbao thuốc láđãtrống rỗng.anhbực bội ném vỏ baođi, ngẩn người nhìn vào màn đêmkhôngbiết suy nghĩ gì.mộtlát sau, nhưđãlấy quyết tâm,anhcầm di động gọi điện cho bác sĩ Lý Vân Cảnh.
“A???” Việc này với kiếm nhiều tiền có quan hệ gì sao.
Khi Tần Hoài nhận, cườinói“Cám ơn chị dâu”, Ngô Đồng đỏ mặt gật đầu.
“Có gì màkhônghay?”
Tần Qua bỗng nhiên cườinhẹ, Ngô Đồngđãquen với việc ông xã mình thỉnh thoảng lại cườikhôngcó lý do. Tần Qua giúp Ngô Đồng mở cửa ghế phụ, Ngô Đồng cám ơn rồi ngồi vào ghế.
Trong phòng, Phi Phiđangghépmộtbức hình lớn, cậu nhócđãhoàn thành được 80% bức hình. Ngô Đồng ngồi xuống cạnh Phi Phi,nhẹnhàngnói“Phi Phi, chúng tađiăn cơm thôi con.” Có lẽ cậu nhócđãthựcsựđói bụng, Phi Phi thả miếng ghép hình xuống ngoan ngoãn đứng lên.
nóixong ôm Ngô Đồng vào lòng, cằmnhẹnhàng để l*n đ*nh đầucô. Ngô Đồngkhôngnhúc nhích nằm trong ngực Tần Qua, thấy Tần Quakhôngcó hành động gì khác, nhịp tim đập mãnh liệt củacômới dần bình tĩnh lại. Nằm như thế ba mươi phút, đoán chừng Tần Quađãngủ, Ngô Đồngnhẹnhàng nhúc nhích muốn xuống giường.
Tần Qua hừmộttiếng, quay ra ngoàiđilấy xe.
Tần Qua cảm thấy cú phanh xe của mình hẳn là rất gấp,anhsửng sốt rồi quay đầu nhìn Phi Phi, thấy Phi Phi vẫn cúi đầu chơi ghép hình,anhmới an tâm quay đầu trở lại. Lúc này Ngô Đồngđãchủ động mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ, cười “đithôi.”
Hôm nay là chủ nhật, hai nhà Tần Ngô hẹn gặp mặt đồng thời chúc mừng Tần Qua và Ngô Đồng đăng ký kết hôn. Thời gian gặp mặt là sáu giờ tối, nhà họ Tần giàu có bao trọnmộttầng lầu khách sạn Đế Vương.
“Emkhôngcó mà.” Ngô Đồng tức giậnnói.
“Muốn luyện tập với tôimộtchútkhông?” Tần Qua buông s·ú·n·g xuống hỏi.
“Hôn em cũng tính là khi dễ em hả?” Tần Qua lại hỏi.
Bên ngoài phòng ăn, phía cuối hành lang cómộtsân thượngnhỏ, Tần Qua đẩy cửa rađãthấy Tần Hoài đứng ở đó.anhnhíu mày, vừa hút thuốc vừanói“Em muốn hútkhông?”
Thím Hai hơi xấu hổ cười cười nhưng cũngkhôngdám lại lợi dụng Ngô Đồng để lấy tình cảm của bà Tần, chuyển chủ đềnóichuyện, Ngô Đồng lại cúi đầu chăm sóc Phi Phi.
Phi Phi cầmmộtkhối hình ghép ấn mạnh vào khuôn ghép hình, vì sức lực hơi lớn nên phát ra tiếng vangnhỏnhưng cũng đủ để đánh thức hai vị cha mẹ nãy giờđãquên bé. Ngô Đồng nghiêng người nhìn, pháthiệnPhi Phi ngồi ở băng ghế sau, vội vàng đẩy Tần Qua ra rồi ngồi thẳng lên.
“Em đúng làkhôngcó mắt nhìn. Em có thấy hôm nay Tần Đại thiếu mặc quần áo như thế nàokhông?”
Ngô Đồng nháy mắt, mãi năm phút sau mới tiêu hóa được lượng tin tức trong câunóicủa Tần Qua. Tiếp xúc với Tần Qua hơnmộttháng nay, mặc dù Tần Qua thích động tay động chân với mình, thỉnh thoảng lạinóinhững lời lưu manh, nhưng cái gì màanhphát bệnh gì đó, Ngô Đồng chưa lần nào thấy qua, đến mức làmcôquênđichuyện này.
Tần Qua đến đây bắn s·ú·n·g cũng là để tìm Đao Tử đấu quyền, Đao tử được xem là cao thủ đấu quyềnanhtự do, nhưng từ khi gặp Tần Qua,anhta chưa thắng được lần nào.
Trong lòng bác sĩ Lý lộp bộp, điều này Tần Qua chưa bao giờ nhắc đến.
“Tốt, tốt quá.” Mẹ Tần hít sâu mấy lần mới làm tâm trạng bình tĩnh lại “Nhanh, mau tới đây ngồi.”
Ngô Đồng đau lòng xoa xoa đầu Phi Phi, liếc nhìn Tần Quađangđứng ở cửa “anhxemanhđó, để Phi Phi đói bụng rồi.”
“Chúng ta vào trong nhà emđi.” Ngô Đồng lách qua Tần Qua, bắt đầuđivào trong. Từ căn nhà trống, lúc này đâyđãđược trang bị đủ các loại đồ dùng trong nhà, đồ trang trí làm cho căn nhà mang hơi ấm gia đình.
“Chịđangchờ ai?” Mắt Ngô Khải đảomộtvòng, sau đó đại kháiđãhiểu được “Chịđangchờ Tần nhị thiếu sao? Chị … Chịkhôngthể như vậy được.”
“Hôm nayanhbị cái gì k*ch th*ch vậy?” Đao Tử nghi hoặc.
“Khi Bác sĩ thông báo việc điều trịđãkết thúc và khuyên tôi lập gia đình, bác sĩnóinếu tôi cómộtgia đình và hòa nhập vào nó,khôngkhí gia đìnhsẽlàm tôi từ từ bình thường trở lại. Tôiđãcố gắng nhưng hình nhưkhôngđược rồi.”
“khôngcần đâu.” Ngô Đồng từ chốikhôngchút nghĩ ngợi, nếu hai người họ đánh nhau, làm sao mình có sức cứu em trai chứ.
“Đúng vậy, may mắn là có chú thím Hai đây.” Ngô Đồngkhôngnhịn nổi mà cười nhạtmộtcâu.
“Dạ???” Tần Qua bừng tỉnh.
“Cái gì màkhôngthể được? Chị em thích người tathìsao nào?” Ngô Chi Chi vội vàngnóinhỏ“Em vào xem trong đó có người haykhông? Đừng để người khác nghe thấy chị em chúng tanóichuyện.”
Haianhem vừa hút thuốc, vừa từ tầng cao nhất của tòa nhà nhìn ngắm xung quanh, thỉnh thoảng nhả ramộtvòng khói chậm rãi bị gió cuốnđi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
“Em … Em biết.” Ngô Đồng cảm giác tay Tần Quađangôm eo mình lại bắt đầu táy máy,côcăng thẳng đến mứcnóilắp, quả nhiên giữa việcđãchuẩn bị tâm lý và thực tiễn vẫn cònmộtkhoảng cách.
“Đồng Đồng tới rồi sao.” Thím Hai thấy Ngô Đồngthìthân thiết chào hỏi.
(Ý là khianhthựcsựphát bệnhthìmớinóilà Ngô Đồng có sợ haykhông)
“khôngđâu.” Dường như bác sĩ Lý muốn cho Tần Quamộtám thị “Cậu làmộtquân nhân ưu tú, bình thườngkhônglàm tổn thương người dân huống gì đây còn là vợ của cậu.”
“Chị, nhất định phải chờ đến Tết mới được hả?” Đối với việckhôngđược nhìn thấyanhrể, Tiểu Nguyên vẫn còn canh cánh trong lòng.
Ngô Đồng nhìn thím Hai tự biên tự diễn,khôngnóigì, cũngkhôngmuốn vạch trầnsựviệc. Việc xấu trong nhà,nóirõra đối với mình cũngkhôngcó gì tốt. Mặc dù thím Hai bẻ congsựthậtnhưng ở bên ngoàinóinhư vậy cũng là bình thường.
Tần Hoài thấy nhàanhcả mình tớithìlập tức đứng dậy nhường vị trí. Khi ba người nhà Tần Qua ngồi xuốnganhmới ngồi ở vị trí cuối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cách ngàyđidu lịch trăng mật còn hai mươi ngày, trong thời gian đó, Ngô Đồng đều đến bệnh viện mỗi ngày, nhìn em trai hồi phục ngày càng tốt hơn. Cuối cùng cũng đến ngày Tiểu Nguyên được xuất viện, Ngô Đồng lại đưa em mình ra sân bayđithành phố S.
Ngô Đồng đón xe đến nhà mới ở Thành Nam (phía Nam thành phố Đế Đô), đẩy cánh cửa màu đỏ quen thuộc, nhìn thấy dưới gốc ngô đồng, hai cha con Tần Quađangchơi đu dây.
Ngày hôm sau, Tần Quakhôngmang theo Phi Phi, sau khi chuyển đồ đạc giúp Ngô Đồng, hiếm khikhôngthấyanhăn đậu hũcômà để Ngô Đồng ở nhà mới sắp xếp phòng sách, lái xe rờiđi. Tần Qua lạimộtlần nữa đến phòng khám cua bác sĩ Lý Vân Cảnh tại Phòng điều trị tâm lý Lam Hải, đây là điềuanhkhôngthích.
Ánh mắt Tần Qua từ mặt Ngô Đồng, trượt đến cái cổ trắng nõn dưới cổ áo sườn xám đến b* ng*c nhô cao, cái eonhỏnhắn cùng mảnh đùi trắng như bông bưởiđangẩnhiệndưới tà váy xẻ cao. Ngô Đồng đương nhiên cảm giác được ánh mắt cực nóng của người đàn ôngđangnhìn mình, bất đắc dĩ nhìn Tần Qua, cười “Nếuanhmuốn hônthìcó thể hôn ngay bây giờ, để em còn trang điểm lại trước khi xuống.”
“Nếu như tôi làm tổn thươngcôấythìsao?”
“Emthìăn mặc trang trọng, cònanhlại tùy ý quá.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi sợ tôisẽtổn thươngcôấy.” Tần Qua cười khổ “Mặc dù lý trínóivới tôi đâykhôngphải là chiến trường, bên ngườikhôngphải là quân địch, nhưng trong giấc mơ của tôi tất cả đều là máu.”
Xe Jeep quen thuộc, ghế phụ quen thuộc cùng với kỹ thuật hôn ngày càng thuần thục của người đàn ông, lần đầu tiên Ngô Đồng chủ động ôm lấyanh, lần đầu tiênkhôngcầnanhthúc giụcđãchủ động đưa môi đến, lần đầu tiênkhôngbị ép buộc sau đó bất đắc dĩ thuận theo.
“Sao vậy?anhmặc làm sao?” Ngô Đồng nhìn hình dáng cao lớn của người đàn ông, áo thun ngắn tay màu xanh quân đội ôm lấy cơ thể vạm vỡ củaanh, làm nổi bật cơ bắp rắn chắc, dáng người hoàn mỹ “anhmặc như thế này rất hợp vớianh.”
“Em qua xem Phi Phimộtchút. Em sợ con ở trong phòngmộtmìnhsẽsợ hãi.”
Ngô Đồng coi nhưkhôngnhìn thấy.
Ngô Đồng cười, lấy điện thoại ra xem, thấy mười phút trước Tần Qua gửi tin nhắn thoại đến “Bà xã ơi, nhàđãtrang trí xong rồi, em có muốn đến xemkhông?”
“Em cũng thấy Ngô Đồng cũng ăn mặc chải chuốt, sườn xám lịchsự, cònanhtathìgiống như nhân viên bảo vệ, nhìnthậtlà buồn cười.” Ngô Chi Chi giễu cượt “Tần Đại thiếu căn bản làkhôngđể Ngô Đồng ở trong lòng.”
“Em đâu có.” Ngô Đồng chột dạnói.
Tần Qua lấy điện thoại ra nhìn, là Ngô Đồng gọi.
“Đến trườngthìhọc hành cho tốt,khôngđược vận động mạnh đó.” Ngô Đồng hoàn toàn phớt lờ Tiểu Nguyên.
“khôngđâu, tôi đấukhônglạianh.” Đao Tử lắc đầu cự tuyệt.
Cuối cùng Tần Qua cũng l**m đủ,anhlùi lạimộtchút, nhìn chằm chằm vào vùng da bị mình l**m đến đỏ ửng, rồi chột dạ cài lại nút áo cho Ngô Đồng. Sau khi xóa dấu vết phạm tội,anhmới liếc mắt nhìncô, thấy mặt mũi Ngô Đồng đỏ ửng, cả người nhưkhôngcòn sức lực, Tần Qua mất tự nhiên tằng hắngmộtcái, nhanh chóng đóng cửa xe rồi vòng qua đầu xe lên ghế bên kia, bắt đầu đưa Ngô Đồng về nhà.
Phi Phi ghép mảnh ghép cuối cùng vào khung ghép, sau đó mới bố thí cho Ngô Đồngmộtánh mắt rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
“Em cho làanhsẽnóianhkhôngđánh phụ nữ.”
Ngô Đồng thấy người nhà họ Tần đều hài lòng với món quà củacô, thở phàonhẹnhõm, quay đầu lạithìthấy ánh mắt tràn ý cười của Tần Qua.
“À…” Tần Qua giải thích “Đây làanhđặc biệt tìm người lắp đặt, em cũng biết làanhbị bệnh mà. Mỗi khi phát bệnh,anhsẽđánh bao cát, như vậysẽtương đối dễ dàng khống chế chính mình.”
“anh…anhlàm gì vậy?” Cảm giác vừa rồithậtquá sức chịu đựng,côkhôngmuốn lặp lại lần nữa đâu.
“Phòng này rộng quá, em có thể …” Ngô Đồngđiđến cuối phòng, quay người nhìn Tần Quathìpháthiệnánh mắtanhnhìn mình lại có chútkhôngđúng.
“Con thíchkhông?” Ngô Đồng cúi người hỏi Phi Phiđangđứng giữa.
Tần Qua hơi nghiện thuốc lá,anhnóivới Ngô Đồng rồi đứng dậy ra ngoài. Mẹ Tần đoán Tần Qua ra ngoài là để hút thuốc nhưng thấyanhđứng lên ra ngoài màkhôngnóivới ai câu nàothìhơi xấu hổ, thế là tìmmộtđề tàinóichuyện “Hôm nay tiếc là em trai của Đồng Đồngkhôngtới được. Đúng rồi, em trai con bị bệnh thế nào rồi, Đồng Đồng?”
“Hoành cảnh conthậtđáng thương, may mà con có chú thím Hai.” Mẹ Tần đau lòngnói.
“Em lo lắng cái gì. Dù em ngủ đến sáng maithìcó sao đâu, đây là nhà em mà.”
“Lắc đầu là có ý gì,đãchuẩn bị xong hay chưa chuẩn bị xong?” Tần Qua tự hỏi tự trả lời “Nhưng mà đềukhôngquan trọng, mặc kệ câu trả lời của em là gì,anhcũngsẽkhông… bỏ qua … cho … em.”
“Bảy giờ”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.