Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55: Chuối tiêu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Chuối tiêu


https://cungquanghang.com/threads/lieu-than-vu-thi-duc.31010/

Thông Thông quay đầu hỏi Hầu Ngạn Vãn: “Mẹ, con có thể ănkhông?”

Sau khi hội nghị giải tán, chỉ thấy hai đứanhỏđược quản gia dắt lên lầu,đitìm gì đó.

thìra dừa và chocolate chỉ là vỏ ngoài, bên trong còn có miếng chuối tiêunhỏ, trong lúc ănsẽđể lạimộtmùi sữa độc đáo, cảm giác sềnh sệch, như tạo ramộttấm lưới, đem vị dừa và chocolate bao vây lại, khiến cho hương vịkhôngthể phân tán ra.

Vừa thấy gương mặt đối phương có mấy phần giống Hầu Ngạn Lâm, Mộ Cẩm Cađãnhớ đến ngày hôm qua Hầu Ngạn Lâmđãnóiqua, nhất thời hiểurõ.côgật đầu, chào hỏi: “Chào chị Cả.”

Nhưng mà khi Hầu Ngạn Ngữ đốt pháo xong, đến phiên bọn họ châm lửa, Mộ Cẩm Ca mới biết được “trốn sau lưng” trong lời Hầu Ngạn Lâm là trốn như thế nào –

“Tốt, tôiđãbiết.” Thấy Rượu trắng ăn cũng gần xong, quản gia ôm nó lên, “Đến,đigặp chủ trước của mày nào.”

Chính xác mànói,khôngphải là chocolate viên—

Thông Thông và Tuệ Tuệ lễ phépnói: “Cám ơn dì.”

Thành phố B có quy định, trong thời gian cho phép, chiếu theo lịchâm, từ đêm giao thừa và mùngmộttháng Giêng, từ 7h tối đến nửa đêm vào mỗi ngày từ mùng Hai kéo dài đến ngày 15 tháng Giêng là được phép đốt pháo, những ngày khác là bị cấm.

“Ai nha, đều sắp thành ngườimộtnhà, cònnóivới chị lời này.” Hầu Ngạn Vãnnhẹthanmộttiếng, “Vậy chịsẽkhôngkhách khí.”

Kỳthậthiệntạiđãgần giữa trưa,mộtchút cũngkhôngcòn sớm, Mộ Cẩm Ca có chút ngượng ngùng: “Năm mới vui vẻ…thậtngại quá, tôi đến chậm.”

“Bánh dừa… chocolate…” Tuệ Tuệ cười rộ lên, ánh mắt chớp chớp giống như vầng trăng khuyết, “nhìn bề ngoàithậtngon nha.”

Vị ngọt thanh của dừa cùng vị đắng của chocolate đen hòa lẫn vào nhau, sau khi tiến vào miệng, chậm rãi tan ra, màsựngạc nhiên vui mừng chính là khiđangnhai nuốt chocolatekhôngtan ra mà mềm mại thập phần ngoài ý muốn.

mộtnăm này trôi quathậttốt.

Dây pháo đầu tiên vang lên, mọi người dù ở trong phòng cũng phải bịt kín lỗ tai lại vì ồn.

Nhưng mà còn chưa đợi Hầu Ngạn Ngữnóihết, tiếng nổ pháođãvang lên, hoàn toàn che mất giọngcô.

Ta phát minh ra đó.

Mộ Cẩm Ca theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai đứanhỏvốnđangcùng Rượu trắng chơi đùađãtự động ngừng chơi, đứng tại chỗ, thần thái động tác nhất trí dùng đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằmcô…ách, là cái dĩatrêntaycô.

Dứt lời, Hầu Ngạn Lâm nắm lấy taycô, đem nhanh châm xuống ngòi nổ, lập tức ngọn lửa lan nhanh khắp dây pháo, bắt đầu nổ.

“Cái này…”

đanglúc Trần quản gia cònđangthao thaonóichuyện,mộtngười làm trẻ tuổiđitới,nói: “Chú Trần, Đại tiểu thưđãtrở về.”

Mộ Cẩm Canói: “Cám ơn, thích là tốt rồi.”

Hai đứanhỏnghe lời gật đầu, như gà con mổ thóc: “Biết!”

“khôngthể nào.” Hiển nhiên Hầu Ngạn Lâm xemnhẹkhi Cẩm Ca đánh giá cao bạn mèo nào đó, “khôngphải nó có thể tự điều tiết thân thể sao? Nếu sợ có thể điều chỉnhâmthanhnhỏchút là được, dù sao nó là có trí tuệ của con người.”

"Suỵt!" Hầu Ngạn Vãn đúng lúc ngăn lại, dặn dò, “Đem đồ đưa cho dì Mộ lại kêu, biếtkhông?”

Mộ Cẩm Ca:"?"

“Đúng rồi, chị đột nhiên nhớ tới có món này có thể tặng em, xem như là đáp lễ.”nóixong, Hầu Ngạn Vãn nhìncôbằng ánh mắt thần bí, sau đó gọi con trai congáiđến bên cạnh, hạ giọng dặn dò gì đó,mộtlát sau, ngay cả Trần quản gia cũng gia nhập vào nhómnóinhỏ.

Lúc này,mộtgiọngnóinon nớt mềm mại vang lên: “Thơm quá à!”

Ngày đầu năm, người Hầu gia đều muốnđiđến các gia tộc quen biết chúc Tết, đối tượng có nhiều, nhưng quá trình cũng vụn vặt, Mộ Cẩm Cakhôngcầnđitheo. Cho đến khicôtỉnh lại, mấy người Hầu Ngạn Lâm đềuđãra ngoài, khi xuống lầu chỉ có Trần quản gia tươi cười vớicô: “Chào buổi sáng, Mộ tiểu thư, năm mới vui vẻ.”

Mộ Cẩm Canói: “Bánh dừa chocolate.”

Mà lúc này bên ngoàihiệntrường đốt pháo –

Chợt nghe Tuệ Tuệ đột nhiênnóimộtcâu: "Á!nóicách khác dì Mộ là mợ......"

Mộ Cẩm Cakhôngcó kinh nghiệm ở chung với trẻ con, có chút cứng ngắc nhếch miệng, cố gắng làm cho bản thân nhìn thân thiện chút,côdịu dàngnói: “Chào hai con, năm mới vui vẻ.”

Khán giả bên trái bên phải nhìn xem, đều làanhôm lấycôở phía sau, động tác vô cùng thân mật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Cẩm Ca: "......"

Người này có sợ gì đâu,rõràng là tìm cơ hội ăn đậu hủ mà!

Hầu Ngạn Vãn im lặngkhôngnói, chỉ là lôi kéo Mộ Cẩm Ca ngồi xuống, cùngcônóichuyệntrêntrời dưới đất.

Mộ Cẩm Ca buồn cườinói: "Có thể."

Bộ dáng hai đứa bé vô cùng đángyêu, ánh mắt vừa đen vừa sáng, da trắng mịn, thoạt nhìn giốngmộtcặp búp bê vậy. Hình dáng hai người tương tự, quần áo cũng làmộtđôi, chỉ là màu sắc khác nhau,mộtbé mặc màu hồng,mộtbé mặc màu xanh.

Năm nay cũng chuẩn bị tổng cộng bốn dây pháo, hai dây đầu đềuđãđược định sẵn, dây đầu tiên là do người đứng đầu gia gia đình cha Hầu đốt, dây thứ hai là do con trai trưởng Hầu Ngạn Sâm đốt, đây có thể xem là luật bất thành văn ở Hầu gia, hai dây còn lại chỉ là để đốt cho vui, mẹ Hầu và Trầm Thiến đều xuất thân là thư hương môn đệ, từnhỏngay cả đốt pháo cũng chưa từng chơi, lá gannhỏ, cho tới bây giờ cũngkhôngdám châm lửa, cho nên bình thường đều là Hầu Ngạn Lâm hoặc Hầu Ngạn Ngữ đốt, năm rồi còn dư lại chỉ cómộtdây pháo, hai người phải tranh nhau hồi lâu xem ai đốt, năm nay tốt lắm, có hai dây, Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca chơimộtdây, Hầu Ngạn Ngữ độc chiếmmộtdây.

Chỉ là bầu trời đêm yên lặngkhôngduy trì được bao lâu, chỉ chốc lát lại cómộttầng pháo hoa mới được phóng lên, rơi xuống, vòngđivòng lại, náo nhiệt cả đêm đông.

Nhìn thấy nó ngoan ngoãn cúi đầu ăn thức ăn cho mèo, Trần quản gia cảm kháinói: “Lần trước gặp mày, mày vẫn là con mèo con,khônghơnmộttháng tuổi,hiệntạiđãhơn ba tuổiđi.”

Thông Thông nhìn mấy viên tròn tròn đen đen trắng trắngtrêndĩa, tò mò hỏi: “Điểm tâm gì ạ?”

Mười phút sau, Mộ Cẩm Ca biết đáp án.

Mộ Cẩm Ca: "???"

“Lúc mới đầu nghe Đại tiểu thưnóiđem mày giao cho Nhị thiếu gia, tao còn thực lo lắng.” Quản gianhẹnhàng vuốt đầu nó, “khôngnghĩ đến màykhôngchỉ còn sống, mà còn trở thành bà mai cho Nhị thiếu gia và Mộ tiểu thư,khôngtin nổi mà.”

khôngbiết là nhà ai bắn pháo bông, ba vầng sáng màu vàng được phóng lên trời, trong màn đêm mênh mông giống nhưmộtloại dải lụa màu bung ra, nở rộ thành những bông hoa màu đỏ, rồi sau đó đóa hoa rơi dần, giống nhưmộttrận mưa băng chiếu sáng của bầu trời rồi dần dần tan biến trong bóng đêm, trả về đêm đen yên lặng.

Thông Thông có chút cố hết sức mà ômmộtquyển album chạy đến trước mặtcô, giống như hiến bảo vật chocô, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé hai tuổi, thông minh đến mấy cũng có hạn, bé đưa đồ xongthìsuy nghĩmộthồi lâu, cũngkhôngnhớ hai từ mẹ mìnhđãdạy, ngước nhìn xin trợ giúp từ Hầu Ngạn Ngữ, Hầu Ngạn Ngữ gợi ý: “Thông Thông, đây là cái gì vậy?”

Mộ Cẩm Ca lắc lắc đầu: “Tiếng pháo lớn quá, em lo nósẽsợ hãi.”

Tuệ Tuệ lại rất nhớ lời mình phảinói, tươi cười xán lạn: “Mời mợ thưởng thức!”

Mộ Cẩm Ca cũng lười để ýanh, chỉ thản nhiên đáp: “Dạ.”

Thừa dịp cha Hầu đốt xong dây pháo đầu tiên, khitrênlầuđangđổi dây pháo mới, Mộ Cẩm Canói: “Em có chút lo lắng cho Rượu trắng.”

“…” Những lời này sao giống hố nó vậy, cũngkhôngbiết phảinóisao.

Khi Mộ Cẩm Ca từ phòng bếpđira, chợt nghe thấy phòng khách vốnđangim lặng lại ồn ào hơn, có giọng của Trần quản gia vàmộtcôgái, tiếng người chuyển hành lý, bên cạnh còn có tiếng trẻnhỏồn ào, còn có tiếng mèo kêu,khôngphải tiếng kêu thảm thiết cũngkhôngphải là tiếng kêu cứu, mà có chút thích thú trong đó.

Nghe qua hình như cũng có đạo lý, vì thế Mộ Cẩm Ca buông tha cho ý tưởng trở về xem bạn mèo nào đó: “Cũng đúng.”

Làm đầu bếp riêng như thế này, cũngthậtkhôngdễ dàng.

Hầu gia có truyền thống đón giao thừa, sau khi đốt pháo mọi ngườisẽđiđánh răng rửa mặt thay đồ ngủ rồi cùng nhau ngồi ở phòng khách, vừa xem TV vừa trò chuyện với nhau, sau đó nhận bao lì xì, chờ đến rạng sángsẽtrở về phòng nghỉ ngơi.

Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìnanhmộtcái, mặtkhôngchút thay đổi, nâng cao giọng trả lời: “Nếuanhsợthìcứnóithẳng.”

Chỉ thấyanhtự nhiên mà đứng sau lưngcô, sau đó hai tay duỗi ra, đem cả ngườicôôm vào trong lòng ngực, tay phải cầm lấy taycôcầm lấy cây nhang mà quản gia đưa đến – đốt pháothìkhôngdùng que diêm hay quẹt gas, vì khi gặp gióthìngọn lửasẽkhôngổn định, hơn nữa còn là về vấn đề an toàn.

Nghĩ đến mèo cũngkhôngthể mang vào phòng bếp, vì thế Mộ Cẩm Ca thuận tiện đem Rượu trắng giao cho Trần quản gia.

Nghe xong lời này, hai đứanhỏđều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Mộ Cẩm Ca, tiếp theo chợt nghe giọng non nớt mềm mại của Tuệ Tuệ: “Dì Mộ, dì có thể, dì có thể cho con ănkhông?”

Pháo hoa rạng rỡ ở trong mắt Mộ Cẩm Cathậtlàmộtcảnh đẹp lung linh rực rỡ.

Khi ra ngoài, Hầu Ngạn Lâm mặc lại chiếc áo khoác dày khi đến, nhưngkhôngcó gài nút, cho nên khi ở phía sau ôm lấy Mộ Cẩm Ca, lưngcôdựa vào ngựcanh, cảm thấy nhưđangôm lò sưởi hình người, ấm áp dễ chịu, nhiệt độ ấm áp như truyền từ sau ra trước, vây quanhcô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"A, vậy cám ơn."

Trần quản gia lộ ra vẻ mặt “Quả nhiên là như thế” đầy vui mừng, cườinói: “Nhị thiếu gia trước đóđãdặn qua,nóiMộ tiểu thư có thể tùy thời sử dụng phòng bếp cùng mọi thứ bên trong.”

côvừa mớiđira, vị kiađangcùng quản gianóichuyện nhanh chóng chú ý tớicô, cười hỏi: “Đây là Mộ tiểu thư phảikhông?”

Trần quản gia và Hầu Ngạn Ngữ ngồi bên cạnh đều vui vẻ, Hầu Ngạn Ngữ cườinói: “Ha, ha, hai đứa háu ăn.”

Mộ Cẩm Ca hỏi: “Hôm nay đầu bếpkhôngnghỉ sao ạ?”

Lần đầu tiên nghe được xưng hô “dì”, Mộ Cẩm Ca có chút sửng sốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hầu Ngạn Vãnnói: “Cái này con phải hỏi dì Mộ, dì Mộkhôngchothìhai con cũng được ăn nha.”

Trong nháy mắt, điềucônghĩkhôngphải là bảo Hầu Ngạn Lâm nhanh buông mình ra, mà suy nghĩ trong đầu giống như pháo hoatrênbầu trời đêm, đột nhiên dâng lên, sau đó lại nổ tung, sôi nổi rực rỡ, người kháckhôngthể bỏ qua –

Mộ Cẩm Ca:"......"

Người Hầu gia cho người khác cảm giác như làmộtnướcnhỏ, phía trước bị áp bức đếnkhôngthể làm gì, sau khi được giải trừ hạn chế, liền phóng nhanh cực kỳ, ví dụ như Hầu Ngạn Lâm từmộtđứanhỏốm yếuđãtrưởng thành mạnh khỏe tráng kiện, ví dụ như sau khikhôngcòn chịu quản chế về việc ra nước ngoàithìngười Hầu gia bắt đầu chủ trương tiếp nhận giáo d·ụ·c ở nhiều quốc gia khác nhau, đem đứanhỏchođidu học,khôngsótmộtai, ngườikhôngbiết chuyện còn tưởng rằng là họ chọc phải chuyện gì nên phải như kiến chuyển nhà, kỳthậtngười ta chính là thíchthìđithôi, phỏng chừngmộthai thế hệ mớisẽlại trở về.

“Meo?” Trách sao nó luôn cảm thấy ông thực thân thiết.

“Cái này cũng bị em nhìn ra?” Hầu Ngạn Lâm nhướng mày, khi cúi đầunóichuyện môi cũng nhanh chạm vào tai đối phương, “Vậy đến khi chúng ta đốt pháo,anhtrốn sau lưng em đượckhông?”

Quản gia nhìn thấycôôm Rượu trắngnói: “Mộ tiểu thưđivào bếp, vậy con mèo này cứ để tôi cho ăn, Nhị thiếu gia trước đóđãgọi điện báo, cho nên trong nhàđãmua lương thực cho mèo rồi.”

“A,thậtngoan.” Giọng Hầu Ngạn Vãnthậtdễ nghe, như là tiếng chim hoàng oanh uyển chuyển, nũng nịu, “Xem ra chị vềthậtđúng lúc, bọn Ngạn Ngữ đềukhôngcó ở nhà,khôngai theo chị tranh giành.”

A, a,anhbạn ah,anhkhôngbiết nhập gia tùy tục là gì sao?

(*: làmộtquái thú trong truyền thuyết của người TQ có liên quan đếnsựtích về đêm giao thừa, mọi người có thể xem thêm tại truyện Liêu thần

Lạimộtdây pháo nữa được đốt, lúc này Hầu Ngạn Lâm tiến bên taicô, lớn tiếng hỏi: “Tĩnh ca ca, em có sợkhông?”

Mộ Cẩm Ca thấy hai bé ngước cổ có chút cố sức, vì thế quỳ xuống, đem dĩa điểm tâm ngọt cho bọn nhóc nhìn,nói: “Dì làm chút điểm tâm, muốn ăn sao?”

Tuệ Tuệnóitiếp: “thậtmuốn ăn…”

Vì thế hai đứanhỏvô cùng nhu thuận đứng trước Mộ Cẩm Ca đồng thanh gọi: “Dì Mộ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 55: Chuối tiêu

Vì tối qua Mộ Cẩm Cađãănkhôngít, cho nênhiệntại cũngkhôngquá đói, vì thếcônói: “Tôi tự mình đến phòng bếp làm chút đồ ănnhẹ,khôngcần phiền bọn họ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khicôănmộtmiếng, mới phát giác đây cũngkhôngphải là món điểm tâm chocolate bình thường.

Giọng người phía sau trầm thấp, mang theo ý cười dày đặc: “Tĩnh ca ca, chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị châm nha?”

Hầu Ngạn Lâm cườinói: “Lo lắng cho nó làm gì? Người có thể ép buộc nó đềuđãở ngoài này.”

Mộ Cẩm Ca ngẩng đầu,nóivới Hầu Ngạn Vãn: “Chị Cả, chị cũng ăn chútđi?”

Mộ Cẩm Ca nhìn Rượu trắngđangnằmtrênđất l**m lông, rất chân thànhnói: “Nếukhôngphải chị mua Rượu trắng, sau đó emsẽkhôngnhặt được nó, lại càngkhôngthể cùng Hầu Ngạn Lâm quen biết,thậtsựcảm ơn chị.”

Ngày hôm qua… a, quỷ mới biết nóđãtrải qua gì.

Nhưng mà hai đứa bé nàykhônghổ là con cháu Hầu gia,mộtchút cũngkhôngsợ người lạ, vui mừng chạy nhanh đến, ngước đầu nhìncô, Thông Thông nuốt nước miếng, mở miệngnói: “Dì Mộ, dì, dì có món gì vậy? Thơm quá…”

Dưới cái nhìn chăm chú của bọnnhỏ, Mộ Cẩm Ca buồn cườinói: “Dĩ nhiên có thể.”

“Đây là, đây là…”mộtngọn đèn thắp sáng trong đầu Thông Thông, “Đây là bí mật của cậu, bí mật xấu!”

Mà Rượu trắngđãmuốn cười như điên rồi.

Vốn tuổi này củacô, gọi là chị cũng có thể, nhưng thân phậnhiệntại củacôlà bạngáicủa Hầu Ngạn Lâm, nếu gọi là chị, bối phậnsẽrối loạn, cho nên chỉ có thể kêu dì.

Mộ Cẩm Canói: “khôngsao, món này rất dễ làm, hơn nữa em cũngkhôngđói.”

Trừ bỏ năm rồi được nhận lì xì từ Trình An, Mộ Cẩm Cađãnhiều nămkhôngthu được tiền mừng tuổi của người lớn,khôngnghĩ năm nay được nhận lì xì từ cha Hầu và mẹ Hầu, cầm trong tay nặng trĩu, mang theo niềm ấm ápđãlâukhôngcó.

Khi chạy qua đứng cạnh Hầu Ngạn Ngữ, vị quý tộc độc thân duy nhất trong nhàkhôngphục mà châm chọc: “Hầu Ngạn Lâm, emthậtcó khả năng! Đốt có dây pháo mà cũng mặt mày nở hoa như vậy! Em…”

Hầu Ngạn Vãnnói: “Em còn chưa ăn đó, Thông Thông Tuệ Tuệđãăn hai miếng, chị ăn nữa,sẽkhôngcòn bao nhiêu, làm cho mọi người trong nhà biết, khẳng địnhsẽnóichị khi dễ em.”

*

Vừa mới bắt đầu, Mộ Cẩm Ca còn chưa kịp lui bước, đột nhiên cảm thấy dưới chânnhẹbẫng, cả người bị người phía sau ôm lên, nhanh chóng rờiđikhu vực nguy hiểm.

KỳthậtHầu gia cũngkhôngphải là nhiều thế hệ kinh thương, mà là từ quan dần chuyển sang thương, ông nội Hầu Ngạn Lâm là thế hệ quá độ, giao đến tay cha Hầuthìcàng làm càng lớn, mãi cho đến khi đứanhỏlớnđãhoàn toàn thay đổi bối cảnh, có thể tự do xuất ngoại du học.

Quản gia cười ha hanói: “Mộ tiểu thưkhôngcần khách khí, có muốn dùng chút đồ ănnhẹhay là muốn ăn cơm trưa luôn?”

Hầu Ngạn Vãn tán thưởngnói: “A! Vịkhôngtồi nha!”

“A… Cám ơn.”

“A!”

Tuệ Tuệ chạy đến giữ tay Hầu Ngạn Vãn, nũng nịunói: “Mẹ, mẹ, mẹ, món này ngon lắm, mẹ ănđi!”

“Bùm… bùm…”

Mà trừ bỏ tiếng pháo vang trời,âmthanh duy nhật Mộ Cẩm Ca có thể nghe được, chính là tiếng cười của Hầu Ngạn Lâm, từ đỉnh đầu truyền đến, rất thống khoái sung sướng, tiêu sái tự tại.

Cho nên khi đến 11 giờ đêm, người Hầu gia cùng nhau rời khỏi bàn tiệc còn dư lại canh thừa thịt nguội, ra cửa chính,điđếnmộtmảnh đất trống sau nhà, cho người làm chuẩn bịmộtdây pháo treotrêngậy trúc, thả dài xuống đất.

Thông Thôngnói: "Dạ ngon!"

*

A, đều là do Hầu Ngạn Lâm.

Đại khái là ôm ghiền rồi, khiđãđứng vào khu vực an toàn Hầu Ngạn Lâm cũngkhôngbuông tay, mà là tiếp tục ôm Mộ Cẩm Ca chạymộthơi, gần như là chạymộtvòng quanh sân, nhưngthậtramộtchút cũngkhôngchê nặng.

Quản gia đáp: “Có hai vịkhôngnghỉ.”

“Đây là con trai và congáichị, nhủ danh là Thông Thông và Tuệ Tuệ, là long phượng thai, vừa tròn hai tuổi.” Hầu Ngạn Vãn giới thiệu, “Thông Thông, Tuệ Tuệ, gọi dì Mộ.”

Mộ Cẩm Ca dùng đũa đút cho Tuệ Tuệ trước, sau đó lại đút cho Thông Thông, nhìn thấy hai đứa bé như hai con chuột hamsterđangnhai này nọ, trong lòng cũng mềm mại hơn.côhỏi: “Ăn ngonkhông?”

)

Rượu trắng vẫn có cảm tình với Trần quản gia, lòng nghĩ quả nhiên gừng càng già càng cay, ôm mèo cũng có dáng có điệu,khônggiống với Hầu Ngạn Ngữ hay Trầm Thiến siết nó đến khó chịu.

Cái gì, ngươi hỏi tôn nghiêm của hệ thống sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Chuối tiêu