Nữ Thần Ẩm Thực Hắc Ám
Yêu Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Sủi cảo
Khiđivào trong nhà, Hầu Ngạn Lâm đem Rượu trắng giao cho quản gia ôm, sau đó cởi áo khoác và khăn quàng cổ, vô cùng tự nhiên giao cho người giúp việcđangcung kính đứng chờ sẵn bên cạnh, hiển nhiên làđãquen với việc được hầu hạ như vậy.
Tuytrênmặt bà có dấu vết của năm tháng, nhưng cũngkhôngthay đổisựthậtbà làmộtmỹ nhân.
“Có a,” Hầu Ngạn Lâm cười cười nhớ lại, “năm trước chị Hai may mắn nhất, ăn 3 viên sủi cảo đều là doanhlàm có cho mù tạt cay vào, ăn cay đến mức ch** n**c mắt.”
Mộ Cẩm Ca buông lỏngkhôngít,côhỏi: “anhcũngsẽtham gia sao?”
Hầu Ngạn Lâm ăn xongmộtcái sủi cảo, tích cực ăn để tìm ra người làm: “Đây là của chị Hai làm. Nhân sủi cảo là khoai tây nghiền, làmộtloại nhân đặc trưng của bánh bao Nga, em nhớrõtrước đây chị có bạn cùng phòng là người Nga.”
“Dạ, ngâm vào nước sôi để từ từ nở ra, sau đó trộn chung với nhân thịt.”nóixong, Mộ Cẩm Ca lấymộtcái góinhỏtrênbàn, quay đầu lại hỏi Hoàng đầu bếp, “Xin hỏi cái này là gì?”
Đối mặt vớimộtnhà toàn những người cao to như vậy, Mộ Cẩm Ca có chút khẩn trương, nhưng sau khi nghe Hầu Ngạn Lâm kể về chuyện xấu của mọi người,côcảm thấy những người có chút thân thiết, vì thế tâm trạng cũng bình tĩnh lại, cũng dần dần dung nhập vào.
Vị đầu bếp họ Hoàng kiakhôngbiết Mộ Cẩm Ca cũng là đầu bếp nên có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩcôgáinhỏnàykhôngnên đưa mẹ chồng tương lai mình vào bẫy như vậy chứ,rõràngmộtgiây trướccôcònkhôngbiết gia vị kia là gì!
Lúc này Hầu Ngạn Lâm mới pháthiệncômặcmộtchiếc váy mùa đông màu tối, vì thế ý cười trong mắt càng sâu, đến bên cạnh Mộ Cẩm Ca cườinhẹnói: “khôngnghĩ lần đầu tiên thấy được Tĩnh ca ca mặc váy, lại là mùa này.”
Lúc này Mộ Cẩm Ca mới ý thức được đối phươngnóimộthồi như vậy, đều là vì muốn điều hòa cảm xúc chocô, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp, gật đầunói: “Uhm.”
Hầu Ngạn Ngữ vô cùng lưu luyếnnói: “Mèo của emthậtđángyêu, có thể cho chị mượn chơi vài ngàykhông?”
Rượu trắngđangghé đầutrênđùi của Hầu Ngạn Ngữ, vẻ mặt đau khổ hướng về bên này,khôngchút sức lực mà phát ra tính hiệu cầu cứu cho bọn họ.
Phòng bếp của Hầu gia cũng rất lớn, đầy đủ mọi thứ, bên trong có bốn đầu bếp mặc đồng phục màu trắng, trong đó có ba ngườiđangchuẩn bị đồ ăn cơm tất niên,mộtngười khác đứng gần cửa ra vàođangcán bột, chắc hẳn là người chuyên phụ trách gói sủi cảo cho Hầu gia.
Men theoâmthanh nhìn sang, hai người đều sửng sốt, lập tức Hầu Ngạn Lâm cườithậtto, ngay cả Mộ Cẩm Ca cũng nhịnkhôngđược mà cười lên –
Người có tiền như bọn họ, bình thường muốn ăn gìthìăn đó, cho nên bàn cơm tất niên này cho dù rất nhiều, nhưng cũng chỉ làmộtbữa cơm bình thường, chân chính được chờ mong chỉ là món sủi cảo tự làm mỗi nămmộtlần mà thôi.
Hầu Ngạn Lâm thừa nước đục thả câunói: “Chờ mọi người tự ănthìbiết thôi.”
“Em đoán xem cuối cùng ra sao?”
Mộ Cẩm Ca: "......"
Hầu Ngạn Lâm cườinói: “Em muốnđigặp mẹ, chịkhôngđể lão nhân gia gặp Cẩm Ca sao?”
Nhìn thấy mẹ Hầuđãgần làm xong món ăn, Hầu Ngạn Lâm lấy ramộtcái tô to, vừa xắn tay áo lên vừanói: “Tĩnh ca ca, chúng ta cũng cùng nhau làmmộtphầnđi,đãlâu chưa thấy em ra tay.”
Tuy có chút nghi hoặc, nhưng Mộ Cẩm Ca vẫn lễ phép chào hỏinói: “Chào dì, con là Mộ Cẩm Ca,thậtngại khi đến quấy rầy.”
anhôn nhu nhìn chăm chú người bên cạnh, chậm rãinói: “Cho nên em xem, kỳthậtbọnanhcũng là người bình thường, cùng bọn Tiểu Minh, Đại Hùng, Tiếu Duyệtkhôngcó khác biệt gì, em cứ như bình thường lúc chúng ta ở cùng nhau,khôngcần quá khẩn trương.”
Trầm Thiến cũng ngoắc ngoắc Mộ Cẩm Ca: “khôngđược, Tiểu Cẩm Ca, ngồi kế chị dâu nào, chị dâu là người từng trải, có thể truyền thụ cho emmộtít kinh nghiệm.”
Hầu Ngạn Lâm đẩycômộtcái: “Dì à, tránh quamộtbênđi!”
Qua hành lang ngắn, chính là phòng khách,trêntrần nhà cao cao là chiếc đèn chùm thủy tinhthậtlớn, ánh sáng ngọn đènthậtrực rỡ, sáng như ban ngày, trong phòng lấy vị trí cầu thang làm trục phân thành hai bên, bên trái làmộtbàn ăn dài, bên phải là bộ ghế sofa, nhưng cho dù bố cục phân khu hai hợp thànhmộtnhư thế, cảkhônggian vẫn vô cùng rộng lớn, tậm chí có thể có chạy bộmộtvòng cũngkhôngcó trở ngại gì.
Nghe xong lời này,côlại càngkhôngdám nhìn thẳng Trần quản gia luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười kia nữa.
Lấy Rượu trắng làm vật hy sinh, cuối cùng Hầu Ngạn Lâm cũng mang được Mộ Cẩm Ca thoát thân,đivào bếp.
Mộ Cẩm Cađangbị mẹ Hầu giữ chặt đứng cách đókhôngca cũngkhôngnghe được bên nàynóigì.
“Cái này có nhiều cà rốt, khẳng định là chị dâu làm.” Hầu Ngạn Lâm liếc nhìn miếng sủi cảo Mộ Cẩm Cađangcắn dở, lộ ra nửa phần nhân, cười cười giải thích, “Bởi vìanhCảkhôngthích ăn cà rốt, cho nên chị dâu muốn thừa dịp này chỉnh đại camộtchút.”
Mãi cho đến khi vào bàn cơm, ba Hầu mới từtrênlầuđixuống.
Nhưng màđãnghenóiqua đủ chuyện của Mộ Cẩm Ca nên mẹ Hầukhôngcó nghi ngờ gì, chỉ ấn theo lờicônóimà làm.
Khi bọn họ đến,trênsofađãcó hai người ngồi,mộttrong hai người đó chính là Hầu Ngạn Ngữđãgặp qua trước đó, hôm naycôấykhôngđeo mắt kính, mặcmộtchiếc váy màu đỏ đen, tóc vấn lên, thoạt nhìn càng thêm thành thục.
Ba Hầu: “… Tôikhônghiểu bànóigì.“
thìra cũng có lúc Tĩnh ca casẽcầnanhtrợ giúp nha.
Hầu Ngạn Lâmnói: “Hàng năm đều xuống bếpmộtlần như vậy.”
“Nhà chúng takhôngchỉ cómộtvị tiểu thư, em gọi như vậy, tôisẽkhôngrõem muốnnóiđến ai.” Hầu Ngạn Ngữ trừng mắt nhìn, cườinói: “Tốt nhất em nên gọi giống Ngạn Lâm, trực tiếp kêu chị là chị Hai là được.”
Hầu Ngạn Ngữ hào phóng thừa nhận: “Coi như em thông minh.”
Hầu Ngạn Lâm cười vô sỉnói: “Có cái gìkhôngđược, conthìlúc nào cũng đứanhỏtrong mắt cha mẹ.”
Quản gia giống như chú c·h·ó Samoyed, ba Hầuthìthích trộm đồ ăn, mẹ Hầu muốn dùng món sủi cảo phân cao thấp, Hầu Ngạn Ngữ ăn sủi cảo có mù tạt đến lệ rơi đầy mặt, Hầu Ngạn Sâm bởi vì rửa chảo màkhôngchơi nữa…
Mộ Cẩm Ca trả lời: “anhCả khỏe.”
Trầm Thiếnnóigiống như nhưthật: “nóibậy,rõràng là chịđanggiúpanhấy sửa lại tính ăn kiêng mà.”
“Vậy em kéo tay congáingười làm gì, trưởng thành sớm vậy sao?”
Người ngồi cạnh Hầu Ngạn Ngữ làmộtphụ nữ trạc tuổicôấy, mặcmộtbộ váy lông màu hạnh nhân, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất đoan trang, cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền.
Hầu Ngạn Lâmkhônghề áy náy mà cười rộ lên.
“Mọi người đều nhất trí nghi ngờ làanhtraianhlàm,” Hầu Ngạn Lâm từ tốnnói, “chị Haianhkhôngdám trực tiếp trả thùanhấy, nênđãgạtanhtrai, lặng lẽ dụ chị dâuđira ngoài chơi hơn nửa tháng, khiến choanhtrai trải nghiệm cuộc sống độc thânmộtthời gian.”
Nhưng mẹ Hầu rất phóng khoángnói: “khôngsao,khôngsao, nếu chạythìđể con mình đuổi theo là được.”
Nhóm người trẻ nín cười, sôi nổi gắp sủi cảo làm trọng tài.
Hầu Ngạn Ngữ vội hỏi: “Chị dâu, chia cho emmộtcái!”
Trần quản gia đem động tácnhỏcủa hai người thu hết vào mắt, trong lòng vô cùng vui mừng,khôngnghĩ tới chỉ chớp mắt vài năm, tiểu thiếu gia ốm yếukhôngchỉ càng lớn càng tráng kiện, so với ba cậu còn cao hơn, hơn nữa còn thành công mang bạngáivề nhà. Ông thập phần hiền hòanóichuyện với Mộ Cẩm Ca: “Phu nhânđãsớm dặn dò, Mộ tiểu thưsẽở phòng khách kế bên phòng của hai vị tiểu thư, hành lý chúng tôisẽmang lên, có việc gì cứ việc lên tiếng.”
Mãi cho đến khi hai người làm xong nhân, rửa tay ra khỏi phòng bếp, pháthiệnngoài phòng khách ngoại trừ Hầu Ngạn Ngữ, Trầm Thiến và mẹ Hầu, còn có thêmmộtngười đàn ông mặc đồ vest.
Buổi cơm tất niên của Hầu gia quả nhiên là phong phú, bày đầymộtbàn dài: vịt nướng da giòn, gà hầm hạt sen thanh đạm, cá chép chua ngọt giấm đường ngọt mà ngấy, tôm luộc nhúng giấm độc đáo, móng giò hầm đậu mềm mềm, thịt bò nấu tương cũngkhôngcứngkhôngtái…
thậtsựlà,mộtnhà rất ý tứ.
Mộ Cẩm Ca làm sao hượng thụ qua loại đãi ngộ như thế trước đây, cho nên có chút sửng sốt, mãi cho đến khi Hầu Ngạn Lâmnhẹgiọng nhắc nhở, mới cởi áo khoác lông dài dày ra, có chútkhôngđược tự nhiên đưa cho người giúp việc đứng cạnh đó,nhỏgiọngnóicám ơn.
Mộ Cẩm Ca: "......"
Hầu Ngạn Sâm lạinói: “Năm nayanhkhôngtham gia.”
Bọn họ chỉ vào phòng bếp nửa tiếng, Rượu trắngđãbiến thân thànhmộtvị “tiểu công tử”, cổ và lổ tai đều được đeo những sợi ruy băng màu hồng được tháo ra từ những hộp quà, hai chân trước còn đeo hai sợi dây thủy tinh.
Trong chén tròn là sủi cảo nhân thịt heo bình thường, to tròn vừa phải, hương vị bình thường, qua bao nhiêu vẫnkhôngthay đổi, ănmộtcái làđãbiết do ba Hầu làm.
Nhưng mà căn cứ vào tiết lộ của Hầu Ngạn Lâm, vị Hầu lão gia này thoạt nhìnkhôngthíchnóicười, nhưng lại làmộtngười rất thích trò chơi nông trường vui vẻ, hơn nữa còn cưỡng chế lợi ích từ những ngươi bên cạnh, sau đó mỗi buổi sáng rời giường chuyện làm đầu tiên chính làđitrộm đồ ăn của bà xã, sau khi trộm xong của bà xãthìtrộm qua congái, rồi trộm đến chỗ con dâu con rể.
“khôngđược.” Hầu Ngạn Lâm ôm lấy Rượu trắng,nhỏgiọng: “Đây là đồ cưới quan trọng của Cẩm Ca đó.”
Chương 54: Sủi cảo
“A, tại sao vậy?”
"......"thậtsự, saoanhkhôngđilàm diễn viênđi.
Sau này lão Nhị Hầu Ngạn Vãn mang thai, hai vợ chồng chuyên tâm dưỡng thai, vì tương lai của đứanhỏmà chuẩn bị,khônglòng dạ nào tiếp tục chiếu cố trò chơitrênmạng, làm cho ba Hầu mấtđihai đối tượng để trộm đồ ăn, tổn thất nghiêm trọng.
Ba Hầu hừmộttiếng: “Ngây thơ.”
Mộ Cẩm Ca: "......"
Trầm Thiếnnói: "Lúcđithìanhấy có việc cần xử lý, thấy cũngđãmuộn, nên bảo chị qua đây trước.”
*
Ngay lúc này, Hầu Ngạn Lâm nhận thấy người bên cạnh nắm tayhắnthậtchặt,anhcó chút ngoài ý muốn nghiêng đầu nhìn Mộ Cẩm Ca, chỉ thấy vẻ mặt của đối phương vẫn lạnh nhạt, nhưng khóe môi căng cứngđãbán đứng nội tâmkhôngbình tĩnh củacô, hiển nhiên cũngkhôngmuốn bị để lạimộtmình ứng phó với hai người nhiệt tình kia.
Hầu Ngạn Lâm chủ động giới thiệu: “Ngồi cạnh chị Hai là vợ củaanhtraianhTrầm Thiến. Chị dâu, đây là bạngáiem, Mộ Cẩm Ca.”
Đầu bếp thấy hai người vào nghĩ là muốn làm nhân, lại bị Hầu Ngạn Lâm cười ra dấu chớ có lên tiếng.
Hầu Ngạn Ngữ hỏi: “Vậy theo cách loại trừ, phần cuối cùng là do em và Cẩm Ca làm. Hai người làm nhân gì thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hầu Ngạn Ngữ: “Ngồi cạnh chị Hai, chị Hainóicho emmộtbí mật.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẹ Hầu liếc mắt nhìn ôngmộtcái: “Có bản lĩnhthìsau này chơi nông trường vui vẻ đừng mong tôi thông báo giúp ông.”
Mộ Cẩm Ca chỉ có thểnói: "Chị Hai khỏe."
Ba Hầu ngạc nhiênnói: “Sao đột nhiên tài nấu nướng của bà lại được thông suốt vậy?”
Mộ Cẩm Ca bịnóibất ngờ nên bị sặcmộtcái.
Đậucô-ve xắtnhỏ, cùng tôm khô giòn giòn trộn lẫn vào thịt heo, sau đó lại trộn chung với hành tay băm nhuyễn,khôngchỉ có chút cay, khi ăn vào vẫn giữ cảm giác tươi mới,mộtchút cũngkhôngtơi, khẩu vịthậtphong phú, mươi phần dai ngon.
Hầu Ngạn Ngữ xìmộttiếng: “Người lớn như vậy, sao cònđilàm nũng, em thấy có đượckhông?”
Người này đúng là con trai lớn của cha mẹ Hầu, Hầu Ngạn Sâm,anhta nghe tiếng nên quay đầu lại, gật đầu chào em trai, lại đem ánh mắt dời lên người Mộ Cẩm Ca, giọng ôn hòa: “Mộ tiểu thư khỏe.”
Hầu Ngạn Sâm nhìnanh, chậm rãinói: “Năm trước rửa chảo rất mệt.”
Mẹ Hầu biện hộ: “Ainói, các con quy địnhkhôngđược nhờ đầu bếp trong nhà hỗ trợ, chưanóikhôngcho nhờ vả con dâu mà!”
“Mẹkhôngphải là chưa nhờ được sao,” nhắc tới việc này, mẹ Hầu hítmộthơi, “chỉ là nhân thịt thôi, mẹthậtsựkhôngbiết làm ra dạng gì khác.”
Ba Hầu: “…” Vợ của mìnhthậtlợi hại.
Ba Hầu năm nay 55 tuổi, lại nhưmộtgốc tùng cao ngất,khônggiận mà uy. Đềunóibốn đứanhỏnhà họ Hầu vừa nhìn đều biết là con cáimộtnhà, lão Đại lão Tam giống cha, lão Nhị giống mẹ, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên làkhônggiả, tuy hôm nay Hầu Ngạn Vãnkhôngđến, nhưng Hầu Ngạn Lâm quảthậtvô cùng giống Văn Thục Nghi, mà Hầu Ngạn Sâm và Hầu Ngạn Ngữ có diện mạo giống ba vô cùng, mày rậm mắt to, mũi cao như chim ưng, khikhôngcườithìnhìn có chút lạnh lùng, bộ dángkhôngdễ tiếp cận, hơn nữaanhCả Hầu Ngạn Sâm, quảthậtgiống như ba Hầu khi còn trẻ như khuôn đúc.
Mộ Cẩm Ca nhìn mẹ Hầuđãchuẩn bị trứng cùng thịt băm nhuyễn, lại nhìn gia vịtrênbàn: “Có thể thêm tương đậu nành.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Năm nay mẹ làm thêmmộtmón mới.” Mẹ Hầu chỉ vào hai chén sủi cảo, “Trong hai cái chén này là sủi cảo nhân thịt heo mà mẹ và ba tụi con làm, về phần chén nào do mẹ làm chén nào ba con làmthìchỉ có lão Hoàng mới biết được,hiệntại mọi người cứ thưởng thức, sau đó bỏ phiếu xem chén nào ngon hơn.”
Mộ Cẩm Ca gọi theoanh: “Chị dâu khỏe.”
A, có phải là ngườimộtnhàkhông?
Hầu Ngạn Ngữ ngạc nhiênnói: "Ăn ngon!"
Hầu Ngạn Lâm hỏi: “Chị dâu,anhem đâu?”
Mộ Cẩm Ca dùng đũa gắpmộtcái vào trong chéncô,nói: “Đây này, chị thử xem.”
“Là gia vị món canh hầm sườn Bak Tut Teh*, là đặc sản của Malaysia.”
Trầm Thiến: “Ngồi cạnh chị dâu, chị dâuđãchuẩn bị cho em lễ vậtnhỏnè.”
Hầu Ngạn Sâm: "......" Thống khổ.
Người nọ dáng người cao lớn, khí chất trầm ổn, dù chỉ đơn giản ngồimộtchỗ, cũng có thể khiến người ta cảm thấymộtcổ khí cường đại. Tócanhta được chải cẩn thận, lộ ra vầng trán đầy đặn cùng gương mặt đầy nam tính, mày kiếm, mũi cao, lúc nàyanhđangchăm chú nghe mẹ Hầunóichuyện.
Hầu Ngạn Lâm vẫn cười cười, nhưng cũngđilên, giải phóng bé mèo Garfield từ trong tay chị Hai mình, “Chuẩn bị ăn cơm rồi, chị mauđirửa tayđi, tay toàn lông mèokhông.”
Mà kẻ đầu sỏ Hầu Ngạn Ngữkhôngbiết tìm đâu ramộtsợi dây ruy băng màu xanh ngọc,đangcùng Trầm Thiến thương lượng nên đeo vào chỗ nào là thích hợp.
Ngheanhnóinhư vậy, Hầu Ngạn Ngữ và Trầm Thiến mới chú ý đến con mèo Garfield màu xám bụitrêntay quản gia, trong khoảng thời gian ngắn, bốn con mắt đều nhìn vềmộtchỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kết quả phiếu bầu đều dồn quamộtbên, bát vuông thắng, đầu bếp Hoàng công bố kết quả, là mẹ Hầu thắng.
Mộ Cẩm Cathậtthà trả lời: “… Nhà của emkhôngcó nhiều người như vậy.”
Hầu Ngạn Lâm vừađivừa giới thiệu với Mộ Cẩm Ca: “Đêm giao thừa nhà chúng tasẽgói sủi cảo, nhưng mỗi người tự làm nhân riêng, sau đó giao cho đầu bếp gói lại, rồi đem hấp, khi ănthìcứ tự mình gắp, rất là khó biết của người nào làm.”
ChịgáinhỏMộ tiểu thư: "......"
khôngđể ý đến hai người phụ nữđangtranh giành kia, Hầu Ngạn Lâm quay đầu hỏi chuyện vị quản giađangôm Rượu trắng: “Chú Trần, ba mẹ con đâu?”
Hầu Ngạn Lâm giảo hoạtnói: “Nhưng chị ấykhôngbiết làanhlàm, vìanhcũng giả bộ mình bị trúng chiêu, nhai sủi cảo bình thường nhân củ cải và thịt heo mà cứ giả bộ khóc ra nước mắt, ăn đếnmộtnửathìchạyđiói sủi cảo ra, rồi trở về uống nước,nóibản thân ăn trúng sủi cảo có mù tạt, hỏi tên khốn khiếp nào làm.”
Nghe hai bên đối đáp, đột nhiên Hầu Ngạn Ngữnói: “Đúng rồi, Ngạn Lâm, chị và chị dâu chuẩn bị nhân sủi cảo xong rồi, chỉ còn có em vớianhCả, nhanhđinhanhđi, để Cẩm Ca ở lại đâynóichuyện phiếm với bọn chị.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe tiếng mèo kêu cực lực thểhiệnsựtồn tại, Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca mới nhớ đếnsựhiệndiện của Rượu trắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hầu Ngạn Ngữnói: “Mẹ, vậy là mẹ phạm quy sao?”
Hầu Ngạn Lâm cười nhắc nhở: “Em và Cẩm Ca mới làm nhân sủi cao xong, chỉ cònmộtmìnhanhthôi.”
Hầu Ngạn Lâm lặng lẽnóivào taicô: “khôngcó việc gì, em cứ xem bọn họ là Samoyed.”
Mộ Cẩm Canói: “Được thôi.”
“Meo –“
"Ra sao vậy?"
Mà trong chén vuông sủi cảo có vị nặng hơnmộtchút, nhưng vẫn trong phạm vi có thể nhận được, tuy vẫn là nhân thịt heo, nhưng hương vị lại càng thêm phong phú,mộtngụm cắn xuống nước thịt tuôn ra, khiến người kháckhôngcầm lòng được.
Hầu Ngạn Lâm hômộttiếng: “anh.”
Hầu Ngạn Ngữ: "......"
Thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản kích lại, Hầu Ngạn Lâmđãlàm ra dáng thỏa hiệp, đưa ra điều kiện đàm phán: “Nếu các chị quá nhàm chán, vậy em để Rượu trắng lại, các chị chơi với mèođi.”
Mẹ Hầu thần bí cườinói: “khôngphải thông suốt, mà là thông mở.”
Hầu Ngạn Ngữ gắp cái sủi cảo Mộ Cẩm Ca gắp chocô, cắnmộtmiếng, pháthiệnquảthậtlàkhônggiống với bình thường!
Hầu Ngạn Sâm nhớ tới mối thù cà rốt, khóe môi nhếch lên: “Tự mình ănđi.”
Ba Hầu rốt cụckhôngchịu nổi nữa, mở miệngnói: “Tôinóinày, bà nên rụt rè chút, đừng dọacôgáinhỏchạy mất.”
Trầm Thiến mỉm cườinói: “thậtsựtrăm nghekhôngbằng gặp mặt, ánh mắt Tiểu Lâm quả nhiênkhôngtồi.”
Hầu Ngạn Lâm kéo người bên cạnh lùi về sau hai bước, nghiêm trang dặn dò: “yêuquý sinh mạng, cách xa mấy bàcôkỳ quái.”
Mộ Cẩm Ca mất tự nhiên ho hai tiếng, cúi đầukhôngnóigì.
Nghe được tiếng động từ phía sau,côấy quay đầu lại, nởmộtnụ cười tươi tắn với Mộ Cẩm Ca, nhiệt tình hào phóng chào hỏi: “Hi, Mộ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
Hai phần há cảo thịt heo của hai lão nhân giađãđược làmrõ, Hầu Ngạn Sâm lạikhôngcó tham dự, cho nên chỉ còn lại ba loại sủi cảo để đoán.
Nghe đến đó, Mộ Cẩm Cathậtsựcảm thấy rất buồn cười.
Mộ Cẩm Ca gật đầunói: “Chàocô, Hầu tiểu thư.”
Mộ Cẩm Ca đổ ra tay nếm thử, sau đónóivới mẹ Hầu: “Cho cái này vàođi.”
Rượu trắng lên án: “Hai người các ngươikhôngcó lòng cảm thông! Vậy mà còn cười nữa!”
Mộ Cẩm Ca cứng ngắc gật đầu: “Tốt, cám ơn.”
Tuyđãcực lực hạ thấp giọng, nhưng vẫn để mẹ Hầu nghe thấy, bà ngước đầu lên, lộ ra khuôn mặt có năm phần tương tự Hầu Ngạn Lâm – bà cũng có đôi mắt đào hoa, đầu mắt thâm thúy đuôi mắt hếch lên, khi nhìn ngườithìtựa như cười màkhôngcười, vô cùng dễ nhìn, ngoài ra Hầu Ngạn Lâm còn di truyền đôi môi của bà, khác với Hầu Ngạn Ngữ giống cha.
Hầu Ngạn Lâm nhếch môi, dùng sức nắm lấy tay đối phương, sau đónóivới Hầu Ngạn Ngữ và Trầm Thiến: “Hai chị cứ từ từnóichuyện, em mang Cẩm Ca vào phòng bếp gặp mẹ.”
“Cẩm Ca, ngồi cạnh chị nào.” Hầu Ngạn Ngữ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, mời mọc: “Lần trước chưanóichuyện được nhiều với em.”
“Này, lão Hoàng a, ông cần phải hỗ trợ tôi, nhân này làm sao mà càng ngày càng ngon đây?”
Rượu trắng: “…” F**k!
Hầu Ngạn Lâm vỗ vỗ lưngcô,nhẹgiọngnói: “Đừng khẩn trương, cứ xem như nhà mình là được rồi.”
Thấy khóe môicônhếch lên, Hầu Ngạn Lâm dừng chân lại.
Trong phòng bếp ngoại trừ bốn vị đầu bếp, còn cómộtngười – đứng cách đókhôngxađangcúi đầu trầm tư, đó là mẹ Hầu Văn Thục Nghi, lúc này bàđangnhìnmộtđống nguyên liệu và gia vị mà phát sầu,khôngbiết nên dùng thứ nào.
Hầu Ngạn Lâm dẫn Mộ Cẩm Ca đến gần, nhướng màynói: “Mẹ, con vừa nghe được, mẹ muốn nhờ đầu bếp Hoàng chỉ tuyệt chiêu, đây là phạm quy nha.”
...... Nóng?
thậtra mẹ Hầu cũngđãtừ tốn ăn mấy cái, cườinói: “Tiểu Mộ của chúng ta là đầu bếp chuyên nghiệp mà,nóithậtvới mấy đứa, hôm nay mẹ có thể thắng được ba các con, đều là do Tiểu Mộ chỉ điểm.”
Trong phòng vô cùng ấm áp, từ cửa vàođãthấy sàn nhà lót thảm mềm mại, lấy màu hồng và màu be làm chủ đạo, mặttrênlà hoa văn tinh tế xinh đẹp, phối hợp với giấy dán tường màu camtrênhành lang, tạo ra bầukhôngkhí ấm áp, làm cho người takhôngthểkhôngnghĩ đến căn nhà gỗ sáng đèn trong đêm tuyết rơi.
Nhìn thấy hai người, bà sửng sốtmộtchút, lập tứctrênmặt là nụ cười tươi như hoa: “Ngạn Lâm, vị này chính là nóng… Mộ tiểu thư?”
Hầu Ngạn Lâm cười lớnnói: “Trưởng thành sớm có là gì, chỉ cần đừng sớm già là được, chịgáinhỏ, chịnóiđi?”
“Làm tương đậu nành?” Mẹ Hầukhôngxác định được nhìncô, nhìn mấy lọtrênbàn, “Cái này sao?”
Trầm Thiến tò mò hỏi: “Nhân gì vậy hả?”
Mộ Cẩm Ca hỏi: “Dì thường xuyên nấu ăn sao?”
Có thể là do giận vìkhôngnghe được tin gì, nên Hầu Ngạn Ngữ ănmộtlúc năm cái sủi cảokhôngphải do Mộ Cẩm Ca và Hầu Ngạn Lâm gói, ngay lúccômuốn gắp cái thứ sáu, chỉ nghe Trầm Thiến ngồi bên cạnh thét lênmộttiếng: “Chị ăn, chị ăn!”
Hầu Ngạn Lâm lặng lẽ giải thích cho Mộ Cẩm Ca: “Đó là mẹanh. Baanhlàm đồ ăn có thểnóilà đếmtrênđầu ngón tay, hàng năm đều làm sủi cảo thịt heo, nhưng lại làm ngon hơn mẹanh, khiến mẹanhkhôngphục, nên cũng muốn làm sủi cảo nhân thịt, năm nay muốn dựa vào món này muốn thắng baanh.”
Hầu Ngạn Ngữkhôngđồng ýnói: “Ngạn Lâm, đây là emkhôngđúng, người đến là khách, em sao lại để khách vào phòng bếp hả?”
Hầu Ngạn Ngữ rất cảm động,nói: “Cẩm Ca, emthậtlà hiểu ý người mà! Đêm nay chị có thể ngủ chung với emkhông?”
Mẹ Hầu cười rộ lên càng giống như con trai mình: “khôngsaokhôngsao, con cứ việc quấy rầy.”
Trầm Thiến ăn xong mới vô tội nhìncô: “Ngại quá, khi nãy emnóigì vậy?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.