Nữ Thần Ẩm Thực Hắc Ám
Yêu Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Hoa mộc lan
Thông Thông đemmộtbức tranh đưa chocô: “Tặng cho mợ!”
“anhta còn lớn hơnanhvài tuổi đó!” Hầu Ngạn Lâmkhôngphục giảng đạo lý, “Hơn nữa, khi đó thân thểanhsuy yếu, cho nên thoạt nhìn hơi suy nhược,hiệntại khẳng địnhanhmạnh khỏe hơn,khôngtin ngày mai có thể thấy!”
Mộ Cẩm Ca tiếp nhận bức tranh trong tay bé, đại khái có thể thấytrêntranh vẽ hai người, người nữ mặc váy tóc dài, người nam tóc ngắn mặc quần, người nam cao hơn người nữ nửa cái đầu, hai người nắm tay nhau, bên chân còn cómộtvật thể màu xám tròn tròn thần bí.
Hầu Ngạn Lâm sợ tấm ảnh là hình chụp củaanhvớicôgáinào đó, nhất thời khẩn trương lên, thề phải giành lại tấm ảnh trước khi Hầu Ngạn Vãn đưa cho Mộ Cẩm Ca xem: “Ai chứ?”
khôngbiết Hầu Ngạn Lâm từ khi nàođãxuống lầu, đứng phía sau sofa, xem bức tranh, cườinói: “Thông Thông, trong mắt contrênđầu cậunhỏchỉ có ba sợi tóc sao?”
Thông Thông phụ họanói: “Là bí mật đen tối của cậunhỏ!”
nóinhư vậythìchắc là Tĩnh ca ca của mình rồi.
Mắt bé nhìn về máy ảnh, tựa hồ có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt để bên người, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt hoa đào cười nhưkhôngcười,trêntrán còn dánmộtchấm đỏ.
Đối với cái tên Lương Hi này, Mộ Cẩm Ca rất quen thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp ngườithật.
Lương Hi cười cười: “Nhất định.”
“Chị.” Hèn chi Hầu Ngạn Lâm thấy albumtrênđùi Mộ Cẩm Ca rất quen mắt, “Chị đưa Cẩm Ca album chẳng lẽ là…”
Lúc này Trần quản gia đếnnói: “Nhị thiếu gia, Sào Văn thiếu gia và Lương tiểu thư đến.”
Tuệ Tuệ im lăng ngồi xuống, Thông Thông lại dùng taynhỏbé nắm lấy tay Mộ Cẩm Ca: “Mợ, mợ!”
Vốnanhđanglo Tĩnh ca ca ở nhàmộtmìnhsẽnhàm chán,khôngnghĩ đến khi vào phòng khách nhìn thấycôngồi cạnh chị Cả Hầu Ngạn Vãn, hai người ngồi khá gần nhau, cònđangnóinóicười cười.
Hầu Ngạn Vãn lấy tay che góc trái phía dưới tấm ảnh cheđithời gian chụp, hỏi: “Em đoán xem tấm này chụp vào mùa nào?”
Hầu Ngạn Lâm nhất thời cả ngườikhôngtốt: “Ngay cả cái này trong quyển album kia cũng có sao?”
Hai mắt Tuệ Tuệ bỗng chốc sáng ngời, khôi phục lại cảm xúc: “Mèo lớn, chị lại vẽmộtbức nữa nha!”
Rượu trắng: “…”
Hầu Ngạn Lâmnói: “Ai nha, đâykhôngphải là công chúanhỏTuệ Tuệ của chúng ta sao? Đến, cho cậu ôm cái nào.”nóixong,anhquỳ xuống, để Thông Thông xuống, chuyển sang ôm Tuệ Tuệ lên, tung hứng vài cái.
Sào Văn cũng mở miệng, giọnganhthậttrầm, có loại từ tính độc đáo: “Hầu Nhị, lần này cám ơn cậu.”
Hầu Ngạn Lâm: “Hi, sao lạinóivậy.”
Rượu trắng nằmtrênthảm mềm mại, miễn cưỡng ngápmộtcái, mới chuẩn bị đổi tư thế, kết quả đột nhiên bịmộtbàn taynhỏđầy thịt ấn xuống, tiếp theo nghe giọng non nớt mềm mại của Tuệ Tuệ vang lên: “Đừng động!”
Rượu trắng há hốc mồmkhôngthôi.
“khôngphải trước đâyanhcũng vẽ như vậy sao?”
Tuệ Tuệ bỏ bút vẽ xuống, cũng nhận được bao lì xì, cũng tự mình chúc Tết: “Chúc chú và dì… mọisựcát tường, thân thể khỏe mạnh.”
Cuối cùng, Hầu Ngạn Lâmkhôngchỉkhôngđốt, mà sau khi những người còn lại của gia tộc trở về uy h**p,đãngoan ngoãn đem tấm ảnh đó cho Mộ Cẩm Ca.
Hầu Ngạn Lâm: "......"
Mộ Cẩm Ca an ủinói: “khôngcó, nó rất thích bức tranh của con, cho nên rất hưng phấn.”
Hầu Ngạn Vãn cầm lên, vừa thấy liền hỏi: “A, đâykhôngphải là ai kia sao?”
Mộ Cẩm Ca: "Ngày mai?"
Trong lòng Hầu Ngạn Lâm rất cao hứng, hôn hai cái lên mặt trắng trẻo mịn màng của hai đứanhỏ, từ trong túi lấy ra hai bao lì xìthậtdày: “khônguổng công cậunhỏyêuthương hai đứa. Đến, đây là lì xì cho hai con, con đem cả bao lì xì của mợ cho đưa cho mẹ giữ, biếtkhông?”
Hầu Ngạn Lâm cười, cong khóe mắt, giọng thoải mái chào Rượu trắng: “Hi, mèo lớn!”
Ngay lúc này, Rượu trắng đuổi sát theo sau, bắt chước giống thú dữtrênTV, làm bộ dạng hùng hổ, “Meo!”
Lương Hi nhìncô,khôngxác định hỏi: “Có phải Mộ tiểu thư làm việc ở nhà hàngkhông?”
Hầu Ngạn Lâm lười biếngnói: “Sào Văn,anhmuốn hồi báo chúng ta cũng rất đơn giản, chỉ cần đóng phim cho tốt, lấy nhiều giải thưởng hiếm, trở thành cây hái ra tiền cho công ty là được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tựa hồ là thói quen, Tuệ Tuệmộtchút cũngkhôngsợ, ngược lại cảm thấy chơi rất vui, vừa cười vửa thét ầm ầm, vui sướng kích độngkhôngthôi.
Hầu Ngạn Vãn lắc đầu, đem hình choanh: “không, Thông Thông và Tuệ Tuệkhôngquen mùi hương nhan trong chùa, chị sợđivề bọnnhỏsẽbị ho khan.”
Sào Văn bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ lànóingườithậtviệcthậtchocôbiết thôi.“
Tự nhiên Mộ Cẩm Ca cũng nhớrõlần kia: “Cám ơn.”
“Lương Hi, giúp tôi bảo vệ bí mật, hơn nữakhôngthể làm cho Sào Văn và Cẩm Ca biết, bọn họsẽcười tôi đó.”
Sau khi dùng cơm trưa xong, Hầu Ngạn Ngữ hưng trí bừng bừng kéo Mộ Cẩm Ca vào phòng muốn dạycôchơi cờ, mà Hầu Ngạn Lâm tư nhiênkhôngcam lòng yếu thế mà đuổi theo, cùng Hầu Ngạn Ngữ triển khaimộthồi đại chiến, nhưng mà ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, Thông Thông và Tuệ Tuệ nắm bắt chuẩn thời cơđilên nắm tay Mộ Cẩm Ca, đem Mộ Cẩm Ca xuống lầu củng mình chơi trò vẽ tranh.
Đại khái nhớ đến mới vừa rồi thu được chỗ tốt từ cậunhỏ, Tuệ Tuệ nhanh chóng chạy đến, lớn tiếng tiết lộ, “Con biết con biết! Mẹ cho mợnhỏxem bí mật đen tối!”
Hai đứanhỏtiếp nhận bao lì xì, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ biết.”
Mộ Cẩm Ca sửng sốt đôi chút, sau đó thản nhiênnói: “Mùa hè năm trước nhận thức nhau, thángmộtnăm naythìquen nhau.”
trênảnh là Hầu Ngạn Lâm khoảng bảy tám tuổi, vì thân thểkhôngtốt, cho nên so với bạn cùng lứathìyếu ớt hơnmộtchút, mặcmộtchiếc áo sơ mi tay dài kết hợp với quần yếm bằng vải kaki,trênchân mang đôi giày da màu nâu, đúng chuẩn tiểu thiếu gia.
Hầu Ngạn Lâm bỏ hai đứa bé xuống, tò mòđiđến phía sau hai người, hỏi: “Hai ngườinóichuyện gì thế?”
Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìnanhmộtcái: “anhlàmộtngườiđãhơn hai mươi tuổi, sao lại so đo với đứanhỏhai tuổi vậy?”
Nhìnkhôngra nha, đại ma đầu vậy màsẽdỗ đứanhỏ!
Mà hai người phía sau họđangnóichuyện chínhsự--
Mộ Cẩm Ca đem album mở ra lần nữa, chỉ chỉ tấm ảnhnói: “Tấm này.”
Hầu Ngạn Vãn hào phóng thừa nhậnnói: “Nếuđãbị em pháthiện, vậy chúng ta cứ quang minh chính đại mà xemđi… Cẩm Ca, khi nãy chịnóiđến tấm nào rồi?”
“Sai!” Hầu Ngạn Vãn đem ngón tay dời ra, lộ ra ngày chụp, phô bày đáp án: “Là giữa mùa Hè!”
Hầu Ngạn Vãn trả lời: “Là vị Trương gia kia,hiệntại là đại minh tinh đó.”
Hầu Ngạn Lâm sửng sốt: “Connóiai?”
“Lần trước?” Nhớ tới đối phươngnóilà cái gì, Lương Hi cũng hạ giọngnói: “anhdùng tới sao?”
Hầu Ngạn Vãn vén tóc sau tai, quay đầu lại cười vớianh,khônghề có chút bối rối nào: “Ngạn Lâm, sao em về cómộtmình vậy?”
Thông Thông vui sướng kêu lên: “A, mèo lớn! Bị mèo lớn bắt được rồi!”
Hầu Ngạn Lâm vừa vào cửađãbị cháu trai mình đụng trúng.
“không, tôiđãđem tin nhắn xóađi.”
Nghe được giọnganh, Mộ Cẩm Ca nhanh nhẹn đem đồ vậttrênđùi đóng lại.
“Đây là, đây là cậunhỏvà mợnhỏ!” Thông Thông giảng giải, “Mang theo mèo lớnđitản bộ!”
“Tuy cậu ấy thoạt nhìn như hoa hoa công tử, có chút l* m*ng,” Hẳn làkhôngcó thói quennóigiúp người ta, giọng Sào Văn có chút cứng ngắc,anhdừng lạimộtchút, châm chướcnói, “Nhưng những thứ này đều là do cậu ta giả bộ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trầm mặcmộtlúc lâu, Mộ Cẩm Ca mớinói: “hiệntại tôi và Hầu Ngạn Lâm cùng nhau mởmộtnhà hàng, có rãnhthìcùng Lương Hi đến dùng cơmđi.”
anhnóicâu này chẳng qua lànóiđùa,khôngnghĩ đến Lương Hi tinthậtnói: “Trước đêm giao thừa chúng tôiđãbayđiNew York gặp Quách Thành, đàm phánmộtbộ phim điện ảnh, dự tính tháng Tư bắt đầu khai máy ở thành phố S.”
“Uhm, tôi biết.” Lương Hi nhìn về người cao lớn phía trước, nếu thực để Sào Văn biết được tôinóivớianhchuyệnanhấyđãlàm loại chuyện đó, người kia khẳng địnhsẽgiận dỗi.
Sào Văn trả lời: “Được.”
“Tôiđãnghe qua, bộ phim này của Quách đạo quay đểđitranh giải, cần phải nắm chắc.” Hầu Ngạn Lâm liếc nhìn Mộ Cẩm Ca, toan tínhnói: “Lần đầu công chiếu nhớrõcho tôi hai vé.”
Trừ mấy thứ đó,côgáinhỏcòn rất có tâm tư khi vẽ thêm ông mặt trời màu đỏtrêngóc tranh, phía dưới bốn chân ngắn là thảm cỏ xanh lá, bên cạnh cái đuôi vẽ thêmmộtcăn nhà đơn sơ, nóc nhà hình tam giác, vách nhà là hình vuông, độ caokhôngsai biệt lắm với con mèo.
Hầu Ngạn Lâm: "......"
Hầu Ngạn Lâm cúi người, thoải mái dùngmộttay đem cháu trai ôm lên, cho bé ngồitrêncánh tay của mình, cúi đầu hỏi: “Chơi gì mà con chạy như điên vậy?”
Hai tay Tuệ Tuệ cầm bao lì xì, giọng non nớt trả lời; “Đây là, đây là của mợ cho.”
Hầu Ngạn Lâm mói: “Ngày mai Sào Văn và Lương Hisẽđến chúc Tết, sau đó chúng ta cùngđichùa Đại Giác dâng hương… Chị Cả, ngày mai chị có đếnkhông?”
Có thể tấm ảnhkhôngđược giữ gìn tốt, trải quasựgiành giật củaanh,thìchúng như chiếc lá rụng mùa Thu, từ từ rơi xuống người Hầu Ngạn Vãn.
Mộ Cẩm Ca chân thành trả lời: “anhhồinhỏthậtđángyêu, so vớihiệntại đángyêuhơn nhiều.”
Nhìn thấy Hầu Ngạn Lâm tính nhanh chóng ôm quyển album tìm chỗ cất kỹ, Mộ Cẩm Ca kêuanhlại: “Từ từ.”
Sau đó hai vợ chồng Hầu Ngạn Sâm và Trầm Thiến cũngđixuống,mộtđám người lạinóichuyệnmộthồi, sau đó mới ra cửa.
Lúc Hầu Ngạn Lâm đặt Tuệ Tuệ xuống,mộtbao lì xì đỏ rớt khỏi túicôbé, sau đó chợt nghe Thông Thôngnói: “Bao lì xì rớt!”
“Hiệu quảkhôngtồi,khôngđể Sào Văn pháthiệnpháthiệnchứ?”
– có vấn đề
Tuệ Tuệ thập phần đắc ý đem bức tranh khoe với mợ mình: “Mèo lớn!”
Hầu Ngạn Lâm bịnóiđến mặt đều đỏ lên, mãnh liệt giành lại quyển album, “khôngđược xem!”
“anhcó thể đem tấm hình đó cho em xemkhông?”
Trong lòng Hầu Ngạn Lâm nhất thời dâng lên dự cảmkhôngtốt lắm.
Thông Thông hưng phấn giới thiệu: “Mợnhỏ! Mợnhỏ!”
“Vẽ xong rồi!” Tuệ Tuệ vẽ xong trong khoảng mười phút, đem bức tranh đưa cho Rượu trắng, “Mèo lớn, em xem, có phải rất giốngkhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hầu Ngạn Lâm nhìn xuống, vừa lúc đối diện đôi mắt hung ác của Rượu trắng (là do nó tự nghĩ). (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộ Cẩm Ca gật đầu: “Uhm, vẽ đẹp lắm.”
Có thể nha, tuổi cònnhỏmàđãcó ánh mắt chọn người mẫu tinh tường, rất có tiền đồ nhacôbạnnhỏ!
Mộ Cẩm Cađãtương đối miễn dịch với lối xưng hô này,côhỏi: “Làm sao vậy?”
Điểm cười của đứanhỏluôn thấp, nghemộtcâu như vậy, Thông Thông cười đến nghiêng ngảtrênsofa, nửa ngàykhôngnóinên lời.
Thông Thông hai tay khoanh lại: “Cám ơn chú và dì.”
“Á, chịnóilà Sào Văn đó hả…” Hầu Ngạn Lâm thở dàinhẹnhõmmộthơi, “Thực ngạc nhiên,thìra trước đây em có chụp hình với cậu ta sao?”
Nghe xong lời này, Rượu trắng nhìncôbé với ánh mắt tán thưởng.
Hầu Ngạn Lâm hỏi: “Có phảimộtchị tóc dài, bộ dạng rất xinhkhông?”
*
Vì thếmộttay Hầu Ngạn Lâm ôm Tuệ Tuệ,mộttay nắm tay Thông Thông, Rượu trắngđiđằng sau, tạo khí thếthậtlớn khi vào phòng khách.
Mộ Cẩm Ca làm nhưkhôngnghe thấy, đem tranh đến gần nó, so sánhmộthồi, bổ sung thêmmộtcâu: “Rất sinh động.”
Mộ Cẩm Ca nhìn vào cách ăn mặc của Hầu Ngạn Lâm trong hình, phỏng đoán: “Mùa Thu.”
Lương Hi và Hầu Ngạn Lâmnóichuyện công tác,điở phía cuối, mà Sào Văn và Mộ Cẩm Ca lại mặc kệsựviệcđicùng nhau, hai ngườiđilên phía trước.
Mộ Cẩm Ca: “Đúng.”
“Mèo lớn, mèo lớn tại saokhôngđuổi theo mình?” Thấy nửa ngàykhôngcó động tĩnh, Tuệ Tuệđangtrốn ở hành lang ngắn, chạyđira, “A! Cậunhỏ!”
Mộ Cẩm Ca ngồitrênsô pha nhìn qua: “Tuệ Tuệ vẽ gì đó?”
Mộ Cẩm Canói: “Chàocô, tôi là Mộ Cẩm Ca, là bạngáicủa Hầu Ngạn Lâm.”
Hầu Ngạn Lâm nghi hoặc: “Mèo lớn?”
Buổi sáng hôm nayanhrể Cả Đặng Xung đến đây,hiệntạiđangcùng Hầu Ngạn Vãn ởtrênlầunóichuyện uống trà với cha mẹ Hầu, để hai đứanhỏở phòng khách tự chơi.
“Meo?” Rượu trắng giương mắt nhìn, mới pháthiệntrênđùicôgáinhỏlàmộtbản vẽ,trêntay cầm bút chì màu xanh.
“Hả?” Hầu Ngạn Lâm cầm lên, đưa lại cho cháugái, “Có lì xì sao conkhôngđưa cho mẹ giữ giúp?”
điđượcmộtnửa, Sào Văn mở miệng hỏi: “côvà Hầu Nhị ở cùng bao lâu rồi?”
“Năm trước nếukhôngcóanhvàanhtraianhgiúp đỡ, tôi và Sào Văn tuyệt đốikhôngnhịn qua được.” Lương Hi nghiêm mặtnói, “Biết nhà cácanhkhôngthiếu gì, tặng chút quà Tết coi như biểu đạt tâm ý.”
Đầu năm mùngmộtngười dâng hương bái phật rất nhiều, mùng Haithìítđiđôi chút, từng cặp đôi cùng nhau lên dâng hương, cầu bùa bình an, sau đó chậm rãiđixuống.
“Cómộttấm chụpanhlúc ba tuổiđanggiơmộtbức tranh, vẻ mặt vô cùng đắc ý.” Mộ Cẩm Ca nhắcanh: “Mỗi bàn tay chỉ có bốn ngón, so với tranh của Thông Thông cònkhôngđẹp bằng.”
Cuối cùng Thông Thông cũng ngừng cười, đứng lên sofa, nhìn Sào Văn sững sờ: “Con thấy giống như, giống nhưtrênTV…đãnhìn thấy chú này.”
Hầu Ngạn Lâm nhìn nhìn đồ vật đểtrênbàn rồi lại nhìn về bọn họ, buồn cườinói: “Hai người đếnthìđến, còn mang quà tặng làm gì.”
Mộ Cẩm Ca: "......"
Sào Văn nghe thấythìsuy nghỉnói: “Xem ra Hầu Nhịthậtsựrất thíchcô.”
Hôm sau là ngày mùng Hai.
Hầu Ngạn Vãn cườinói: “Chính là ở thành phố B. Lúc đó chị và Ngạn Sâmđãra nước ngoài, cho nên rất nhiều chuyện đều là do mẹ và chú Trầnnói,nóilà Ngạn Lâm cómộtđoạn thời gian dài đều thích mặc đồ như vậy, vô cùng đỏm dáng, trời tháng Bảy tháng Tám nóng đến 30 độ, còn nháo phải mặc đồ như vậy ra ngoài, cuối cùng cả người nổi mẩn đỏ cả lên, hahaha… Đúng rồi, còn chấm đỏ kia, cũng phải mỗi ngày dán, vì nghĩ rằng có thể trừ tà đó, hahaha… Aiyêu, chúng ta mau xem đến tấm kế tiếp, chịkhôngkịp để kể em nghe chuyện cậu ấy ra nước ngoài vào ngày 5.5, cười c·h·ế·t mất, may mà chúng ta còn trộm giấu nếukhônglàkhôngcòn tấm nào đâu.”
Rượu trắng trừng to hai mắt, gào lên: “Vẽ tốt lắm sao! Tĩnh ca ca, đứanhỏkhôngphải dỗ như vậy!”
Dù saocôgáicó thể nấu cơm ngon ở trong nhà này, chỉ cómộtngười.
“…” Rượu trắng nghiêng người, nằm dàitrênđất, bất đắc dĩ, “Ai, đến đâyđi.”
Rượu trắng: “…”
“thậtngoan.” Lương Hi nhìn Mộ Cẩm Ca, “Vị này là?”
Hầu Ngạn Lâm gật đầu: "Vậy cũng được."
Giọng Tuệ Tuệ mềm mại, chầm chậm: “Mèo lớn đừng động, chịđangvẽ em đó.”
Lương Hikhôngcónóiđến việc năm trước đến Capriccio, chỉnói: “Năm trước Hầu thiếu có mời tôi đến nhà hàngcôlàm dùng cơm, hương vịthậtkhôngtồi.”
Chương 56: Hoa mộc lan
Mộ Cẩm Ca kỳ quáinói: “khôngphải chụp ở thành B sao?”
Tuệ Tuệ dùngmộtmắt vô tội nhìnanh: “Mợnhỏđó.”
Rượu trắng cảm thấy muốn phun máu: “Cái quỷ gì đây! Bức tranh này căn bảnkhôngvẽ đượcmộtphẩn vạn vẻ đẹp tuyệt thế của ta có đượckhông!?”
Hầu Ngạn Lâm vuốt cằm: “Tốt, mời họ vàođi.”
Hầu Ngạn Lâm dở khóc dở cười: “Tĩnh ca ca, ngườithậtngay trước mắt, lúc nào kêu là có mặt, cần gì xem hình?”
Thông Thông quơ taynhỏbé của mình, rất là hưng phấn: “Chơi đuổi mèo lớn!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đứa nhóc chạyđiđâu!
Thông Thông vừa chạy vừa đùa,khôngchú ý tới người mới vừa vào cửa, bị đụng mạnhmộtcái, nếukhôngphải Hầu Ngạn Lâm tay mắt lanh lẹ ôm lấy bé, chỉ sợ mông của béđãsớm đập xuống đất, oa oa khóc lớn.
“Đây là đứanhỏcủa Hầu Đại tiểu thưđi.” Lương Hi lộ ra nụ cười thân thiện, đến gần đứanhỏchomộtbao lì xì, “Đến, đây là dì và chú lì xì cho con, năm mới vui vẻ.”
Tuệ Tuệ nghe nó kêu mãi,khôngkhỏi có chút sợ hãi, dựa vào người Mộ Cẩm Ca, lo lắng hỏi: “Mèo lớn sao vậy mợ, nó, nó mất hứng sao?”
đitheo saucôlà người Mộ Cẩm Ca thường xuyên nhìn thấytrênTV cũng như ở banner quảng cáo ở nhà ga – Sào Văn, người cao 1m9,mộtthân quần áo màu sẫm,khôngphải màu đen mà là màu tro, cực kỳanhtuấn, ngũ quan góc cạnh tựa như tượng điêu khắc, sâu sắc mà cứng rắn, ngoại trừ gương mặt quan tàimộtchút,khôngcó biểu tình gì, nhưng lại toát ra vẻ lãnh đạm của đàn ông, được công nhận là diễn viên phái thực lực, cách ảnh đế chỉmộtbước ngắn.
Hầu Ngạn Sâm phảiđitheo Trầm Thiến trở về Trầm gia, Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca, còn có Sào Văn và Lương Hiđichùa Đại Giác – vốn Hầu Ngạn Ngữ cũng muốnđi, thấymộtnhóm người ai cũng có đôi có cặp, chỉ cócôđimộtminh nên quyết định ở nhà ngủ trưa, Rượu trắng cũng được giữ lại,khôngđitheo cùng.
“Ba và mọi người ở lại Trịnh gia đánh bài,thậtsựrất chán, cho nên em về trước.” Nội tâmanhvẫn nghi ngờ, mặt ngoài vẫn mỉm cười, “Xem ra hai người ở chung cũngkhôngtệ,đangnóichuyện gì thế?”
Chỉ thấytrêngiấy là hai vòng tròn màu xanh dính vào nhau, đầu còn to hơn ông mặt trời, hai chân vô cùng ngắn,mộtcái đuôi lớn như đuôi hồ ly, hai cái lổ taimộtbên hình tam giácmộtbên vẽ nửa vòng tròn, sau đó lại dùng màu đen vẽ râu, mắt to như hạt nhãn cũng thôiđi, cư nhiên miệng lại bị mếu.
“Năm nay phòng kinh doanh của Hoa Thịnhsẽđiều chỉnh ngân sách, tận lực đem tài nguyên đưa xuống…”nóixong, Hầu Ngạn Lâm đột nhiên hạ thấp giọng, lặng lẽ cùng Lương Hinói, “Đúng rồi, cám ơn chiêu lần trướccôđãchỉ.”
Mộ Cẩm Ca nhìn về phíaanh: “hiệntạianhđanggiúp Hầu Ngạn Lâmnóichuyện sao?”
Hanh thông cũng tốt, giàu có cũng được, quan trọng nhất vẫn là bình an.
Chùa Đại Giác làmộtngôi chùa cổ, có hai con sôngnhỏuốn lượn quanh chùa, phía trước là hồ nước gọi là hồ Long Đàm, phía trong chùathìtrồng những cây cổ thụ, cao chót vót, còn có cây bạch quả ngàn năm, còn cả cây tùng bách, đủ loại như kỳ quan thứ tám. Nơi này còn nổi danh với hoa mộc lan trắng, đầu Xuân hoasẽnở, đáng tiếc bây giờ cònkhôngphải thời điểm, quamộtđoạn thời gian, khoảng vào tháng Ba tháng Tư lại đến,sẽlàmộtphen phong cảnh khác.
Ngườithậtvới hình dungkhônggiống nhau, tuy người nọ ăn mặc và trang điểm vô cùng thành thục, nhưngkhôngkhó nhìn ra tuổi còn rấtnhỏ, chỉ ngoài hai mươi, tóc ngắn ngang vai, sau khi cởi áo khoácthìlộ ramộtchiếc áo cổ lọ bằng lông, ôm lấy thân người, dáng người cao gầy, cũngkhôngcao lắm, mangmộtđôi giày cao gót.
Ở đâu có lửa?anhmuốn lập tức đem quyển album nàyđiđốt sạch!
“Làm sao vậy?”
Hầu Ngạn Lâm nghiêm trangnói: “Nhận thức lệch lạc phải sửa từnhỏ.”
Đứanhỏhai tuổikhôngcảm giác quá lớn với bộ dáng bên ngoài, nhưng đối với đồ ăn lại rất có ấn tượng, Thông Thông tích cực phát biểu: “Chúng conđãăn đồ ăn mợ làm, ăn ngon lắm!”
Mộ Cẩm Ca nhìn qua, hình dung sinh động: “anhđứng cạnh bênanhấy giống mầm đậu quá.”
Nể mặt thẩm mỹ của nhóc, ta miễn cưỡng bảo trì tư thế cho nhóc vẽthậttốt.
Hầu Ngạn Lâm: "......"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.