Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12 : Người sống
Cẩn thận nhớ lại từng chi tiết, cô gái đó mặc trên mình bộ trang phục kín bao bọc từ thân trên xuống toàn thân chỉ hở mỗi đầu. Tôi đánh giá đó là một quyết định đúng đắn khi trang phục sẽ trở thành bộ giáp bảo vệ bản thân phần nào trước người nhiễm bệnh.
Cảm giác như có thể ngồi ngắm mầm cây cả ngày, tôi trở về căn hộ thân quen tắm rửa vệ sinh và ăn buổi chiều. Hoàn thành tất cả tôi dành chút thời gian còn lại đọc cuốn sách ngẫu nhiên và viết nhật kí đợi ngày hôm nay kết thúc.
Chưng ra bộ mặt bình tĩnh vô cảm cho cô ta thấy dù rằng tim tôi đập loạn vì lo lắng, nhẹ xoay người kéo balo đặt nhẹ lên đất, tôi lần lượt lấy ra những dụng cụ y tế tiêu chuẩn như băng gạc, thuốc sát trùng, kháng sinh... Dù sao cả balo đều được tôi chất đầy, tôi không nghĩ mình thiếu gì chút đồ này.
Tôi dừng bước trước thứ âm thanh rất không tự nhiên của cơ quan kim loại, dần quay người về sau.
Điều đầu tiên bất chấp sự nguy hiểm mà cô ta có thể gây ra cho tôi, vậy nhưng tôi lại rơi vào một cảm giác mơ hồ khó tả, kiểu như không biết phải phản ứng thế nào cho đúng? Nên bình tĩnh, phản kháng vẫn là hoảng sợ hợp tác?
Tôi dường như còn có thể tưởng tượng được cảnh hàng trăm người nhiễm bệnh từ đường lớn xông vào con hẻm như cơn l·ũ q·uét kinh hoàng.
Điều này khá bất ngờ vì với tính cách của tôi thì nó hẳn phải nghiêng về bên hoảng sợ hợp tác.
Đồ có thể kiếm lại nhưng mạng thì không.
Xét đến việc tôi vừa bước ra từ phòng khám, dù chưa giao tiếp với nhau dù chỉ một câu nhưng có vẻ tôi biết cô ta muốn gì.
"Cạch"
Cứ tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ, tôi cuối cùng rất nhanh liền trở về nhà. Hiển nhiên tôi cũng không hề quên thứ đồ chơi thú vị đặt tạm tại trạm trung gian.
Ngoài ra có lẽ phần nào đó cũng do cô ta là người sống đầu tiên gặp mặt sau bao ngày.
Đưa tay kết hình trái tim và nháy mắt như tên điên dở người, tôi sau đó dứt khoát quay người rời đi. Cô ta có vẻ cũng không hề có ý định ngăn cản, dường như hài lòng? Tôi không rõ trong việc đọc nội tâm thông qua nét mặt cho lắm.
Tôi sẽ không đánh giá cô gái đó đẹp hay xấu khi mà chỉ số nhan sắc có thể khác biệt một trời một vực tùy thuộc vào từng hoàn cảnh và độ chăm chút cho bản thân. Nếu đánh giá khách quan thì cô ấy cũng khá ưa nhìn...nơi cần to thì rõ to...Không rõ to tự nhiên hay hàng độn?
Từ lúc nào không rõ, phía sau tôi xuất hiện người sống, ít nhất vẫn may không phải người nhiễm bệnh. Đó là một cô gái, tay đang cầm một khẩu s·ú·n·g lục chĩa thẳng về tôi.
Ngẩng đầu nhìn cô gái trong giây lát với chút suy nghĩ sâu xa, tôi lấy thêm hộp bánh quy và hai chai nước khoáng đặt cạnh đống đồ y tế.
Nếu mũi tên đó không đủ để g·iết c·hết tôi ngay lập tức và tôi hét lên vì đau đớn, đó sẽ là dấu chấm hết cho tất cả... Ngay khoảnh khắc âm thanh vang vọng con đường, sẽ chẳng có nơi nào có thể trốn thoát được số phận trở thành bữa ăn ngon lành.
Tấm hấp thụ năng lượng mặt trời cỡ nhỏ được tôi đặt trên sân thượng nơi có ánh nắng mọi góc độ. Trong thời gian chờ đợi sạc pin thì tôi hướng trọng tâm công việc sang đám cây trồng.
Người ta thường hay bảo rằng "Ấn tượng ban đầu rất quan trọng" và "Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn". Dù rằng không rõ người trước mặt là người tốt hay người xấu, nhưng cứ bày tỏ thiện trí trước đã.
Tôi sau đó bắt đầu thu thập một số loại thực vật khác nhau lẫn với quả dại quanh nơi sống, dọc theo tuyến đường an toàn tránh xa người nhiễm bệnh. Tôi cần chúng cho quá trình chế tạo phân bón hữu cơ sinh học đơn giản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Nguyên tắc sinh tồn thứ 9: Luôn cẩn thận với người sống trong thời đại này, khi mà nhân tính có thể trở nên biến chất, ít nhất cho đến khi biết hoàn toàn rõ đối tượng]
Đặt đống đồ nặng trĩu xuống sàn nhà, tôi cảm tưởng bản thân có thể bắt đầu gặp vấn đề xương khớp.
Tôi có thể chắc chắn một điều rằng người này thừa biết tôi không phải người nhiễm bệnh, mục đích cô ta là gì? C·ướp? Tuy còn chưa rõ mục đích nhưng có tôi lại có cảm giác khó tả, cái cảm giác sau bao ngày cô đơn giữa trốn c·hết chóc phát hiện đồng loại.
Chương 12 : Người sống
Không đời nào có thể nhét vừa chiếc tủ đông mini vào balo đã chất đầy thuốc cùng các vật dụng y tế liên quan, tôi chỉ có thể dùng dây thừng buộc nó vào. Hiện tại trọng lượng tổng thảy chắc hẳn phải lên đến gần 20kg, trong trường hợp nguy hiểm cần chạy trốn thì bắt buộc phải vứt bỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đường trở về theo lộ tuyến an toàn quen thuộc, tâm trí tôi không khỏi lạc vào các dòng suy nghĩ.
Thứ hai là tôi nghĩ cô ta sẽ không bắn tôi bằng chiếc nỏ đấy. Tuy chưa từng đụng độ hay thấy người sống đụng độ t·ấn c·ông lẫn nhau, nhưng tôi biết việc n·ội c·hiến giữa nhân loại với nhau giữa vùng đất khắp nơi đều thèm khát thịt sống là điều ngu ngốc nhất có thể.
Quỳ một chân xuống đất, cô gái bị hành động bất ngờ của tôi mà trở nên căng thẳng rõ rệt cứ như thể sẽ t·ấn c·ông ngay tức thì. Có thể giao tiếp là thứ tốt nhất trong hoàn cảnh này, đáng tiếc tôi đã quá lâu không nói chuyện dẫn đến cách phát âm có vấn đề, cộng thêm việc hai bên vẫn giữ khoảng cách thì chẳng còn cách nào khác.
Chất thành bao lớn mang về, tôi nghiền nhỏ tất cả ra rồi sau đó thực hiện qua thêm một số công đoạn khác nhau. Quy trình nói ra tương đối phức tạp nhưng đơn giản là sau quá trình ủ đến sáng mai có thể dùng làm phân bón.
Cánh tay trái và chân trái quấn băng, rõ ràng v·ết t·hương cùng đến từ một phía. Băng quấn đỏ máu chứng tỏ thời gian b·ị t·hương cũng mới gần đây.
Cả hai nhất thời rơi vào im lặng, khoảng cách đôi bên ít nhất 10m. Lặng lẽ quan sát cô gái, người này chắc tầm lớn tuổi hơn tôi hoặc cũng có lẽ do hoàn cảnh khốc liệt mà khiến bản thân trở nên trưởng thành trước tuổi?
Không đời nào nó sánh ngang được với các loại phân bón công nghiệp, bất quá thế là quá đủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều cuối cùng và đáng nhớ nhất khiến tôi đầy tự hào lẫn xấu hổ chính là việc tôi quay người rời đi một cách cực kì dứt khoát sau khi làm vài điều phá hỏng bầu không khí căng thẳng, tôi còn chẳng biết động lực từ đâu mà bản thân làm được vậy. Nếu tôi c·hết vì b·ị b·ắn bằng mũi tên khi đó, có lẽ bia mộ của tôi sẽ được vinh danh giải thưởng những c·ái c·hết ngu ngốc nhất?
Trời còn chưa tối nên tôi tận dụng điều này bắt đầu lắp đặt thiết bị tái tạo điện năng lượng mặt trời để sạc đầy cục pin dữ trữ điện công nghiệp dung tích cực lớn. Vì không có nhu cầu sử dụng đồ điện tử như điện thoại hay máy tính khi mà không có vùng phủ sóng nên tôi mới không lắp đặt sớm dù đã có từ lâu.
Về thôi.
Không làm gì ngu ngốc đánh động đến đống bom hẹn giờ, tôi lần nữa bò trườn trên mặt đất nép người qua khỏi góc nhìn của nữ y tá nhiễm bệnh.
Được rồi, mang tâm trạng phấn khởi tôi liền bắt đầu rời đi. Tất nhiên sự phấn khởi đó ngay tức thì bị tàn nhẫn dập tắt bởi các căn phòng tối tăm phát ra tiếng rừ rừ đáng sợ khiến tôi bất giác run rẫy sợ hãi.
Chúng nó vẫn đang phát triển tươi tốt dù không tác động gì nhiều, tất nhiên để có được hiệu quả tốt nhất vẫn cần tôi can thiệp.
Đặt bút và gấp lại sổ, tôi ngáp dài trở về phòng ngủ tận hưởng buổi tối yên bình trong sự ấm áp của chiếc nệm cao cấp.
Lồng ngực hô hấp nhấp nhô dồn dập chứng tỏ trạng thái bản thân đang rất không tốt, đánh giá nghiêm túc đấy, tôi không có thời gian mà phân tâm hứng thú đến những suy nghĩ đen tối đâu...dù rằng chúng lớn thật...
Cô ta có vẻ như đã b·ị t·hương khi mà cả tay và chân đều quấn băng, từ đó có thể hiểu lí do vì sao tôi bị đe dọa c·ướp b·óc ngay khi vừa bước ra khỏi phòng khám.
Ngoài ra sau khi cân nhắc, tôi đã thêm cho mình một nguyên tắc sinh tồn mới."
"Ngày 6 tháng 5 năm 2025: Trên đường trở về sau chuyến bội thu tôi bắt gặp một cô gái, chính xác hơn là bị đe dọa. Sau bao năm trời xung quanh chỉ toàn n·gười c·hết thì đấy là lần đầu tiên tôi gặp được người sống, phải tận hai năm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh sáng ấm áp soi rọi lên thân thể, tôi ngẩng đầu bên dưới lớp áo choàng thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.