Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11 : Phòng khám nhỏ
Cuối cùng là một phòng khám nhỏ trong con hẻm cụt. Nhìn sơ qua thôi cũng thừa hiểu đây là kiểu phòng khám không giấy phép.
Xung quanh tôi bị bao vây bởi những quả bom hẹn giờ, và chỉ cần sơ xuất nhỏ mọi thứ sẽ bùng nổ. Và đó còn chưa phải tất cả, bởi nơi đây vô cùng tối tăm không khác gì màn đêm vĩnh cửu. Điều đó cũng có nghĩa tất cả bọn chúng đều đang trong trạng thái cuồng nộ.
Đây rồi! Tôi rón rén tiếp cận dần.
Vì phòng khám nằm trong hẻm nhỏ nên bên trong tối tăm vô cùng. Không hẳn là không thấy gì, chỉ là nó thật sự rất tối khiến tầm nhìn giảm sút nghiêm trọng. Điều đáng mừng có lẽ từ việc hành lang không có bất kì thứ gì hình người chuyển động.
" Cạch... Rừ..."
Trên tất cả, tôi không thể quay về tay trắng sau khi đã mạo hiểm đến mức độ này.
Đây là kết luận mà tôi đưa ra sau khoảng thời gian dài sống chung cùng bọn chúng. Điều đó sẽ hợp lí khi giải thích được hiện tượng tại sao người nhiễm bệnh thường tập trung đông gần những khu vực như bệnh viện hay siêu thị.
Có tổng thảy 6 căn phòng tổng thảy, dựa trên bảng tên gắn trên tường thì ba căn phòng là nơi khám chữa bệnh, phòng tư vấn, phòng vệ sinh và cuối cùng là căn phòng chứa vật dụng y tế ở cuối cùng.
Vết máu chạy dài từ ngoài vào trong là thành quả của cái xác c·hết nằm trên sàn trước mặt, cái xác bị ăn tươi nuốt sống đến mức chỉ còn lại khung xương sườn đẫm máu. Phía xung quanh còn vươn vãi thịt vụt và cả một số cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.
Cánh cửa hẳn đã thực sự được mở ra do đó mới có sự xuất hiện của nữ y tá nhiễm bệnh bên trong, hoặc nó đã ở sẵn trong đó...
Yên tĩnh...hòa bản thân cùng với không gian...không có gì ngoài bóng đêm tồn tại...
Bỏ qua các dạng thuốc cần bảo quản ở nhiệt độ đông và thuốc dạng lỏng cần qua quá trình tiêm chích. Tôi nhắm vào các loại thuốc dạng viên thông dụng có thể sử dụng ngay lập tức.
Không động tĩnh.
Một chiếc tủ đông mini! Với thứ này tôi có thể cất trữ cấp đông một số lượng thức ăn tươi sống nhất định! Dù rằng mục đích của nó ở đây là trữ đông dược phẩm... Ở nhà trong kho báu thú vị mà tôi thu thập có trong đấy pin năng lượng mặt trời và cục nguồn dự trữ điện, tôi thậm chí còn chẳng nhớ mình đã lấy bọn chúng ở đâu nhưng nói chung tôi có nguồn điện công suất nhỏ đủ cho các thiết bị không lớn.
Chương 11 : Phòng khám nhỏ
Chỉ mới đến gần, tôi liền có thể cảm nhận được sự chuyển động chậm chạp. Đứng tại trong quầy kính ở đó một nữ y tá với trang phục màu trắng dính đầy bụi bẩn và máu đỏ. Nó phát ra âm thanh rừ rừ nghiến răng, di chuyển một cách đầy chậm chạp qua lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả bom cạnh tôi đây sẽ p·hát n·ổ mà không có độ trễ hẹn giờ...
Từ từ vặn mở cho cánh cửa hé mở khe hẹp nhỏ nhất, trước khi sự hồi hộp lo lắng kịp bao trùm tâm trí thì một cảm giác mát lạnh quen thuộc đã lâu ùa vào thân thể. Chính xác đó là hơi lạnh của máy điều hòa công nghiệp.
Việc chứng kiến điều này vừa khiến cho tôi muốn nôn ngay lập tức, đồng thời từ đó tôi cũng ngạc nhiên phát hiện người này chỉ mới c·hết khoảng thời gian gần đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ý nghĩ chợt lóe lên để rồi lại vụt tắt, không phải do tôi dũng cảm hay tôi không biết sợ. Điều quan trọng là tôi đã tiến vào quá sâu để đáng giá quay lại. Tất nhiên việc so sánh việc có đáng hay không với mạng sống của mình thì nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng sự thật là vậy, tôi đã đi được hơn một nữa hành lang và mục tiêu đã ngay trước mắt.
Tôi có nên rút lui ngay vào lúc này?
Không có khe hở hay bất kì lổ hổng nào cho phép tôi quan sát tình hình bên trong, điều này là cực kì nguy hiểm khi nó trái nghịch với một số nguyên tắc sinh tôi được đặt ra.
Muôn vàn câu hỏi hiện lên trong tâm trí tôi lúc này.
Khoảnh khắc cái bóng nữ y tá quay đầu hướng khác tôi liền chớp thời cơ bò nhanh qua chiếc cửa kính trong suốt và thành công qua được bên kia.
Các người nhiễm bệnh lẫn kẻ săn đêm đều bị thu hút bởi ánh sáng tựa như côn trùng, có lẽ điều khác biệt cả hai ở chỗ côn trùng tìm ánh sáng như là bản năng tự nhiên, trong khi người nhiễm bệnh tìm ánh sáng vì chúng biết được nơi đó khả năng cao có người sống tồn tại.
Nói đến đây, tôi nghĩ hẳn có lẽ điều hòa nơi này vẫn hoạt động do vận hành tự động bằng nguồn điện năng lượng mặt trời, loại cỡ lớn lắp trên mái nhà.
Dừng lại bất động, dưới sự rèn luyện vô tận dẫn đến cực kì n·hạy c·ảm với âm thanh, tôi biết rõ đấy không gì khác ngoài người nhiễm bệnh, và hơn thế nữa, không chỉ một...
Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu? Cho đến khi nhận ra thì tôi đã không còn có thể bước tiếp được nữa vì đã đến cuối đường. Cánh cửa cao với tên chữ "Phòng kho y tế" hiển hiện ngay trước mắt...
Số lượng thuốc cất trữ trong đây không ít, nhưng tôi thừa biết mình có mang nhiều về cũng có thể chẳng sử dụng gì đến nên mỗi loại tôi sẽ chỉ lấy số lượng vừa đủ.
Có ba nơi sở hữu dược phẩm được tôi tìm thấy, trong đó hai nơi có vẻ như không khả thi trong việc tiếp cận.
Vậy thì theo một nghĩa nào đó chúng vẫn có chút ít trí nhớ khi còn sống...
Theo quan sát, căn phòng có thể nói tương đối đặc biệt bởi cánh cửa được thiết kế kín hoàn toàn, may thay ít nhất khi chạm vào tay nắm cửa tôi liền biết được nó không khóa.
Lén lút di chuyển cúi thấp người hạ thấp hết mức sự tồn tại dưới lớp áo choàng bốc mùi, tôi lặng lẽ tiếp cận phòng khám nhỏ.
Cố nén cảm giác ghê tởm khi phải bò trên thịt vụn của bãi chiến trường sau bữa tiệc đẫm máu, tôi nép mình ở cạnh bên tủ quầy, nơi ngăn cách phía bên kia bởi cửa kính trong suốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên trong không có bất kì động tĩnh nào dù nhỏ nhất kể từ khi chiếc đèn được ném vào, tôi khi này mới dám thật sự đi vào.
Một nơi nằm tại trục đường chính có rất nhiều người nhiễm bệnh lảng vảng thành đàn xung quanh, nơi còn lại tuy nằm trong đường phụ vắng vẻ hơn nhưng lại bị khóa kín bằng cửa cuốn tự động, thứ mà về cơ bản kĩ năng mở khóa tạm chấp nhận được của tôi trở nên vô dụng.
Tưởng vậy là hết rồi sao? Biết gì không, trong nơi này tôi tìm thấy được thứ còn trên cả tuyệt vời!
Hít thật sâu giữ vững tinh thần, có điều nó cũng chẳng thể che dấu nhịp tim đập nhanh liên hồi. Tôi cúi thấp người đến mức có thể nói như bò trên sàn, nép người cạnh tường quầy tủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái bóng phản chiếu trên nền nhà có phần khựng lại, đầu hơi lắc lư lên xuống giống động tác đang ngửi gì đó. Tôi biết mình không có thời gian để chậm trễ, nó sẽ ngửi thấy mùi cơ thể sống nếu còn tiếp tục ở đây!
Chúng cực kì, cực kì n·hạy c·ảm với âm thanh. Tôi thậm chí đã không còn dám bước đi thông thường, chỉ còn cách di chuyển sát mặt đất từng bước chân một.
Các loại thuốc nói chung đều có hạn sử dụng tương đối dài, các loại thuốc mà tôi xem qua vẫn còn hạn dù cho có thêm hai hoặc ba năm nữa. Ngoài ra các chai thuốc bên ngoài thường có dán giấy bao bì ghi rõ thành phần, tác dụng, chỉ định...nên dù không thuộc chuyên môn vẫn dễ dàng sử dụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên cánh cửa kính vẫn còn mắc lại ở đó cánh tay thối rữa, nghi rằng cũng thuộc một phần của người xấu số bên dưới, vậy xem ra người này trước khi c·hết đã cố lê lết vào trong đây với v·ết t·hương chí mạng và muốn trốn vào trong quầy thuốc nhưng thất bại.
Mồ hôi chảy ròng ướt đẫm trán, trong toàn bộ các căn phòng này dù trái hay phải đều... Bên trong có bao nhiêu? Tại sao một phòng khám nhỏ thế này lại chứa nhiều đến thế? Tuy các cửa phòng đều đóng nhưng có chắc chắn nó sẽ không mở ra?
Vậy thành phố này còn người sống sao?
Căn phòng tối tăm một màu đen, may thay tôi thường mang theo các dụng cụ cần thiết trong balo theo bên người. Cầm đèn pin soi rọi căn phòng lạnh, nơi đây chất chứa từng hàng thuốc đủ các loại khác nhau.
Nếu khám phá nơi này, tôi có thể có được những lợi ích từ việc thu thập vật tư y tế. Có điều chuyện đó sẽ không hề dễ dàng trước v·ết m·áu kéo dài từ ngoài đường vào thẳng trong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.