Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em
Vô Ảnh Hữu Tung
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116
“Tiếcthậtđấy…” Cố Tư Ức thở dài.
“Được đó, cùng nhauđiđi, tôi cũng lâu rồikhôngnhậu nhẹt với A Tuyển.”
Cố Tư Ức đưa tay chống cằm: “Hai cậuthậtsựchỉđangđóng giả làm ngườiyêuthôi à? Sao mình cảm thấy tính cách của hai cậu làmộtcặp trời sinh thế nhỉ?”
Trịnh Bồi Bồi gật đầu ngay: “Đúng vậy! Cậu ta nấu ăn ngon cực! Học thần có khi còn thua ý.”
“Em cứ để đấy látanhrửa, ra ngoàinóichuyện với hai đứa kiađi.” Hạ Chi Tuyển nắm vaicô, dứt khoát ấncôra ngoài phòng bếp.
Cố Tư Ức nghecôbạn lải nhảimộtlúc,khôngnhịn được phải lên tiếng: “Mình có bầu rồi.”
Lục Gia Diệpkhôngphục: “Tôi đây là tổng tài bá đạo đẹp trai tài giỏi phong độ ngời ngời hào hoa phóng khoáng nhé, trừ cậu ra thử hỏi xem có ai dámnóitôi là đồ ngốckhông?”
Cố Tư Ức cười híp mắt: “Đúng rồi đó, bây giờ hai cậu cũng sinhmộtđứakhôngphải rất vừa vặn sao? Cho nó chơi với bảo bảo nhà mình luôn.”
“Aiya sao cậu đáng ghét thế nhỉ, cứ thích bắt chước tôi là sao? Tôi làm mẹ nuôi rồi, giờ đến cậu thành bố nuôi à?”
Cố Tư Ức ngượng ngùng nhìn Trịnh Bồi Bồi, bây giờcôđãhoàn toàn mấtđiquyền tự chủ rồi.
Cố Tư Ức: “Mình phải qua truyền thôngthìmới biết là cậu với Lục Gia Diệpđangyêunhau là thế nào! Mình rất để bụng đấy nhé! Bồi Bồi của mìnhkhôngcòn là Bồi Bồi của ngày trước nữa rồi!”
“anhấy vẫn còn rất trẻ mà!đãtới 30 đâu!” Cố Tư Ức nhấn mạnh lại,nóixong vẫn thấy chưa chuẩn nên lạinóitiếp, “Cho dù có qua mười năm nữathìanhấy cũngsẽkhôngbiến thành ông chú đầu hói bụng bự đâu!”
Trong thời gian này, Lục Gia Diệpthậtsựđãlàm hết chức trách củamộtngười bạn trai.
“Người tình mới của ông chủ Lục làcôTrịnh, người đại diện vàng của công ty!”
Tin đồn sau khi được mọi người trong công ty ngầm thừa nhận,khônghiểu vì sao lại truyền ra bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trịnh Bồi Bồi: “nóicho cậu nghemộttin vui!”
“Chậc…” Cố Tư Ức cười xấu xa, nhìn Trịnh Bồi Bồinói, “Cảm nhận đượckhông? Cảm giác được tổng tài bá đạoyêuthương cưng chiều ý?”
Lục Gia Diệp vừa nấu ăn vừa vểnh tai lên nghe haicôgáithầmthìvới nhau.
Trịnh Bồi Bồi nếm thử rồinói: “Tôi cảm thấy học thần nấu rất ngon, quảthậtcó thể cảm nhận được nhiều tầng hương vị, nhưng bạn Lục nấu ngon hơn, làm cho người ta ăn hết miếng này đến miếng khác, hoàn toànkhôngthể dừng đũa được.”
Cánh phóng viên đánh hơi được tin hot, ngồi chồm hỗm trước cửa công ty chờ hai người họđira, lại chụp được cả ảnh hai người cùng nhauđivào khu nhà…
Trịnh Bồi Bồi: “Cậu có bị ngukhông? Muốn tạo ngườithìchỉ cần cố gắng về đêm thôi, ban ngàythìviệc gì phải cẩn thận?”
Từ sau hôm đó, Lục Gia Diệp bắt đầu thựchiệnkế hoạch của mình, thỉnh thoảng lúc gặp Trịnh Bồi Bồi ở công ty,anhlại dùngmộtánh mắt rất mờ ám nhìncô, trước mặt nhân viên,anhthường ân cần hỏi hancô, đóncôđiăn cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì căn bếp khá rộng nên việc nấu nướng của hai ngườikhôngbị ảnh hưởng gì.
“Em bé là do cậu sinh ra chắc?” Lục Gia Diệp hậm hực, quay lạinóivới Cố Tư Ức, “Má lúmnhỏ, tôi muốn làm bố nuôi của em bé, đăng ký trước rồi nhé.”
“Vậy tương lai ngườianhem tốt của cậusẽcó bạngái,sẽkhôngở cùng nhà với cậu,khôngnấu cho cậu những bữa cơm nóng hổi nữa rồi.”
Từ hôm đóng giả làm ngườiyêucủa nhau,anhlúc nào cũng gọicôlà bảo bối.
Mặc dù trong bếp có tạpâm, nhưnganhcó thể tranh thủ những lúcđilấy nguyên liệu để tiến lại gần nghe lén mấy câu.
Hạ Chi Tuyểnthìvẫn thờ ơ, tiếp tục nấu món của mình.
Cố Tư Ứcnói: “Món của bạn Lục nấu rất tốt, hương vị thơm ngon tươi mới, nhưng mà tôi cảm thấy món của học thần nấu tốt hơn, cho vào miệng có thể cảm nhận được nhiều tầng hương vị khác nhau.”
“Cậu ấy…Dạo này sống rất tốt, tôi định bớt chút thời gian tới nhà thăm cậu ấy, xin ông chủ cho nghỉ phépmộtngày.”
“Chính là thế đó! Ai biết được tên ngốc kia lại nhiệt tình quá như vậy chứ, làm cho cả công ty đồn đoán, sau đó lọt vào tai đám phóng viên, bị chụp cả ảnh rồi!”
khôngbao lâu sau, trong công ty xuấthiệntin đồn là ông chủđangtheo đuổi chị Bồi Bồi. Liên tục có những người đến hỏi bóng hỏi giócô,côchỉ lịchsựmỉm cười,khôngthừa nhận cũngkhôngphủ nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức ở nhà tiếp đãi hai người.
“…Cậu nghĩ cái quái gì thế hả!” Trịnh Bồi Bồi quay mặtđi, ra vẻ bình tĩnh uốngmộtngụm rượu.
Hạ Chi Tuyển tự mình vào bếp nấu nướng, Cố Tư Ức bưng hoa quả vào bếp,đangmuốn rửathìbị Hạ Chi Tuyển giữ tay lại: “Nước lạnh, em đừng động vào.”
“…” Trịnh Bồi Bồi vội nhìn về phía Cố Tư Ức, “Mình chưanóigì đâu nhé!khôngphải là mìnhnóivới cậu ấy đâu!”
- --
“Sao mình có thểyêucậu ta được?khôngđời nào!”
Lục Gia Diệp: “Cậu thiên vị!”
Thế là ba người uống rượu, Cố Tư Ức uống nước hoa quả, bốn người cùng nhau chạm cốc.
Bốn người hẹn thời gian gặp nhau, Trịnh Bồi Bồi và Lục Gia Diệp cùng nhau tới nhà thăm hai người bạn.
“…” Cố Tư Ức hết cách vớianh.
“khôngđượckhôngđược…Mình chưa từng nghĩ đến…Khó xử lắm…” Trịnh Bồi Bồinóinhỏ, “Thôi, bọn mìnhnóichuyện khácđi, bị hai người kia nghe đượcthìngại lắm.”
“khôngphải người ta thườngnóiđàn ông sau khi kết hônsẽbéo ra sao…” Trịnh Bồi Bồi vô tội chớp mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…” Trịnh Bồi Bồi hơi ngượng, “Đó gọi là bữa cơm hữu nghị của bạn cùng nhà thôi.”
Nghĩ lại mới thấy, bạn thân chính là hậu phương vững chắc còn gì nữa, sao trước giờanhkhôngnghĩ đến nhỉ, sau này phải nhờ vả má lúmnhỏnhiều hơn mới được, bảocôtrợ giúp choanh.
“Cậu tiếc cái gì hả?!” Trịnh Bồi Bồi phát điên lên rồi.
Trịnh Bồi Bồinói: “Nên thế!đangtrong giai đoạn đặc biệt, phải chăm sóc cẩn thận!”
Lục Gia Diệp quay sang nhìn Trịnh Bồi Bồi: “Sao tôi lại cảm thấy lời đề nghị này cũngkhôngtồi nhỉ?”
Trịnh Bồi Bồi: “…”
“Ăn cơm người ta nấu màkhôngchịu làm vợ người ta, coi chừng người ta đòi nợ cậu đấy nhé.” Cố Tư Ức cười gian.
“Tất nhiên rồi, mình phải làm tốt trách nhiệm củamộtngười mẹ nuôi từ khi cậu còn mang thai mới được.”
“Cậu nghĩ gì thế hả? Học thần làm sao có thể biến thànhmộtông chú đầu hói bụng bự được chứ?” Cố Tư Ức mắng.
Trong phòng khách rộng rãi, Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức ngồitrênsalon, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy hai người đàn ôngđangbận rộn trong bếp.
“yêunhauthìyêunhau, cậu giấu giấu diếm diếm làm gì chứ?”nóixong, Cố Tư Ức bỗng nghĩ đếnmộtkhả năng, liền hỏi: “khônglẽ cậu sợ Tô Hàn biết sao?”
“Hai người họ là bạn thời trung học, chơi với nhau nhiều năm rồi, Lục đại thiếu gia quanhđiquẩn lại lại quay về ăn cỏ gần hang sao?”
Cố Tư Ức cườinóivào tai Trịnh Bồi Bồi: “Lục Gia Diệp tốt như thế cơ mà, cậuthậtsựkhôngđịnh cân nhắc chút sao? Thời gian này chắc cậu cũng ănkhôngít món cậu ấy nấu rồi nhỉ?”
Trịnh Bồi Bồinói: “Cứ ở nhà thế này vẫn hơn, rất cókhôngkhí.”
Trịnh Bồi Bồi cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưngkhôngthểkhôngthừa nhận rằng, cách làm này rất hiệu quả đối với Chúc Thần.
“…Cái quái gì vậy!” Trịnh Bồi Bồi càng nghe càng thấy ngượng ngượng sao ấy,khônghiểu vì sao mà lại thấy hơi chột dạ,côvội vàng chuyển chủ đề, “Mìnhđangnhọc lòng vì Chúc Thần đây, cậunóixem bây giờ quản lý nghệ sỹ đâu có dễ dàng, chỉ trách mị lực của mình quá lớn thôi.”
“Cậu đừngnóilung tung nữa, bọn mình chỉ làanhem tốt thôi.”
Vừa mớinóirathìcôchợt nhớ đến lời Cố Tư Ức dặn dò,khôngnên cho quá nhiều người biết, thế nênmộtnửa câu sau liền bịcônuốt trở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Loáng thoáng cảm giác được là Cố Tư Ứcđangnóigiúp choanh, trong lòng thầm vui sướng.
“Hả? Diễn kịch? Là sao?”
Hạ Chi Tuyển thờ ơnói: “Hai cậu thích trẻ con như thếthìtự sinhmộtđứađi.”
“khôngđược.” Hạ Chi Tuyểnnóingắn gọn.
Lục Gia Diệp ngồimộtlúc rồi đứng lên: “Hai cậu ngồi đây nhé, tôi vào bếp giúp A Tuyển.”
Trịnh Bồi Bồi: “Liên quan gì đến cậu?đichỗ khác chơi, đừng có xen vào.”
côngồi xuống salon,nóivới Trịnh Bồi Bồi và Lục Gia Diệp: “Bây giờanhấy coi mìnhkhôngkhác gì người tàn tật.”
Trịnh Bồi Bồi ngạc nhiên: “Uống chút vang đỏ cũngkhôngđược sao?”
“Lục đại thiếu gia đổi khẩu vị rồi,khôngcòn thích mấy nữ minh tinhđangnổi nữa.”
“Mình tưởng là hai cậuyêunhauthậtchứ.”
“Đúng rồi, mị lực của chị Bồi Bồi rất lớn, mà chị cũng mau xem xét chọn lựa đối tượngđi, em chuẩn bị xong bao lì xì rồi đấy, chỉ đợi đến ngày được tặng thôi.”
“…”
“Sao lại vì Tô Hàn được chứ!”
Hạ Chi Tuyển: “Vợanhđúng là rất biết thưởng thức.”
“Chúc Thần tỏ tình với mình, màhiệngiờanhấy là con át chủ bài của công ty, nên bọn mình nghĩ ra cách này đểanhấy biết khó mà lui…”
“Quả nhiên, cao phú soái cuối cùng cũng về với bạch phú mỹ, kết hợp lạithìkhôngbiếtsẽcòn hùng mạnh hơn bao nhiêu.”
Hai người đàn ông đều cảm thấy hài lòng, dù sao họ cũng chỉ cần nhận được lời khen từ người phụ nữ của mình thôi, thế là quá đủ rồi.
“Mình vừa mới biết thôi, mẹ chồng bảo ba tháng đầukhôngnên thông báo rộng rãi quá, chờ cái thai ổn địnhđã.”
Trịnh Bồi Bồi: “anhỨc…”
Hai người tập trung gây dựngsựnghiệp ở hai thành phố khác nhau, bình thường ai cũng bận rộn, mặc dù hàng năm vẫn có ngày định kỳ gặp mặt tụ tập nhưng vẫnkhôngthể dư dả thời gian như hồi học trung học được, quãng đời học sinh sớm tối cười đùa với nhauđãqua rồi. Bây giờ cả bọn đềuđãtrưởng thành, bước chân vào xã hội, ai cũng có sứ mệnh và trách nhiệm của riêng mình,khôngngừng tiến bướctrêncon đường mìnhđãchọn.
Thế là, hai người đàn ôngđangbận rộn trong bếp bỗng dưng nhận được chỉ thị của hai người phụ nữ.
“Giai đoạn đặc biệt gì?” Lục Gia Diệp hỏi, sau đó phản ứng lại rất nhanh, “Hai người bắt đầu lên kế hoạch tạo người rồi đấy à?”
Trịnh Bồi Bồi mở chai vang đỏ màcôđặc biệt đem tới ra,đangđịnh rót cho Cố Tư Ứcthìbị Hạ Chi Tuyển ngăn lại: “Tư Ứckhôngđược uống rượu.”
Trịnh Bồi Bồinói: “Lão Lục, cậu làm được mà! Cố lên! Phát huy hết thực lực của mình rađi!”
“Có sao.”anhrất kiên định.
“Chúc phúc cái cọng lông ý, mình với tên ngốc kia chỉđangdiễn kịch thôi.”
Cố Tư Ức nghe xong chỉ muốn ôm mặt, chị Bồi Bồi à, chịkhôngnóigìthìhay hơn đấy.
“Có người cònnóicôấy là cố vấn của Lục Gia Diệp, mỗimộthạng mụcanhấy đầu tư vào đều là docôấy chỉ điểm.”
“Ai làmộtcặp với cậu ta chứ!mộtcôgáithanh cao thoát tục như mình làm sao mà chung đường với đồ ngốc này được!”
Lục Gia Diệpđivào bếp, Hạ Chi Tuyển cũngkhônghề khách sáo mà sai bảo chỉ huyanh.
Trịnh Bồi Bồiđãtừng kháng nghị, nhưnganhnóilàm vậysẽtạo cảm giác giống ngườiyêuhơn, còn khuyêncôcố nhịnmộtchút, quamộtthời gian là ổn thôi, cho nêncôđành phải nhẫn nhịn.
Cúp máy, Trịnh Bồi Bồi vui như thể chính bản thân có người nối nghiệp vậy, lập tức gọi cho Lục Gia Diệp.
“Mình còn trẻ mình còn trẻ…” Trịnh Bồi Bồi lại tiếp tục đánh trống lảng, “nóichuyện về cậumộtchútđi, cậu với học thần định khi nàothìtạo người đấy?”
“Ừ.” Cố Tư Ức cườinói.
“khôngsao mà.”
Lục Gia Diệp: “Chỉ cần tạosựchú ý là được rồi.”
“Thế để tôi làm bố nuôi nhé?” Lục Gia Diệp cười đùa.
“Tôi cảm thấy tình mới của ông chủ Lục rất được, khí chất hơn hẳn với nhữngcôbồ cũ.”
Lục Gia Diệp: “Có chuyện gì thế bảo bối?”
Nhỡ đồ ngốc kia nghe thấythìlại nghĩ làcôcó ý với cậu ta.
“Bỏ lỡsẽtiếc lắm, Lục Gia Diệp vừa nhìnđãbiết làmộtngười đàn ông đối xử tốt với vợ rồi, cậu tưởng đàn ông như thế bây giờ còn nhiều lắm sao? Gặp được rồi mà cònkhôngbiết quý trọng hả? Tính cách của hai cậu lại quá hợp nhau, đấu võ mồm từ hồiđihọc đến giờ vẫnkhônghết chuyện, hiếm gặp lắm đấy.”
Lục Gia Diệp mặt mày hớn hở, giơ ngón cái lên: “Cuối cùng cũng cómộtngười hiểu biết, Bồi Bồi mới đúng là tri kỷ của tôi!”
“Vâng vâng, học thần đẹp trai nhất.” Trịnh Bồi Bồi cười híp mắt.
Cố Tư Ức cười: “Sau này cậu nhớ tới chơi thường xuyên nha.”
“Xem thế nàođã…” Trịnh Bồi Bồi thuận miệngnói.
Mỗi ngườisẽtự nấumộtmón ăn khác nhau.
Dướisựcố gắng của Hạ Chi Tuyển và Lục Gia Diệp,khôngbao lâu sau,mộtbàn thức ăn thịnh soạnđãđược hoàn thành.
“Sao thế? Kết hôn mấy năm rồi màkhôngđịnh sinh con sao?” Trịnh Bồi Bồi bắt đầu lên giọng dạy bảo, “Mìnhnóicậu nghe nè, mau sinh conđi, mìnhđangchờ làm mẹ nuôi đấy. Mình thích trẻ con lắm luôn ấy, chỉ là chưa tìm được người nào để sinh con cùng thôi, mà chồng cậuthìcó sẵn đấy rồi, sao lạikhôngchịu sinh chứ.”
côcảm giác được là Chúc Thầnđangdần rút lại tình cảm của mình, mặc dùđãtừng như những người đồng đội kề vai chiến đấu, nhưng hôm nay lại trở nên xa lạ, song đó chính là kết quả tốt nhất rồi.
Lục Gia Diệp: “Tin gì?”
Lục Gia Diệp đùa giỡn mấy câu rồi chuyển chủ đề: “Ban nãy hai người bảo bọn tôi so tài nấu nướng đúngkhông? Mời hai vị nếm thửđi, xem tôi với A Tuyển ai nấu ngon hơn.”
“Còn lâu nhé, học thần nhà mình cũng nấu ăn cực giỏi, mónanhấy làm ngon hơn ở ngoài hàng nhiều.”
“Thế à…Hả?!!! Cậu có bầu rồi?!!!” Trịnh Bồi Bồi kích động, “Saokhôngnóicho mình biết! Bây giờ mới chịunóilà sao! Mình rất để bụng đấy nhé!anhỨc của mìnhkhôngcòn làanhỨc của ngày trước nữa rồi!”
Edit: Ngân Nhi
Lục Gia Diệp: “Đẻ congáithìxinh đẹp đángyêugiống cậu, đẻ con traithìthông minh đẹp trai như tôi, quá hoàn mỹ!”
Trịnh Bồi Bồi thở dài: “Sao học thần kết hôn mấy năm rồi, còn sắp làm bố, vậy mà tính cách vẫn lạnh lùng hờ hững thế nhỉ? Vẻ đẹp trai vẫn như cũ, dáng người cũngkhôngbiến dạng.”
Chương 116
Sau khi những tấm ảnh được đăng lên mạngđãtrở thànhmộttin tức rất nóng.
Nhìn Lục Gia Diệpđangtươi cười rạng rỡnóichuyện sinh con, sao timcôlại đập rộn lên thế này?
“Mìnhthậtsựchưa từng nghĩ đến chuyện này!”
Có thêmanhỨc tác động vào cái là khác ngay)) Đôi vợ chồng già vừa comeback lại chút xíu màđãlại vung cẩu lương, ghét)
“Thế em rửa bằng nước ấm là được chứ gì.”
“Cũng đúng nhỉ, hai cậu chia tay cũng lâu rồi, bây giờ cậuyêuai là quyền tự do của cậu mà, mình tin cậu ấysẽchúc phúc cho cậu thôi.”
“Tại sao lạikhôngthể? Lục Gia Diệp rất tốt mà, hai cậuyêunhau là chuẩn nhất, nước phù sakhôngthể chảy ruộng ngoài.”
anhấy né tránhcô, khi phải tiếp xúc trong công việcanhcũng cư xử rất máy móc.
Cố Tư Ức nhìn Lục Gia Diệp trong bếp,nóivới Trịnh Bồi Bồi: “Có vẻ bạn Lục nấu nướng giỏi phết ha?”
Nếu người trong cuộckhôngphủ nhận tin đồnthìkhả năng làthậtrồi.
“Ồ…”
Lục Gia Diệp: “Má lúmnhỏá? Má lúmnhỏlàm sao?”
“…Ra thế.” Cố Tư Ức có hơi thất vọng.
“Có saokhông? Cậu thích trẻ conthìđược còn tôi thíchthìkhôngđược à?” Lục Gia Diệp cãi.
Lục Gia Diệp đón nhận lời động viên cùngmộtnhiệm vụ quan trọng,anhnhìn số nguyên liệu, suy nghĩ xem mình nên nấu món gì.
Trịnh Bồi Bồi ghét bỏ liếc nhìn Lục Gia Diệp, giơ tay phủi da gàtrênngười, “anhỨc à, cậu tưởng cậuđangxem phim thần tượng đấy à?”
“Ôi trời ơianhỨc ơi, tha cho mìnhđi, cậukhôngbiết tình huống của mình lúc này thế nào đâu, đau đầu nhức óc lắm đây này.”
“Được thôi.” Cố Tư Ức hớn hở đáp.
“…” Cố Tư Ứckhôngnói.
Cố Tư Ức cườinói: “Được thôi.”
“Tên ngốc kia cũng thế mà, có thể đem so với đầu bếp đạt sao Michelin luôn đấy!” Dường như cảm thấy chưa đủ thuyết phục, Trịnh Bồi Bồi lại bổ sung thêm, “khôngtinthìpkkhông? Cho mỗi người nấumộtmón xem ai nấu ngon hơn?”
“…” Saocôlạikhôngthể phản bác được thế này nhỉ? Nghe Lục Gia Diệpnóisao mà có lý đến thế?
“Ôi…” Trịnh Bồi Bồi vui vẻ trở lại ngay, “Chúc mừng cậu nhé! Thế là mình sắp được làm mẹ nuôi rồi! Mấy ngày tới mìnhsẽqua nhà thăm cậu!”
“Phiền chếtđiđược! Cũng may là mìnhkhôngphải người trong giới, sau Lục Gia Diệp đổi bạngáimớithìmìnhsẽchìm ngay thôi.”côtrà trộn trong giới giải trí mấy năm nay nên hiểu rấtrõvề mối quan tâm của công chúng, chỉ cần Lục Gia Diệp đổi bạngáingôi sao mớithìcôsẽbị quên lãng ngay.
“Mình thấy hai cậu rất hợp nhau mà.”
“Gia thế của quản lý Trịnhkhôngđơn giản đâu nha…Bản thâncôấy cũngkhôngphải làmộtquản lý bình thường, mấy ông hoàng giải trí bây giờ đều làmộttaycôấy nâng đỡ, quan hệ trong giới cực kỳ rộng.”
Ai biết được bây giờcôlại nghe quen tai luôn rồi, nghe thấyanhgọi mình là bảo bối mà chẳng hề thấy khó chịu chút nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.