Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em
Vô Ảnh Hữu Tung
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 115
Là ngườiyêucủa nhau màđicách xa nhau quáthìnhìn cũng giảthật.
Chúc Thần nhìn góc mặt nghiêng xinh đẹp củacô, nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Khoảngmộttuần.”
Năm thứ ba, nhịp độ công việc của Lục Gia Diệp có vẻđãchậm lại,anhở nhà khá thường xuyên, Trịnh Bồi Bồi cũngđãquen với việcanhở nhà. Lúc hai người ở nhà,mộtngườithìcườinói,mộtngười vào bếp nấu cơm,khôngkhí trong nhà rất vui vẻ, tràn ngập mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Đôi lúccôbuồn phiền áp lực vì công việc, về đến nhàkhôngcó ai nghecôthan thở,khôngcó ai nấu ăn chocôthìcôsẽcàng thấy buồn bực hơn, những lúc như thếcôthậtsựhi vọng Lục Gia Diệp ở nhà.
Vừa nghĩ xong, Lục Gia Diệp lập tức gạt phắtđi,khôngđúng, đâykhôngphải là chiếm tiện nghi, đây là show ân ái.
“Thôiđi, tôikhôngcao thượng đến mức vì nhân dân phục vụ như thế đâu, bây giờ tôi phải chăm chỉ kiếmthậtnhiều tiền để còn nuôi vợ.”
Lục Gia Diệp ngồimộtbên, rầu rĩnói: “Cậu cuống cái gì, cướp cái gì, chỉ là thêm quy định mới thôi mà,khônglẽ cậu muốn tiến tới với Chúc Thần hay sao?”
“Cách giải quyết của cậu cũngkhôngđược, làm vậy Chúc Thầnsẽrất khó xử.”
Lục Gia Diệp: “Cậukhônghiểu đàn ông rồi, đàn ôngmộtkhiđãthích ai nhé, họ càng tỏ ra lạnh lùngthìđàn ôngsẽcàng có cảm giác muốn chinh phục.”
Lục Gia Diệp cười: “Dù sao scandal tình ái của tôi cũng nhiều mà,khôngsao đâu. Cậukhôngphải người trong giới giải tríthìlại càngkhôngvấn đề. Quan tâm đến việc mọi người nghĩ thế nào làm gì chứ? Chỉ cần Chúc Thần tin là được rồi.”
Hôm sau, Trịnh Bồi Bồi hẹn gặp Chúc Thần.
“Cách này cần có Lục gia tôi ra mặt, để có thể hoàn toàn chặt đứt hoa đào của cậu, tôi đành phải hy sinh bản thân, đóng giả là bạn trai của cậu thôi.” Lục Gia Diệpnóixong liền ôm vai Trịnh Bồi Bồi, “Phụ nữ ấy à, cách tốt nhất để làm chomộtngười đàn ông hết hy vọng, chính là có bạn trai.”
Lúc dừng đèn đỏ, Lục Gia Diệp đặt tay lên mu bàn tay Trịnh Bồi Bồi, véonhẹ, ra vẻ quan tâm hỏi: “Em uống rượu vào có bị say xekhông?”
Lúc có Chúc Thầnđicùng, dọc đườnganhđãnắm bàn taynhỏbé của Trịnh Bồi Bồi phải đến bốn năm lần.
mộtlúc sau,côvỗ mạnh vào mặt mình, đứng dậyđitắm cho tỉnh táo.
“Được rồi, từ hôm nay trởđi, công tysẽcó thêm quy định này! Nghệ sỹ của công ty mà dámyêuđương với quản lýthìcả haisẽbị phạt!”
Lục Gia Diệp dừng lại,nói: “Tôi thua tôi thua, mệt quá, tôi về phòng nghỉ trước đây.”
Mùi thơm xông vào mũi, màu sắc món ăn rất sáng, nhìn là biết nguyên liệu nấu ăn rất tươi mới.
“Nhìn tươi ngon quá, khác hẳn với đồ ăn gọi bên ngoài.” Trịnh Bồi Bồi cảm thán.
Chúc Thần: “…”
“Cách gì?” Trịnh Bồi Bồi vội hỏi.
“Lục tổng rất coi trọnganh, hy vọnganhsẽtiến xa hơn nữa.”
“Cách nào?” Lục Gia Diệp giả ngu.
Dù là gia thế hay tài lực, Lục Gia Diệp cũng hơnanhnhiều, bàn về ngoại hình, Lục Gia Diệp cũngkhônghề thua kémanh.
Lục Gia Diệpnóixong liền cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho trợ lý của mình.
Sau khi Trịnh Bồi Bồi nhận về cho Chúc Thầnmộthợp đồng làm người đại diện chomộtthương hiệu lớn,anhấy hẹncôđến quán bar, đưa chiếc nhẫn kim cương ra,nói: “anhthích em.”
Trịnh Bồi Bồi cúi đầu, mái tóc xòa xuống nửa gương mặtcô.
“Sao cậu mua ít thế hả…Chẳng đủ ăn gì cả…” Mới ăn mấy miếngđãhếtmộtnửa, Trịnh Bồi Bồi đau lòngnói.
“Lão đại, hay cậu mở nhà hàngđi, cậusẽlà đầu bếp chính, tôi đảm bảosẽlàm ăn tốt lắm!”
Thế là Lục Gia Diệp chịu trách nhiệm lái xe, Trịnh Bồi Bồi ngồi ở ghế lái phụ, Chúc Thần ngồi ghế sau.
Ba người rời khỏi nhà hàng,điđến bãi đỗ xe, Lục Gia Diệp cảm thấy nhưđangcưỡi mây màđi, lòng cứ lâng lâng.
Tuy nhiên, lần này người tỏ tình vớicôlại là ngôi sao lưu lượng Chúc Thần, nghệ sỹ docômộttay đào tạo và nâng đỡ.
“…” Ha ha ha ha ha, tiểu Lục Gia Diệpđangthầm cười trong lòng,khôngđược làm người ta mất mặt à,anhchỉ hậnkhôngthể túm đầu tên đó chà sát xuống mặt đất thôi. Nhưng mà mọi việcđangtiến triển tốt,anhnhất định phải giữ bình tĩnh, làm đúng theo lờicônói.
Lời nịnh hót này khiến cho Trịnh Bồi Bồi sướng hết cả người,cônghĩmộtlát rồinói: “Hai ngày nữa tôisẽbáo với cậu, phải xem xem có nhiều việc quan trọngkhôngđã.”
Chúc Thần rất vui,anhnghĩ rằng Trịnh Bồi Bồiđãsuy nghĩ thấu đáo, bằng lòng chấp nhậnanhrồi.
Lục Gia Diệp cười: “Thôi, tôi đưa cậu về, khách sáo cái gì. Ngày mai bảo người nào đến đây lấy xe về là được.”
Vòng eo của hổ cái sao lạinhỏthế này? Đúng là ngực lớn eo thon.
“đãdiễnthìphải diễn cho tử tế,nóikhôngchừng Chúc Thần cònđanghoài nghi là vì sao trước giờ chúng takhôngthểhiệnra bên ngoài cũng nên.mộtkhi công khai rồithìcậu tasẽhoàn toàn c·h·ế·t tâm, tôi thấy ý tưởng này rất tuyệt! Đỉnh cao luôn!”
Lục Gia Diệp đưa lưng về phíacô, rời khỏi bể bơi.
Trịnh Bồi Bồi lập tức cười nhạo: “Ông chủ, giữ gìn sức khỏe nha.”
Tựa như trong thoáng chốc chợt nhận ra, thằng bạn ngốc hay cãi nhau với mình từnhỏlàmộtngười đàn ông đích thực,khôngcùng giới tính vớicô.
“Được,nóichuyện chính, tôi cho rằng cách giải quyết của cậu hoàn toànkhôngcó tác dụng gì cả.” Lục Gia Diệpnói.
anhnhìn vào mắtcônói: “Mà em, chính là người màanhmuốn được cùng nhau xây dựng tổ ấm suốt đời này.”
anhvội cầm lấy cái khăn choàng lên người rồiđira ngoài.
Chuyến du lịch trải nghiệmmộttuần kết thúc, Trịnh Bồi Bồi lúc về nhàđãphải lật xem các tài liệu chuyên ngànhthìmới viết đượcmộtbản báo cáo dài gầnmộtvạn chữ, phân tích trình bày ý kiến của mìnhtrênmọi phương diện của hạng mục này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ dù Trịnh Bồi Bồi có làm việc tùy hứng đến đâuthìcôcũng phải ăn cơm đúng giờ.
“Em có thể choanhmộtcơ hộikhông?”anhấynóirất chân thành.
“Tôi làm gì có nhiều thời gian để chơi bời như thế, vừa mớiđichơi ở đảo về, cònmộtđống việc chưa giải quyết xong kia kìa.”
Thế nhưng, suy tính của Lục Gia Diệp bước đầuđãthất bại rồi.
côđãtừng mong đợi rất lâu rất lâu những lời này,đãqua nhiều năm rồi, sau khicôtưởng rằng mìnhđãhoàn toànkhôngcòn bận tâm đến nữathìcôlại nghe được câu đó từ miệng củamộtngười khác.
Mục đích chính củaanhlà dẫncôđichơi thôi, sợcôkhôngchịu nênanhmới lấy cái cớđikhảo sát, thế mà trở vềcôlại nghiêm túc viết báo cáo gửi choanhthật, nhìn qua cũng có vẻ tốn khá nhiều công sức mới làm xong.
Lục Gia Diệpnóivới Chúc Thần: “Cậu ở đâu? Để tôi đưa cậu về?”
“Tôinóikhôngđúng à?” Lục Gia Diệp cười hỏi.
Chúc Thần chỉ cười, cũng may làanhđãquen với việc luôn nở nụ cười khi làm việc,khôngthìchắc bây giờ mặtanhđãcứng ngắc lại rồi.
Lục Gia Diệp tránhđi, “Ai làm loạn! Tôi phải làm trong sạch lại cái công ty này!”
Trịnh Bồi Bồi: “thìcứ lạnh nhạt thôi, choanhấy hết hy vọngđi.”
“…” Trịnh Bồi Bồi nhìnanhvới ánh mắt khó hiểu, “Có cần làm đến mức đấykhông? Giờ là thời đại nào rồi mà còn cấm đoán thế? Chỉ cầnkhônglàm ảnh hưởng tới công việc là được chứ gì?”
côhỏi: “đibao lâu?”
Chúc Thần: “Cảm ơn Lục tổng.”
Lúc ra về, Lục Gia Diệp ôm eo Trịnh Bồi Bồi, Trịnh Bồi Bồikhôngkịp phản ứng, quay đầu trừng mắt vớianh.
Lục Gia Diệpnói: “Ai cũng có công cả, nghệ sỹthìtự mình nỗ lực, người đại diệnthìở bên trợ giúp, thiếu ai cũngkhôngđược.”
Trịnh Bồi Bồi hơi đỏ mặt, đứng im tại chỗ nhìnanhđixa dần.
Lục Gia Diệp xem rất cẩn thận, thở dàimộthơi, hổ cái lợi hại thế này, về sau hoàn toàn có thể trở thànhmộtnữ doanh nhân quyền lực ấy chứ. Thử nghĩthìcũng thấy được phết, trở thànhmộtngười phụ nữ quyền lựcthìđàn ôngsẽkhôngai dám động vào. Đợi sau nàycôtrở thànhgáilỡthì, biết đâu lại trông cậy vào người bạn cùng phòng làanhđây, ở bênanhđến giàthìsao?
Trịnh Bồi Bồi nhìnanh: “Uây, cậu muốn tự nấu bữa trưa đấy à? Tôi tưởng cậu ăn ở ngoài rồi?”
Ba người cùng ngồi xuống.
“nóicậu mù chữthìthậtcó lỗi với những con người thất học nhưng thông minh biết cố gắng quá, cậu là dạng ngu hết thuốc chữa rồi!”
anhthậtsựquá buồn bực!
Chúc Thần vội vàng đứng lên đuổi theocô, “anhlái xe, đểanhđưa em về.”
Về đến nhà, Trịnh Bồi Bồi toàn thân mỏi mệt ngã ra ghế salon.
“Ainóikhôngcó vấn đề gì, bây giờ cảnh sát giao thông theo dõi tài xế chặt lắm đấy.”
Buổi tối,côthay đồ tắmđitới bể bơi, lại thấy Lục Gia Diệpđãở trong hồ bơi từ lúc nào rồi.
Trịnh Bồi Bồi quay người lại, thấyanhđangcười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng, đẹp traithìcũng đẹp traithật, nhưng vẫn có cảm giác giống như tên ngốc ngày xưa, át hết cả khí chất bá đạo tổng tài rồi.
Trịnh Bồi Bồi ngồi trong xe, cả quãng đường đều nghe điện thoạinóichuyện công việc, dường nhưkhônghề bị dao động bởi lời tỏ tình của Chúc Thần.
Cuối cùng cũng chịu được cho đến khi xe đỗ dưới nhà, Chúc Thần nhanh chóng chào tạm biệt rồi xuống xe.
Trời đất ơi!côkhônghề có tâm tư gì với cậu ta đâu!
“Có chứ!” Lục Gia Diệpnóichắc như đinh đóng cột, “Vì Bồi Bồi tỷ quá có sức hút mà! Đàn ôngmộtkhiđãrơi vào tay cậuthìkhôngthể thoát ra ngay được đâu!”
“Cần chứ!khôngđặt ra quy địnhrõràngthìvề sau ai cũng dám tán tỉnh người đại diện của mìnhthìsao! Công tysẽthànhmộtđống lộn xộn thế nào hả! Trước đâykhôngđề ra quy định này là do tôi sơ suất! Bây giờ phải chỉnh đốn lại ngay!”
“A…” Trịnh Bồi Bồi bỗng kêu lên thảm thiết.
Trịnh Bồi Bồi: “…”
Lục Gia Diệp: “…”
“Vậy cònsựnghiệp củaanhthìsao?anhkhôngcần fan nữa sao?”
Nghĩ tới bữa ăn ngon sắp tới, Trịnh Bồi Bồi liền ăn nốt chỗ sủi cảo còn lại.
“Tôi chỉ uống mấy ngụm rượu mơ thôi,khôngcó vấn đề gì.”
Lục Gia Diệp quay người nhận lấy, bên trong quần bơi có thứđãdựng cao ngất lên, ngay cả Trịnh Bồi Bồiđangkhôngchú ý lắm cũng còn pháthiệnra.
Lục Gia Diệp hừmộtcái, tiếp tục nấu nướng.
Trịnh Bồi Bồi điều chỉnh lại tâm trạng,mộtlúc lâu sau mới ngẩng đầu lênnóivới Chúc Thần: “Là người đại diện củaanh, tôi cần phảinóichoanhbiết điều này, công tykhôngkhắt khe chuyệnyêuđương của nghệ sỹ, trừ phi điều đó làm ảnh hưởng đến công việc. Nhưng mà nghề này cạnh tranh rất tàn khốc, rất khó có thể bảo vệ được cả hai thứ. Nếu nhưanhmuốn công khai chuyện tình cảm, bất chấp chuyệnsựnghiệp bị ảnh hưởngthìcũng được thôi, nhưng làmmộtngôi sao,anhcần phải biết mình nên đặt thứ gì lên hàng đầu,anhvẫn chưa đạt tới trình độ thích làm gìthìlàm đâu.”
Nóng hổi, ngon miệng, tươi mới lại đẫm nước, chỉ tiếc là ít quá, mỗi sáu cái.
Trịnh Bồi Bồi: “Cậu mới là người nghĩ gì làm nấythìcó…Đưa điện thoại cho tôi…Đừng có làm trò hề…”
Chẳng lẽ lại vìcô…nênanhmới có phản ứng?
Lục Gia Diệp: “Hôm nay papa rảnh nên vào bếp nấu cho em ăn đấy.”
Cái gọi là trải nghiệm rất đơn giản, chính là ở đây chơi bờimộttuần để có cảm nhận đánh giá về hoàn cảnh môi trường và phong cách phục vụ của nơi này.
“Lão đại có nhiều tiền thế rồi mà, còn sợ vợkhôngđủ tiêu à?”
“Cũng có lý.”côgật đầu.
“Tôi…Tôi đói sắp c·h·ế·t rồi đây này!” Trịnh Bồi Bồi giận điên người, “Cậu bỏ đói cho tôi c·h·ế·t luônđi!”
“…” Lục Gia Diệp bỏ qua lời chế nhạo củacô,nói: “Tóm lại tôi nhắc cho cậu nghe, tuyệt đốikhôngđược xem thường đâu! Chúng ta vẫn phải diễn trò thêmmộtthời gian nữa mới được, như thếthìcậu ta mới hoàn toàn hết hy vọng.”
Trịnh Bồi Bồi nhảy xuống nước: “Bơi thikhông?”
“…” Nét mặt Trịnh Bồi Bồi hòa hoãn lại trong nháy mắt, có cái ăn là được rồi.
“nóinhảm, đồ ăn sẵn bên ngoài toàn đồ để lâu ngày thôi.”
Lục Gia Diệp luống cuống, vội vàng đỡcôdậy, dìucôđến salon.
Chúc Thần sững người,nói: “Lục tổng.”
“Nhỡ người lái hộ mà nhận raanhthìphiền lắm.” Lần này là Trịnh Bồi Bồinói.
Lục Gia Diệp nhàn nhã dựa vào quầy bar, nhìn bóng lưngcôđangđứng trước bồn rửa bát, mỉm cười thỏa mãn, “Có nổi tiếng được haykhôngthìphải dựa vào thực lực,khôngphải dựa vào người đại diện.”
Lục Gia Diệp gật đầu: “Bây giờkhôngphải giờ làm việc, tôi tới đây vớimộtthân phận khác.”
“Tôi cho phép cậu nghỉ mà.”
“Này,mộtngười đại diện giỏi chính là người khai quật được nhân tài và đào tạo nhân tài đấy nhé,khôngcó tôithìthử hỏi xem Thẩm Miên Miên và Chúc Thần có thể nổi được haykhônghả.”
Trịnh Bồi Bồi: “Sắp tới công tyđangđịnh đầu tư vàomộtdự án phim lớn, Lục tổng muốnanhsẽnhận vai nam chính.”
Đêmđãkhuya nhưngcôvẫnkhôngngủ được, trong đầu cứ nghĩ đến body tuyệt đẹp kia, cả cái bọc siêu to ấy nữa…
anhmuốn xoa đầu chocô, nhưng lại bịcôthẳng thừng đẩy ra.
côgáinàyđãmộttay nâng đỡanhtừ khianhlà thực tập sinh cho đến khi trở thành đại minh tinh, vậy mà tại saocôấy lạikhôngmuốn cùnganhhưởng thành công chứ?
“Quán đókhônghợp khẩu vị nên tôi quyết định về nhà tự nấu ăn.” Lục Gia Diệpđivào bếp.
Hai người gặp nhau trong nhà ăn, Lục Gia Diệp ngồi đối diện Trịnh Bồi Bồi, chào hỏi chuyện trò vớicô.
Lục Gia Diệp ôm vai Trịnh Bồi Bồinói: “Bồi Bồi là bạngáitôi.”
“khôngcó.” Trịnh Bồi Bồi cực kỳ chắc chắn, “Là người đại diện nên tôi nắmrõcác quy định của công ty hơn cậu là cái chắc.”
“Cậu bị điên à? Chúng ta chỉđangdiễn trò thôi, công khai cái quái gì?”
Trịnh Bồi Bồi: “…” Nhất thờicôkhôngbiết phảinóigì.
“Chúc Thần vừa tỏ tình với tôi.”
Nhân viên làm việc đứng bên cạnhnóiđùa: “Bồi Bồi dạo này chăm dạ dày kĩ lắm, ăn cơm cũng phải đúng giờ mới được.”
Cuộc thảo luận tạm dừng trong tiếng cười đùa vui vẻ, Trịnh Bồi Bồi nhận lấy bữa trưa của mình,côchụp ảnh gửi cho Lục Gia Diệp, vừa ăn vừa nhắn tin, “Hương vị món ăn hôm nay quen quen, là ông chủ Lục nấu đúngkhông?”
Lục Gia Diệpthìvẫn khá thoải mái,anhmặt dày quen rồi.
Lục Gia Diệp: “Tôi nấu cơm cậu ngồi xemthìcậu rửa bát tôi cũng phải ở bên cạnh chứ, làm việc nhàmộtmình chán lắm.”
Chúc Thần nhìncômộtlúc lâu, cười khổ: “Vậy là em từ chốianhsao?”
trênphương diện nấu nướngthìcôthậtsựlà kẻ vô dụng, nếukhôngcó đồ ăn bán sẵnthìchắckhôngsống nổi mất.
“Làm vậythìsẽkhôngcần phải đưa ra quy định mới để khiến Chúc Thần chịu đả kích, cậu cũngkhôngphải dây dưa lằng nhằng với tên đó nữa, cậu mà càng kéo dàithìsẽcàng khó dứt ra thôi.”
Trịnh Bồi Bồi lập tức chạy tới giật điện thoại củaanhlại: “Cậu đừng có mà làm loạn!”
Sang năm thứ hai, thời gian cả hai cùng ở nhà dần dần nhiều lên,mộttháng Lục Gia Diệpsẽcó mấy ngày ở nhà, có đôi lúc cả hai còn cùng ở nhà hơnmộttuần, lần nào cũng đấu võ mồm với nhau, cuộc sống coi như cũng hòa hợp, Trịnh Bồi Bồi cảm thấy Lục Gia Diệp làmộtngười bạn cùng phòng khá lý tưởng.
“…???” Trịnh Bồi Bồi hếtnóinổi, lười chẳng buồnnóinữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Trịnh Bồi Bồi sợ run mấy giây, suy nghĩmộtlúc rồinói: “Công ty có quy định đó từ bao giờ vậy?”
“Cậu phải chú ý chừng mực,nóichuyện đừng có làm cho người ta khó xử mất mặt đấy.”
Lục Gia Diệp hớn hở đáp: “Đồng ý.”
Trịnh Bồi Bồi: “[Gật đầu]”
Hai người bơi thi vài vòng, Lục Gia Diệp mãi màkhôngthể tập trung được, vóc dáng bốc lửa như thế, thêm cả bộ bikini khêu gợi thế kia,thậtsựkhôngthể nhịn nổi mà, dùđangở trong hồ bơi nhưng nhiệt độ cơ thểanhvẫnkhônghề có dấu hiệu hạ nhiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầucôbị đập vào bàn trà, hai người dừng tranh chấp,côngồi bệt xuống đất, cau mày ôm đầu, vẻ mặt tỏ ra rất đau đớn.
“Được rồi, làm theo cách cậunóiđi.” Trịnh Bồi Bồi thở dàimộthơi rồi lại nằm xuống salon.
Cảm giác như làmộttên ngốckhôngcó tiền đồ vậy!
“Thế tóm lại là làm sao?”
Kể cả là diễn tròthìcũng rất khó có cơ hội trải nghiệm cảm giác được hổ cái dịu dàng nép vào lòng như chimnhỏthế này.
Mặc dùcôrất lý trí, nhưngkhônghiểu sao mà mặt vẫn đỏ bừng.
Xúc cảm nàythậtlà thích…Còn cả mùi hương tỏa ra làm say lòng người…
“…Cậu bị đập đầu nên ngốc luôn rồi à, tôi là trai thẳng nhé, còn thẳng hơn cả ống tuýp đấy nghe chưa!”
Nhìn Lục Gia Diệpđangvung vẩy cái nồi, dáng vẻ nhưđangmuốn bãi công, Trịnh Bồi Bồi vội vàng trấn an: “khôngdễ dàng,thậtsựkhônghề dễ dàng chút nào, ông chủ vất vả rồi.”
anhlập tức nở nụ cười, còn chưa kịpnóigìthìbỗng nhìn thấy ngườiđangđiphía saucô.
“…” Trịnh Bồi Bồiđãquen rồi, người này là thế đấy,mộtgiây trước là bá đạo tổng tài,mộtgiây sauđãbiến thành Lục ba tuổi ngay được.
“…Vậy để tôi gọi người lái hộ.”
“Nên đấy coi như là chi phí tôi dùng đểđitìm vợ thôi.”
“Cậu muốnnóicái gì?” Trịnh Bồi Bồi ngồi thẳng dậy, trợn mắt nhìn Lục Gia Diệp, “Đây là chuyện riêng của chúng tôi, cậu đừng có mà xen vào! Càng nhiều người biếtthìcàng khó xử thêm thôi!”
“khôngsay.” Trịnh Bồi Bồi mỉm cười đáp.
Lục Gia Diệp vừa ngẩng đầu lênthìnhìn thấycôđangmặc đồ tắm, lập tức vùi đầu vào làn nướcmộtlần nữa.
“Ha ha, ông đâykhôngthiếu tiền nhé, kể cả là cây hái ra tiền mà muốn tán cậuthìtôi cũngsẽchặt cây luôn!”
“Tôi phảiđinóichuyện với cậu ta mới được!”
“Điềuanhcần nhất làmộtngười bạngái,mộtgia đình ấm áp,khôngphải làmộtrừng fan gửi gắm hết tình cảm lênanh.anhlàmộtngười bình thường, có tình cảm và cuộc sống riêng của mình!”
“Tại sao?” Chúc Thần hỏi.
Trịnh Bồi Bồi hiểu, đây làanhđangdiễn trò cho Chúc Thần xem. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cơ mà tội gì màkhôngtranh thủ chiếm tiện nghimộttí cơ chứ?
Xe dừng lại bên ngoài khu nhà, trước khi Trịnh Bồi Bồi xuống xe, Chúc Thần lạinói: “anhđãsuy nghĩ rất lâu rất lâu rồi,sựnghiệpkhôngphải là ưu tiên hàng đầu củaanh, điềuanhcần làmộtmối quan hệ bền vững,mộtmái ấm gia đình.”
“Đúng!nóihay lắm! Tên này quá tùy hứng rồi! Nghĩ gì là làm nấy! Lại còn muốn tán tỉnh người đại diện chứ! Ghê tởm! Quá ghê tởm!” Lục Gia Diệp càngnóicàng cáu điên lên, chỉ thiếu mỗi câu “Dám để mắt đến người của tôi” là chưa dámnóithôi.
“khôngai bắt nạt tôi hết…” Trịnh Bồi Bồi uể oải đáp.
Đường cong kia quá khủng, khiến người ta thởkhôngnổi.
Trong lòng Chúc Thần thầm cảm kích Trịnh Bồi Bồi, có vẻ nhưcôchưanóicho sếp tổng biết chuyệnanhtỏ tình vớicô, màcôđangmuốn dùng cách này để khéo léonóichoanhcâu trả lời. Thân phận củacôấy là bà chủ, hơn nữa còn trao choanhmộttài nguyên cực kỳ tốt.
Trịnh Bồi Bồi nhìn theoanh, cảm thấy máu nóng sôi trào, đồ ngốc này có body rất đáng khen đấy chứ.
Trịnh Bồi Bồi nhìnanh, khóe môi khẽ giật nhưđangmuốnnóigì, nhưng cuối cùng lạikhôngnóimàđixuống xe luôn.
“Cũng chẳng biết được, nhỡ đâu vợ tôi thích mua sắm mấy thứ hàng hiệu phiên bản giới hạnthìsao,khôngcó tiềnthìkhôngchiều nổi đâu.”
cônhận lấy túi sủi cảo, quay ngườiđivào trong phòng, ngồi trước bàn ăn vui vẻ.
“…”
“Ainóilà chỉ có thểyêutrong bóng tối?” Chúc Thầnnói, “Chỉ cần em chấp nhậnanh,anhsẽngay lập tức đăng bài công bố cho tất cả mọi người biết, nếu em muốn kết hônthìchúng ta có thểđiđăng ký luôn cũng được.”
“Thôiđi,anhấy thiếu gì congáithích, rất nhanhsẽquên chuyện này thôi.”
anhđương nhiên biết làcôkhôngsay xe, với lạicôcũng uống rất ít rượu, độ cồn lại thấpkhôngđáng kể.
“Nếu cậu vẫnkhôngthể chấp nhận cách nàythìcứ theo cách cũ của tôi mà làm, trực tiếp bổ sung quy định mới.”
“Cậunóiđi, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?”
Lục Gia Diệp ngồi đối diện liếccô: “Gì mà như con cá c·h·ế·t thế? Vừa chịu đả kích gì à?”
Trịnh Bồi Bồi chủ động nhận trách nhiệm dọn bát đĩa, Lục Gia Diệp nhàn nhã ngồimộtchỗ.
Phải show mạnh cho mấy tên có ý đồ xấu nhìn vào mà biết!
“Saokhôngnói? Ai bắt nạt em đểanhtraiđixử lý nó!”
“…khôngcó à?”
Suy nghĩ này vừahiệnlênthìđãbịcôđánh bay luôn, làm ngườikhôngthể quá ảo tưởng thế được. Lục đại gia tình trường phong phú như thế, có kiểu phụ nữ nào màanhchưa từng gặp qua đâu.
“Ông chủ Lục à, cậu bình tĩnh chútđi! Bây giờ Chúc Thầnđanglà cây hái ra tiền của công ty đấy! Những nghệ sỹ khác mà nổi tiếng được nhưanhtathìbọn họđãtách ra tự lập từ lâu rồi!”
Nhưng màđãđến nước nàythìanhkhôngthể từ chối được.
Trong lòng Lục Gia Diệpđangchỉ cósựghen tuông và cảm giác nguy hiểm cực lớn, nên làm thế nào cũngkhôngchịu thỏa hiệp.
côđitới đứng bên cạnh quầy bar, nhìn Lục Gia Diệpđangbận rộn trong bếp.
…Thân phận khác?
Chúc Thần mỉm cười: “khôngcó chị đại Bồi Bồi nâng đỡthìcó khi bây giờ tôi vẫn chỉ là diễn viên quần chúng thôi, làm sao trở thành ngôi sao được.”
Trịnh Bồi Bồi lập tức hấp tấp xới cơm cho cả hai.
Chúc Thầnnóitiếp: “anhtưởng rằng chúng tađãquen nhau ba năm, cũng đủ để vun đắp tình cảm rồi, xem raanhvẫn quá vội vàng. Xin lỗi em, em có thể từ chốianh, nhưnganhsẽkhôngtừ bỏ đâu.”
Cậu ta chỉ làmộtngườianhem thân thiết khác giới vớicôthôi mà!
“Tôi nghĩanhnên suy nghĩ lạiđi.” Trịnh Bồi Bồi đẩy lại nhẫn cho Chúc Thần rồi đứng dậy rờiđi.
Trịnh Bồi Bồi thầm nghĩ, mỗi năm mà được mấy lầnđitrải nghiệm thế nàythìtốt quá.
Trịnh Bồi Bồi quát: “Xin cậu đừng có mà ví von linh tinh trong những hoàn cảnhkhôngphù hợp nữađi!”
Trịnh Bồi Bồi: “Cảm ơn ông chủ! Ông chủ tốt nhất!”
“…” Trịnh Bồi Bồi lườmanh,khôngnóigì.
Trịnh Bồi Bồi lúc này mới phản ứng lại được,cônói: “Tôisẽkhôngyêungười trong giới giải trí đâu.”
Lục Gia Diệp ở nhàmộttháng liềnkhôngđicông tác, Trịnh Bồi Bồi sáng dậyđãthấyanhchuẩn bị xong bữa sáng rồi, buổi trưa dùcôcó làm việc ở đâuthìcũngsẽcó người đưa cơm chocôđúng giờ, đến chiềuanhlại gọi điện bảo nếucôbậnthìanhsẽbảo người đưa cơm đến, cònkhôngbậnthìvề nhà ăn cơm.
“Hơ, tôi mà còn phải sợ cậu ta nghĩ thế nào à?”
“…Có đến mức thếkhông?” Trịnh Bồi Bồi buồn bực hỏi.
Trong mơ hai cơ thể quấn lấy nhau, cảm nhận thứ cảm xúc mê hồn, lúc tỉnh lại,côchỉ cảm thấy lúng túng và ngượng ngùng,côdựa vào đầu giường, sắc mặt ửng đỏ, mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Tiếc rằng…côấykhôngphải là người phụ nữ củaanh.
“Thếthìcậu nhầm rồi, bản tính của đàn ông rất tà ác, thứ gì càngkhôngcó đượcthìsẽcàng khao khát muốn có,khôngphải cómộtcâu là vợkhôngbằng thiếp, thiếpkhôngbằng trộm, mà trộmthìkhôngbằngkhôngtrộm được. Cậu thuộc vào dạngkhôngtrộm được đấy!”
Trịnh Bồi Bồi giơ ngón cái lên: “Ông chủ đúng làmộtngười đàn ông tốt,mộtngười chồng tốt.”
“Cảm ơn Lục tổng, tôi lái xe tới đây ạ.”
Trong đầu Lục Gia Diệp chợt lóe lênmộtsuy nghĩ, cườinói: “Tôi cómộtcách giải quyết cực kỳ hợp lý rồi đây.”
cônhóc này bình thường mặc quần áo rộng rãi nhìn có phần đầy đặn, trong giới giải trí nhiều người nhìn vàosẽthấycôhơi mập, nhưng chỉ có Lục Gia Diệp biết, chẳng qua là do b* ng*c củacôlớn thôi.
Edit: Ngân Nhi
Thế là Trịnh Bồi Bồi liền dựa vào cánh tayanh.
Trịnh Bồi Bồi: “Cậu có việc gìthìđilàmđi.”
“…”
“Tôi khuyênanhấy nên tỉnh táo phânrõnặngnhẹ.”
“…” Trong lòng Lục Gia Diệp dấy lênmộthồi chuông báo,anhvộinói: “Tôi làđangtiếc thay cho cậu ta, thíchmộtngườikhôngthích mình làmộtviệc rất đau khổ.” Tuyệt đốikhôngđược để lộ suy nghĩthậtcủa mình ra.
Chương 115
“Nhưng mà…”
mộtbữa cơm kết thúc trong bầukhôngkhí vui vẻ hòa hợp.
“Vâng vâng vâng cậu giỏi nhất, thế tóm lại khi nàothìcậu mới rảnh? Tôi chờ cậu,khôngcó chị Bồi Bồi chuyên gia chỉ điểmthìtôikhôngyên tâm bỏ tiền đầu tư đâu.”
Bây giờthì…khôngđược nữa rồi.
Trịnh Bồi Bồi ngượng ngùng cười: “thậtngại quá, hai chúng tôi sở dĩkhôngcông khai quan hệ là vìyêucầu của tôi, tôikhôngmuốn mọi người vì chuyện này mà e dè tôi, quan hệ đồng nghiệpsẽkhôngđược thoải mái.”
Hoa đẹpthìkhôngthường xuyên nở, mà cảnh đẹp cũngkhôngtồn tại lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhngả đầu ra ghế, gương mặtẩntrong bóng tối.
Lần trướccôbị viêm dạ dày cấp tính, cái bộ dạng vật lộn đau đớn củacôkhi ấyđãtrở thành bóng ma trong lònganhmất rồi.
Trịnh Bồi Bồi cườinói: “Đúng vậy, Chúc Thần giờ là lão đại của công ty đấy.”
Trong lòng bỗng dưng rất khó chịu…
Lục Gia Diệp ngồi xuống đối diện Trịnh Bồi Bồi, mắt đảomộtcái, chỉ huy: “Cònkhôngđixới cơm?”
Là ông chủ nênanhrất bá đạo ra lệnh chocô, đó làkhôngcho phépcôđixã giao.
Lục Gia Diệp hưởng ứng: “Chơi luôn.” Hai mắt ngượng ngập nhìn xuống làn nước.
Năm đầu tiên khi cả hai sống chung nhà, Trịnh Bồi Bồi bay khắp cả nước, Lục Gia Diệpthìbay khắp thế giới, hai người trongmộtnăm chẳng chạm mặt chuyện trò được mấy lần. Nhưng Trịnh Bồi Bồi lại thấy như thế rất tốt, vìcôkhôngquen ở chung với đàn ông, cả hai cứ bận rộn như vậythìcôsẽcó cảm giác như mìnhđangởmộtmình.
Lục Gia Diệpnói: “Cậu chẳng hiểu gì cả, tôikhôngtìm hiểu nhiều ngườithìlàm sao biết được aisẽlà vợ tôi?”
“…Cái quái gì thế.” Trịnh Bồi Bồi tuy trách móc nhưng khóe môi lại lặng lẽ nhếch lên, phụ nữ được khen là có sức hútthìai màkhôngvui chứ? “nóichuyện chínhđi, đừng có mà tranh thủ nịnh hót.”
“Cậu mới ngốcthìcó, Chúc Thần vừa mới tỏ tình với tôithìcậu liền đưa ra quy định mới luôn, thế có khác nàođangmuốn nhắm thẳng vàoanhấy? Chúc Thần liệusẽnghĩ thế nào?”
Lục Gia Diệp thản nhiên đón nhận lời khen.
Trịnh Bồi Bồi từ tận đáy lòng luônkhôngcoi Lục Gia Diệp là ông chủ mà đối đãi, vẫn quen xưng huynh gọi đệ như bình thường, nào có chuyện kính trọng sợ sệt ông chủ chứ. Hai người giằng co,cômãi màkhôngthể cướp được cái điện thoại nên càng ngày càng tức giận.
“Tôiđangcómộtdự án làm khu nghỉ dưỡng, cậu có muốnđikhảo sát với tôikhông? Rồinóicho tôi nghe ý kiến quý giá của cậu?”
Sợcôuống rượu vào lại bị đau dạ dày.
Lục Gia Diệp cởi áo khoác, xắn tay áo lênđivào bếp, vừađivừanói: “Đấy là món khai vị, bữa chínhthìđợimộtlát nữa.”
côcũng theo lên luôn, định ngồi nghỉmộtlát,côchoàng khăn lên người, lại cầmmộtcái khăn khác ném cho Lục Gia Diệp.
Ghi hình xongmộtshow, Trịnh Bồi Bồiđangnóichuyện với người của tổ chương trìnhthìđến giờ ăn cơm, điện thoạicôđổ chuông, là người giao cơm gọi.côlúng túng cườinói: “Dạ dày của tôikhôngđược tốt nên phải ăn cơm rồi, tạm thời nghỉ ngơi nửa tiếng cho mọi ngườiđiăn cơm có đượckhông?”
Nơi phố thị xa hoa rộng lớn này, ban ngàyanhtỏa ánh hào quang rực rỡ, khi đêm về trong đầuanhchỉ nghĩ đếncô. Mỗi hành trình đượcđicùng nhau,anhđều rất vui vẻ, chỉ cần nơi nào cócôthìánh mắt củaanhliềnkhôngkìm được mà nhìn về phía ấy, thứ cảm xúc lưu luyếnkhôngthể hình dung đóđãthôi thúcanhbày tỏ tình cảm vớicô.
“khôngphải cậu mới uống rượu sao? Uống rượukhôngđược lái xe đâu.”
Trịnh Bồi Bồi chậm rãi ngồi ăn,nóirất ít, cảm giác như chỉ cầnnóinhiều hơn mấy câu là Lục Gia Diệp có thể nhìn thấu được giấc mơ xấu hổ củacôvậy.
“Hay là chúng ta công khai luônđi?”
Tay còn lại của Lục Gia Diệp lúc này mới giơmộtcái túi khác ra đưa chocô: “Tôi mua sủi cảo cho cậu rồi đây, ăn tạm lót bụngđi.”
“…” Lục Gia Diệp dùng ánh mắt ra hiệu chocô.
Lục Gia Diệp: “khôngcó thành ý gì cả!”
Chúc Thần: “…”
Hai người cười cườinóinóiăn xongmộtbữa cơm.
“Bạn trai tôi phải làmộtngười có thể thoải mái công khaisựtồn tại của tôi, mà người trong giới giải trí chỉ có thểyêutrong bóng tối thôi.”
Lục Gia Diệp: “Ngạc nhiênkhônghạnh phúckhôngcảm độngkhônghả?”
“Cái gì?!” Lục Gia Diệp títhìnhảy dựng lên, nhưnganhcố giữ bình tĩnh, ngồi nghiêm chỉnh lại, mắt sáng quắc hỏi: “Thế cậu trả lời sao?”
“Vớ vẩn, cậu mới lêu lổng ấy! Ông đây phải rời xa quê hương,đihọc nơi đất khách quê người! Tưởng tôi sống dễ dàng lắm à?”
Chúc Thần ăn mặc gọn gàng tử tế rồiđitới điểm hẹn từ rất sớm,anhbỏ mũ và khẩu trang xuống, ôm trong lòng trạng thái hưng phấn kích động chờ Trịnh Bồi Bồi.
Đến lúc Trịnh Bồi Bồi thu xếp được thời gian, Lục Gia Diệp liền dẫncôđikhảo sát trải nghiệm dự án khu nghỉ dưỡng.
Hồi trước mắtanhbị mù hay sao màkhôngnhìn ra được là hai người nàyđangyêunhau nhỉ?
“Ai bảo tôi muốn tiến tới với Chúc Thần! Cậu mới muốn tiến tới với Chúc Thần ý!” Trịnh Bồi Bồi quát.
Cái kia…Sao lại thế nhỉ…
Trịnh Bồi Bồi sửng sốt, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngỡ ngàng.
Trịnh Bồi Bồi nhìn vẻ mặtanh,khôngkhỏi lên tiếng: “Sao tôi lại có cảm giác là cậukhôngnỡ để Chúc Thầnđithế nhỉ?”
Rất lâu sau,anhmới miễn cưỡng mỉm cười: “thìra là thế.”
“Tôi nhất địnhsẽkhôngphụsựkỳ vọng của Lục tổng.”
Sau khi Lục Gia Diệp nhận được bản báo cáo,anhsuýt nữathìté ngã…
“…” Chúc Thần thà gọi taxi về còn hơn là phải nhìn ông chủ và người mình thích ở bên nhau,thậtsựquá đau lòng.
Nửa tiếng sau,mộtbữa ngon lành hai món mặnmộtmón canh được bưng đến quầy bar.
Tại saoanhlại kích động thế này? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu lêu lổng ở Mỹ mấy năm cũng có ích đấy nhỉ, rèn được khả năng sinh tồn rồi.”
Xung quanh Trịnh Bồi Bồi chưa bao giờ thiếu ong bướm, chẳng qua làcôluôn chủ động tránh né thôi.
Trịnh Bồi Bồi có lòng khuyên nhủ: “Thế cậu phải chọn ramộtngười trong nhóm bạngáicủa cậuđichứ, ngày nào cũng đổi bạngáinhư thế, tiền tiết kiệm cho vợ cũng tiêu vào rồi còn đâu.”
Vì hoàn cảnh gia đình nênanhmới vào giới giải trí, mấy năm nay Trịnh Bồi Bồi là người ở bên cạnh nâng đỡanh.côlên kế hoạch phát triển choanh, tìm choanhnhững tài nguyên tốt, cùnganhđikhắp nơi, có những lầnanhbận suốt đêm,côđều ở bên cạnh chờ đợi,khôngbiết từ khi nào, tình cảm củaanhdành chocôđãkhôngcòn đơn thuần như trước.
Trịnh Bồi Bồi đẩy cửađivào.
“Cái cớ củamộtkẻ phong lưu nghe sao mà tử tế thế.” Trịnh Bồi Bồi bái phục.
Lục Gia Diệp thở dàimộthơi, lưu luyếnkhôngrời đánh tay lái rờiđi.
anhvẫn biếtcôlàmộtngười rất tốt bụng lại trượng nghĩa, màkhôngngờ ngay cả khi từ chốianh,côcũng dùngmộtcách thức giống như tính cách củacôvậy.
Càng bơithìđộng tác củaanhcàng cứng nhắc.
“Chuyện riêng? Đâyrõràng là chuyện có liên quan tới công việc, sao lại là chuyện riêng được?” Lục Gia Diệpkhôngthể bỏ qua, “Nhỡ mà hai người cậuyêunhau làm ảnh hưởng tới công việcthìphải làm sao? Công ty có quy địnhrõràng rồi, quản lýkhôngđượcyêunghệ sỹ!”
Liệu có thể kéo dài thời gian thêmmộtlúc nữakhông?
“…” Trịnh Bồi Bồi vẫn do dự.
anhtự cho rằng mìnhđãđủ ưu tú để xứng đôi vớicô, nhưng ở trước mặt Lục Gia Diệp,anhvẫn thấp hơn người tamộtcái đầu.
“OK, tôi chờ chị Bồi Bồi của tôi đó.”
côngồi lên ghế, tay chống đầu nhìnanh.
côtrằn trọcđivào giấc ngủ, kết quả lại mơmộtgiấc mơ khiến cho người ta mặt đỏ tim đập…
“Chuyện nàykhôngcó liên quan đến cậu, dù cậu có nghỉthìtôi vẫn phải nỗ lực làm việc, tôi mà nghỉthìnghệ sỹ của tôi phải làm sao.”
Người trong công ty ai cũng biết ông chủ Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi là bạn học cũ, cũng là bạn thân lâu năm.
“Tạm thời cậu hãy đóng giả làm bạn trai tôi, để cho Chúc Thần hết hy vọng.” Trịnh Bồi Bồi nhắm mắtnói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.