Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 117

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117


Lên xe, trongkhônggian kín, hai người thắt dây an toàn,khônghề liếc nhaumộtcái, bầukhôngkhí tràn ngậpsựlúng túng và mập mờ khó tả.

Liệucôcó choanhmộtcái tátkhông?

Sau đóthìgặpcôvà Lam Lâm ở đây.

Lúc nàycôthậtsựthấy bối rối khiđicùnganh,trênxeđãthế này, lúc về nhà còn phải mặt đối mặt nữa.

Bầukhôngkhí trở nên lúng túng, có người còn nhìn Trịnh Bồi Bồi với ánh mắt thương cảm.

Bằng bất cứ giá nào!anhcũng phải phá vỡ được ranh giới này!

Ánh mắt ngang ngược kia mang theomộtvẻ quyến rũkhôngnóinên lời, khiến cho timcôlại bắt đầu đậpkhôngtheo quy luật.

Hai người đều thở hổn hển, hai mắt nhìn nhau.

mộtngười khác cũng cườinói: “Người của chị Bồi Bồi mà, chắc chắn phải đến chứ.”

“Cái nàythìtự cậu phải nghĩ thôi, cậu phảimộtlần nữa cho Bồi Bồi biết đếnsựtồn tại của cậu,mộtlần nữa suy nghĩ lại về cậu.” Cuối cùngcôkhôngquênnóimộtcâu, “Cố lên nhé!”

“Ai đấy?”côngồi dậy, giờ là hơn nửa đêm rồi, tuycôđangsay nhưng vẫnkhôngquên đề cao cảnh giác.

côvề phòng mình tắm rửa, nằmtrêngiường lăn qua lộn lạikhôngmuốn ngủ lắm,khôngbiết làm gì khác ngoài lấy điện thoại ra chơi game.

“Mình thấy Bồi Bồiđãcoi cậu thànhanhem tốt rồi, cậu phải phá bỏ ranh giới này mới được.”

Cuối cùng cũng tới bãi đỗ xe của khu nhà, hai người xuống xe rồiđibộ lên nhà.

Chơimộtlúc, cuối cùng ngủ lúc nàokhônghay.

côthìnhiệt tình đến mù quáng,anhlại lý trí và cẩn thận, hai người kết hợp lại là vừa chuẩn.

Mà tên đểu cáng này còn làanhem tốt của mình nữa chứ,côphải đánh c·h·ế·t cậu ta mới được!

Lam Lâm đột nhiênnói: “anhGia Diệp liềuthậtđấy, trước giờ em chưa từng nghĩ tới việcanhấysẽyêucả bạn thân, nhỡ mà sau này đến bạn thân cũngkhônglàm đượcthìphải làm sao?”

Thế làanhuống thaycôkhá nhiều, ai đến chúc rượuanhcũngkhôngtừ chối.

Thế mà từ đầu đến cuốicôlạikhôngkịp phản ứng gì cả!

Nhắn xongmộtloạt tin, bên kia vẫnkhôngcó động tĩnh gì.

Lam Lâm sợ run lên, nhưng ngay sau đó lại cười ngay: “anhGia Diệp trước kiađãtừngnóirồi, trong vòng mười năm tớianhấykhôngcó ý định kết hôn đâu.”

“…???”

Nếuđãhòa hợp như vậy,khôngbiếtcôấy có bằng lòng thử tiến tới cùnganhhaykhông? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“…??” Lục Gia Diệp ngơ ngác, thànhthậtnói, “Vìtrênđườngđitình cờ gặp,côấynóimuốn đến đây, tôi nghĩcôấy cũng có chút tiếng tăm, có thể hỗ trợ cậu bao quát bữa tiệc nên mới đưacôấy đến.”

Lục Gia Diệpnói: “côấy là congáicủa bạn thân bố tôi, thỉnh thoảngđichơi với nhau thôi,khôngthân lắm.”

Tâm trạng củacôthay đổi rồi…

Lục Gia Diệp: “Má lúmnhỏà…khôngkhông,côgiáo Cố, chị Cố, nữ thần Cố ơi, cậu nhất định phải giúp tôi đó nha! Dẫu sao chúng ta coi như cũng là tình bền như vàng*, cậu giúp tôi nghĩ cách theo đuổi Bồi Bồiđi.”

Chỉ có điềuanhgọicôgáikia là Lâm Lâm…khônghiểu saocôlại thấy hơi khó nghe.

Dưới tay Trịnh Bồi Bồi cómộtnghệ sỹ vừa giành được giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất trong lễ trao giải phim điện ảnh.

Thời gian còn lại của buổi tiệc, Trịnh Bồi Bồikhôngthể bình tâm lại được.

“Ồ,khôngthân lắm mà còn dẫncôta tới đây?”

Hôm nayanhuống hơi nhiều,khôngthấy Trịnh Bồi Bồi đâu nênanhra ngoàiđitoilet, nhân tiện nhìn xemcôđangở đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 117

anhvòng tay ôm vaicô,nóinhỏ: “Xin lỗi em,anhđến muộn rồi.trênđườngđitình cờ gặp Lâm Lâm,côấynóimuốn cùnganhđến đây nênanhđãđưacôấy đến.”

Lam Lâm có phần lúng túng, ngượng ngùng cười: “Chịnóiphải ạ.”

Congáingười ta tự nhiên bị hônthìcòn có thể xấu hổ chạyđi, ít nhất cũng có vài ngày ởmộtmình để hòa hoãn lại.

anhvốnkhôngmuốn có con sớm như vậy, dù saoanhcũng mới chỉ được hưởng thụ thế giới hai người có vài năm. Nào biết đượcmộtđêm say rượu lại làm hỏng việc, hoặc có thể vì vợanhquá nhiệt tình trêu chọc nênanhmới buông thả, chẳng nhớ được cái gì hết.

*Tình bỉ kim kiên: Chỉ mối quan hệ bền chắc như vàng, thường dùng khinóivề tìnhyêunam nữ.

anhđứng trước mặt Trịnh Bồi Bồi, đặt bàn phím xuống sàn, sau đó quỳ phập xuống,nói: “Bàcôơi! Em sai rồi ạ!”

“Thế à…” Trịnh Bồi Bồi hờ hững đáp.

“…” Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Lúccôđến gặp Lục Gia Diệp để xin kinh phí,anhliền đưa luôn chocômộtcái thẻ ngân hàng,nói: “Cậu là trợ lý đắc lực của tôi, có việc gì cầnthìcứ thoải mái mà quẹt thẻ.” Sợcôkhôngchịu nhận nênanhlạinóithêm, “Cuối tháng tổng kết hóa đơn đưa lại cho tôi là được.”

Sau khi uống rượu, hơi thởanhnồng hơn, mang theosựcường thế của đàn ông.

khôngthấy Trịnh Bồi Bồi trả lời, Lục Gia Diệp đột ngột giữ lấy eocô, tay còn lại giữ gáycô, cúi đầu hôn lên môicô.

“côgiáo Cố à,nóicho tôi nghe xem nào, tiếp theo nên làm gì đây?” Lục Gia Diệp thành kính xin chỉ bảo.

Tuyệt đốikhôngđược sợ hãi!

Trịnh Bồi Bồi rất vui, muốn tổ chức ăn mừng chocôấy. Trịnh Bồi Bồi là người đại diện vàng của công ty, quan hệ với đồng nghiệp rất tốt, lại còn là bạn thân của ông chủ, cho nên lúc có ý định muốn tổ chức ăn mừng, gần như tất cả người trong công ty đều muốn tham gia,mộtsố người nổi tiếng trong giới cũng tới chúc mừngcô.

“…Tình bền như vàng?” Giọngnóilạnh nhạt của Hạ Chi Tuyển truyền tới.

Kết thúc buổi tiệc, mọi người ra về, Lục Gia Diệp nắm chặt tay Trịnh Bồi Bồi.

“Cậukhôngmuốn về nữathìnóirõràng cho tôi! Sau này đừng bao giờ xuấthiệntrước mặt tôi nữa!”

Tên này lại lêu lổng ở đâu rồi?

Lục Gia Diệpđitới, trong tay cầm bàn phím.

Đêm cũngkhôngvề nhà ngủ! Thế nàythìbảocôlàm sao kiên nhẫn nổi chứ!

Khác hẳn vớianh, Cố Tư Ứcthìchỉ đơn giản là muốn sinh con rồi chơi với con thôi, còn những việc khácthìcôchưa nghĩ đến.

Sau khi đến công ty, thông qua đám bạn bè của Lục Gia Diệp,cômới biết làanhđicông tác rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong phòng tiệc, mọi người tận hưởngmộtbữa tiệc linh đình, tiếng cườinóitràn ngập khắp nơi.

Lúc bốn cánh môi chạm nhau,anhthấy hai mắt Trịnh Bồi Bồi mở to, ngườicônhư nhũn ra…

Trịnh Bồi Bồi có phần sửng sốt, đây là lần đầu tiên tên ngốc này dùng ánh mắt chất vấn như thế nhìncô, cái quái gì thế này?

Lúc Lam Lâm mời rượu Trịnh Bồi Bồi,cônói: “Hôm nay nhân vật chínhkhôngphải tôi, đừng nhìn nhầm đối tượng, ảnh hậu Hứa mới là nhân vật chính.”

Cố Tư Ức quảthậtcũng muốnnóichuyện với Lục Gia Diệpmộtlúc nên liền đứng dậy khỏi salon rồiđivào thư phòng.

Hôm sau tỉnh dậy, trong lúc mơ màngcôchợt gọimộttiếng Lục Gia Diệp, nhưngkhôngcó ai trả lời.

Phá bỏ ranh giới, làm sao phá bỏ được ranh giớianhem tốt đây? Tất nhiên là phải làm cái chuyện mà chỉ có ngườiyêunhau mới làm rồi!

Mặc dùcôthậtsựrất muốn biết!

Trịnh Bồi Bồiđangđịnh gọi cho Lục Gia Diệp, nhưng suy nghĩmộtlúc lại thôi.

Trở về nhà, Trịnh Bồi Bồi vàanhai về phòng người nấy,anhliền gọi điện ngay cho Cố Tư Ức.

Trịnh Bồi Bồi cười: “côkhôngbiết trang điểm làsựtôn trọng cơ bản nhất dành cho đối phương à?”

Đứng trước bồn rửa tay,côtiện thể sửa sang lại lớp trang điểm.

Hai người cùngđira khỏi nhà vệ sinh, chậm rãi bướcđitrênhành lang.

Hai người quay đầu nhìn, thấyanhđangđứng ở bên kia hành lang, hai cánh tay khoanh trước ngực, hơi thở trầm xuống.

Lam Lâm đứng bên cạnh nhìn hai người hôn nhau nồng cháy, chỉ mấy giây màđãkhôngthể chịu nổi phải quay ngườiđivề phòng tiệc trước.

“Bây giờkhôngsợ nữa à?”

Cố Tư Ức cườinói: “Là tình huynh đệ chứ.”

“…”

Cố Tư Ức: “anhấy bảo để điện thoại sát vào taikhôngtốt.”

“Tôithậtsựnghiêm túc vớicôấy, bọn mình quen biếtđãlâu rồi mà, cậu vẫn chưa hiểu tôi sao?” Lục Gia Diệp chân thànhnói, “Cho đến tận bây giờ, trong tim tôi chỉ cómộtmìnhcôấy thôi.”

Trịnh Bồi Bồi hỏi trước: “Cậu với Lam Lâm có quan hệ thế nào?”

Trịnh Bồi Bồi thở nặng nề, suýt nữathìngã xuống.

Bận rộn suốtmộtngày,khôngnhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của Lục Gia Diệp, màcôcũngkhôngchủ động liên lạc vớianh.

Trịnh Bồi Bồiđivề phòng mình,thậtmay, đóng cửa lại là nơi đây trở thànhkhônggian của riêng mình rồi.

“côấy cũng có tên trong danh sách Lục nữ lang của cậu đấy,khôngbiết à?”

Hơn nữa thời gian công tác cũng trùng hợp quá rồi đấy nhỉ? Sau khi say rượu chiếm tiện nghi củacôxongthìhôm sauđicông tác luôn?

Hạ Chi Tuyển nhìn theocô, sau đó mới tiếp tục đọc sách về nuôi dạy con.


Lục Gia Diệp: “Ừ.”

Hạ Chi Tuyển: “Đúng là mù chữkhôngthay đổi.”

Trịnh Bồi Bồinói: “anhấy có đến,đangđitrênđường rồi.”

Cố Tư Ức vào thư phòngnóichuyện tiếp với Lục Gia Diệp.

Lục Gia Diệp kích độngkhôngthể kiểm soát được, dường như muốn nuốt hết tất cả ngọt ngào trong miệngcô…

“Cậu có ý gì đấy? Hôn tôi xong rồi bỏ chạy cảm thấy rất k*ch th*ch đúngkhông?”

Buổi tối hết bận trở về nhà, trong nhà vẫnkhôngcó ai.

Cuối cùng, Lục Gia Diệp hôn đến mức sắpkhôngthở nổithìmới chịu thảcôra.

cômởmộtchai vang đỏ, uống rượu giải sầu.

Lục Gia Diệp vẫn như cũ ngồi xuống bên cạnh Trịnh Bồi Bồi.

côđãtừng cảm thấy trốn tránh là cách giải quyết tốt, nhưnghiệngiờcôlại nghĩ hôn xong bỏ chạy đúng là loại đàn ông đểu cáng.

“Cậuthậtsựmuốn ở bên Bồi Bồi sao?”

Lúccômang thai rồithì…Coi như vánđãđóng thuyền,anhđành phải đón nhậnmộtsinh mệnhnhỏsắp đến thôi.

Trong đầu chợt nhớ lại lời má lúmnhỏnói…

Trịnh Bồi Bồi ngẩng đầu nhìnanh,anhnắm lấy vaicô, hỏi lại lần nữa: “Quăng tôiđi?”

“Vậy thời gian trước sao cậukhônghành động luônđi?”

“Đúng là bi kịch…Tôi phải làm gì mới phá được?”

Đếnmộtngày, mượn cớ thua trận trong game,côchủ động gửi tin nhắn cho Lục Gia Diệp.

Hôm sau, Trịnh Bồi Bồi dậy rất muộn.

Lục Gia Diệp tỉnh ngộ trong nháy mắt.

Đó chính làmộttrợ công đắc lực, Cố Tư Ức.

Sau khi rời giường,côpháthiệnLục Gia Diệpkhôngcó nhà, thầm thở phàonhẹnhõm.

Vừa mớiyêungười ta chưa được bao lâu mà công tử Lụcđãlại…Khẩu vị thay đổi rồi sao?

Đầu óccôhỗn loạn, tại saomộtnụ hôn của Lục Gia Diệp lại khiến chocôchoáng váng như vậy chứ?

“Ồ, thế khi nào tôi muốn kết hônthìquănganhấyđilà được.” Trịnh Bồi Bồi vẫn giữ thái độ thờ ơ.

Trịnh Bồi Bồinói: “Ngủ đây.”

“…” Đúng là đồ ngốc.

Nhưng mà tên kia chỉ là bạn trai giả thôi! Giả thôi giả thôi!

khôngbiết có phải vìđanggiả vờ làm ngườiyêunên mới vậy haykhông, nhưngthậtsựanhcảm thấy hai đứa ở chung với nhau rất hòa hợp.

Lần tới chơi nhà bạn này, Lục Gia Diệpđãcó thêm thu hoạch.

Edit: Ngân Nhi

anhgiơ tay che mắtcôlại, làm nụ hôn trở nên sâu thêm, mạnh mẽ cạy miệngcôra, thăm dò hương vị ngọt ngào bên trong.

Lục Gia Diệp thong thảđilên tầng hai.

cônói: “Cậu uống rượu rồi, để tôi lái xe cho.”

Lục Gia Diệp cười: “Khoảng thời gian này bọn tôi ở chung nhà với nhau khá hợp, tôi mơ hồ cảm thấy tương lai cũngkhôngđến mức quá đen tối…”

Bầukhôngkhí nhất thời trở nên mập mờ, làm cho người takhôngbiết phải làm sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sắp đến cửa phòng rồi,anhlại quay ngườiđivào phòng tập thể hình, sau khi giải tỏamộthồi,anhgần như rút cạn sức lực, tắm rửa sạchsẽrồi mới về phòng nằm lên giường.

“Tôikhôngbiết!”

Lục Gia Diệp: “Trời ạ…Có cần làm quá đến vậykhônghả! Thế cậuđisang phòng khácđi, đừng ở cùng cậu ta nữa.”

côđangnóithìLục Gia Diệpđãđến rồi, nhưng bên cạnhanhcòn cómộtngười phụ nữ, là Lam Lâm, thiên tài violin mới nổi gần đây. Trước khi có tin đồn Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồiđangyêunhau, báo chí đềunóiLam Lâm là tình mới của Lục Gia Diệp, lầnanhđixemcôấy biểu diễn còn được lên hotsearch.

Trịnh Bồi Bồi chợt cảm thấykhôngvui.

Nhưngcôkhôngcó ý định gọi điện hỏi xemanhđangở đâu làm gì, tự nhiên hỏi thếthìngại lắm, giống như bạngáiở nhàmộtmìnhđangtrách móc bạn trai vậy.

Trịnh Bồi Bồi cười: “đãyêunhau rồi sao phải làm bạn chứ? Sau này làm vợ chồngkhôngphải càng tốt sao?”

Trịnh Bồi Bồi từ tim đậpkhôngcó quy luật biến thành tim đập muốn nổ tung, mặt đỏ bừng,khôngbiết phải làm sao, Lục Gia Diệpkhôngchocôkháng cự, điên cuồng đòi hỏi, làmcôlúc này bỗng biến thànhmộtcôgáinhỏthẹn thùng.

Trịnh Bồi Bồi ôm tâm thế đó trải quamộttuần.

Lần theo đuổi vợ nàykhônggiống với bất cứ chuyện gìanhđãlàm, chắc chắn phải bỏ công sức gấp trăm nghìn lần ra để nghiên cứu mới được!

Chẳng lẽ tên nàyđangcố tình trốn tránhcô?

đãqua hơn nửa bữa tiệc, Lục Gia Diệp và mọi người uống rất vui vẻ, Trịnh Bồi Bồiđivào nhà vệ sinh.

Trốnthìtrốn thôi, bây giờcôcũngkhôngmuốn trông thấy cậu ta!

Lam Lâm mỉm cười, rất biết điều mà chuyển hướng chúc mừng diễn viên.

Sửa sang lại bản thân xong,côcũngđira cửa.

Lục Gia Diệp vẫn chưa về, cũngkhôngcó tin tức gì.

Trịnh Bồi Bồi nhanh chóng quay đầu lại, mắt nhìn thẳng phía trước, lái xeđi.

Lục Gia Diệp gật đầu: “Ừ ừ!”

Có người hỏi Trịnh Bồi Bồi: “Ông chủ Lục nhàcôcó đếnkhôngthế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thái độ củaanhvừa thân mật lại vừa dịu dàng, vì đến muộn nên còn xin lỗi bạngái,khôngquên giải thíchsựcó mặt củamộtngười phụ nữ khác,khôngđể Trịnh Bồi Bồi chịu mất mặt.

Lục Gia Diệpkhôngbiếtnóigì, chỉ biết mở to mắt.

Lam Lâmđitới bên cạnhcô, cườinói: “Chị Bồi Bồi có vẻ đẹp trời sinh, mặt mộc cũng rất đẹp, cần gì phải trang điểm lại ạ.”

Công tác? Công tác mà lạikhôngnóivớicômộttiếng là sao?

Hạ Chi Tuyển lần đầu làm bố nên cảm thấy hơi căng thẳng, cũng may là có mấy tháng mang thai để chuẩn bị,anhliền tìm đọc mấy cuốn sách về cách nuôi dạy con, thỉnh thoảng còn lắng nghe kinh nghiệm từ những đồng nghiệpđãcó con trong công ty.

côlạiđilên tầng nhìn, giường đệm sạchsẽ, đêm qua Lục Gia Diệpkhôngvề.

đitới phòng ăn,trênbàn ăn trống trơn, lúc nàycômới nhớ ra là đồ ngốc kia tối qua trước khicôngủ vẫn còn chưa về nhà.

“Mình thấy Bồi Bồiđãcoi cậu thànhanhem tốt rồi, cậu phải phá bỏ ranh giới này mới được.”

“Cònkhôngphải là sợcôấy từ chối sao…”

Trịnh Bồi Bồikhôngbiết nênnóigì nữa,côđivề phòng tiệc, Lục Gia Diệpđitheo saucô.

“sựkiên nhẫn của bà đây có giới hạn thôi!”

Lúc Trịnh Bồi Bồi uống đến bình thứ haithìnghe có tiếng cửa.

Mềm quáđi…Cảm giác như muốn bay lên vậy…Máu trong người nhưđangxông thẳng lên não rồi…

Men rượuđãrútđihơn nửa, giờ chỉ còn lại cảm giác chột dạ và bất an.

Sau khi cúp máy, Lục Gia Diệp càng cảm thấy mông lung hơn.

“Gì cơ? Quăng tôiđi?” Giọng của Lục Gia Diệp bất ngờ vang lên.

Trịnh Bồi Bồi vui vẻ đồng ý, cho tiền màkhôngnhậnthìđúng là ngu!

Những người khác lại ào tới mời rượu Trịnh Bồi Bồi, Lục Gia Diệp ngăn họ lại,nói: “Dạ dày của Bồi Bồikhôngtốt,khôngđược uống rượu, để tôi.”

Men rượu làm tăng thêm lòng dũng cảm, Lục Gia Diệpđivề phía Trịnh Bồi Bồi, đứng trước mặtcô.

côthậm chí cònkhôngtát cậu tamộtcái là sao? Theo lý thuyết nếu cậu ta sàm sỡcônhư thếthìcôphải đánh cậu tamộttrận mới phải!

“Cậu mới mù chữ ý!” Lục Gia Diệp cãi, “côgiáo Cố, vấn đề tình cảm riêng tư thế này, tôi với cậunóichuyện riêng với nhauđi, đừng cho cậu ta xen vào.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117