Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em
Vô Ảnh Hữu Tung
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 114
đangđọcthìdạ dày đột nhiên co thắt…côcònkhôngcó nổi thời gian để hòa hoãnthìmộttrận đau dữ dộiđãtiếp tục kéo đến.
Trịnh Bồi Bồi thấyanhkiếm được nhiều tiềnthìtrong lòng cũng thấy vui.
Vừa chọn đồ xongthìLục Gia Diệp gọi điện tới.
Cháo nóng trôi xuống bụng, làm ấm dạ dày, toàn thân cũng cảm thấy thư thái, tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều.
“Khi nào đói tôisẽnấu.”
Chương 114
“Mối tình đầu của nhau mà lại bảo làkhôngcó chuyện cũ gì?”
Trịnh Bồi Bồi: “Chưa…”
“…!!” Sao lại có cảm giác như gậy ông đập lưng ông thế này?
Lục Gia Diệp mở to mắt, nét mặt khoa trương nhìncô, xoa ngựcnói: “Con báonhỏbiến thành con thỏnhỏrồi sao? Tôikhôngquen tôikhôngquen.”
Đến trưa,cômở app đặt đồ ăn ra gọi bữa trưa về nhà.
Chỉ chốc lát sau Trịnh Bồi Bồiđãchìm vào giấc ngủ,anhđể điện thoại xuống, lại gần đắp kín chăn chocô.
Trịnh Bồi Bồi bị viêm dạ dày cấp tính,côở trong phòng bệnh riêng truyền nước, Lục Gia Diệp vẫn luôn ở bên cạnh.
Trong tay Lục Gia Diệpđangcầmmộtcái túi, trong túi là mấy hộp thức ăn sẵn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ok tiểu Trịnh.” Lục Gia Diệp thay đổi vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc,nói: “Tôi lên gác trước nhé, ăn xong nhớ phải rửa sạch bát đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
trênđườnganhgọi điện cho trợ lý, sau khi thu xếp ổn thỏa bệnh viện,anhnóivới Trịnh Bồi Bồi: “Sắp đến viện rồi, đến ngay rồi đây.” Giọng khàn đặc.
Lục Gia Diệp nhanh chóng ngồi bật dậy, căng thẳngđitới giường bệnh, nhìncôhỏi: “Sao vậy? Cậu thấy khó chịu ở đâu à?”
Trịnh Bồi Bồi hưởng ứng ngay: “Được!”
Hai người cùng nhau xông pha thiên hạ trong game, đương nhiênhiệngiờ Trịnh Bồi Bồiđangyếu nên thao tác cũngkhôngđược tốt, chủ yếu là Lục Gia Diệp gánh team.
Trịnh Bồi Bồi phì cười: “Thôi được rồi, vừa phải thôi, làm lố quá lại thành giả tạo đấy.”
“…” Trịnh Bồi Bồi nuốt nước miếng, chột dạnói: “Đâu có, tôiđangđịnh vào bếp nấu gì ăn đây.”
“Cậu bảo tôi bỏ rơi ái tướng đắc lực Bồi Bồi tỷ, về nhà ngủ ngon giấc trong lúc người tađangyếu ớt sao? Quá là vô tâm!” Lục Gia Diệp búngnhẹlên tráncô, “Ngủđi, tôi là đàn ông thân thể khỏe mạnh, thứcmộtđêmthìsợ cái gì.”
“Ông chủ là cái thá gì chứ, trước mặt chị Bồi Bồi, em chỉ làmộtthằng đệđitheo xách túi thôi.”
“…” Trịnh Bồi Bồi cái khó ló cái khôn, “Tôi vẫn chưa thấy đói, tạm thờikhôngmuốn ăn gì cả, cậu ăn ở ngoàiđi.”
Trịnh Bồi Bồi ngẩng đầu nhìn góc mặt nghiêng của Lục Gia Diệp, dường như đây vẫn chỉ là phòng khách trong nhà, cả hai trong lúc rảnh rỗithìmở game ra chơi.
“khôngphải, tôi khỏe rồi, cậu ra ngoàimộtlátđi, tôi muốn thay quần áo.”
Trịnh Bồi Bồi tươi cườinói: Hợp tác cực kỳ vui vẻ! Xuất phát điểm là hai đứa học dốt nhất lớp, thế mà hôm nayđãcùng nhau tạo dựng đượcmộtđế quốc giải trí, mới nghĩđãtự thấy mình quá giỏi!
“Thế khi nào cậu mới định nấu ăn?”
“…??”
“Thế khi nào nấu xongthìbáo cho tôimộttiếng nhé, tôi về ăn với cậu.”
Lục Gia Diệp nhìn bộ dạng muốn cười mà lạikhôngcười củacôthìnói: “Đừng có nhịn, buồn cườithìcười rađi, tôi nịnh nọt cậu tưởng dễ lắm à? Cho tí phản ứng cũng làmộtkiểu động viên khích lệ đấy.”
Trịnh Bồi Bồi nuốt cháo, bình thản đáp: “Bọn tôi chỉ uống rượu thôi, có chuyện cũ gì mà ôn chứ.”
Edit: Ngân Nhi
Trịnh Bồi Bồi tắt máy, thở dàimộthơi.
Tất nhiên những bộ phim màcôcảm thấy có tiềm năngthìcôđềukhôngquên gợi ý cho Lục Gia Diệp đầu tư vào, mấy năm nay, Lục Gia Diệp có đầu tư vào mấy phim điện ảnh và phim truyền hình, kiếm được rất nhiều tiền nhờ điện ảnh truyền hình. Công ty giải tríanhthu mua đến ngày hôm nayđãphát triển rực rỡ, màanhcòn làm ăn được ở cả những ngành nghề khác nữa. Nguồn vốn đầu tiênanhđầu tư vào cho công ty công nghệ hàngkhôngvũ trụ Tư Tuyểnthìcàngkhôngphảinói, việc nàyđãchứng minh với mọi ngườianhlà người có năng lực và biết nhìn xa trông rộng.sựđánh giá của người ngoài vềanhđãkhôngcòn gắn theo cả ánh hào quang của bốanhvào nữa.
Nhờ có kinh nghiệm đọc rất nhiều truyện từ thời cònđihọc nêncôrất biết nắm bắt xu hướng nội dung, thị trườngđangchuộng cái gìcôcũng biết, cho nên lần nào cũng có thể từmộtchồng bản thảo chọn ra đượcmộtbản phù hợp và có khả năng trở thành phim hot cho nghệ sỹ của mình.
“Nhưng thếthìcậusẽkhôngđược ngủ,khôngsao đâu, cậu về nhà nghỉ ngơiđi, giờ tôi đỡ nhiều rồi.”
“Đại ca à, bọn tôi chia tay cũng hơn ba năm rồi đấy, cậu tưởng tôisẽbuồn bã cả đời sao?”
anhđợi đến khi truyền gần hết bình nướcthìgọi y tá vào thay bình khác, sau đó lại tiếp tục ngồimộtbên, vừa ngáp vừa đọc tin tức.
anhmới chỉ ngủmộtgiấc ngắn, Trịnh Bồi Bồi nhìn quầng thâm mắt củaanh, nhớ rằnganhđãở cùngcôtừ tối qua đến giờ…
Hai người ăn sáng ở bên ngoài bệnh viện, Lục Gia Diệp lái xe đưa Trịnh Bồi Bồi về nhà, chocônghỉmộtngày.
Lục Gia Diệp: “Gọi choanhtrai tri kỷ để tâmsựvề cuộc đời hả?”
Nhưng mà nhìn cái túianhđangcầm, nước miếngcôcũng trào ra luôn, muốn ăn quá.
anhchẳngnóicâu nào mà bếcôđira ngoài, vào thang máy, xuống hầm gửi xe, ngồi lên xeđibệnh viện.
“…” Trịnh Bồi Bồi nhìnanhđứng dậyđilên gác, bộ vesttrênngười vẫn còn chưa thay ra, saocôlại thấy đượcmộtchút khí chất của tổng tài bá đạotrênngườianhnhỉ?
Lục Gia Diệp: “Cũng ổn rồi, song phươngđãcó ý định hợp tác, chỉ chưa bàn bạc cụ thể thôi.” Vừa nhấc mắt lênthìlại thấy gương mặt ửng hồng củacô,anhtỏ ra thờ ơ hỏi: “Cậu với Tô Hàn ngồi ôn lại chuyện cũ à mà uống nhiều rượu thế? Mượn rượu giải sầu à?”
côcầm điện thoại lên gọi cho Lục Gia Diệp.
Trịnh Bồi Bồi ngápmộtcái, Lục Gia Diệp thấycôbuồn ngủthìnói: “Ngủđi,khôngchơi nữa.”
Còncôtừnhỏđãsống vô tư,khôngcó khát vọng kiếm tiền mãnh liệt đến thế,côthích tận hưởng cảm giác tự tin khi đạt được thành công trong công việc hơn.
Trịnh Bồi Bồi trừng mắt vớianhmộtcái rồi dựa vào giường nhắm mắt ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng đừng, có chút thời gian nghỉ trưa mà còn mất công về nhà ăn cơm làm gì, mệt lắm đó.”
côyếu ớt dựa vào salon, người run lên, Lục Gia Diệp đỡcôdậy, thấy môicôtrắng bệch và khóe mắt rưng rưngthìnhíu mày, ngực đau như bị kim đâm.
Lục Gia Diệpkhôngđivào mà lùi về sau mấy bước, sau đó thẳng thừng vứt túi đồ ăn vào thùng rác ngay trước mắtcôluôn.
Thu dọn bát đũa xong, Trịnh Bồi Bồi về phòng nghỉ ngơi, trước khi ngủcôđịnh ngồi xem qua mấy kịch bảnmộtchút.
Trịnh Bồi Bồi nhìnanhvới ánh mắt biết ơn, chỉ thiếu là chưa nước mắt lưng tròng thôi, “Sếp thế mà lạikhôngmắng em là con ma men, còn cho em nghỉ phép nữa, sếpthậtlà có đạo đức nghề nghiệp.”
“Trưa tự nấu gì mà ăn nhé,khôngcho gọi đồ ăn ngoài đâu đấy, dạ dày của cậukhôngtốt, đừng có hành hạ nó thêm nữa.”
Vừa cảm nhận hương vị say lòng người vừa đọc kịch bản.
Trịnh Bồi Bồithậtsựnhịnkhôngnổi mà bật cười, vừa cười vừanói: “Tôi làđangthụ sủng nhược kinh đó, ông chủ mà lại hạ mìnhđinịnh nọt tôi thế này!”
“Tôi vẫnđangphải truyền nước mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trịnh Bồi Bồi hỏi: “Chuyện của cậu đến đâu rồi?”
“Biết đâu cậukhôngphải ngựa tốtthìsao?”
“khôngmệt, vừa hay tôiđangbàn chuyện làm ăn ở gần nhà.”
“Thế à…Khéo nhỉ…” Trịnh Bồi Bồi cười gượng, bốp bốp bốp, mặt đau quáđi.
“thậtmà!”
đangchờ mòn mỏithìtiếng chuông cửa vang lên.
Trịnh Bồi Bồi ngẩng đầu trừnganh.
“Đau…”côyếu ớtnói, “Đau bụng…”
Thôiđi, bạn traikhôngcần nhắc đến cũng được, tóm lại nếu có bất kỳ khó khăn gìthìcôđều chỉ có thể đối mặt với nómộtmình thôi…
Đói…Đói quáđi…Sao vẫn chưa thấy người giao hàng đến vậy…
“Định ăn gì đấy? Đừngnóivới tôi là đồ ăn ngoài nhé?” Giọnganhtrầm xuống, mang theosựdọa dẫm.
Lục Gia Diệp: “Ăn gì chưa?”
Trong lòng vừa ấm áp vừa cảm động, cũng có chút áy náy, nhưngcôkhôngbiết phải biểu đạt như thế nào.
“khôngphải…” Lục Gia Diệp vuốt mũi, “Nhưng mà tôi thấy hình như Tô Hàn vẫn muốn theo đuổi lại cậu đấy, cậu nghĩ thế nào?” Cuối cùng vẫn làkhôngnhịn được phải hỏi.
Mấu chốt là,trêncái túi còn in logo của cửa hàng màcôđãđặt đồ ăn.
Lúc xong xuôi mọi việc rồi,anhmới nằm xuống ghế salon ngủ.
Trạng thái củacôđãtương đối tốt rồi, tay cầm gối ném thẳng vào ngườianh.
“Được, tôi ở bên ngoài đợi cậu.” Lục Gia Diệp ra khỏi phòng bệnh, tranh thủđiđánh răng rửa mặt luôn, bá đạo tổng tài sao có thể lôi tha lôi thôi được chứ.
“Bọn tôikhôngthể nào có chuyện quay lại đâu, ngựa tốtkhôngquay đầu ăn cỏ cũ.”
“Thế à.”
Đau đến mức khiếncôtoát mồ hôi lạnh…
Sau khi Lục Gia Diệpđi, Trịnh Bồi Bồi ở nhàmộtmình, nhàn rỗi ngồi đọc kịch bản.
Trịnh Bồi Bồi chạy ra mở cửa, lúc mở cửa ra, nét mặtcôđanghớn hở như đón mẹđilàm về, lập tức sững lại trong nháy mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất nhanhđãnghe thấy tiếng bước chân rầm rầm truyền đến, Lục Gia Diệp còn chưa thay đồ ngủđãlao thẳng vào phòng Trịnh Bồi Bồi.
Lục Gia Diệp tắt gameđi, yên lặng ngồimộtbên đọc tin tức.
Trịnh Bồi Bồi ngồi co ngườitrênsalon nhưmộtcon mèo,khôngnhịn được mà rót cho mìnhmộtly rượu đỏ.
Lớn rồi lớn rồi, đồ ngốc ấyđãtrưởng thành,khôngcòn giống như xưa nữa.
“Lần sau mà còn làm hại thân thể vì rượu nữathìtrừ lương!”
“Mắng cậuthìcó ích gì? Có làm cậu cai rượu đượckhông? Chi bằng làm chút chuyện thực tếthìhơn.”
Trịnh Bồi Bồi thay đổi sắc mặt hiền hòa cực nhanh,côcong môi hừmộttiếng rồi cúi đầu ăn cháo tiếp.
Cố Tư Ứcđãtừng hỏicôlà hợp tác với Lục Gia Diệp thấy thế nào.
“Cậu làm việc tiếpđinhé, tôiđangbận chọn kịch bản đây.”
“thậtkhông?”
Lục Gia Diệpkhôngdám phóng nhanh phanh gấp,anhcố gắng giữ vững tốc độ cao vàsựổn định.
Hôm sau, Trịnh Bồi Bồi thức giấc rất sớm, thấy Lục Gia Diệp đầu tóc như tổ quạđangngủtrênsalon.
“…!!!” Trịnh Bồi Bồi nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
Nằmmộtđêm trong bệnh viện, cơ thểđãsống lại rồi.
“Có tôi ở đây canh chừng hộ rồi còn gì, lúc nào truyền xong tôisẽgọi y tá vào.”
Lục Gia Diệp mỉm cười: “Đúng lúc tôi vềthìgặp shipperđanggiao hàng.”
Lục Gia Diệp cười: “Cậu là đại mỹ nữ kiêu sa đài các, là chị Bồi Bồi tài giỏi tuyệt vời, sao mà là ngựa tốt được? Kể cả có phải chọnmộtcon vật để hình dungthìcũng phải làmộtcon báonhỏđẹp say lòng người mới đúng.”
Lục Gia Diệpnói: “Bọn mình chơi game cho cậu dờisựchú ý nhé?”
Hồi trướccôcũng từng phải nằm viện, nhưngkhôngcó bạn thân bên cạnh, bạn cùng phòngthìbận, bạn traithì…
Trịnh Bồi Bồi nhìnanh, khó có lúc thểhiệnra nét dịu dàng màmộtcôgáinên có,nói: “Cảm ơn cậu nhé.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.