Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 113

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 113


côbước về phía ánh đèn phòng, trong lòng bỗng cảm thấy rất ấm áp.

Lúc về Trịnh Bồi Bồi lại trùng hợp bay cùngmộtchuyến với Tô Hàn.

Tô Hàn gọi tài xế lái hộ, hai người ngồi lên xeđiđến khu nhà Trịnh Bồi Bồi ở.

Lục Gia Diệp bưng bát cháo đặt lên bàn ăn, còn chưa kịp gọithìTrịnh Bồi Bồiđãnhư sói vồ mồi mà xông tới, đặt mông ngồi xuống ghế ăn, tay cầm thìa,đangmuốn xúc ănthìLục Gia Diệpđãgiữ chặt taycôlại: “Ngốc à! Chậm thôi! Có biết là nóng lắmkhông!”

“…” Trịnh Bồi Bồi ghét bỏ lườmanhmộtcái, cúi đầu tập trung ăn cháo.

Trong nhóm con trai cùng chơi,côchỉ luôn để ý đếnmộtmình Lục Gia Diệp.anhkhôngtài giỏi xuất chúng như Hạ Chi Tuyển,khôngtrầm tính ítnóinhư Chu Kiêu,khôngdịu dàng tinh tế như Tô Hàn, thoạt nhìnthìthấyanhnhư dân côn đồ vậy, lúc nào cũng mang dáng vẻ nhố nhăng, rấtkhôngđứng đắn. Nhưng nơi nào cóanhthìnơi đósẽvô cùng náo nhiệt, tràn đầy tiếngnóitiếng cười. Nếukhôngquen thânthìsẽcảm thấyanhđộc miệng, thích trêu chọc người khác, nhưng lúc cần thiếtthìanhcực kỳ nghĩa khí, khiến cho người ta có cảm giác an toàn.

Lục Gia Diệp cười ha hả: “Thếthìkhôngăn nữa nhá?”

côngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm mênh mông, khẽnói: “Bầu trời đêm đẹp nhỉ.”

Trịnh Bồi Bồiđivào khu nhà, từ xađãnhìn thấy nhà mình sáng đèn.

Tô Hàn chạm cốc với Trịnh Bồi Bồi: “Vậy…Chúc cậu hạnh phúc nhé.”

Tô Hàn thấy thời điểm này rất thích hợp, liền hỏi: “Nếu như tôi rời xa sân khấuthìchúng ta có cơ hội quay lạikhông?”

anhnghiêng đầu hỏinhỏ: “Xuống máy bay bọn mình ngồi chỗ nào đấy uống vài chén nhé?”

“Nên là cậu cũng đừng có buồn, trongmộtbuổi tối đẹp trời thế nàythìkhôngnên buồn bã.” Hướng Lê dùng chính câu của Lục Gia Diệp để an ủi lạianh.

Thức ăn ngon ở trước mặt mà lại mất thời gianđicãi nhau với đồ ngốc kiathìthậtcó lỗi với chính mình.

Lục Gia Diệp ở nhà sao? Vậy cũng tốt,côvề nhàsẽkhôngthấycôđơn nữa.

Hướng Lê trái lại cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu trong lòng.

“Chẳng lẽ cậukhôngbuồn sao?” Hướng Lê nhìnanh, “Cậukhôngđể tâm đến cảm xúc của mình luôn ư?”

Tô Hàn nhìn bóng lưngcôdần khuất trong tiểu khu,anhvẫn đứng nguyên tại chỗ thêm lúc nữa rồi mới quay người rờiđi.

Chương 113

“Được đó, lần nào tụ tập cậu cũng bận việckhôngtham dự được.”

“Thế cậu cố lên, tìmmộtthầy giáo cũng được, hai người có nhiều ngày nghỉthìtha hồ màyêuđương.”

Trịnh Bồi Bồi nhìn cái biểu cảm như bị táo bón của Lục Gia Diệpthìbỗng nổi lên ý đồ xấu,côtúm lấy cổ áoanh, kéoanhlại gần mình rồi hà hơi vào mặtanh, vẻ mặt Lục Gia Diệp càng thêm thối hoắc, thành công khiếncôsung sướng cười ha ha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Điều hòa tổng?” Tô Hàn bật cười, “Cũng may là cậu chưanóitôi là bạn của phái nữ đấy.”

Cũng may làanhđãthẳng thắn bày tỏ nỗi lòng của mình trước, chứ nếucônóira lời tỏ tình trướcanhthìsau này làm sao làm bạn được nữa đây, thế này ít nhất còn giữ lại được chút thể diện.

Hồi lâu sau,cômớinóinhỏ: “Nếu như sau này lòng Bồi Bồi vẫnkhôngthể hướng về cậuthìsao?”

Mũi Hướng Lêđãcay xè,cônói: “Gặp lại sau nhé.” Rồi quay ngườiđivào thang máy.

Hướng Lêđibên cạnh Lục Gia Diệp, hai người bước chậm rãitrêncon đường bên ngoài khách sạn.

Nhưng khi ấyanhthậtsựbất lực,khôngcó cách nào chocôthứcômuốn.

“Còn nữa,khôngcần biết cậu có cần haykhông, mình vẫn hy vọng cậu có thể đạt được mong ước của mình.” Hướng Lê chân thành nhìn vào mắtanhnói, “Mình chúc cậu hạnh phúc.”

côcó thể khẳng địnhmộtđiều, rằnganhlàmộtngười có trái tim ấm áp.

Lục Gia Diệp an vị ngồitrênghế salon trong phòng khách, ôm laptop gõ bàn phím cành cạch, nhìn có vẻđangrất nghiêm túc làm việc.

“Vậy tôi gọi điện bảo trợ lý tới đón.”

Lục Gia Diệp ghé sát vàocô, vừa ngửi thấy mùi rượuthìvẻ mặt càng thêm chán ghét, lập tức tránhđi.

sẽkhôngcó ai đứng mãimộtchỗ chờanh, chờ đến khianhcó đủ thành công để có thể che gió che mưa cho người ấy, chờ đến khianhđủsựthành thục để bảo vệ tìnhyêucủa hai người…

Chả trách mà Lục Gia Diệp lại giễu cợtanhlà kẻ tự luyến, haizz…

“Thế còn nghe được.” Lục Gia Diệp kéo ghế ngồi đối diệncô,mộtchân vắt ngang lên chân kia, lấy điện thoại ra nghịch, miệngnói: “Vừa thổi vừa ăn từ từ thôi,khôngphải vội, papa ở đây với con.”

“khôngđâu, tôi cảm thấy cứ như vậy cũng rất tốt mà.” Lục Gia Diệp lại cười, vẻ đẹp trai phóng khoángtrênmặtkhôngnhìn ramộtchút dấu hiệu miễn cưỡng nào.

Trịnh Bồi Bồi chạm cốc vớianh, uốngmộtngụm rượu rồinói: “Vì tôiyêucuộc sốnghiệntại mất rồi…”

Hướng Lê nhìn Lục Gia Diệp, nhất thờikhôngbiếtnóigì cho phải.

Bầukhôngkhí ngày càng hòa hợp, tâm trạng của cả hai cũng rất thoải mái.

“…” Hướng Lê mỉm cười, bản thâncôcũng vậy,khôngđược buồn.

Lục Gia Diệp đứng lên,nói: “Về thôi, tôiđicùng cậu.”

“Chuyện này có gì mà phải buồn chứ.” Hướng Lê ngồi dậy, gương mặt tươi cười, “Trường mình cókhôngít trai đẹp đâu, tài nguyên phong phú lắm đấy.”

Edit: Ngân Nhi

“Ừ.”

Trịnh Bồi Bồi nằm vật ra salon, nhắm mắt ngủ.

Hai người chạm cốc, uống cạn chút rượu còn lại.

côkhẽ cườinói: “Cảm xúc của tôi với cậu cũngkhôngcòn nữa rồi, trong mắt tôi cậukhôngcòn tỏa sáng ngời ngời như trước nữa, bây giờ tôi cảm thấy cậu cũng giống như những minh tinh khác vậy. Cậu rất tốt, nhưngkhôngđến mức làm tôi muốn độc chiếm.”

“Ha ha hanóithếthìkhôngđược, dù thế nàothìHàn của tôi cũng phải gọi làmộttay sátgáichứ!”

Lục Gia Diệp cười: “Chẳng sao cả, tôi cũngkhôngcó suy nghĩ phải thế này phải thế nọ, chỉ cần được cùngcôấy trải qua những ngày tháng khó khăn là được rồi, sau nàycôấy mà gặp được ngườicôấyyêuthìtôi vẫnsẽchúc phúc chocôấy. Thíchcôấy là chuyện của tôi, tôikhôngbắtcôấy cũng phải thích mình, cứ thoải mái vô tư mà sống là tốt nhất.”

Nhưng mà…Đến cuối cùngthìnhững điều này cũng chẳng liên quan gì tớicôhết, vìcôchỉ mãi là người đứng xem mà thôi.

“Tôisẽđưa cậu về cửa tiểu khu rồi cậu tựđibộ lên nhà.”

“Ừ.” Hướng Lê mỉm cười.

Trịnh Bồi Bồinóiđùa: “Quả nhiên làm bạn vẫn tốt nhất, còn được đãi ngộ cao đưa về tận nhà thế này.”

mộtlúc sau mớikhôngnhịn được mà hỏi: “Vậy cậu có muốn thử theo đuổi cậu ấykhông?”

Trịnh Bồi Bồiđãhơi say,cômất vài giây để ngẫm lại câu này, sau đó cười cười rồi lắc đầu.

Trịnh Bồi Bồi chẳng hiểu vì sao tự nhiên lại bật cười, nếu ở cùng tên ngốc kia,côsẽchẳng còn thời gian đâu để đa sầu đa cảm nữa rồi, chỉ muốn cùng cậu ta cãi nhau cả đời thôi.

Lục Gia Diệp cười: “Bạn lênhỏrất kín miệng, tôi cực kỳ yên tâm.”

Lục Gia Diệpnói: “Cậu đừngnóivới Bồi Bồi đấy nhé, cũng đừngnóivới Hân Hân và má lúmnhỏ, bọn congáicác cậu tôi hiểurõlắm,mộtkhiđãnóirồi là thế nào cũng truyền đến tai Bồi Bồi cho xem.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cút đê! Tôiđiuống với Tô Hàn.” Trịnh Bồi Bồi đá giàyđi, vào trong phòng, ngồi xuống đối diện Lục Gia Diệp, cầm gối ôm lười biếng nằm co ngườitrênsalon.

“Bây giờkhôngthíchkhôngcó nghĩa là sau này vẫnkhôngthích.”

Trịnh Bồi Bồi hậm hực: “Gì mà gắt thế! Ăn cómộtthìa cháo thừa của cậu thôi mà còn bị cậu quát nữa!”

“khôngcần đâu, tôi tựđiđược, nhân tiện dạo bộmộtchút luôn.”

Tô Hàn ngẩn người, mấtmộtlúc để tiêu hóa hết lờicônói, sau đó mới bất đắc dĩ bật cười.

“…” Trương Hân Dịch thấy bạn buồn nên yên lặngkhôngnóigì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừ.”

“Vậynóixem papa có dữkhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến tận bây giờanhvẫn nhớ như in buổi tối hôm chia tay, hai ngườiđibên nhau,anhcũngđãgiãi bày nỗi khổ tâm của mình… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ đành chia tay để kết thúc những tháng ngày đau khổ chocô…

“Congáibọn tôikhôngthích hưởng chungmộtcái điều hòa tổng đâu, chỉ thích cómộtngười con trai ấm áp cho riêng mình thôi.”

“Thôi, mìnhđãsớm nhìn ra rồi, cậu ấykhôngthể nào có chuyện thích mình đâu, từ bỏđithôi.” Hướng Lê giơ cánh tay lên che mắt.

Lục Gia Diệp bận rộn trong bếp, cái gì mà còn thừa chứ,anhbiết là hôm naycôvề, mà muộn rồi vẫn chưa thấy đâu, dùngsựhiểu biết củaanhvềcôthìnhất định là có hẹnđinhậu bên ngoài rồi, cho nênanhmới vào bếp nấu sẵn cháo chocôvề có cái ăn.

Bây giờđãkhônggiống như trước,côkhôngcần phải tránh né nữa rồi, có thể bình thản đối diện vớianh.

mộtcôgáinhỏđặt hết kỳ vọng và mong ước của mình vào tìnhyêu, vậy mà lại bị thực tế phá nát tất cả, tạo thành những vết thương chồng chất. Trong ánh mắtcôấykhôngcósựngọt ngào hạnh phúc, chỉ có mệt mỏi và khổ đau…

Trịnh Bồi Bồi cười: “Cậu cũng thế nha, phảithậthạnh phúc đấy.”

Tô Hànnói: “Để tôi đưa cậu về nhé.”

Hai người đều ngồi khoang hạng nhất, Tô Hàn đổi chỗ với người ngồi cạnh Trịnh Bồi Bồi, ngồi xuống bên cạnhcô.

“Được thôi, tôi dễ mà.” Trịnh Bồi Bồi cười hì hì.

Uống được vài chén, cả hai bắt đầunóitừ chuyện của vợ chồng Hạ Chi Tuyển Cố Tư Ức, rồi đến chuyện thời trung học, chuyện trong giới giải trí…

Chỉ có thể tới đây thôi, có muốn tiếp tục cũngkhôngđược nữa.

Hướng Lê nằm vật xuống giường, ngơ ngẩn nhìn đèntrêntrần nhà,nói: “Cậu ấykhôngthích mình, từ chối rồi.”

Lục Gia Diệp thoát khỏi móng vuốt củacô, hít sâumộthơi như mới được sống lại: “Con giỏi! Papa thua! Papa vào bếp xem có cái gì cho con ănkhôngnhé!”

Chỉ trong chốc lát, phòng bếp tỏa ra mùi thơm, truyền đến phòng khách làm Trịnh Bồi Bồikhôngchịu nổi.

“Cũng được…”

“Đúng thế!”

Hướng Lê cố đè nén nỗi buồn trong lòng, cườinói: “Cậu sợ Bồi Bồi biết đến vậy à?”

Xe dừng lại bên ngoài tiểu khu, Tô Hàn xuống xe cùngcô, hỏi: “Có cần tôi đưa cậu vào nhàkhông?”

Trịnh Bồi Bồi cố kìm chế khát vọng muốn đấm vào mũianhmộtcái, vì mùi thơm của cháo xông vào mũi nên đành nén giận tươi cười: “khôngdữ…khôngdữ chút nào hết…”

Tô Hàn gật đầu.

cônóitiếp: “Đứngtrêncương vịmộtngười bạn thân, tôi khuyên cậu này, về sau cậu mà có bạngáithìphải nhớ đừng có quan tâm quá đến những người phụ nữ khác. Phụ nữtrênkhắp thế giới cậu đều đối xử giống nhauthìbạngáicậu làm sao cảm thấy hạnh phúc được nữa chứ?”


Trịnh Bồi Bồiđivào,anhlập tức ngẩng đầu lên, thấy mặtcôđỏ hồngthìnhăn mày, vẻ mặt ghét bỏnói: “Con ma men!đãnóilà đừng có uống rượu xã giao rồi mà, papakhôngcần con phảiđixã giao để lấy được tài nguyên đâu!”

“Như thếkhôngan toàn.”

“À…” Hướng Lênhẹnhàng gật đầu.

Hướng Lê quay về phòng, Trương Hân Dịch tò mò hỏi kết quả.

côngồi dậy hướng về phía phòng bếp mà hỏi: “Cậuđangnấu gì đó?”

Đến khách sạn, Hướng Lênói: “Cậu yên tâm, mìnhsẽkhôngnóicho ai biết đâu.”

“Kể cả ở bên tôithìem vẫn có thể được như thế mà.” Tô Hàn nhìn đôi mắt sáng rực củacô, có thể cảm nhận được rằng, đôi mắt nàykhôngphải vìanhmà sáng lên như thế.

Ra khỏi quán, Trịnh Bồi Bồi thấy hơi đau đầu.

“khôngđâu…” Hướng Lê lắc đầu, “Tình cảm của mình đối với cậu ấykhôngsâu nặng như cậu đối với Chu Kiêu, tới đây thôi,mộtthời gian nữa mìnhsẽhết thích cậu ấy ngay ý mà.”

“Cảm ơn cậu.” Lục Gia Diệp đáp.

“Tại sao?” Tô Hàn hỏi, “Hồi trướckhôngphải vì công việc của tôi quá bận rộn,khôngcó thời gian ở bên em nên em mớinóilời chia tay hay sao?”

“…” Tô Hàn bật cười, “Chờ khi nào tôi rút khỏi sân khấuthìsẽcàng có nhiều thời gian nghỉ ngơi tự do hơn, đến lúc ấy lại có thể thoải mái tụ tập với cả bọn rồi.”

Tô Hàn đưa Trịnh Bồi Bồi tớimộtquán pub, hai người ngồi trước quầy bar, chậm rãi uống rượu vang đỏ trong ánh đèn mờ ảo.

“Vậy sao…” Tô Hàn khó khăn lên tiếng, sau đó lại tỏ vẻ thoải mái cười lên, “Tôi hiểu rồi.”

nóixongcôcười khanh khách nhìnanh, quan sát vẻ đẹp trai và đôi mắt đào hoa hơi xếch lên, trong lòngkhônghề gợn sóng,nói: “Tôi thíchmộtBồi Bồi phấn đấu hết mình chosựnghiệp như bây giờ, thíchmộtBồi Bồikhôngcòn lo được lo mất trong tìnhyêu, thích được tự do tự tại, thíchsựthoải mái và tự tin…Đúng vậy, rất tự do, rất thoải mái…”

Lục Gia Diệp cười: “Cậunóirất có lý.”

“Vậy cậu đừng buồn nhé…” Trương Hân Dịchthậtsựkhôngbiếtnóigì.


Trịnh Bồi Bồi bình thản nhìnanh,thậtkhác với lúc trước,rõràng là cùngmộtngười, nhưng lại chẳng giống nhau.

Trịnh Bồi Bồi lắc đầu: “…Tôithậtsựkhôngcòn lưu luyến tình cũ nữa rồi, chuyệnđãqua hãy để nó quađi, phải nhìn về phía trước. Cho dùkhôngbiết tôi có thể rơi xuống cùngmộtcái hố tận hai lần haykhôngthìtôi cũngkhôngmuốn chuyện cũ lặp lại, hơn nữa…”

Tô Hàn cũng cười theo, giọng hơi khàn: “Tôisẽtừ từ học tập, học cáchyêumộtngười sao cho đúng.”

“Cháo! Buổi tối papa ăn vẫn còn thừa, con ăn tạm nhá!” Lục Gia Diệpnóivọng ra.

“Cho đỡ phiền, bây giờ bọn tôiđanglà bạn thân của nhau, thế là được rồi. Nếucôấy biết đượcthìnhất địnhsẽtrốn tránh tôi, như vậy chẳng phải đến bạn bè cũngkhônglàm được sao? Thếthìcòn ý nghĩa gì nữa.”

“Được thôi.” Trịnh Bồi Bồi vui vẻ đồng ý.

Chuyến du lịchmộttuầntrênđảo chưa kết thúcthìLục Gia Diệp cómộthạng mục làm ăn cần tham dự nên phải về trước.

côsợ nhất là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc thànhthậtcủa Lục Gia Diệp, vẻ chân thành và tha thiết ấy khiến cho lòngcôrất khó chịu.

“…” Trịnh Bồi Bồi khựng lại, “Tôi muốn ăn.”

Làmộtngười đàn ông, thấy bạngáimình như vậy,anhcũng rất đau lòng và tự trách.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 113