Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 28: Bí mật

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Bí mật


Long như quát rồi vùng ngồi lên khiến cả 4 ả sợ mất mật, vội lùi ra xa giữ khoảng cách.

“Con biết rồi, đội ơn ông đã tha c·hết” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thành chủ Yên Hòa ở đây một thời gian. Sắp tới là chuyển giao quyền lực cho cháu ngoại ông ấy nên quân của Yên Hòa mới đến đây.”

Vũ vểnh tai nghe câu chuyện phiếm trên phố, trong lòng rất bực mình. Từ cuối phố, gã thấy có nhiều người túm tụm một chỗ. Gã tiến đến gần, thấy mọi người vây xung quanh một vị mặc quần áo theo lối đạo thiên chúa.

Gã định hét lên “nhưng nó là máu mủ của họ cơ mà” thì chợt nhớ lại những bài học trong lịch sử. Quốc gia hay lãnh thổ nào cũng vậy, họ hàng ruột thịt vốn chẳng là gì khi nắm trong tay quyền lực. Khi có quyền lực, có lợi ích phía sau, anh em ruột thịt còn tính kế diệt trừ lẫn nhau để giành lấy điều đó.

Chiếc xe đi đầu chậm lại rồi dừng hẳn, phía sau cứ thế nối đuôi theo. Có tất cả 10 chiếc xe tải.

Vũ bỏ chiếc khăn sang bên cạnh, gỡ thẻ nhớ xuống, lắp vào máy hiển thị và ngồi xuống ghế, bật video lên xem. Gã xem lần lượt từng video được lưu lại trong thẻ nhớ…

“Keng” một tiếng, lưỡi đao gãy làm đôi, trên trán râu xồm thủng một lỗ bé đúng bằng cọng cỏ. Phía sau đầu, cọng cỏ vụt bay ra, kéo theo tia máu vương vào không trung. Râu xồm mắt trợn ngược, lùi về sau mấy bước rồi thân thể đổ vật trên mặt đất.

Vẻ mặt các cô gái đều hết sức lo sợ, co rúm vào một góc.

“Đám tang của thành chủ Song Giang đó. Nghe nói ông ấy t·hiệt m·ạng trong cuộc đi săn. Người ta nói là bị g·iết bởi người con rể hụt, tên là gì nhỉ…”

Long vẫn phe phẩy cọng cỏ, hất hàm hỏi.

Vũ run rẩy.

Long nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, mép nhếch lên.

“Bọn em đang trên đường đến Yên Hòa phải không?

Đến một video, gã nhăn trán, tua đi tua lại rồi zoom to lên. Chợt khuôn mặt gã hoàn toàn biến sắc, toàn thân nổi da gà, miệng lắp bắp: “Cái…cái gì!...Trà…ơi!”

“Cút ngay khỏi đường cho bố mày, có biết đoàn xe này là của ai không?”

“Người đâu mà khỏe thế, cả 4 đứa em đều mệt phờ rồi”

Gã hỏi.

“Đi đi! Nhanh không ta đổi ý”

“Lấy đâu ra một đội quân? Khi trong tay chẳng có cái mẹ gì?”

Long ngồi im lìm, trong đầu bắt đầu nghĩ lại về những gì xảy ra trong hang động. Một chặp, hắn quay lại nhìn 4 cô ả với ánh mắt trìu mến: “Các em kể cho ta nghe những chuyện xảy ra ở Minh Địa 10 năm qua được không? Ta sẽ thưởng lớn!”

Gã bắt đầu lau xe, vừa làm vừa nghĩ xem có cách gì để cứu đứa cháu gái đang chờ ngày lên đoạn đầu đài. Nhưng có vẻ nó cũng chấp nhận số phận. Vũ không thấy nó phản kháng, cứ thế để người ta dẫn đi. Nếu vô tội, nếu muốn thì với khả năng của nó hoàn toàn có thể chạy thoát thân.

Y thở dài rồi đứng lên, bắt đầu đi vòng quanh kiểm tra những cái xác của đám người Yên Hoà. Gã thu được khá nhiều tiền của những tên kia, nhất là của 2 tỉnh thức giả cấp 3.

“Những gì xảy ra ở thượng tầng, những người như chúng ta vĩnh viễn không thể biết được. Mà dù có biết cũng không thể thay đổi”

“Thực sự không thể làm gì?”

Mở cửa xe, Long nhẩy xuống, đứng chắn trước thân xe, chờ đợi.

“”Chắc để đề phòng nữa, tôi nghe rằng sắp c·hặt đ·ầu đại tiểu thư nên có người sợ nổi loạn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vũ không nói gì, quay người đi khỏi phòng, cứ thế lững thững đi bộ ra phố, hướng về phía Hiệp hội. Trên đường đi, gã thấy có nhiều đoàn xe quân sự cắm cờ Yên Hòa chạy trên phố.

“Quân Yên Hòa làm gì mà kéo đến Song Giang nhiều vậy nhỉ”

Vũ cố gắng phủ nhận những điều mà mình được nghe. Giác Thanh nhìn gã, thở dài:

Y khẽ lách người, những viên đ·ạ·n găm vào chiếc xe phía sau kêu lên keng keng.

Các chỗ Vũ rất xa, nơi Long đang hưởng sự khoái lạc cuộc đời sau 10 năm tỉnh lại. Y t·rần t·ruồng nằm ngửa ra sàn xe, xung quanh là 4 ả cũng không mặc gì đang ôm chặt lấy cơ thể gã, thở hổn hển.

Vũ hoàn toàn bất động, trong đầu không còn một ý niệm gì, thời gian xung quanh như đông đặc lại. Không gian cũng như lạnh ngắt. Đấy là một hình ảnh cực kỳ khủng kh·iếp. Gã nhìn xuống nơi Thành Nam nằm khi được đưa lên xe. Sàn xe chỗ đó hình như là một bãi máu đã khô…

“Nếu dùng sức mạnh tâm thức để điều khiển v·ũ k·hí cấp cao như sợi xích đen này để chiến đấu thì chỉ một chút là năng lượng sẽ cạn kiệt. Chắc hẳn phải có phương pháp để gia tăng” Long ngồi xuống đất, nhắm mắt bà buông lỏng cơ thể.

Người lái xe đi đầu nhìn về phía trước, chửi. Tỉnh thức giả cấp 3 ngồi bên cạnh đang lim dim nhắm nghiền mắt chợt mở to, con ngươi trợn lên. Vị này có một bộ râu rậm rạp, khuôn tròn xoe, dữ dằn như Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Vũ như c·hết lặng khi nghe Giác Thanh thông báo điều này.

“Mày ở thành nào, có nghe bố mày nói không?”

Phía hai bên đường, những thây ma du đãng chầm chậm tiến về phía đoàn người đang dừng lại giữa đường.

Một cô ả nói, miệng xin cắn nhẹ vào tai Long.

Chương 28: Bí mật

Nhưng có một điều hắn đã rõ, đó là tỉnh thức giả cấp 5 sẽ không bị biến thành thây ma cho dù bị cắn hoặc cào. Bằng chứng là khi hắn chiến đấu với đám thây ma trong hang, mặc dù bị nhiều thương tích, các v·ết t·hương sẽ nhanh chóng liền lại. Nhưng muốn liền lại, cơ thể phải ở chế độ nghỉ ngơi.

“Là tỉnh thức giả cấp cao à? Tỉnh thức giả cấp cao mà lại đi làm người vận chuyển?”

Bốp bốp…răng rắc… tiếng sọ não bị hòn đá đụng vỡ toác vang lên. Chỉ vài phút, đám xác sống đã nằm im dưới đất, đầu lâu không còn hoặc còn cũng chỉ là một mảng vỡ nát.

“Vậy cứ thế nhìn nó c·hết hay sao?”

Vũ đứng nhìn một hồi rồi lững thững đi tới trụ sở Hiệp hội. Gã lấy một xô nước cùng giẻ lau rồi đến bên chiếc xe. Vũ mở hết cửa xe, mùi ẩm mốc bay ra. Kể từ lúc chạy về Song Giang cho đến khi xong đám tang, chiếc xe vẫn nằm nguyên trong bãi vì các hoạt động bị cấm do t·ang l·ễ.

“Đấy không phải việc của anh bạn!”

Một ý nghĩ lạ chợt lóe lên trong đầu Vũ. Gã muốn xem lại hình ảnh cũ xem bên trong xe đã xảy ra chuyện gì? Quan trọng là thời điểm mà con trai gã q·ua đ·ời là lúc nào.

“Phiền thật!”

Sau đó, Long xem xét từng chiếc xe. Trên đó chở rất nhiều hàng hoá có giá trị. Đến chiếc xe cuối, Long đưa tay mở cửa, nhìn vào thì hết sức ngạc nhiên nhưng cũng lập tức trở lại bình thường. Trên xe có 4 cô gái rất xinh đẹp với thân hình bốc lửa.

Ánh mắt của Vũ hằn lên tia máu, giọng cố chấp khiến Giác Thanh không biết nói gì hơn, chỉ thở dài:

Bây giờ chỉ còn lại một đống xe và những xác c·hết nằm ngổn ngang trên đường. Những xác sống bây giờ đã tiếp cận với con đường, chúng lao tới những xác người ven đường, vục đầu vào căn xé.

Trước mặt mình toàn là mỹ nhân với thân hình nóng bỏng, lại ăn mặc thiếu vải khiến máu nóng bốc lên trong người. Long nhếch mép cười đê tiện rồi trèo lên xe, chậm rãi nói: “Muốn sống thì đừng có kháng cự. Đi theo ta tương lai sẽ hưởng phúc lớn chứ làm chỗ xả cho lão béo phí một đời hoa”... Chiếc xe rung lên bần bật, tiếng rên rỉ d·â·m đãng tràn ngập bên trong…

“Thằng điên nào chặn đường thế kia!”

Cả 4 cô đều ăn mặc thiếu vải, phô bày da thịt nõn nà. Trước cảnh này, đột nhiên Long cảm thấy cơ thể nóng bừng.

Long bóp trán.

“Nhưng…”

“Có cả camera quay bên ngoài và bên trong xe!” Vũ nhìn các mắt camera, tự nói.

“Anh thật tuyệt vời!” một cô ả có làn da đen bóng, tóc xoăn tết thành từng lọn, thò tay nắm lấy thằng em của y, cất tiếng khen ngợi.

“Thằng c·h·ó!” tay lái xe thấy thái độ bố láo ấy thì siết cò.

Cú sốc này quá lớn với Vũ. Những tưởng mình sống lại một đời sẽ được chứng kiến cảnh con cháu làm rạng danh gia tộc nhưng không ngờ lại lâm vào cảnh “cành đậu đun hạt đậu”

“Đừng để lửa giận làm bản thân mất đi lý trí mà tự đốt mình”

Long vẫn có vẻ không để ý đến lời dọa nạt, ngó đầu ra vẻ đang đếm xem có bao nhiêu chiếc xe.

“Tử…tử hình ư?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhất định phải tìm ra cách cứu con bé!”

Những người xung quanh chắp tay, làm dấu thánh. Có mấy người của đội Vệ Thành đứng gần đó nhưng họ không làm gì để giải tán đám đông, trái lại còn có vài chiến binh cũng cầu nguyện.

“Như vậy là có thể sử dụng những nguyên tố này của thân thể” Long phát hiện.

“Pằng…pằng…pằng…loạt đ·ạ·n Ak vang lên điếc tai, những viên đ·ạ·n nhắm về phía Long lao tới.

Long nhìn theo cọng cỏ đang bay bay trong không trung. Ánh mắt hắn đưa đến đâu, cọng cỏ liền đó bay theo. Y nhìn về phía người lái xe. Phốc một tiếng, cọng cỏ xuyên qua não hắn. Tên lái xe cũng ngơ ngác mà lăn quay ra mặt đất, c·hết nhưng vì sao mà c·hết thì lại không biết

“Vậy ta phải có một đạo quân cho riêng mình, nếu muốn rửa mối thù này!”

“Hắn..!”

“Chứ còn ai vào đây nữa? Trong các thành chủ ở Minh Địa này, có ai to như lợn vậy?”

Điều đó có có nghĩa là tỉnh thức giả cấp 5 sẽ có thể phóng điện, tạo ra nước hoặc lửa. Nhưng làm sao để đạt đến trình độ đó, Long chưa biết.

“Thằng c·h·ó này!” tên lái xe vớ khẩu Ak, mở cửa nhẩy xuống, chĩa về phía Long, quát: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có thích không?” Long nhếch mép cười, dụng cụ của y nghẹo sang một bên, im lìm sau trận đại chiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hình như là Long!”

Long phẩy phẩy tay, lập tức người lái xe bò bằng 4 chân về phía chiếc xe đầu tiên, leo lên rồi nổ máy, vòng qua mà đi.

Tỉnh thức giả có cây côn nhị khúc nói.

Vị này nói oang oang: “Thiên chúa đang nổi giận, Song Giang đang đứng trước đại họa, hãy mau cầu nguyện và xin ngài tha thứ cho tội lỗi của mảnh đất này”.

“Chở hàng cho lão béo phải không?”

“Không, bọn em đến Song Giang. Thành chủ Yên Hòa đang ở đó để dự đám tang”

Cô ả thì thầm rồi quay sang bên cạnh hỏi.

“Cái gì!?”

“Nhất định phải có cách. Khi nào họ sẽ đem ra xét xử con bé?”

Long chưa biêt vì trước y chưa ai đạt đến trình độ này bởi vậy không có kinh nghiệm để mà học hỏi. Từ lúc tỉnh dậy trong hang, Long đã sử dụng rất nhiều sức mạnh tâm thức và y cảm nhận được nó cạn kiệt dần, cần có thời gian để phục hồi lại.

Long vẫn đứng đó huýt sáo, trên tay cầm một cọng cỏ, khẽ phe phẩy.

Lái xe kéo kính, thò cổ ra, nhìn Long, chửi:

Nếu như với sức mạnh thân thể, tỉnh thức giả có thể gia tăng bằng cách luyện tập và bồi bổ bằng thực phẩm bên ngoài thì nâng khả năng tâm thức bằng cách nào?

Long lim dim mắt, hưởng thụ.

Vị tỉnh thức giả có bộ râu xồm mở cửa xe, nhẩy xuống, trên tay là một cây đao có lưỡi sáng bóng. Phía sau y, thêm một tỉnh thức giả cấp 3 nữa, giắt một cây côn nhị khúc nơi thắt lưng, trông kiểu cách ăn mặc như võ sư.

Tên còn sống quỳ mọp xuống đất, than khóc hơn cha c·hết, phân tiểu tràn cả ra quần. Cảnh tượng quá kinh hoáng, hắn chưa từng gặp bao giờ.

Người râu rậm lên tiếng hỏi.

“Đám tang? Đám tang của ai?

Long cười cười mấy cái. Vui vẻ với những khả năng mà tỉnh thức giả lần thứ 5 đem lại. Sức mạnh của tâm thức thật là kinh khủng. Có thể điều khiển đồ vật bằng ý nghĩ. Đây thật sự là khả năng của thần.

“Chắc chắn con bé bị oan!”

***

Long bực bội nhìn một cục đá bên cạnh, y vừa liếc mắt tới, cục đá đã động đậy rồi vọt lên, cứ thế nhắm vào đầu bọn xác sống mà lao vào.

Lập tức 4 cô ả nhào tới, lấy hết vẻ d·â·m đãng, cọ cọ cơ thể vào y, cất giọng: “Được thôi, đại gia của em! Làm chúng em hết cả hồn”.

“Vậy thì nếu b·ị b·ắt và t·ra t·ấn liên tục, tuy không c·hết nhưng sẽ cũng không còn sức mà chống lại. Một mình ta, dù mạnh đến mấy cũng vô phương trước một đạo quân đông đảo.” Long ngẫm nghĩ.

Giác Thanh nhắm mắt nói.

Một người đứng trên phố nhìn theo, nói.

“Đoàn xe này chở cái gì vậy?”

Long cho xe chạy chậm lại, phía trước y thấy một đám bụi đường bốc lên, kéo dài về sau mấy trăm mét. Chiếc xe đi đầu treo cờ Yên Hòa. Y nhếch mép cười rồi đánh lái, điều khiển xe tải chắn ngang đường.

“Thành chủ Song Giang bị g·iết à? Đòn đánh đó của ta đâu thể lấy đi tính mạng của y? Ta cố ý đánh vào giữa 2 lá phổi, cách tim một khoảng an toàn chỉ để ông ta giữ được tính mạng. Tỉnh thức giả cấp 4 làm sao mà c·hết được với đòn đó?”

“Anh bạn, vì sao lại chặn đường chúng tôi? Anh bạn ở thành nào?”

“Đúng thế, ta nghe mấy lãnh đạo trên Hiệp hội đang bàn tán như vậy. Tội này của đại tiểu thư rất lớn, không có cách nào cứu cả”.

“Đ·M thằng kia, mày bị điên à? Sao lại đánh xe chắn hết cả đường thế này?”

Long cười cười.

“Ngươi về nói với lão béo, sớm thôi, ta sẽ tìm đến tận cửa phòng, ném lão cho c·h·ó ăn”

“Con lạy ông, ông tha cho con. Con còn mẹ già, con thơ”

“Lão béo…à…ý người là…thành chủ Yên Hòa”

“A!” gã cảm thấy năng lượng tâm thức đang phục hồi, thấy cơ thể như đang hấp thu những tia năng lượng xung quanh.

“Theo chú thì ta có thể làm gì đây? Bỏ qua chuyện nhân quả mà nói một cách bình thường, dân dã thì thế lực của phu nhân ở Song Giang rất mạnh. Nhất là sau sự việc vạch tội Mộc Trà giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, số lượng chỉ huy ủng hộ đại tiểu thư chắc chắn là giảm sút rất nhiều. Ai dám đứng về phía một người như vậy?”

“Hỗn láo” tỉnh thức giả râu rậm vung đao, đoạn đạp một bước, nháy mắt đã tới trước mặt Long. Đơn đao vung lên, tiếng xé gió vọng tới. Loáng cái, lưỡi đao đã bổ xuống.

Nhưng làm thế nào để gia tăng sức mạnh tâm thức? Trở thành tỉnh thức giả cấp 5, sức mạnh thân thể tăng lên rất nhiều, bên cạnh đó còn có thêm khả năng của tâm thức.

Y đứng đó nhìn bãi chiến trường mình vừa tạo ra, một cơn mệt mỏi tràn đến trong cơ thể. “Sử dụng sức mạnh tâm thức hoá ra cũng có giới hạn, cần thời gian để phục hồi” Long cảm nhận.

Long dè bỉu.

Trước đây, khi bị áp chế, hắn vẫn có thể nhận thức được nhưng cơ thể bị phong bế bởi phương pháp của Tần Mục. Lúc đó Long vô phương chống đỡ. Nay hắn tỉnh lại, đã có đầy đủ sức mạnh thể chất và đặc biệt là năng lực về tâm thức.

Phốc…phốc…phốc…ngọn cỏ của Long bay múa trong không gian, uốn qua, lượn lại, xuyên thủng sọ não của đám người trước mặt. Loáng cái chỉ còn lại một tên.

Vũ lau táp lô xe, lau vô lăng, lau mặt kính bên trong rồi chợt nhìn chiếc camera hành trình gắn trên kính xe. Loại này khác với loại lắp trên xe của Giác Thanh. Hình như mới hơn. Gã nhớ lại khi được giao xe, đó là loại mới được cải tiến.

Tên lái xe quát to. Hắn cậy có nhiều đồng đội đi cùng, lại thêm 2 vị tỉnh thức giả cấp 3 theo hộ tống nên chẳng nể nang gì.

Ả bên cạnh đáp, rồi le lưỡi liễm lên thân thể Long.

“Cái này!” Long vui mừng. Hắn cảm thấy như mình đàn nhìn rõ những vận động bên trong cơ thể. Những nguyên tố cấu thành nên cơ thể con người: Năng lượng của điện, của nước, của đất, của cả lửa.

“Xét xử ư? Sau Đại Hủy Diệt, tòa án, thẩm phán đã biến mất rồi. Luật pháp nằm trong tay thành chủ cùng các vị chỉ huy.”

“Mỗi người một duyên, một nghiệp khác nhau. Những gì xảy đến với họ hay với chúng ta đều là nghiệp quả đã tạo ra từ quá khứ”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Bí mật