Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 27: Độc kế

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Độc kế


“Cháu tôi!” Vũ siết chặt nắm tay.

Elly nghiến răng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có thể là một cuộc c·hiến t·ranh giành quyền lực của những người ruột thịt mà cũng có thể là không. Cái ghế thành chủ Song Giang ta nghĩ sẽ không thể thoát khỏi tay Thành Vinh. Nhìn xa hơn nữa thì nó sẽ là người nắm cả Song Giang và Yên Hòa.”

Trịnh Vĩnh lên tiếng khi Mộc Trà đi ngang qua y.

Thành chủ Tân Hoa Hạ nghe con gái nói vậy, đôi mắt trợn lên, nhìn Mộng Điệp, quát:

“Có một số vấn đề, xin đại tiểu thư giải đáp”

“Tốt lắm, con là một món quà mà ông trời ban tặng cho ta. Một món quà của gia tộc họ Tần này. Con hãy nhớ, ta không gả con đi để làm dâu nhà người ta. Ta gả con đi để làm rạng danh cho gia tộc”

Nếu nàng dám phản kháng, hàng nghìn quân sẽ lập tức ra tay. Cộng với đó là lão béo mà thậm chí là cả Tần Mục cũng bị kéo vào.

“Đưa nó đi!” Thành Phong chỉ đạo.

“Ngươi nói đi. Tội của ta là gì?”

Nàng lắc đầu.

Mộng Điệp im lặng.

“Các người đã chuẩn bị hết rồi sao? Đây là một âm mưu”

Đột nhiên Yến Hóa hét lên, khuôn mặt hả hê chuyển sang một tâm trạng đau đớn không thôi. Ả khóc nấc lên. Thành Vinh khuôn mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Có!”

Những người trước đây ủng hộ Mộc Trà bây giờ tự nhiên trở nên hoang mang, trong lòng dao động mạnh.

Bà ta lui lại mấy bước, thân hình chấn động.

Trịnh Vĩnh hỏi.

Nét hả hê lại xuất hiện trên mặt Yến Hoa, lão béo, Võ Đoàn Hoàng Anh. Thành Phong lại làm ra một vẻ đau đớn.

“Ta đi. Ta xin lỗi mọi người. Ta mong mọi người đừng vì ta mà làm điều gì không đúng” Mộc Trà hướng về Elly và 2 vị lãnh chúa rồi xoay người bước đi. Dường như nàng biết nơi mà mình phải đến. Trịnh Vĩnh lũn cũn dẫn đám thuộc hạ đi đằng sau, trông không có vẻ gì là đang làm nhiệm vụ bắt người.

Bên ngoài quảng trường phía trước Lưu Phủ, những khẩu pháo sắp thành hàng ngay ngắn. Phía xa, một giàn hoả thiêu lớn đã được dựng lên.

“Tại sao con lại làm vậy?” Bích Phượng nấc lên.

Thành Vũ tự nhiên cảm thấy bình tĩnh đến lạ kỳ. Gã đứng từ xa, nhìn cột lửa ngùn ngụt cháy, nghe tiếng đại bác đùng đùng nổ bên tai mà không hề có một ý niệm gì cả. Trong thâm tâm, Vũ mong muốn con mình được yên bình, bỏ hết mọi luyến tiếc ở cõi này. Những lời Giác Thanh nói, Vũ chợt thấy văng vẳng bên tai…

“Tần thành chủ, xin làm phiền ngài một chút!”

“Mộc Trà, chuyện này…có thật không?”

Gã đứng ngoài cửa, nhìn vào bên trong, nơi đặt l·inh c·ữu con trai mình. Vũ cứ thế đứng đó im lặng cả đêm. Mộc Trà vẫn quỳ bên cạnh quan tài cho đến tờ mờ sáng.

Suy cho cùng, Mộng Điệp cũng chỉ là một con cờ trên bàn cờ rộng lớn. Thời gian của nàng đã đến rồi. Đã đến lúc “bắt đầu nước đi” của mình.

Tiếng xì xào bây giờ đã chuyển thành tiếng hô thất thanh. Vẻ nghi hoặc xuất hiện khuôn mặt Elly và hai vị lãnh chúa ủng hộ Mộc Trà.

Tiếng xì xầm xung quanh lại to hơn.

Bích Phượng bàng hoàng, nắm lấy cánh tay nàng, lay lay hỏi, khuôn mặt bà ta trở nên méo mó.

Tần Mục vuốt mái tóc Mộng Điệp, chậm rãi nói.

“Con nói chuyện quái gì vậy? Ta chẳng hiểu gì cả”

“Vì sao đại tiểu thư lại không tham gia trận chiến với Long cùng các thành chủ khác mà lại xuất chiến khi y sắp bị g·iết, để gây nên c·ái c·hết của thành chủ?

“Ông thôi đi!”

“Hừ!” lão béo hậm hực thu tay về. Trên cổ tay lằn lên những vệt đỏ.

Mộc Trà vô hồn nhìn ngọn lửa đang đưa cha mình trở về với cát bụi, tro tàn. Hai mắt nàng đỏ hoe nhưng khóc không thành tiếng nữa mà cứ thế đứng đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“À, ra là vậy!” Tần Mục mất một hồi mới hiểu con gái đang nói gì.

Trước Đại Hủy Diệt, Tần Mục là một người như thế nào, cuộc sống của ông như thế nào? Có thực sự bình yên như ông mong muốn. Xã hội này muốn công bằng ư? Chẳng bao giờ có đâu! Tần Mục nhớ lại những ký ức bị “dẫm đạp” dưới đáy xã hội, phải luồn cúi, tính toán để có một chỗ đứng trong xã hội. Thật là đắng cay!

Mộc Trà không cần suy nghĩ, trả lời.

“Cái gì!”

Ông cười lên ha ha rồi chợt nét mặt nghiêm túc, nhìn Mộng Điệp, nhẹ nhàng nói:

“Không!”

“Đồ s·ú·c sinh! Người đâu, bắt con nghiệt chủng này lại!”

Mộng Điệp mặt đỏ găng vì ngượng, nói ra.

Từ bên ngoài, các thành chủ cùng đại diện 11 lãnh thổ lần lượt tiến vào bên trong viếng và chia buồn. Chỉ có lão béo và Tần Mục là thành chủ, còn lại hầu hết đều cử đại diện đến viếng.

Mộc Trà mệt mỏi nhìn Trịnh Vĩnh khiến hắn toát mồ hôi, vội liếc sang Thành Phong.

“Máy dập siêu cấp là cái gì?”

“Tội của cháu ư? Nếu Trịnh Vĩnh không dám nói thì để ta. Tội của cháu chính là câu kết với người tình, ám hại thành chủ Lưu Thành Nam” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộng Điệp gắt gỏng.

“Thay đổi ra sao hả cha?”

Dĩ nhiên Tần Mục phải ra tay chứ. Thứ nhất là để bảo vệ lẽ phải, bảo vệ người bạn Thành Nam. Thứ 2 là vì con gái y chuẩn bị gọi Yến Hoa là mẹ chồng. Như vậy Tần Mục sẽ chọn phe nào? Đáp án đã rõ ràng như ban ngày.

“Nói linh tinh gì vậy?”

“Con biết không, từ ngày xửa ngày xưa, cách Đại Hủy Diệt rất lâu, thời của các vị hoàng đế. Những công chúa đều được gả cho các chư hầu, lãnh chúa hoặc các vị vua lân bang để làm gì?”

Vũ trở về từ nhà cũ, lấy thẻ từ chỗ Giác Thanh rồi đi thẳng vào Lưu Phủ. Vì là thành viên ban phục vụ l·ễ t·ang nên chẳng ai hỏi hắn làm gì.

Từ phía xa, Thành Vũ nhắm nghiền mắt, lòng đau như dao cắt. Gã đang chứng kiến cảnh huynh đệ tương tàn. Nhưng gã có thể làm gì đây? Thân thể run rẩy, hai tay Vũ siết chặt vào nhau. Từ phía sau, gã nghe những bước chân rầm rập chạy đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xung quanh Lưu Phủ đột nhiên tràn ngập quân Vệ Thành và quân của pháo đài Bạch Hổ.

“Đại tiểu thư, xin dừng bước!”

Bích Phượng tự nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay Mộc Trà. Chỉ là một cái nắm tay nhưng chứa đựng biết bao nhiêu lời nói mà bà muốn bày tỏ.

Ngay lúc Thành Phong kéo hắn để hỏi về sự việc bên trong hang, Tần Mục đã đoán được nước đi này. Bọn chúng sẽ bóc trần Mộc Trà ngay lúc đông người nhất. Nếu nàng chối tội, phản ứng, Tần Mục sẽ được lôi vào câu chuyện vì y cũng có mặt ở đó. Lão béo và Tần Mục cùng xác nhận thì Mộc Trà chỉ còn cách nhận tội mà thôi.

Mộng Điệp hít một hơi căng lồng ngực rồi lấy một tâm thái nhẹ nhàng. Nàng nhìn cha mình rồi quay người đi ra ngoài. Tần Mục nhìn theo con gái, tâm trạng ông đượm buồn. Giá như chỉ là một gia đình bình thường. Giá như không có gánh nặng trên vai thì sao? Lúc đó cuộc sống của ông và gia đình có đơn giản không? Chắc chắn là không. Tần Mục quả quyết.

“Đưa nó đi ngay cho khuất mắt ta!” Yến Hoa hét lên, như không cho Mộc Trà nói.

“Khi các vị thành chủ liên kết, chuẩn bị g·iết được Long, nàng có ngăn cản mọi người không?”

Thành Vinh ôm hũ tro, cùng đoàn người bước vào trong Lưu Phủ. Đến sảnh thì thấy Trịnh Vĩnh đang đứng đó, nét mắt hết sức căng thẳng. Phía sau y, là đông đảo quân Vệ Thành.

Elly trợn mắt, nhìn về phía Trịnh Vĩnh.

“Đó là từ lóng của Song Giang, là…là…ấy ấy siêu”

Mộc Trà gật đầu đáp ứng.

Cho đến khi trải bao sự kiện, trở thành một thành chủ, danh vang một cõi, cuộc sống hình như cũng chẳng khá hơn là bao. Vẫn phải tính toán, vẫn phải mưu mô, thậm chí còn phong ba hơn cả khi xưa. Tần Mục thở ra một cái, thế mà ngày trước, ông cứ nhìn lên và mơ ước được như họ. Rồi ông cười cười, nhổm người, chậm rãi đi ra ngoài.

“Đại tiểu thư, xin cô…” Trịnh Vĩnh vẫn ý thức được chênh lệch về sức mạnh, hắn lí nhí nói.

Elly liếc nhìn Thành Phong khiến y cảm thấy bối rối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái gì mà thiên kim tiểu thư? Cái gì mà sống vô ưu trong nhung lụa từ nhỏ? Mộng Điệp khẽ cười trong lòng, khinh khi những lời tán dương, nịnh nọt trước kia. Những người đó, họ đâu có hiểu được trọng trách mà những đứa con như nàng phải mang.

“Mộng Điệp hiểu rồi thưa cha!”

Tần Mục cùng Mộng Điệp lui về một căn phòng được bố trí cho các vị khách quan trọng. Mộng Điệp lập tức xin

Nàng gật đầu, không hề phản bác lại.

Yến Hoa khóc nấc lên như muốn lăn ra đất ngất xỉu. Thành Vinh và mấy người khác phải đỡ lấy cô ta.

Vũ đứng ở phía xa, làm chân c·hạy v·iệc t·ang l·ễ thấy Thành Phong và Tần Mục đứng ở một góc trò chuyện gì đó thì linh tính gã đột nhiên mách bảo rằng đây tuyệt đối không phải là một điều tốt đẹp nhưng lại không thể định nghĩa được chuyện gì. Hiểu biết của hắn về con người và xã hội hiện nay còn quá ít và hơn hết, Vũ chỉ là một tầng lớp nằm dưới đáy còn những mối quan hệ của thượng tầng bên trên thì gã đâu biết.

Mộng Điệp khẽ cúi đầu, giấu đi vẻ đượm buồn đang hiển hiện trong đôi mắt đẹp.

“Sau đám tang này, ta biết rằng Song Giang sẽ có những thay đổi rất lớn. Ta không muốn mình chậm chân trong sự thay đổi này. Tân Hoa Hạ nhất định phải có phần. Hãy nhìn mẹ chồng tương lai của con. Đó là một tấm gương cho con học hỏi”

Long trượng như núi, một chiêu đập về phía Trịnh Vĩnh. “Beng!” cây gậy lập tức b·ị đ·ánh bật về bởi một lực mạnh mẽ. Chỉ thấy lão béo sừng sững đứng trước mặt Trịnh Vĩnh, một chiêu đã đánh lui Vương Bá Hạ.

“Ta nghĩ người nên để lúc khác, đừng nên làm quá!” Vương Bá Hạ chống cây long trượng xuống nền, một chân bước lên, chắn trước mặt Mộc Trà. Chợt bà tay thấy bàn tay mềm mại của nàng vươn ra, nắm lấy tay, nhẹ nhàng kéo lại, ý nàng rất rõ. Vương Bá Hạ liền lùi lại.

“Ở chỗ chúng ta, người ta hay gọi là d·â·m dê đó. Hắn…hắn chơi gái rất nhiều, đến mức nổi tiếng. Con không muốn người chồng như vậy”

“Cha, xin cha hủy hôn ước này đi! Con không muốn”

Chống lại hay không chống lại? Mộc Trà và phe của mình đều ăn thiệt thòi mà chống lại còn thiệt hại hơn.

Yến Hoa và lão béo ánh mắt âm lãnh, nhìn Mộc Trà.

Cách đó không xa, Tần Mục hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ ôn hòa theo dõi một màn đấu đá gia tộc này. Có điều ông ta không lường được là cô bé Mộc Trà ngày nào lại nhanh chóng mất hết sức chiến đấu như vậy.

Hừng đông rực lên một màu đỏ như máu. Từ Lưu Phủ, những hồi kèn hiệu vang lên u uất. Cánh cổng vùng 2 và 3 nặng nề đóng lại như đoạn cuối của cuộc đời vị thành chủ vĩ đại.

Bích Phượng buông tay, ôm lấy mặt, bà ta không còn biết nói gì. Mọi yêu thương dành cho đứa cháu này dường như đã tan thành mây.

Nét mặt Tần Mục trở nên âm trầm, đôi mắt chứa đựng những toan tính sâu không lường được.

“Tại sao lại chọn vào cái lúc này?” một vài người xì xầm.

Những người đứng xung quanh, ai cũng có tâm trạng, nỗi niềm riêng. Lão béo thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, thái độ dò xét.

“Ồ!..” tiếng xì xầm vang lên.

Ngon lửa phừng phừng bốc cao, ôm trọn lấy cơ thể thành chủ Song Giang.

“Thành Vinh, hắn là một “máy dập siêu cấp”!

Như một tiếng sét giữa trời quang, toàn bộ những người xung quanh đều choáng váng trước lời mà Trịnh Vĩnh nói ra.

“Điều này thì cha không cần nói, Mộng Điệp biết rõ”

“Cấp trên à?”

Khi đi ngang qua Thành Vũ, nàng đưa mắt nhìn gã. Thành Vũ cũng nhìn lại, ánh mắt họ chạm vào nhau. Mộc Trà tự nhiên cảm nhận được một cái gì đó thân thương, quen thuộc và cực kỳ ấm áp, an toàn trong đôi mắt của người thanh niên kia. Nàng không rõ nó là gì. Thốt nhiên nàng mỉm cười với gã.

Thành Phong khi thấy Tần Mục vừa vào viếng anh trai mình, đang bước ra thì vội vàng chạy tới.

“Ô!” lão béo tung thêm một đấm về phía Vương Bá Hạ, khí lực cuồn cuộn bạo phát.

“Trĩnh Vĩnh, ngươi to gan quá rồi”

Chương 27: Độc kế

“Con không biết, con không có lý do để ra tay với Long. Con cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đó nữa.” Mộc Trà lắc đầu.

Những nếp nhăn trên trán Tần Mục co lại, y không hiểu gì.

“Trong lúc các vị thành chủ giao chiến với Long, đại tiểu thư có tham gia hay không?”

Là người hiểu chuyện, Mộng Điệp im lặng và biết cha đang muốn nói gì nhưng cứ nghĩ đến phải làm vợ “máy dập siêu cấp” nàng lại tức điên người.

Mộc Trà im lặng không nói câu gì, nàng nhìn Trịnh Vĩnh, sự lạnh lẽo trong đôi mắt được thay bằng mệt mỏi.

Y hỏi tiếp.

“Pặp” một quyền này đột nhiên bị dừng lại làm cho thân thể to lớn của lão béo rung lên. Một bàn tay thon dài, trắng muốt nắm lấy cổ tay y.

Phía bên trong, Mộc Trà, Thành Vinh, Yến Hoa và Thành Phong. Bích Phượng cùng những lãnh chúa, đoàn trưởng trong tang phục, đứng ở hai bên l·inh c·ữu. Lưu Bích Phượng trở về Song Giang để tham dự l·ễ t·ang anh trai. Bích Phượng hiện nay đang là một trong những thành viên hội đồng tối cao của Global Shield. Đứng gần Bích Phượng có cả Petr cùng vợ con hắn. Cần phải nói thêm, thuốc thức tỉnh là do chính Bích Phượng chế tạo ra.

Mộc Trà lạnh nhạt nhìn lão béo.

“Nước này thật là thâm hiểm, thật là thâm hiểm” Tần Mục một tay vân vê sợi râu, một tay chắp sau lưng, tiến về phía vị trí tập trung của đoàn Tân Hoa Hạ, lắc lắc đầu cười khổ.

“Đáng tiếc! Nhưng cũng là may mắn!” Tần Mục lẩm bẩm trong miệng rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Mộng Điệp. Con bé đang đứng bên cạnh Thành Vinh, dáng vẻ thập phần yêu kiều, rực rỡ…

“Tôi theo lệnh cấp trên, điều tra về c·ái c·hết của thành chủ. Tôi có bằng chứng đại tiểu thư có liên quan đến c·ái c·hết của thành chủ!”

“Con nhất định phải lấy Thành Vinh cho dù nó có là người như thế nào.”

***

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Độc kế