Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 23: Vũ Long

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Vũ Long


Phía bên ngoài cửa hang, một bầu không khí im lặng đang chiếm lĩnh toàn bộ không gian, chỉ có tiếng gió hiu hiu thổi. Những chiếc chiến xa, bọc thép, xe tải quân sự nằm im lìm chờ đợi. Những chiếc bếp dã chiến vừa mới dựng lên nay đã phải bỏ lại, chúng vẫn còn âm ỉ cháy, than vẫn còn hồng. Trên một vài chiếc bếp dã chiến, ấm nước đang treo đã sôi gần cạn nước.

Jenny khó chịu nhìn về phía sợi xích, cô có cảm giác đang nhìn thấy những cuộn khói màu đen, nhè nhẹ bốc ra khỏi nó. Giống như một thứ tà vật vô cùng khủng kh·iếp, giống như nó đã nhuốm máu không biết bao nhiêu sinh linh.

Lúc này bên trong hang, nhóm thành chủ Narai và Jenny đi đến nơi trông giống như một căn phòng với những vách đá nhẵn nhụi và sàn thì bằng phẳng.

Phía bên ngoài cửa hang, ả xác sống kia “Ô” lên một tiếng, lập tức làn sóng thây ma như một cơn lũ, ầm ầm xông vào bên trong. Cả những đám quái vật thây ma cũng rú lên man dại, lấy hết sức mà phóng theo lũ xác sống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Năng lượng này…!”

“Ồ!” Narai ngạc nhiên khi với sức hắn, không thể nhấc nổi cơ thể kia lên để lấy sợi xích. Tuy vậy, Narai mới chỉ dùng một phần sức lực.

“Cái…cái quái gì vậy!” Trịnh Vĩnh cùng các thuộc hạ quan sát qua màn hình, hốt hoảng trước hình ảnh y vừa thấy. Y ở cách đó không xa và chưa bao giờ chứng kiển cảnh tượng này.

“Leng keng” tiếng những sợi xích va vào nhau khi Narai cố kéo nó ra khỏi cơ thể người thanh niên kia.

Tần Mục trên lưng cõng kiếm, chắp tay chúc mừng, lời lẽ hết sức khách sào.

Narai ngạc nhiên.

“Ồ!” mấy người nhóm Jenny ồ lên.

“Ngay cả thành viên của đội diệt thần cũng không biết có tất cả bao nhiêu người. Chúng ta hầu hết đều dành thời gian trong những chiếc kén như thế này, chỉ khi có lệnh thì mới được đánh thức”

Siaem Narai sờ sờ lên sợi xích quấn quanh cơ thể người thanh niên, y cảm nhận được chất kim loại đang tỏa ra sự lạnh lẽo mà mình chưa gặp bao giờ.

Chương 23: Vũ Long

Nếu tính rằng y đã ở đây 10 năm thì trước đó cũng phải có chút uy danh. Narai cố lục tìm trong trí nhớ xem thử 10 năm trước có những ai nổi danh tại Minh Địa rồi tự nhiên biến mất hay không nhưng không có kết quả. Tuy vậy, khuôn mặt người này lại cho Narai cảm giác quen thuộc, như là đã gặp ở đâu đó rồi.

Hai con quái vật cấp A, một con tiến hóa lên cấp S thủ hộ 1 cái xác. Nếu điều suy đoán trên là đúng thì người thanh niên nằm đây là một thực thể vô cùng cường đại. Nhưng y là ai? Vì sao không có một chút thông tin gì?

Narai gật gù, nhìn người nằm trong đó, cố nhớ xem đã từng gặp y ở đâu nhưng không tài nào nhớ nổi.

“Rầm!” Narai tung ra một đấm, nhắm thẳng vào chiếc kén. Quyền này của y ẩn chứa sức mạnh to lớn, uy thế cuồn cuộn, ào ạt xông tới như n·ước l·ũ. Trúng quyền này, dù là tường đá cũng phải vỡ tan thế nhưng bề mặt chiếc kén chhir lõm vào một lỗ.

“Ta không biết hắn nhưng có thể hắn là thành viên của đội diệt thần”

Thành chủ Song Giang và thành chủ Tân Hoa Hạ gần như đứng hình. Chỉ thấy Mộc Trà cơ thể run run lên.

Mộc Trà run run nhìn thanh niên nằm trong cái kén, chợt kêu tên y. Cả Thành Nam, lão béo và Tần Mục lúc này khẽ lui lại, có vẻ họ cũng đang chấn động.

“Sức mạnh kinh khủng thật! Nếu tiêm mũi thứ 5, tỷ lệ thành công sẽ cao”

“Chất liệu làm cái kén này ghê thật”

Narai lại gầm lên, tiếp tục bộc phát sức mạnh, xung quanh bị chấn động, cảm giác như hang động đang rung lên.

Thành chủ Narai đi xumg quanh chiếc hòm, nhìn người đàn ông đang nằm trong đó. Nhìn đôi mắt nhắm nghiền kia thì có vẻ y đang có giấc ngủ sâu. Trông y còn rất trẻ, chỉ khoảng 25, 26 tuổi.

“Anh sợ à? Thành viên đội diệt thần mà lại sợ?”

“Cái kén ngủ này là đời cũ, cách đây chục năm rồi”

Bên trong hang, chiếc xe tải của Vũ vẫn đang lắc lư tiến về phía trước, một cảm giác bất an đột nhiên tràn đến trong óc gã. Ngoái nhìn gương chiếu hậu, phía sau là một màn đen thăm thẳm.

Nói đến đây tự dưng Narai khựng lại, khẽ thì thầm “Nhưng hắn đ·ã c·hết rồi cơ mà? Chính mắt tất cả thành chủ có mặt hôm đó đã nhìn thấy hắn nổ tung thành bụi rồi cơ mà?”

“Ta không biết! Hình như bọn họ biết hắn” y nhún vai trả lời.

“Tôi có cảm giác 2 con quái kia ở đây để thủ hộ người thanh niên này” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đột nhiên một cái tên xuất hiện trong đầu Narai, đôi mắt hắn sáng lên, nói lớn

Sau đó, cô thận trọng bước lên xem xét. Nhìn qua lớp kính là một người đàn ông đang trong trạng thái ngủ sâu. Mái tóc người này rất dài, chảy xuống xung quanh như thác.

Soạt…soạt…soạt!

“Thứ kim loại gì đây?” y lầm bầm, giọng đầy phấn khích.

Jenny nói tiếp.

“Nặng…nặng thật!” Narai cầm sợi xích đã cuộn lại trên tay, thở hồng hộc như trâu. Y ước lượng nó phải dài gần chục mét với mắt xích cỡ hai ngón tay.

“Chuyện gì vậy?”

Một tay áo đen lẩm bẩm.

Narai đề nghị.

“Hây ô!” Narai bộc phát uy áp, dồn năm phần sức mạnh, nắm lấy sợi xích, kéo lên. Khuôn mặt y đỏ gay, giống như đang nâng một vật nặng hàng nghìn cân. Cơ thể người thanh niên kia dưới đại lực của Narai theo đó bị kéo lên một chút.

Tiếng loạt soạt ngày càng rõ ràng, tiếng u u như oan hồn vất vưởng đang kêu khóc tràn đến ngày một rõ ràng hơn.

“Ra!” không chần chừ, Narai thò tay nắm lấy rồi rút mạnh sợi xích. Một vật nhọn hoắt dài hơn một gang tay, bị rút ra khỏi sau gáy người thanh niên kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bang!” quyền thứ 5 vừa ra cũng là lúc nắp chiếc kén b·ị đ·ánh bật tung lên, xoay vài vòng trong không trung rồi rơi xuống nền đá, nằm chỏng chơ.

“Long!”

Bên trên các tòa nhà đổ nát bị cây leo bao phủ, những cái đầu quái vật thò ra, nanh ác và đáng sợ. Tất cả chúng tụ tập lại xung quanh, đông đảo đến đáng sợ. Hai con mèo xác sống cấp B uốn lượn cơ thể, lách qua đám quái vật cấp thấp hơn, đôi mắt mờ đục nhìn về phía cửa hang, há miệng kêu lên ngao ngao.

Jenny khẽ hỏi Siaem Narai.

“Chúc mừng thành chủ đã thu thập được bảo vật hiếm có. Ta có thể cảm nhận được thứ này tỏa ra sát khí rất mạnh. Nếu biến nó thành v·ũ k·hí thì thành chủ Narai giống như hổ mọc thêm cánh”

“Cao là bao nhiêu?”

Lão béo trên vai vắt vẻo bồ cào, sảng khoái bước vào. Theo sau là Mộc Trà, Thành Nam và Tần Mục.

“Xì…” một làn sương mỏng manh từ trong cái kén cuốn ra bên ngoài rồi nhanh chóng tan biến trong hư vô.

“Trong chiếc hòm kia còn gì cho chúng ta không?” Lão béo vác bồ cào, đủng đỉnh bước lên, nhòm vào trong.

“Là ai thì sợi xích này cũng là của ta!” Narai hít một hơi, vươn tay thò xuống, chộp lấy sợi xích màu đen như màn đêm, trên thân xích lại lấm tấm điểm những chấm trắng lấp lánh như sao. Nhìn qua thì tưởng rằng sợi xích này mô tả một bầu trời đêm đầy những vì sao.

Từ phía những công trình đổ nát bị xâm chiếm bởi thực vật xanh um, những bóng người lờ đờ bước tới, đông dần, đông dần.

“Vậy cũng không tồi!” người bên cạnh y gật đầu.

Người áo đen trả lời, khuôn mặt vẫn lạnh tanh.

“Không, tôi không sợ nhưng cẩn thận vẫn hơn, chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi”

Jenny trầm ngâm, trước đây chưa có ai thử phá chiếc kén ngủ này cả nên không biết nó có ảnh hưởng gì với người nằm bên trong hay không.

Đặc biệt, trên lưng con sói là một người đang ngồi. Nhìn qua thì có vẻ là một phụ nữ. Ả có dàn da xanh nhạt, tóc bết vào nhau thành từng cụm, điểm xuyết trên làn da xanh ấy là những mảng màu đen sì, kết lại thành những đường vân như vảy của rắn.

Narai đưa ra đề nghị.

“Mở ra thử xem!”

Ngay lúc này, một tràng cười vang lên, nhóm Narai lập tức hướng sự chú ý đến phía sau lưng.

Sợi xích nằm trên tay Narai, bỗng dưng cuồn cuộn tỏa ra một thứ năng lượng kỳ lạ khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy khó chịu hết sức.

Jenny trả lời.

“Phá cái kén này là xong”

“Mật khẩu là gì?” Jenny nheo mắt. Những người ở sau nhìn nhau ngơ ngác.

Màn hình xuất hiện một thông báo nhập mật khẩu.

“Vũ Long!”

“Kén ngủ của God Slayer, sao nó lại xuất hiện ở đây?”

Hắn chầm chậm quan sát, phát hiện ra điểm đầu và điểm cuối của sợi xích là một thanh kim loại. Điểm đầu cắm sâu vào phần gáy của người kia còn điểm cuối găm vào lòng bàn chân phải.

Một người mặc đồ đen khác nói.

Narai chỉ nhếch mép cười khẩy, chuyến đi này coi như trúng độc đắc.

“Ông cẩn thận chứ!” Thành Nam thấy thế vội nói.

“Sợi xích này là v·ũ k·hí tuyệt thế” Narai cảm thán khiến cho mấy người nhóm Jenny cũng háo hức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta có cảm giác đây không phải kim loại…nó giống như…xương!” Narai nhìn sợi xích, phán đoán.

Một người mặc đồ đen đứng phía sau Jenny nói.

Cô ả lõa thể, phần dưới chỉ quấn một mảnh vải nhỏ, bẩn thỉu, nhàu nhĩ, rách nát. Móng tay và móng chân cô ả cáu bẩn, dài, đen bẩn. Sau lưng cô ả, xương sống nhô lên như những chiếc vây lưng của các loài thằn lằn. Điểm khác biệt là ả đàn bà này có đôi mắt màu đen như bóng tối, khác hẳn với đám xác sống xung quanh. Nhìn qua, có thể thấy đây là chỉ huy của đám thây ma đông kìn kìn phía bên dưới.

Con sói này có bộ lông màu đen như màn đêm, trên thân thể cũng đầy vết cắn xé, lòi xương và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. Chân trước bên trái của nó chỉ còn lại xương và móng vuốt, hàm dưới thủng một miếng như muốn rớt ra. Một chất dịch nhầy lủng lẳng chảy xuống. Đôi mắt con sói đen khổng lồ này cũng là một màu trắng đục. Chắc chắn nó là một con quái vật cấp A.

Jenny và 3 gã mặc đồ đen nhìn chiếc hòm lập tức nhận ra.

Cô ả khẽ liếc mắt lên nhìn, lập tức hàng trăm tiếng “phạch phạch” vang lên kèm những âm thanh điếc tai của lũ quạ. Những con quạ trông rách nát, bẩn thỉu thi nhau t·ấn c·ông chiếc drone trình sát khiến nó bị xé thành nhiều mảnh, rớt xuống phía dưới.

“Ta đâu phải kỹ sư cơ khí mà biết?”

Thành chủ Narai nghiêng đầu hỏi.

“Có điều là tất cả thành viên đội diệt thần đều ở tổng hành dinh, không hiểu vì sao nơi này lại có kén ngủ và có người đang ở trong đó”

Jenny nhìn một lượt qua mọi người rồi hướng về chiếc kén, cô nàng chậm rãi sờ tay lên bảng điều khiển, phủi phủi lớp bụi dày làm hiện ra một màn hình có hiển thị các chỉ số sinh tồn của người đang nằm trong kia.

Thành Nam thấy vậy cùng Mộc Trà và Tần Mục bước lên xem.

Narai nhếch mép cười, bước lên vung nắm đấm. Y sốt ruột là lẽ đương nhiên bởi miếng ngon kia đã nhả ra cho đối thủ, ít nhất phải có chiến lợi phẩm mang về. Narai để ý rằng những sợi xích kia không phải vật tầm thường. Chất liệu làm ra sợi xích ít nhất phải bằng hoặc thậm chí là cao cấp hơn cả băng quấn tay của y.

Theo đà, Narai xoáy vòng sợi xích, muốn lập tức lấy nó ra khỏi cơ thể người thanh niên kia. Tiếng leng keng vang lên, sợi xích tuột khỏi cơ thể.

“Cũng cỡ 60 đến 70%” người áo đen đưa ra đánh giá.

Ngay lúc ấy, người thanh niên đột nhiên mở to đôi mắt, trừng trừng nhìn vào Mộc Trà. Hai ánh mắt chạm nhau, thời gian như dừng lại vô tận.

Giống như có một luồng điện cao thế vừa chạy qua, lão béo đột nhiên lùi lại nhanh nhưng loạng quạng lại trượt chân, ngã ngồi ra nền đất.

Narai vừa tấm tắc khen vừa vung quyền, tung liên tiếp vài cú đấm vào chiếc kén.

“Uỵch” Narai thả thanh niên kia xuống chỗ nằm, cơ thể t·rần c·huồng, trắng nõn phơi bày ra trước mặt. Vị thành chủ thu sợi xích rồi lấy hết sức rút phần cuối khỏi gót chân.

“Là Vũ Long, ta nhận ra rồi, bảo sao trông hắn rất quen. Hắn chính là Vũ Long…”

“Người này là ai vậy? Sao ta có cảm giác đã gặp hắn ở đâu đó” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dậy đi anh bạn”

“Nó!...nó..!”

Cả 4 người của đội diệt thần im lặng, mọi sự tập trung của họ đều hướng về chiếc kén đã b·ị đ·ánh cho bay nắp. Bên trong, người thanh niên bị quấn chặt bởi sợi xích to vẫn nằm im bất động, tựa như đang tận hưởng một giấc ngủ ngon lành.

Trịnh Vĩnh cảm thấy may mắn khi không ở lại chiến đấu. Nếu không chắc giờ đây hắn đã nhập hội cùng đám xác sống. “Sống hèn đi một chút, nhát đi một chút thì tuổi thọ tăng lên” Trịnh Vĩnh chợt ngộ ra chân lý.

Điều khiến cho đám người thấy kỳ lạ là toàn thân người này bị trói chặt bỏi những sợi xích rất lớn. Chúng quấn xung quanh cơ thể y, như một cái kén.

“Vậy là nó đã ở đây ít nhất mười năm rồi”

Ả cứ ngồi im trên lưng con sói, toàn bộ lũ xác sống cũng đứng im, chỉ khẽ đu đưa cơ thể. Hình như chúng đang chờ đợi điều gì đó.

Người áo đen nói.

Thành chủ Narai thò tay lay lay người thanh niên đang nằm đó. Y không có phản hồi gì. Vị thành chủ liền đưa tay lên mũi, đôi mắt nheo lại “Không có hơi thở. Hắn c·hết rồi!”

Lão béo khuôn mặt tái mét, chỉ về phía cái kén.

Một người mặc áo đen khác sau khi xem xét một vòng, đưa ra kết luận.

Thêm một tiếng hú man dại vang lên, từ những công trình cao tầng đổ nát xung quanh, hàng chục con sói to cỡ con bò mộng với những vết rách nát trên cơ thể, lộ cả xương, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bò ra. Đột nhiên bọn chúng lui sang 2 bên, nhường đường cho một con sói khổng lồ, kích cỡ phải bằng một con voi trưởng thành.

“Theo tôi thì chúng ta nên tìm hiểu kỹ xem người này là ai, vì sao lại xuất hiện ở đây. Cơ thể người này bị xích lại, chắc phải có lý do”

Ngay lúc này, một tiềng “vè…vè…vè…” vang lên, phía bên trên, một máy bay không người lái bập bềnh xuất hiện. Đây có vẻ là drone trinh sát.

Jenny mắt nhìn chằm chặp Narai, miệng thì mấp máy hỏi.

Phía cuối căn phòng là một bệ đá. Trên bệ đá là một chiếc hòm bằng kim loại, bên trên nắp được làm bằng thuỷ tinh trong suốt.

“Người này là ai nhỉ?” Jenny lẩm bẩm, đưa tay bấm vào nút “Dừng”.

“Ồ, hắn là đồng đội mà cô không biết ư?”

“Lên cho ta!!!!” Narai gầm lên như một con thú đang điên cuồng, lập tức cả thân thể thanh niên kia bị nhấc bổng ra khỏi chỗ nằm, dây xích trên người va vào nhau leng keng. Ngay lập tức, Narai nhìn thấy điểm đầu tiên của sợi xích đang găm vào sau gáy.

Jenny nói ra sự nghi vấn trong lòng

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Vũ Long