Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Nguy cơ
Tất cả hỏi nhau.
Lúc này, nhóm tỉnh thức giả của Song Giang, Yên Hòa và Tân Hoa Hạ đã bám theo con quái vật rất gắt gao. Con quái b·ị t·hương, máu liên tục chảy ồ ồ, tạo thành vệt trên đường đi. Đặc điểm của Hổ Nha Đao mà Mộc Trà sử dụng là v·ết t·hương bị nó cắt phải thì n·ạn n·hân không thể cầm được máu. Cứ như vậy chảy màu mà c·hết
“Có chuyện gì vậy?”
“Tất cả vào vị trí chiến đấu”
Phải biết, trong nhiều năm qua, nhân loại có thể tồn tại được là nhờ những bức tường thành khổng lồ tạo thành lớp phòng thủ vô cùng vững chắc.
“Được!”
Mộng Điệp tỏ vẻ khó hiểu.
Một tên thuộc hạ nói gì đó với tướng Bomani, sắc mặt ông ta lại càng khó coi.
Thành Nam ra lệnh, lập tức những thuộc hạ đi theo sử dụng những dụng cụ mang theo, xông tới ao máu. Những tỉnh thức giả 2 thành còn lại cũng lập tức làm theo, cố múc cho nhiều nhất có thể.
Tần Mục nhìn song đao nơi tay Mộc Trà, tấm tắc khen. Năm đó Thành Nam chiếm phần ngon, nhận cặp nanh bạch hổ, rèn thành Hổ Nha Đao, biến nó thành quà tặng con gái nhân dịp nàng chính thức trở thành tỉnh thức giả cấp 4. Mộc Trà dùng thanh đao một thời gian mới phát hiện ra khả năng đặc biệt của nó. Thật ra, những v·ũ k·hí từ quái cấp B trở lên đều sở hữu ít nhất một đặc tính, khả năng khác nhau.
Thành Nam thì thầm vào tai Mộc Trà, cố để không người khác nghe thấy.
Tần Mục tươi cười, đưa tay vén môi trên con quái, lộ ra một cặp răng nanh to, dài và trẳng ởn.
Tần Mục nghe lão béo nhắc liền nhớ ra.
Elly khẩn trương kéo Mộng Điệp lên xe tải, rồi nhìn về phía Thành Vũ, ra lệnh:
Chương 22: Nguy cơ
Toàn bộ lập tức lâm vào trầm mặc. Một vị tỉnh thức giả cấp 4, gần như là vô địch ở Minh Địa đã lìa đời! Không thể tưởng tượng nổi.
Một vị chỉ huy lo lắng nêu câu hỏi.
Elly vồn vã ra lệnh.
Cả Thành Vũ và tên đầu cua đều giật mình ngước lên nhìn.
Một vài người thận trọng nhìn y, số còn lại ra vẻ không để ý lời nói, liếc đi chỗ khác.
Gã nhìn Elly, trả lời.
Một tỉnh thức giả từ Hắc Thành đề nghị.
“Như vậy là lão Narai vẫn chỉ có…cái nịt” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Gọi là gì vậy?”
Càng đi sâu vào trong, vòm hang càng thu hẹp lại khiến đoàn người di chuyển chậm lại, thận trọng tiến lên.
Những người khác không quan tâm đến chuyện Hắc Thành, trước mắt họ là đại quân xác sống đang lầm lũi tiến đến. Phải có phương án: Chạy hay ở lại liều mạng?
“Mau thu lại máu này!”
Giác Thanh gật đầu đồng tình.
Thành Vũ nhìn Giác Thanh, thấy gật đầu rồi cả hai cùng trèo lên xe.
Thành Vũ nói toẹt ra, khuôn mặt có vẻ không vừa lòng.
Đối mặt với đại quân thây ma ở nơi không có tường thành để phòng thủ, so với việc cảm tử thì cũng không khác nhau là bao. Nhưng nếu rút chạy thì mạng sống cũng khó mà giữ được khi cao tầng giáng tội. Quả là một lựa chọn quá khó. Nhiều người lại thèm được như Hắc Thành: “Thành chủ ngỏm củ tỏi và toàn quân mang xác chạy về”.
Đoàn người dừng lại một lúc lâu để chờ đợi.
Thành Vũ bóc một miếng lương khô, bỏ vào mồm nhai. Loại lương khô được làm từ ngũ cốc trồng tại các toà nhà cao tầng ở Song Giang có vị không lấy gì làm ngon cho lắm nhưng cũng là thức ăn chủ đạo của đa số nguòi dân sau Đại Huỷ Diệt.
Phía bên miệng hang truyền tới thông báo. Tất cả lập tức đổ dồn về xem.
Thành Nam đăm chiêu nhìn về nơi sâu trong hang, y dùng khả năng cảm nhận của mình, đoán biết được tình trạng của con quái.
Xen lẫn giữa những thây ma là hàng đàn quái vật xác sống, trong đó đi đầu là 2 con mèo thây ma khổng lồ lần trước. Bọn chúng từ từ di chuyển một cách lặng lẽ.
“Không!”
“Này…ngươi…mau lái xe tiến vào trong hang. Ngươi tên gì nhỉ?”
“Với tốc độ di chuyển như thế này thì khoảng hơn 1 tiếng nữa bọn xác sống sẽ tới đây”
“Hay chạy hết vào trốn trong hang? Cái hang rộng như vậy chắc đủ chỗ cho toàn bộ”
Lão béo hý hửng.
Đúng lúc này, từ phía xa truyền tới một tiếng hú man dợ. Cả Thành Vũ và Giác Thanh sởn gai ốc, chân tay bủn rủn. Tiếng hú này hệt như đêm bão hôm đó.
Lão béo hân hoan phóng về phía trước. Đoàn người lập tức cũng không chậm trễ, đồng loạt chạy theo, ai ai cũng sợ mất phần.
“Nghiệt s·ú·c!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời vừa nói ra, Mộng Điệp lập tức đỏ lựng mặt nhưng không phải vì ngượng mà vì tức giận, toàn thân run rẩy. Hoá ra nàng sắp được gả cho một cái “máy dập siêu cấp” ư?
Lão béo thêm vào.
“Xong rồi!” Mộc Trà thu song đao lại, nói. Nàng không còn cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của con quái vật. Nó đ·ã c·hết vì mất quá nhiều máu. Ngón chân trước bị cắt rời, máu ở đó cứ thế chảy cho đến khi tắt thở.
“Hừ, toàn một lũ nhát cáy, vậy cũng xứng với danh xưng tỉnh thức giả?”
Con quái vật nằm đó, im lìm, đôi mắt to sụ đã nhắm nghiền.
Lão béo nghĩ đến việc đám tỉnh thức giả thành Ayutthaya cả 2 lần đều trắng tay thì cười sảng khoái.
Mấy chiếc drone trinh sát lập tức được phóng đi về phía tiếng hú. Các chỉ huy chăm chú nhìn lên màn hình chỉ huy, nơi đang nhận hình ảnh truyền về từ drone trinh sát.
“Thì đó, công tử khốn nạn có tiếng mà. Đủ các ngón nghề ăn chơi, đâu thiếu thứ gì” tay đầu cua gật đầu.
Lão béo ngoái ra sau nhìn rồi nói.
Trịnh Vĩnh tức giận đứng giữa đường, chửi bới khi thấy những chiếc xe lũ lượt dời khỏi khu tập kết trước miệng hang. Đội quân của Song Giang thì vẫn đứng đó, sốt ruột chờ đợi Trịnh Vĩnh ra lệnh lui quân.
Hành động của Thành Vũ như một giọt nước tràn ly, toàn bộ các tỉnh thức giả cấp 3 đang cãi nhau óm tỏi đột nhiên dời khỏi cuộc họp, chạy nhanh về phía phương tiện của mình, hô “Dời khỏi chỗ này ngay lập tức”.
“Xe này của ngươi đúng chứ?”
Tất cả các trại đều báo động chiến đấu, binh lính lính đồng loạt tới các vị trí chiến đấu.
Vị tướng buồn rầu nhìn về phía mấy tênthuộc hạ đang khiêng một cái xác đã cháy đen.
Bên ngoài miệng hang tuy có rất đông binh lính của 5 thành nhưng hầu hết là các tỉnh thức giả cấp 2. Những cao thủ và v·ũ k·hí hạng nặng phần lớn đã tiến xuống hang.
“Làm sao bây giờ?” các chỉ huy sốt ruột hỏi nhau.
“Nhịp tim và hơi thở của nó đang yếu dần”
Hàng nghìn người nghe thế cũng ồ ạt đứng lên, tìm đến phương tiện của mình. Gã đầu cua và gã xanh xao ngơ ngác khi thấy chiếc xe mà mình đi theo vọt vào trong hang động. Ý thức được có chuyện không hay, cả hai gã cũng trèo lên những chiếc xe khác đang nổ máy dời khỏi miệng hang.
“Vậy mau lái đi, đi vào trong hang ngay!”
Là đoàn người của Hắc Thành, dẫn đầu là tướng Bomani. Ông ta bước ra ngoài, mặt như đưa đám. Gần trăm tỉnh thức giả cấp 3 theo sau, ai ai cũng buồn như c·h·ó nhà có tang.
“Hắc Thành và Ayutthaya không thấy đâu”
“Hình như nó đang giãy c·hết”
Thành Nam vừa di chuyển vừa thông báo.
“Vây thiếu gia chắc là được nuông chiều nhỉ” Thành Vũ dò xét.
Thành Vũ đáp ứng, lập tức đạp ga, chiếc xe lao thẳng vào bên trong hang. Những người xung quanh cửa hang giật mình nhìn theo chiếc xe.
“Tất cả cẩn thận, có thể nó sẽ trở nên hung hãn khi bị dồn vào đường cùng”
Lúc này, Thành Vũ phát hiện ra Trịnh Vĩnh đang lớn tiếng, gã vội vớ lấy khẩu trang, đeo lên, đoạn cũng tìm một chiếc mũ, đội xuống rồi lỉnh vào đám đông. Giác Thanh thấy vậy cũng đoán được sự việc. Duy chỉ có Mộng Điệp thấy thái độ khác lạ của gã thì dõi ánh mắt theo.
“Lần này chém được con quái, công của Mộc Trà lớn nhất, để nó chọn!”
“Nghe nói bà ta ghê gớm lắm, đại tiểu thư không chịu nổi nên dọn ra ngoài, pháo đài Chu Tước mới là đại bản doanh của đại tiểu thư. Hình như mấy năm nay đại tiểu thư quyết giành lại vị trí nên mới quay về Lưu Phủ”
Mấy vị chỉ huy lập tức như đông thành đá. Cách đó khoảng chục cây số, cả một vạt rừng rộng lớn đang rung lên bởi bước di chuyển của hàng chục ngàn thây ma.
Tần Mục một đường xông tới, trường kiếm cõng trên lưng, khuôn mặt không tỏ ra chút mệt mỏi nào, đưa ra nhận định của mình.
Gã nhớ lại những thứ thức ăn tươi ngon trước đây do con dâu nấu. Nghĩ đến Hà, Thành Vũ lại bùi ngùi. Đó là một người con dâu đảm đang. Vũ không rõ người hiện nay là vợ Thành Nam có đức tính ra sao bèn hỏi tay đầu cua:
Đám người Hắc Thành tâm trạng hoang mang. Giờ đây lãnh địa của họ sẽ ra sao? Khi lãnh tụ đã không còn. Vài người lờ mờ nghĩ đến kết cục Hắc Thành trở thành miếng mồi ngon để các thành khác xâu xé.
Thời gian trôi qua, vẫn chưa có bất cứ phương án tác chiến nào được đưa ra, toàn quân lo lắng không thôi. Nhiều người nhấp nhổm muốn bỏ chạy. Không có tường thành bảo vệ, họ giống như người bị lột t·rần t·ruồng rồi ném ra giữa phố, mất sạch ý chí chiến đấu.
“Có người đi từ hang ra!”
Những vị tỉnh thức giả cấp 3 được giao nhiệm vụ bên ngoài hang tụ tập với nhau lại, hoang mang nhìn vào hình ảnh từ drone trinh sát. Vài nghìn xác sống thì còn có khả năng chứ với số lượng như vậy, kể cả các vị thành chủ ra mặt cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng.
Thành Vũ tập trung năng lực, sử dụng khả năng thính giác để nghe xem chuyện gì đang diễn ra.
“Hổ Nha Đao thật là kinh khủng”
Một tỉnh thức giả cấp 3 to cao, cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng cõng một chiếc rìu chiến lớn, 2 lưỡi sắc lẹm lên tiếng. Kẻ này không ai khác là Trịnh Vĩnh thành Song Giang, một thân tín của thành chủ.
“Toàn quân rút lui”
Tần Mục cười lên ha ha, gật đầu: “Ừ nhỉ, lão kia, đừng có tranh của hậu bối”
Một vị khác nêu ý kiến.
Tay đầu cua cười lên ha hả còn Thành Vũ và Mộng Điệp bốn mắt nhìn nhau, giật mình tự nghĩ đã quá khinh suất.
“Thành chủ đâu thưa tướng quân?”
“Khốn nạn!”
“Ta cũng có cảm giác này. Phải tìm cách dời khỏi chỗ này ngay…”
Trịnh Vĩnh cứ thế đứng chửi.
“Chỗ răng còn lại ta sẽ làm một cây bồ cào mới!”
“Ôi mẹ ơi!”
“Tiến thẳng vào hang!”
“Là máy dập siêu cấp!”
“Vâng!”
“Đi lượm chiến lợi phẩm thôi!”
“Tự nhiên có cảm giác bất an quá thầy ạ. Tiếng hú vừa rồi, nếu chính xác thì của đoàn xác sống hôm rồi”
“Lũ hèn nhát, bọn s·ợ c·hết, chúng mày không xứng đáng”
“Làm thế nào đây?”
Trong khi Thành Vũ và Giác Thanh đang tìm lý do để đi khỏi nơi này thì đột nhiên một cô nàng tóc vàng óng búi lên cao, trên người mặc bộ đồ dã chiến rằn ri với một con dao găm theo phong cách Jagdkommando đeo bên hông. Trước Đại Hủy Diệt, loại dao găm này được coi là một trong những v·ũ k·hí gây ám ảnh bởi nó có 3 lưỡi dao được xếp thành hình tam giác xoắn lại với nhau, khi đâm sẽ tạo ra một v·ết t·hương sâu hình xoắn ốc và rộng mở. Nạn nhân chỉ cần trúng 1 dao là gần như sẽ đi về gặp các cụ.
“Thôi đi, đừng bàn tán những chuyện không phải của mình”
Trinh sát điều khiển drone thông báo.
Một thuộc hạ ngập ngừng hỏi. Trịnh Vĩnh nhìn trước nhìn sau, chỉ còn lại đám quân của Song Giang đang chờ đợi thì thở dài “Đi, đi thôi, tạm lánh đã, với từng này người thì nên đi” y chữa ngượng rồi leo lên xe đi đầu, không đi vào hang mà rẽ theo một hướng khác.
“Liệu có trốn được không? Nhỡ bọn nó ùa vào hang thì biết chạy đi đâu?”
Chỉ trong phút chốc, bãi đất trước cửa hang đã không còn bóng người, chỉ còn lại những phương tiện chiến đấu, xe thiết giáp, xe pháo được bỏ lại do không đủ người sử dụng. Phần lớn lực lượng đã theo xuống hang.
Gã thì thầm với Giác Thanh.
“Chắc họ đi tìm vận may ở hang bên cạnh rồi”
Elly ngồi trên xe, liếc nhìn tấm thẻ hội viên của gã để trên táp lô xe, khuôn mặt hơi nheo lại. “Lưu An à? Đây là tên mà đại tiểu thư muốn truy lùng hay sao?” cô nghĩ trong đầu rồi thận trọng liếc nhìn gã. “Tên này chính là người sở hữu năng lực đặc biệt mà những thành chủ đã nhắc đến vừa rồi đây ư? Y là một người vận chuyển thôi sao?” Elly tiếp tục suy nghĩ.
“Đừng nói cô em không ở Song Giang nhé”
Xác sống tuy sức mạnh không bằng quái vật đột biến nhưng chúng lại đông đảo và hung hãn. Bởi không còn ý thức, chỉ tồn tại bản năng khát máu, chỉ biết xoing lên nên hầu như các tỉnh thức giả đều muốn tránh càng xa càng tốt.
“Vợ hiện nay của thành chú là người như thế nào?”
Nói rồi, cả 4 người nhanh chóng lên đường, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi, giống như sợ mất phẩn còn những tỉnh thức giả cấp 3 ở lại thu thập nguyên liệu.
Một tỉnh thức giả Tân Hoa Hạ, nhếch mép, có vẻ khinh thường, nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão béo cười lớn khi Mộc Trà không tranh đoạt những thứ mà lão ngắm nghía. Tần Mục cũng hài lòng khi Mộc Trà không lấy cặp răng nanh.
Người của Hắc Thành nhanh chóng thu trại, một đường rút chạy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là gì?” Mộng Điệp ngồi trên xe, nghe được bỗng thò đầu ra hỏi. Nàng muốn biết hôn phu của mình là người ra sao.
Bomani không nghĩ nhiều, ra lệnh. Bây giờ phải rút chạy vì họ cũng chẳng còn tâm trạng nào mà chiến đấu cả.
“Vâng!”
“Máy dập siêu cấp là gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộc Trà bước đến nói: “Con chỉ xin cặp sừng và một ít vảy”
“Là cao thủ chơi gái đó!”
“Grao”...Tiếng gầm rống đột nhiên vang lên, đập vào vách đá, truyền đi trong không gian.
Nàng nhìn con quái, gật đầu, ánh mắt không rời cặp sừng cong v·út trên đầu con quái. Nếu để nó thêm thời gian vài ba tháng nữa để cơ thể ổn định lại và phát triển, dù có liên thủ các thành lại như hiện nay thì cũng chưa chắc nắm được phần hơn, Mộc Trà nghĩ trong lòng.
“V..à…An… tôi tên An”
“Từ từ…” Mộc Trà hô lên, lập tức đoàn người di chuyển chậm lại.
Thành Vũ giục
“Phen này lại có nhiều thần binh xuất hiện ở Minh Địa. Lần này lão phu xí cặp răng nanh nhé”
Giác Thanh bỗng từ đâu xuất hiện, nghiêm mặt nói khiến cả 3 người ngượng ngùng quay đi.
“Tiểu thư Mộng Điệp! Mau theo tôi dời khỏi đây.”
“Máu thịt con quái này chắc chắn đủ để cho con trở thành tỉnh thức giả cấp 5”
“Có nên đi báo cho các vị thành chủ không?”
“Là ấy ấy” tay đầu cua d·â·m đãng nhìn Mộng Điệp, nói rồi cười hí hí.
Đến lượt Thành Vũ ném mạnh miếng lương khô xuống đất, chửi.
“Chúng ta đi sang bên kia xem có gì hay ho không”
Trong tác chiến bình thường với quái vật, nếu chẳng may b·ị t·hương thì còn mang về chữa trị được chứ để lũ thây ma cào trúng thì thôi, đời coi như bỏ. Vả lại g·iết thây ma chẳng thu lại lợi lộc hay vật tư gì cả, chỉ tổ tốn sức, tốn đ·ạ·n nên việc giao đấu với chúng là sự lựa chọn bất đắc dĩ.
“Có trời mới biết được, ta có được ở trong Lưu Phủ đâu mà biết phu nhân ra sao. Nhưng nghe nói là một người tài giỏi và sắc xảo”
Thành Nam xua tay như kiểu đuổi hai lão già kia.
Tay đầu cua trả lời rồi chợt hạ thấp giọng, thì thào như sợ ai đó nghe thấy
“Cái gì mà không phải chuyện của mình. Ông đây là trưởng tộc Lưu Thành, có thứ đích tôn như thế thì làm sao mà bình tĩnh được” Thành Vũ tức giận tự nghĩ trong đầu.
Mộng Điệp trả lời cộc lốc khiến tay đầu cua có vẻ khó chịu
Tiến vào sâu bên trong chừng mười lăm phút di chuyển, tất cả dừng lại ở cuối hang, nơi có một vách đá cao sừng sững án ngữ tại lối đi, chỉ thấy một cửa hang bé, vừa cho người chui vào bên trên. Dưới vách đá, con quái vật nằm đó, cuộn tròn lại, xung quanh là một vũng máu to tràn ra làm thành một chiếc ao nhỏ đỏ ối.
Tiếng chỉ huy vang lên, liền đó các chiến xa, thiết giáp đồng loạt nổ máy, s·ú·n·g máy, pháo hạng nặng hướng về phía tiếng hú.
“Con trai độc đinh nhà họ Lưu mà lại. Sinh ra đã ở vạch đích. Chả nhẽ chú mày không biết biệt danh của Lưu Thiếu gia à?” tay đầu cua nhếch mép cười đầy ẩn ý.
Mộng Điệp thốt lên.
Thành Vũ trong lòng giật mình, không ngờ Mộc Trà lại bị đối xử vậy. “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng”. Chợt trong lòng Thành Vũ dâng lên một sự căm ghét với Yến Hoa.
“Tốt tốt! Còn trẻ đã biết nhường nhịn những lão già này”
Mọi người nhìn xuống nền đất, máu loang lổ cả một con đường chứng tỏ con quái chảy rất nhiều máu.
“Chồng sắp cưới của bà đấy, lão sư kia!” Mộng Điệp nghiến răng nghĩ đoạn kéo sụp mũ xuống, quay đi chỗ khác.
“Hay ta cứ di chuyển toàn bộ để tránh đám xác sống này, khi nào chúng đi qua thì ta lại quay về?”
“Sếp, tính sao đây?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.