Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 234: Vạn vật sống lại (15)
Trằn trọc hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Mỗi một miếng gân bò, đều là một sinh mệnh của một con bò. Chúng ta không thể lãng phí!” – Anthony nghiêm túc mà giảo biện.
Bọn họ bất quá chỉ muốn nhìn trộm tình hình bên ngoài, hai người này lại đột nhiên xông thẳng vào.
Anthony hơi nhíu mày, rơi vào trầm tư.
“Amery thúc thúc, ngoại trừ thực vật, hình như mấy hôm nay chúng ta chưa thấy bất kỳ sinh vật sống nào khác thì phải?”
“Amery thúc thúc.”
Amery sách hắn lăn một vòng, trốn vào khoảng trống giữa ghế sô pha và bàn ăn.
Anthony nằm chỗ treo trên không, vừa vặn bị chặn đường xuống thang lầu, nếu tùy tiện nhảy xuống, rất có thể sẽ khiến đám sinh vật trên mái xe chú ý.
Anthony nằm trên giường, trong đầu vẫn lặp lại vấn đề lúc chiều.
Cảnh tượng đó, thật sự là thảm không nỡ nhìn.
Chim chóc, thú rừng, côn trùng… dường như sau trận mưa to đầu tiên là hoàn toàn biến mất.
Giờ phút này, hắn lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.
Nguy cơ tạm thời giải trừ, Anthony nhẹ nhàng thở ra, cả người mềm nhũn tựa như không còn xương cốt.
Miếng gân đó, từ lúc bưng mâm lên bàn, hắn đã để ý rồi.
Phòng xe hiện tại đang nghiêng về một phía, vách xe đã bị đạp đến mức gần như hỏng hẳn, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để thoát ra.
Chỉ là động tác giơ s·ú·n·g lên uy h·iếp người của Anthony có chút vặn vẹo, tốc độ cũng rõ ràng chậm lại.
“Vương Nguyệt Nga! Ngươi đừng chắn đường!”
Bọn chúng không bị tiếng động hấp dẫn, vẫn hướng về một phương hướng cố định mà bò đi.
Cách chỉ một lớp tôn mỏng, âm thanh sát bên tai – từng đám, từng đám, nối đuôi nhau bò qua, tiến thẳng vào sâu trong rừng.
Tối tăm mà yên tĩnh.
Ánh mắt Amery đảo quanh bốn phía, ngay sau đó, liền thấy mái nhà bên kia bị một đám sinh vật giẫm đạp đến vỡ tung.
Từng đợt âm thanh vỗ cánh vang lên trong không gian yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng.
Anthony còn chưa kịp phản ứng đã bị Amery nhảy lên mang theo. Cảm giác mất trọng lực lướt qua, hắn chỉ cảm thấy Amery đá văng thứ gì đó dưới chân.
Khiến cho ánh mắt hắn cứ dán chặt không rời, đến mức cơm trong miệng cũng không còn thơm nữa.
Amery nhìn tiểu nha đầu trong lòng mình vẫn còn đang cọ cọ loạn xạ, đầu ngón tay đặt hai bên khẽ động, thấp giọng gọi:
Bên trong đã có người, sau một hồi hoảng loạn ngắn ngủi, tất cả ánh mắt không mấy thân thiện đều đổ dồn về phía hai người bọn họ.
Nghe vậy, Anthony không do dự, bám lấy tay vịn lật người xuống, nặng nề bị Amery sách cả người lên như con gà con.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây, từng giọt mưa rơi từ phiến lá này sang phiến lá khác.
Năm người bị đuổi không tha, đám quái vật phía sau cũng giống như dán lên người, y hệt như đám tiểu yêu quỷ đuổi g·iết nhân vật chính trong phim kinh dị.
Amery nhìn hắn một cái, trực tiếp đưa tay sách cả người hắn lên. Một người phụ trách chạy, một người phụ trách đe dọa, hai người phối hợp đến mức không kẽ hở.
Anthony ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt giống như tiểu ngốc tử.
Bọn họ tuy rằng không cam lòng, nhưng tình thế ép buộc, chỉ có thể tự mình tản ra bỏ chạy.
Hai người lập tức từ khe hở đó chui ra, hướng phương hướng ngược lại mà chạy trối c·hết.
“Anthony nhảy xuống đây!”
“Anthony .”
Anthony bị đặt xuống đất, lúc này mới thấy rõ—đây là một tầng hầm ngầm chưa bị thực vật chiếm cứ.
Đêm trong rừng cây.
Bên ngoài chính là đám sinh vật không rõ chủng loại.
“Bá bá bá bá...”
---
Là tiếng động của đám bò sát quái dị đang di chuyển.
Bị thực vật ăn rồi?
Giọng nói trầm thấp của Amery vang lên, hắn lúc này mới ngoan ngoãn nằm yên.
Bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng thét chói tai và tiếng kêu rống.
Nhanh như chớp nhét vào miệng.
Hiển nhiên là nhóm người kia kinh động đến đám sinh vật kia, khiến chúng đổi hướng di chuyển.
Anthony không khỏi khẩn trương, nắm chặt cổ áo Amery.
Ngươi nói ăn thì ăn đi, nhưng ngươi lại cứ không ăn, kiên quyết không ăn!
“Mau đóng cửa! Nhanh lên!”
Giờ phút này, bọn họ rốt cuộc có thể thấy rõ — phía sau là một đám bò sát hình dạng quái dị, cùng với những động vật giống như đã biến dị.
Nửa đêm.
Sắc mặt khó coi cũng là điều dễ hiểu.
“Amery thúc thúc, ta làm vậy ngài có đánh ta không?”
Khoảnh khắc này, hắn chỉ muốn chửi một câu:
---
Trên đỉnh phòng xe xuất hiện mấy chỗ lún xuống lớn lớn bé bé, toàn bộ thân xe lay động không ngừng, giống như tùy thời đều có thể bị ép sập. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Amery: “…Ha.”
“Ầm” một tiếng, thân xe nghiêng mạnh sang một bên, toàn bộ nghiêng gần ba mươi độ. Hai cành cây tạp chống đỡ bên ngoài đại khái là sắp chống không nổi nữa, thân xe lay động dữ dội.
Dù bị ăn thì ít ra cũng phải để lại chút xương cốt chứ!
Năm người phía sau không còn tiếp tục bám theo, quả nhiên số lượng dị vật truy đuổi cũng giảm đi phân nửa.
Ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng người kêu.
Anthony vừa định phổ cập kiến thức dưỡng bò là chuyện gian nan cỡ nào, đột nhiên nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng.
Hai người mới chạy được nửa đường, đã bị Vương Nguyệt Nga phát hiện. Đám người kia giống như nhìn thấy cứu tinh, toàn bộ đều nhào về phía hai người.
Cùng Amery sóng vai vượt ải, loại ăn ý này khiến người ta cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Đừng nhúc nhích.”
Anthony run run vươn tay nhỏ, cực kỳ cẩn thận mà từ trong chén của Amery gắp ra miếng gân bò.
“Xem ngài nói kìa, ta là thấy ngài không thích ăn mỡ thôi mà.”
“...Không có gì.”
Giờ khắc này, Anthony đã không còn tự mình chạy, mà là bị Amery trực tiếp lôi kéo chạy.
Amery đột nhiên nhắc nhở.
Mà trong đám người đó, vô tội nhất chính là bọn họ hai người!
Amery giơ tay xoa trán: “Anthony ngươi trước giờ chưa từng ăn thịt à?”
Amery nhanh chóng bò đến gần, duỗi tay về phía hắn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, dưới tiếng vang ầm vang, một mặt thân xe nện xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn.
0 0
Vị Amery thúc thúc này bắt đầu học cách trào phúng rồi đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguy cơ trên đỉnh đầu còn chưa tan, khúc nhạc đệm ngắn ngủi chấm dứt, hai người lại lần nữa tập trung tinh thần lên tình huống bên ngoài.
.
“Leo lên cây đi! Chạy qua bên cạnh!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm người cùng nhau chạy tới, đám sinh vật phía sau cũng lập tức bám theo.
“Ân?”
“Amery giáo sư! Cứu mạng a!”
Từ nơi xa dần dần tiến đến, vượt qua xe bọn họ, leo lên nóc xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A! Cứu mạng a!”
“A.”
Không ai biết rõ, đám sinh vật này có bị tiếng động hấp dẫn hay không.
Hơn nữa, trò chơi này gọi là ‘vạn vật sống lại’ nhưng chỉ có thực vật sống lại, có vẻ... không đúng lắm.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng người thì thầm, rõ ràng là đám người vừa bị đuổi đi vẫn chưa đi xa.
“Có người vào được rồi!”
“Các ngươi liền không thể tách ra mà chạy sao?” Anthony bất đắc dĩ rút s·ú·n·g ra, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người, “Tách ra! Lại tiếp tục theo sau, ta liền nổ s·ú·n·g đấy!”
Amery vốn định răn dạy một câu, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại, cuối cùng chỉ nhẹ giọng:
Sau đó là tiếng cọ xát như thể có sinh vật bò sát đang di chuyển trên mặt đất.
Amery buông muỗng: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
Anthony trừng to mắt, nín thở, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Trên mái xe, đám sinh vật bò qua tốc độ đột nhiên gia tăng.
“Nắm chặt.”
Loại tình huống này vẫn luôn kéo dài không dứt.
Chương 234: Vạn vật sống lại (15)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.