Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 235: Vạn vật sống lại (16)
Tựa như có thứ gì đó khổng lồ đang từ xa tiến đến gần.
Anthony đưa tay ra, hướng về phía Amery làm mặt quỷ. Amery liếc hắn một cái, cúi đầu cắn lấy ống hút.
Thỉnh thoảng trên đỉnh vang lên tiếng người hét thảm và tiếng thú rống giận dữ, khiến những người trong tầng hầm ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Anthony thì khác, hắn có không gian tùy thân, vốn không cần lo vấn đề cơm áo.
Giọng nói vừa dứt, trong tầng hầm lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng nuốt nước bọt vang vọng từng đợt.
“Ta còn nhớ, nửa tháng trước ta mua một cái bánh kem tặng bạn gái. Kết quả là hai đứa mới nếm một miếng đã thấy chua, liền quăng luôn.
Trong tầng hầm yên tĩnh, đã có người bắt đầu thì thầm trò chuyện.
“À.” Nghe hắn giới thiệu, nụ cười trên mặt nam tử béo kia liền thu lại vài phần, ánh mắt quét một vòng lên người hai người.
“Đừng nói nữa, làm ta lại nhớ tới lúc nương ta hâm nóng món thịt kho. Trước kia luôn cảm thấy ngấy, hiện tại chỉ sợ là nằm mơ cũng không được ăn lại lần nào.”
Anthony sửng sốt, hoàn toàn không ngờ còn có điều kiện kiểu này.
“Amery thúc thúc.”
Ngay lúc này, mặt đất bắt đầu rung nhẹ.
Một cặp "quỷ nghèo" tiêu chuẩn.
Có bộ đồ như vậy, đúng là giấc mơ thiết thực của bất kỳ ai nơi này... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những âm thanh ấy, ban đầu còn khiến người ta căng thẳng, nhưng rồi cũng dần dần trở thành thói quen.
Lúc nên ngông nghênh thì ngông nghênh, lúc nên ẩn nhẫn thì nhất định phải cẩn thận.
Anthony ngồi rất gần Amery, mỗi bữa cơm đều chia cho hắn một ít bánh nén khô, vài thanh Snickers.
Nam tử kia đảo mắt nhìn lên nhìn xuống bọn họ một phen, híp mắt nói thêm: “Hoặc là… quần áo các ngươi mặc cũng được.”
Anthony dựa vào lưng Phó ca cũng đã gật gù ngủ gật.
Nhưng hiện tại hắn có đại ca a! Chính cái gọi là có đại ca liền có chỗ dựa, trời có sập xuống cũng có đại ca chống!
Anthony thản nhiên tìm chỗ ngồi xuống, quả nhiên... ác nhân còn phải có ác nhân trị!
Trong rừng rậm đen đặc, vô số động vật chỉ hoạt động về đêm bắt đầu mò ra ngoài. Tiếng mãnh thú gầm rú từ xa vọng lại, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng thét chói tai của nhân loại.
Nhìn dáng vẻ vốn dĩ cao lãn, giờ phút này lại phải phối hợp làm động tác trẻ con như vậy, Anthony cảm thấy chính mình đang "đồng hóa" Amery thúc thúc thành ngốc nghếch luôn rồi.
“Tại sao?” Anthony ngạc nhiên hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, sắc mặt Anthony tức thì trầm xuống, mặt không đổi sắc mà thu tay về.
“Khoan đã. Hai người các ngươi muốn lưu lại nơi này, vậy phải dùng đồ vật để đổi.”
“Yên tâm đi, đại thúc. Hai chúng ta không b·ị t·hương.” Anthony vừa nói vừa để mặc hắn đánh giá từ đầu đến chân, sau đó kéo tay Amery chuẩn bị tìm chỗ ngồi nghỉ.
【Trò chơi: Ngày thứ 24】
Anthony chủ động bước lên, nghiêm chỉnh nói: “Chào ngài, ta là học sinh lớp 12 trường Lycée Carnet, tên Anthony Stark. Vị này là lão sư của trường, cũng là ông nội của ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng lúc này, một người ngồi gần họ nhất đột nhiên ngẩng đầu, hít hít vài cái rồi nghi hoặc nói: “Ta... hình như ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngọt...”
Nếu bây giờ được một lần nữa, ta thề là đến cả cái đế bánh cũng có thể liếm sạch!”
Chỉ khi thật sự mất đi, mới hiểu được cuộc sống trước kia tốt đẹp đến nhường nào.
Một nam nhân thoạt nhìn có chút mập mạp bước ra, gương mặt mang theo nụ cười xã giao, mở miệng hỏi thăm:
Anthony khẽ nhớ lại một chút rồi nói: “Phó ca, vừa nãy ta để ý thấy thứ đuổi theo bọn mình phần lớn là loài bò sát và tiểu động vật. Vậy mấy loài lớn hơn đâu? Có thể vài ngày nữa sẽ xuất hiện từng con từng con một không?”
“Thúc thúc.”
Anthony từ trong túi rút ra khẩu s·ú·n·g lục, khóe môi cong cong: “Đại thúc, kẹo đồng này ngài muốn nếm thử không?”
Nếu chỉ có một mình hắn, hắn có khi sẽ thật sự giao ra chút đồ đổi lấy chỗ trú thân.
Cũng như vì sao đám dị vật kia cứ đuổi sát đám người Vương Nguyệt Nga không tha—là vì… máu.
“Không phải, nhưng là bọn ta đến trước.” Trung niên nam tử trả lời mà mặt không đổi sắc.
Ai nấy ăn cái gì cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí.
“Các ngươi không b·ị t·hương chứ? Ở đây chúng ta không thu nhận người có máu.”
Nam tử béo lắc đầu bật cười lạnh: “Hoặc là đồ ăn, hoặc là nước. Hai thứ này nhất định phải có một, nếu không thì mời rời đi.”
Hiện tại tạm thời còn không thể đi ra ngoài.
Trung niên nam tử sắc mặt biến đổi trong nháy mắt, vội vã xua tay lia lịa, miệng lẩm bẩm rồi cúi đầu quay về vị trí ban đầu.
Amery ánh mắt hơi động, gật đầu: “Tạm thời cứ ở đây vài ngày đã.”
Bộ quần áo kia vừa nhìn đã biết là hàng may chắc chắn, từ trên xuống dưới đều kín mít, cực kỳ phù hợp để hành động trong rừng rậm nơi đâu đâu cũng có thể bị lá cây làm sưng mặt.
Chương 235: Vạn vật sống lại (16)
Nghe đến đây, Anthony cùng Amery liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao từ lúc rời khỏi biệt thự tới giờ, ngoại trừ Hoa Đầu Hài, bọn họ vẫn chưa bị công kích trực tiếp.
Nhưng hắn cũng biết rõ đạo lý: tài không được để lộ.
Nhờ có màn vừa rồi Anthony ra oai, những người trong tầng hầm cũng không dám quấy rầy hai người họ nữa.
Tầng hầm này ẩn chứa hơn hai mươi người cả nam lẫn nữ, đều là thanh niên trai tráng.
Tầng hầm chia làm hai bên, mọi người ai nấy đều tự giữ khoảng cách, không ai chủ động bắt chuyện.
【Trò chơi: Ngày thứ 22】
Ánh mắt hắn đảo qua chiếc túi trên người bọn họ, lộ ra vẻ tiếc hận. Lúc chạy trốn quá vội, Anthony và Amery thậm chí không mang theo ba lô.
“Đại thúc, xin hỏi tầng hầm này là của ngài sao?” Anthony lễ phép hỏi.
Trên mặt đất đột nhiên rung lên từng đợt.
Trên đỉnh đầu đã có động tĩnh, trong khu rừng vốn yên tĩnh bắt đầu vang lên những tiếng kêu hỗn loạn của côn trùng và chim chóc.
Mấy ngày nay, để bổ sung dinh dưỡng, hắn còn đưa cho Amery cả sữa bò.
Bọn họ đã ba ngày chưa ra ngoài. Thức ăn hiện tại đều là lương thực dự trữ ít ỏi.
Thì ra nguyên nhân là vậy, cư nhiên ở trong biệt thự lâu như thế, bọn họ lại không phát hiện ra điều này.
Nhưng Anthony có chuẩn bị. hắn dùng một cái ống hút thật dài, một đầu cắm vào chai nước giấu trong quần áo, đầu còn lại xuyên qua tay áo, để tay lên miệng là có thể uống.
“Còn có thể vì cái gì?” Nam tử hừ lạnh, “Mấy thứ biến dị kia cực kỳ mẫn cảm với máu. Chúng ta khó khăn lắm mới tìm được chỗ nương thân, không thể vì ai đó mà bị hủy diệt.”
Tiếng thú gầm vang vọng cả buổi sáng, khiến toàn bộ tầng hầm rơi vào trạng thái hoang mang bất an. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nói rõ ràng mạch lạc, hoàn toàn bá·m s·át nhân thiết ban đầu mà trò chơi đã thiết lập cho hắn.
Ai ngờ lại bị nam tử kia gọi giật lại:
Đêm khuya. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm thanh hỗn loạn càng lúc càng rõ ràng hơn.
“Xin hỏi hai vị là ai? Bên ngoài hiện tại tình huống thế nào rồi?”
Dù là ở trong tầng hầm không thông khí, mọi người vẫn có thể loáng thoáng ngửi được mùi máu tanh.
Ban đầu chỉ có hai mươi người, nhưng nay trong tầng hầm đã bắt đầu xuất hiện tranh đoạt lương thực.
“Ai... ta cũng thèm đồ ngọt quá đi!”
Thứ vốn chẳng ai muốn ăn như rau dại và trái cây chua chát giờ đây đã trở thành đồ quý giá.
Bất chợt, một chiếc chân động vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống, phá vỡ nóc tầng hầm, giẫm c·hết mấy người còn đang ngủ say thành một bãi thịt nát.
Tất cả mọi người đều ngủ say.
Lại xuất hiện động vật lớn hơn cả hôm qua.
Anthony cúi đầu, lặng lẽ cắn một ngụm chocolate giấu trong tay áo, trong lòng âm thầm thở dài.
Amery nhàn nhạt liếc hắn một cái, không đáp.
Vấn đề uống nước mới là phiền nhất.
Toàn bộ sắc mặt trong tầng hầm đều xám xịt.
“Không phải à...”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.