Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 233: Vạn vật sống lại (14)
Không khí chợt trầm mặc.
--- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một câu “Lycée Carnot lão sư” khiến sáu người đều giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Amery.
Ba tên nam sinh khác cũng nhìn thấy s·ú·n·g trong tay Anthony tâm cũng lạnh nửa đoạn, đang chuẩn bị âm thầm rút lui thì đột nhiên một nữ sinh khác vẫn đứng ở bên cạnh bỗng nhiên mở to mắt, ngơ ngác nhìn về phía sau Anthony run giọng gọi:
Đáng tiếc là lựu đ·ạ·n trong tay bọn họ không còn nhiều, nếu không còn muốn ném thêm vài quả cho hả giận.
“Amery lão sư! Em là học sinh lớp mười hai, ban sáu, trường trung học cơ sở Lycée – Carnot!
Bọn họ sáu người, đối phương chỉ có hai. Loại tình huống này, còn sợ bọn họ sao?
“Không quen.”
Hai phần cơm chiên, hai phần khoai tây hầm bò, thêm một chai nước hoa quoả, còn có hai miếng bánh kem.
“Kia hai người là ai vậy? Nguyệt Nga, ngươi nhận ra sao?”
Amery lão sư, cứu mạng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe thế, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía Vương Nguyệt Nga.
“Các ngươi đang lề mề cái gì vậy? Còn chưa đi?” Giọng nói lạnh nhạt của Vương Nguyệt Nga vang lên, nàng cau mày bước tới.
“Thằng nhóc kia hận không thể ngay cả mắt cũng che đi, ngươi thấy được hắn dáng vẻ thế nào?”
Vương Nguyệt Nga còn chưa kịp nói tiếp, cả đám sáu người đã tự giác cảm thấy mất mặt, im lặng rời khỏi khu vực xe.
Nấu thêm một ấm nước ấm, tiện thể ngâm ly đồ uống dạng thạch mang theo từ trước.
Hai người không dám nán lại, vội vàng rút lui.
Vô tình đến tuyệt đối!
“Tưởng cái gì ghê gớm lắm! Nếu là người chơi lâu năm, bọn họ có kinh nghiệm, có thủ đoạn, có năng lực, chúng ta mấy tên gà mờ làm sao sánh nổi?”
Chiếc phòng xe dài tầm năm mét, tuy nhỏ nhưng bàn ghế sô pha, TV, bồn rửa mặt… cái gì cần có đều có.
Biết mấy đứa dám khiêu khích với ta giờ đang ở đâu không?
“Đi mau đi, trời sắp tối rồi đó!”
Amery lau miệng, giọng bình thản đáp lời.
Thế nhưng ánh mắt quá mức nhiệt liệt của đối phương khiến hắn không khỏi lại liếc hắn một lần nữa.
Anthony bò lên trước, định kiểm tra tình hình bên trong.
Vị trí cũng không tệ, cách mặt đất một mét, dễ trèo lên, lại tránh được đám cây cỏ rậm rạp bên dưới.
"A?" Anthony nhướng mày, trên mặt như hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn: "Ngươi đang nói giỡn sao? Bọn ta tới lâu như vậy rồi, các ngươi mới tới sau mà còn đòi trước?"
Anthony hờ hững liếc mắt nhìn tên mập, không nói hai lời liền đem s·ú·n·g lục để lên trán hắn.
Amery nghiêng đầu: “Ngươi lại muốn làm gì?”
“Amery thúc thúc, ta thấy cái phòng xe này cũng không tồi, nhưng mà... có vẻ hơi dễ thấy quá. Vẫn nên kiếm chỗ dừng chân ổn định hơn chút.”
"Chúng ta đến trước." Một nữ sinh trong nhóm sáu người lạnh giọng nói, "Các người đi tìm chỗ khác mà ở."
“Ngươi, là đang tìm c·hết?”
Sau đó liền bị đồng bọn trắng mắt khinh bỉ: “An tâm mà lên đường đi.”
“Hơn nữa... muốn g·iết người...”
“Ngươi, ngươi...”
Nữ sinh kia vội vàng chen ra khỏi đám người, hệt như thấy được cứu tinh, giọng đầy khẩn thiết:
"Đi thôi."
Hắn hít sâu một hơi, chột dạ nói tiếp: “Ngươi dám không?”
Lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, suýt nữa thì thành phân bón cho hoa quái, còn ở lại thêm phút nào là tự tìm đường c·hết.
“Không chừng là người chơi?” Lưu Đình Đình nhỏ giọng nói.
“Bọn họ lấy đâu ra s·ú·n·g thật? Không phải là đồ giả đấy chứ?!”
Lưu Đình Đình liếc sang Vương Nguyệt Nga bên cạnh:
Chương 233: Vạn vật sống lại (14)
Bên hông xe có một bệ bếp kéo ra được, thử bật thử bình gas vẫn còn dùng tốt.
Nhắc tới đây, mấy người lập tức nhớ lại đoạn hệ thống thông báo lúc mới vào
Anthony vừa ăn vừa trò chuyện với Amery.
Amery nhìn hắn một cái, cầm lại muỗng, chuẩn bị tiếp tục ăn.
Anthony đảo mắt đánh giá một vòng, bất ngờ phát hiện bức tường sau TV có thể kéo xuống, phía trên trần xe còn giấu một chiếc giường nhỏ đơn giản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một câu nói khiến năm người khác âm thầm liếc nhau, ánh mắt ngầm trao đổi.
Trong bụi cỏ phía trước, sáu người lục tục chui ra, bốn nam hai nữ, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
Mập mạp không ngờ đối phương lại thật sự có s·ú·n·g, lời uy h·iếp vừa định bật ra liền nuốt trở vào, lui lại hai bước, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Anthony, người bao mặt kín mít đến nỗi chỉ lộ ra một đôi mắt, lại khiến hắn run rẩy từ trong lòng.
Ít nhất là hiện tại, cả năm người bọn họ không ai thật sự dám ra tay g·iết người.
Toàn trường tức khắc lặng ngắt như tờ.
Người chơi lâu năm?
Anthony lập tức lấy đống quân lương đã chuẩn bị từ trước ra chế biến sơ qua.
Là NPC duy nhất trong sáu người, thường xuyên không hiểu nổi những gì nhóm người chơi bàn tán, Vương Nguyệt Nga dần cảm thấy bản thân bị cô lập.
“Hắn cũng nói rồi, không quen.”
Đi xa khỏi chỗ phòng xe, tên mập mạp tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Mỗi lần g·iết c·hết một tên dự bị chia bài, tích phân sẽ tăng 100 điểm, còn có khả năng thay thế hắn trở thành dự bị chia bài.”
Cách đó không xa, đám mập mạp vẫn đang du đãng không mục đích, đột nhiên hít hít mũi.
"Dừng tay, cái này là bọn tôi nhìn thấy trước!"
Vương Nguyệt Nga trợn mắt:
"Đình Đình, với loại người này cần gì nói nhiều." Một tên mập trong nhóm sáu người bước ra, bày ra dáng vẻ muốn thể hiện bản lĩnh nam tử trước mặt nữ thần.
“Ừm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên kia, sau khi đuổi đi sáu tên muốn tranh địa bàn, Anthony mở cửa xe tiến vào thăm dò một phen.
“Là... là lão sư dạy toán mới tới trường mình. Mới tới không bao lâu.” Vương Nguyệt Nga vừa xấu hổ vừa buồn bực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc xe bị kẹt chặt giữa hai nhánh cây to, thân xe hơi móp méo, nhưng kỳ lạ là bên trong dường như không bị hư hại gì.
“Không.”
“Không biết vì sao, ta bỗng nhiên... rất thèm khoai tây hầm bò nạm.”
“Amery… Amery lão sư?!”
“Ta nói lại một lần nữa, cái phòng xe này, là của bọn ta.” Anthony cười nhạt, đem s·ú·n·g chỉ về phía nữ sinh vừa lên tiếng, “Từ đâu tới thì lăn về đó, đừng có đứng đây ăn vạ.”
Nào ngờ, sau lưng lại truyền đến một giọng nói đầy địch ý:
Anthony nhìn động tác kia, hơi khựng lại một chút.
Vương Nguyệt Nga lại càng sốt ruột, tiếp tục gào lên:
Tên mập kia ưỡn ngực vênh váo, quát lớn: "Chỗ này, bọn ta chiếm! Mau cút!"
“Rất có khả năng.” Mập mạp Trương phụ họa theo, “Người thường sao có s·ú·n·g? Nói không chừng là hai người chơi lâu năm.”
Amery mặt không biểu cảm, dường như căn bản không nghe thấy.
Cái sác đầu dùng để làm phân bón đi!
Trên đường trở ra, cỏ dại và cây cối che chắn, làm tốc độ di chuyển chậm lại hẳn. Thẳng đến lúc trời sắp tối, cuối cùng họ cũng tìm được một chiếc xe phòng nhỏ.
Rõ ràng là lo lắng, nhưng khi thấy hắn tiếp tục ăn, biểu cảm của Anthony lại giống như... có chút tiếc nuối?
“Vậy còn cái thằng nhóc che kín mặt kia thì sao?” Lưu Đình Đình hỏi tiếp.
“Amery thúc thúc, ngài không ăn nữa hả?”
Chỉ là tận cùng bên trong chỉ có một chiếc giường đôi.
Cũng được đấy, không đến nỗi phải ngủ dưới đất.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy... không giống lượng cơm của ngài thường ăn thôi.” hắn nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi han, “Ngài không khỏe ở đâu sao?”
Lạnh lùng đến cực điểm!
“Phó lão sư! Chúng em tìm không ra chỗ nghỉ, trời lại sắp tối rồi!”
Trương mập mạp liếc nhìn bốn tên đồng bọn còn lại, sau đó liền bị ánh mắt khinh thường của đám người kia đâm cho một phát đau điếng.
Dự bị chia bài?!
Anthony suýt nữa cầm không nổi v·ũ k·hí trong tay, ngoảnh lại nhìn người bên cạnh.
Trong phòng xe.
---
---
Nữ sinh tên Đình Đình sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không dám ho he nửa câu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.