Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Dược lão run sợ
“Nhã Phi tỷ, chuẩn bị đi.”
Thời gian qua lâu như vậy, ở một nơi hẻo lánh như Ô Thản thành này lại có một người trẻ tuổi có thể gọi tên ra được một trong tám tộc viễn cổ đã là một điều gì đó kinh khủng. Nhưng người trẻ tuổi đó còn có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn, phát hiện ra thân thế sâu xa của hắn, đây thật quá sức tưởng tượng.
Ở trong hắc sắc giới chỉ, Dược lão vẫn rơi vào trạng thái khủng hoảng. Cách đây nhiều năm, hắn phong vân một cõi trên đấu khí đại lục, lúc đó là một cường giả đấu tôn, người đời thường gọi hắn với cái tên Dược tôn giả. Không có nhiều người biết tên gọi thật của hắn. Hắn tên Dược Trần.
Tiêu Viêm nhận ra điều gì, liền cầm mảnh giấy lên, lật ra phía sau. Trên đó còn viết một chữ “tộc” rất lớn, cùng với chữ Dược kia là một kiểu, chắc hẳn cũng là do Tiêu Man Vũ viết ra.
Nhưng sau đó, Tiêu Man Vũ chợt thanh tỉnh. Hắn đưa ngón tay lên, chặn đôi môi mọng đỏ của Nhã Phi lại, nói:
Nhã Phi tiến sát khuôn mặt lại, thổi một làn gió thơm tho lên mặt Tiêu Man Vũ, khiến cho hắn không khỏi ngất ngây.
Nghe Tiêu Man Vũ nói thế, sắc mặt Nhã Phi liền hiện lên ngạc nhiên:
“Sư phụ…Dược tộc này là sao?”
Nhã Phi vẫn đan hai tay, đỡ lấy cổ hắn, giữ khoảng cách khuôn mặt chỉ còn một gang, thực muốn xem sức chịu đựng của hắn tới đâu.
Vốn hắn muốn tới đây nhờ Nhã Phi chuẩn bị cho một chút đồ dùng để chuẩn bị đi xa, thuận tiện tặng cho nàng một món quà nhỏ, vạn phần không ngờ nữ nhân phong tình vạn chủng này lại dẫn hắn vào phòng, đây là muốn mạng hắn sao?
“Dược…tộc? Là thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 38: Dược lão run sợ
“Đúng vậy, ta dự định rời đi một thời gian. Chẳng phải Nhã Phi tỷ nói tầm mắt của tỷ rất cao sao? Ta đang cố gắng đây. Khi trở về, ta nhất định sẽ lọt vào tầm mắt của tỷ.”
Nhã Phi khựng người, sau đó khuôn mặt đỏ lên như say rượu. Ánh mắt nàng hiện lên chút mê ly, chậm rãi tiến lại gần Tiêu Man Vũ. Nàng đưa hai tay khoác lên vai hắn, bàn tay vòng ra sau đầu, hai khuôn mặt chỉ cách nhau hai gang tay.
Chờ trong phòng chừng một tiếng đồng hồ, không thấy Tiêu Viêm tới tìm, Tiêu Man Vũ liền biết bản thân an toàn, vì thế hắn máy động thân mình, lập tức rời khỏi Tiêu gia, đi tới phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.
“Ài…”
“Đúng vậy, buổi trưa ngày mai ta sẽ đến lấy.”
“Tiểu quỷ…không thích sao?” Nhã Phi cười mị mị, càng muốn trêu chọc Tiêu Man Vũ, cổ áo cố ý kéo trễ xuống, lộ ra vùng ngực trắng nõn như ngọc, khe ngực mê người ẩn hiện, lập tức khiến cho Tiêu Man Vũ tuôn trào máu mũi.
Nhã Phi lườm hắn một cái, sau đó cũng nhu thuận mà đặt bàn tay mềm mại lên tay hắn. Sau đó, Tiêu Man Vũ dẫn Nhã Phi chạy đi rất nhanh. Chạy l·ên đ·ỉnh ngọn núi ngoài Ô Thản thành, nơi mà hắn thường luyện tập.
“Nhã Phi tỷ, cầu ngươi tha mạng, ngươi còn đùa giỡn nữa, ta liền mất máu mà c·hết.” Tiêu Man Vũ đỏ bừng mặt, máu mũi không ngừng chảy, bộ dáng đáng thương vô cùng, trông như sắp khóc, thật mất mặt đại nam nhân.
Ánh mắt hắn không tự chủ nhìn xuống mảng ngực trắng muốt trước mặt, khe ngực ẩn hiện mê người. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn xuống vòng eo như thủy xà, bờ mông đẫy đà phía sau, cuối cùng là bí địa người ẩn khuất sau lớp cẩm bào đỏ bó sát.
Nhã Phi lúc này ngồi trên ghế nhỏ, chân gác lên, lộ ra đùi ngọc đẫy đà. Dáng người thành thục, bạo mãn, khiến cho Tiêu Man Vũ ăn không tiêu.
Kỳ thực, ở gần vưu vật mê người thế này, Tiêu Man Vũ sắp không nhịn được nữa rồi. Nhưng hắn biết dù thế nào cũng không thể đi quá giới hạn được. Điều này sẽ khiến cho nàng gặp rắc rối khi trở về gia tộc. Tiêu Man Vũ thì không sao, trời cao mặc chim bay, nhưng nàng là nữ tử không có thực lực, không thể chưởng khống sinh mệnh, nếu như gia tộc phát hiện nàng mất đi một thân xử nữ, vậy chắc chắn sẽ nhận lấy trọng phạt.
“Chuyện này có quan hệ sâu xa, ngươi sau này sẽ biết, hiện tại biết nhiều không có lợi.”
Nhưng thân thế của Dược Trần – Dược tôn giả không chỉ có vậy. Hắn từng là tộc nhân của một trong bát tộc viễn cổ - Dược tộc. Chuyện này không có nhiều người biết, hoặc có thể nói là ngoại trừ cao tầng Dược tộc, không ai biết cả, vì hắn đã li khai chủng tộc kia từ rất lâu rồi.
“Tiểu quỷ, tối rồi còn đến tìm tỷ tỷ, không phải là có ý nghĩ gì xấu đó chứ?”
Tiêu Man Vũ nói xong lập tức chạy đi…
“Hừ, mặc dù không biết tiểu quỷ ngươi giả trang hay thật lòng. Nhưng thưởng cho ngươi về sự tử tế.”
Ở đình viện, không chỉ có Dược lão và Tiêu Viêm run rẩy vì sợ hãi. Trong một gian nhà nhỏ, Tiêu Man Vũ cũng đang run rẩy sợ hãi không kém. Hôm nay đánh liều nói ra chuyện này là không muốn Tiêu Viêm tiếp xúc với Nhã Phi. Hành động này có thể coi như là vì yêu mà sinh ra mù quáng, bởi vì hắn không dám chắc nếu như Dược lão bị phát hiện thân thế thì có g·iết hắn diệt khẩu không. Dù sao thì với thực lực của đối phương, muốn diệt hắn thì chỉ một ngón tay là đủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Man Vũ nuốt nước bọt, sau đó mạnh mẽ lắc đầu.
Tiêu Man Vũ cười cười, giơ tay ra.
“Được rồi.” Nhã Phi gật đầu.
Tiêu Man Vũ gật đầu, cười cười nói:
“Tiểu tử này…rốt cuộc là ai phái đến? Không phải là kẻ địch…thật không đây?”
“Sao thế?”
Ra khỏi cửa phòng đấu giá, Tiêu Man Vũ dừng lại.
“Có chuyện gì mà đến tìm tỷ tỷ giờ này…”
“Ồ, tiểu quỷ, ngươi còn nghĩ ra đủ trò a.” Nhã Phi che miệng cười khẽ, cũng không từ chối Tiêu Man Vũ.
“Thật sao? Nếu không sao ngươi lại chảy máu mũi? Do tỷ tỷ gợi cảm ư? Hay do ngươi nghĩ chuyện xằng bậy…”
“Tiêu Viêm tử, đối với kẻ tên Tiêu Man Vũ kia, nếu không thể làm bạn thì tuyệt không làm kẻ địch với hắn…thứ hắn biết, còn đáng sợ hơn ngươi tưởng rất nhiều.”
“Tiểu nam nhân, ngươi có biết ngươi nói thế thật khiến cho nội tâm ta mềm nhũn không. Ta đang cảm động muốn c·hết rồi đây. Thật muốn ngay giờ khắc này trao thân cho ngươi a.”
Cầm lấy danh sách đồ đạc Tiêu Man Vũ cần dùng, nàng quay lại nói:
Đây là gian phòng của Nhã Phi, sau khi Tiêu Man Vũ đến thì được nàng mời vào. Có thể nói, hắn là nam nhân đầu tiên được bước vào gian phòng này. Gian phòng không cầu kỳ, cũng không đơn sơ, đồ đạc sắp xếp ngăn nắp, hương thơm quyến rũ lan tỏa khắp phòng.
“Nhã Phi tỷ, mau che lại…mau che lại.” Tiêu Man Vũ nhắm nghiền mắt, phất phất tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là con dao hai lưỡi, hắn đã đánh cuộc, và may mắn đánh cuộc thành công.
“Lương khô, lều vải, khu trùng tán, hạ cấp dược liệu cùng với một ít đan dược chữa thương. Ta nghĩ như thế là đủ. Về phần số lượng, Nhã Phi tỷ đem đến càng nhiều càng tốt. Hiện tại trong tay ta có chừng hơn hai mươi vạn kim tệ, ta nghĩ có lẽ mua được không ít.”
Dược lão liếc nhìn mảnh giấy trên tay Tiêu Viêm, một ngọn lửa trắng xuất hiện, chậm rãi thiêu cháy mảnh giấy đó. Làm xong những việc này, Dược lão liền hóa thành một làn khói chui vào trong hắc sắc giới chỉ của Tiêu Viêm. Một đạo thanh âm nhỏ nhẹ mang theo vẻ run sợ vang lên:
“Ta…ta không nghĩ gì cả…”
Đương nhiên Tiêu Man Vũ cũng không để bản thân rơi vào tình cảnh hiểm nghèo, hắn đã dự phòng trước tình huống Dược lão có thể g·iết hắn diệt khẩu, nhưng hắn là lo lắng sau khi bản thân chạy thoát thì Nhã Phi có chạy thoát không?
Nhã Phi nói dứt lời, thân hình Tiêu Man Vũ không khỏi run lên. Thứ khác?
Nhã Phi nhìn thấy bộ dáng cực khổ của hắn, nội tâm vừa buồn cười vừa thương. Nàng biết sức hút của mình, vì thế cũng biết được thiếu niên trước mặt nàng này phải chịu đựng t·ra t·ấn tinh thần ghê gớm cỡ nào. Người khác có lẽ đã trực tiếp đẩy ngã nàng mà làm chuyện bậy bạ, nhưng hắn tôn trọng nàng, vẫn cố gắng kiềm chế như vậy, quả thật là đại nam nhân.
“Nhã Phi tỷ à, ngươi đùa vậy là muốn mạng ta a…ta chỉ tới đây nhờ ngươi chút chuyện thôi, là ngươi dẫn ta tới nơi này đấy chứ?”
“Ngươi nói xem, sự cố gắng của ngươi nên được thưởng như thế nào? Hay là một nụ hôn?”
“Thời khắc ngươi quay trở về sao? Nếu thật…vậy thì tỷ tỷ còn có thứ khác thưởng ngươi.”
“Nhã Phi tỷ, ngươi chẳng nói nụ hôn của ngươi không dễ dàng c·ướp sao? Ta không muốn vào lúc này, đợi thời khắc ta quay trở về đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Viêm vừa dứt lời, có thể thấy vẻ mặt của Dược lão dày đặc kinh hãi, giống như gặp phải chuyện cực kỳ khủng bố. Mặc dù là linh hồn thể nhưng có thể thấy khuôn mặt hắn tái mét lại, nói cũng không nói thành lời.
Chợt, hắn ngửi thấy một luồng gió thơm nơi chóp mũi. Khi mở mắt ra, liền thấy trước ngực Nhã Phi đã xuất hiện trước mặt, còn nàng hiện đang kiễng chân hôn lên trán hắn, để lại dấu vết son môi đỏ mọng.
Nói rồi, Dược lão im lặng, hoàn toàn không có một tiếng động nữa.
“Ngày mai ta sẽ chuẩn bị đủ cho ngươi. Ngày mai ngươi đi luôn sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi cần nhiều đồ vật như vậy làm gì? Chẳng lẽ là muốn xuất ngoại sao?”
“Được rồi, biết ngươi thành thật rồi.” Nhã Phi mỉm cười, sau đó buông tha cho Tiêu Man Vũ.
…
Thấy Tiêu Man Vũ đã sắp không chịu được mà lần nữa chảy máu cam, nhưng hắn vẫn không làm ra hành động x·âm p·hạm, sóng mắt Nhã Phi liền ẩn hiện dạt dào tình ý. Trong lòng nàng tràn đầy mật ngọt, thật không biết tìm đâu ra nam nhân, có thể trong tình cảnh như thế này mà vẫn kiềm chế được như hắn.
Tiêu Man Vũ lau lau đi máu mũi, ổn định lại tâm thần sau đó nói:
“Nhã Phi tỷ, đi theo ta. Ta tặng ngươi một món quà.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.