Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Hẹn ước

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Hẹn ước


Nàng tiến tới, đưa nhẫn trữ vật cho Tiêu Man Vũ, nói:

“Đoán xem.” Tiêu Man Vũ tủm tỉm cười.

“Ừm. Chỉ hi vọng hắn không phải là địch. Nếu như hắn cùng ngươi hợp tác, Tiêu gia lo gì không thịnh.”

“Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi!”

Tiêu Man Vũ đưa nàng một cái kim tạp, trong đó có chưa hơn hai mươi vạn kim tệ, nói:

Nhã Phi mỉm cười, lắc đầu:

“Ngươi cũng xứng đáng có được nó.” Nhã Phi hiếm khi lộ ra bẽn lẽn, nói.

Tiêu Man Vũ gật đầu. Suy nghĩ một hồi, sau đó nói:

Nhã Phi đứng một phía, dáng người thành thục ẩn hiện trên màn trời đêm, thật quyến rũ. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Man Vũ, nhẹ giọng hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy hắn nói vậy, Nhã Phi trợn trắng mắt, hừ nhẹ, có chút hờn dỗi. Nếu như hắn không nói, quả thật nàng cũng đành bóp miệng bỏ tiền ra giúp đỡ hắn, nhưng hắn lại cướp lời của nàng như thế, thật là làm nàng tức giận. Nhã Phi nói:

Tiêu Viêm trầm mặc.

“Còn một thứ nữa. Cho tỷ thứ này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Man Vũ không chút do dự lấy ra phần thưởng mới nhận được, tiến về phía Nhã Phi, nói:

Tối hôm đó, không chỉ có hai người trên đỉnh núi được thưởng thức một màn pháo hoa tuyệt đẹp, mà người trong Ô Thản thành cũng nhìn thấy màn bắn pháo đẹp mắt đó.

“Đều ở trong đây.”

“Sao?” Tiêu Man Vũ nhíu mày, có chút khó hiểu.

Tiêu Man Vũ gật đầu, sau đó mạnh mẽ quay lưng bước đi, sợ rằng nhìn nàng nhiều thêm một chút, lòng lại không nỡ.

“Đa tạ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ting! Nhiệm vụ hẹn ước cùng Nhã Phi hoàn thành, phần thưởng một khỏa Trú Nhan Đan thanh xuân vĩnh trú.” Tiếng tiểu ô quy vang lên.

Tiêu Viêm không quá ngạc nhiên. Hắn rời đi lịch luyện, tin này người Tiêu gia đều biết, vì thế liền gật đầu.

Tiêu Man Vũ trầm mặc, nội tâm nhũn ra, hắn thầm nhủ, bản thân phải cố gắng tu luyện thật chăm chỉ, nhanh chóng trở thành cường giả để quay trở về cưới Nhã Phi về nhà.


“Nhã Phi tỷ…”

Tiêu Man Vũ đưa khỏa Trú Nhan Đan cho Nhã Phi.

Món quà này không phải tiền tài, không phải bảo vật, nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy nó so với những bảo vật mà đám nam nhân ở Ô Thản thành dâng tặng nàng còn trân quý hơn gấp vạn lần.

Đôi bên nhanh chóng xoắn xuýt lấy nhau, tận hưởng cảm giác mỹ diệu của nụ hôn đầu. Tiêu Man Vũ choàng tay ôm lấy vòng eo mềm mại kia. Đây là lần đầu tiên hắn chính thức ôm lấy cỗ thân thể mê người này, cảm xúc thật tuyệt vời.

“Ngươi không gia nhập Già Nam học viện, muốn ra ngoài lịch luyện sao?” Tiêu Man Vũ hỏi.

Cốc Ni cùng Nhã Phi tiến Tiêu Man Vũ ra tới ngoài cổng Ô Thản thành thì mới dừng lại.

Pháo hoa kết thúc, ánh trăng dịu nhẹ trên bầu trời chiếu xuống in bóng đôi nam nữ trên đỉnh núi.

“Ngươi thật làm ta bất ngờ đó. Tiểu quỷ!” Nhã Phi mỉm cười.

“Cốc Ni thúc thúc thấy hắn như thế nào?”

“Được! Bảy năm. Ta đợi ngươi bảy năm. Nếu bảy năm sau, ngươi không trở về, ta sẽ theo an bài của gia tộc, lấy người khác.”

Tin tưởng, vài năm sau sẽ có một con quái vật trở về.

Bùm!!!

“Món quà này, quá quý giá.”

Chỉ thấy Nhã Phi nhanh chóng tiến tới ôm lấy cổ Tiêu Man Vũ, sau đó đặt lên trên môi hắn một nụ hôn.

“Ngươi tựa hồ cũng có ý định đó?” Tiêu Viêm hỏi lại.

Tiêu Man Vũ không mất nhiều thời gian, liền đáp với vẻ chắc nịch:

Nàng không chút nghi ngờ lời nói của Tiêu Man Vũ. Hắn chẳng có lý do gì phải lừa dối nàng cả.

Chương 39: Hẹn ước

“Tiểu quỷ, ta đoán không ra.”

Tiêu Man Vũ giơ lên ngón cái, sau đó hết sức tiêu sái mà rời đi, thẳng hướng phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.

Đợt chiêu sinh của Già Nam học viện kết thúc, đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi của Tiêu gia cùng với đám người Già Nam học viện rời đi. Trong gia tộc nhất thời chỉ còn một đám tiểu hài tử và hai kẻ đã trải qua lễ thành nhân là Tiêu Viêm cùng Tiêu Man Vũ.

Sau đó, hắn vẫy vẫy tay, rốt cuộc triển khai cước bộ, rời khỏi phạm vi Ô Thản thành.

Hai người nhìn theo đến khi làn khói bụi sau lưng Tiêu Man Vũ biến mất thì mới quay trở lại phòng đấu giá.

“Ta cũng đâu nói cho không ngươi.”

Món đồ này có giá trị liên thành, nhưng đối với nàng, nó là đồ vật Tiêu Man Vũ tặng cho, nàng đương nhiên không ngu ngốc mà bán nó đi.

Chíu chíu chíu!!!

“Tiểu bằng hữu, không nghĩ tới ngươi có thể khiến cho oa nhi này động xuân tâm a.” Cốc Ni nhìn thấy khuôn mặt của Nhã Phi đỏ lên, lại thấy tính cách nàng dường như có sự thay đổi trong những ngày gần đây, đoán biết nàng là sa vào lưới tình rồi, vì thế lên tiếng trêu chọc.

Tiêu Man Vũ đi được một đoạn khá xa, bất chợt quay lại, hét lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Tiêu Man Vũ cười khan.

Rất nhiều pháo hoa từ bốn phương tám hướng bay thẳng lên trời, sau đó nổ tung tạo thành cảnh tượng muôn vàn màu sắc trên bầu trời đêm.

“Bảo trọng.” Nhã Phi kề hai tay sát miệng, nói lớn.

“Ta tin hắn không hề thua kém Tiêu Viêm kia chút nào.”

Sáng hôm sau…

“Ta phải đi rồi.” Tiêu Man Vũ nhẹ giọng nói.

“Nhớ kỹ ước hẹn của ngươi.”

Nhã Phi ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng khôi hài của hắn thì liền phì cười. Bên kia, Tiêu Man Vũ giơ hai tay lên trời, sau đó chụm xuống đỉnh đầu, làm thành hình trái tim. Tuy méo mó, nhưng tràn đầy tình ý.

Nhã Phi mở lớn hai mắt, có cảm giác không chân thực. Nàng đã nghe về loại đan dược này, nhưng bí phương thất truyền, đã rất ít xuất hiện trên đời này. Không nghĩ tới Tiêu Man Vũ lại có một khỏa.

“Bao lâu thì ngươi có thể cho ta một danh phận? Bao lâu thì ngươi trở về?” Nhã Phi đỏ mặt, khẽ nói.

Khi Tiêu Viêm vừa đi đâu về thì cũng bắt gặp Tiêu Man Vũ đi ra.

“Sư phụ cũng thấy thế sao?”

“Bao lâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhã Phi không ăn vào đan dược, ngược lại cẩn thận cất vào trong một cái hộp rồi thu vào nhẫn trữ vật. Bộ dáng cẩn thận, nâng niu như trân bảo.

Hành trình của Tiêu Man Vũ tại đấu khí đại lục hiện tại xem như mới bắt đầu. Với thân phận tiền kiếp là một tác giả viết tiểu thuyết tiên hiệp huyền huyễn, hắn đã có trong mình một hành trang kiến thức hùng hậu. Cái hắn thiếu chính là một mảnh nhiệt tâm, sự can đảm, thiết huyết, dũng cảm. Thiếu chính là ma luyện máu huyết, g·i·ế·t chóc để mạnh lên.

“Cầm lấy! Ta không muốn phòng đấu giá của ngươi vì ta mà thua lỗ.”

Tiêu Man Vũ đi tới phòng đấu giá thì đã nhìn thấy Nhã Phi cùng Cốc Ni đại sư chờ ở đại môn. Hai người thấy hắn xuất hiện thì liền nở nụ cười.

Trải qua năm phút, hai đôi môi tách rời, một sợi nước bọt long lanh dưới ánh trăng nối liền hai đôi môi như minh chứng cho nụ hôn hẹn ước vừa rồi.

“Ha ha…”

“Tiểu tử này…” Cốc Ni khẽ cười.

Khi Tiêu Man Vũ còn đang ngẩn người vì hành động bạo dạn của nàng, hắn cảm nhận được đầu lưỡi trơn mềm của Nhã Phi tiến tới. Chỉ khẽ hé miệng, đầu lưỡi trơn mềm kia đã tiến vào miệng hắn, câu lên lưỡi hắn.

“Tiểu tử kia tựa hồ cũng không tệ. Ít nhất ta cảm giác được trong lời nói của hắn có sự chân thành.” Tiếng Dược lão vang lên.

“So với Tiêu Viêm một chín một mười. Chỉ là Tiêu Viêm có lão tiền bối kia trợ giúp, chỉ e thời gian nữa sẽ vượt qua Tiêu Man Vũ này.” Cốc Ni thành thật đánh gia.

“Đây là?”

“Nhã Phi tỷ xứng đáng có được nó.” Tiêu Man Vũ nói.

“Trú Nhan Đan, có thể giúp thanh xuân vĩnh trú.” Thanh âm Tiêu Man Vũ vang lên.

Tiêu Man Vũ tiếp nhận nhẫn trữ vật. Cái nhẫn này phẩm chất tương đối tốt, đoán chắc giá cũng không hề thấp, Nhã Phi đây xem như là chuẩn bị cho hắn hết sức chu toàn.

“Ngắn thì năm năm, dài thì bảy tám năm, ta nhất định trở về.”

“Ta rời đi có lẽ thời gian không ngắn. Hai năm sau hẳn là không tới cổ vũ ngươi được, vì thế chúc ngươi có thể chiến thắng được nàng.”

“Cốc Ni thúc thúc, hắn da mặt mỏng, đừng trêu hắn.” Nhã Phi mỉm cười, hờn dỗi nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Hẹn ước