Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Gatling gun
Tiêu Man Vũ xác định đây không phải đồ tồi, liền muốn đi thử s·ú·n·g. Nhưng sau đó kiềm chế ý nghĩ này lại. Nếu như bắn lên đệ tử Tiêu gia, chỉ sợ đám người đó sẽ b·ị b·ắn thành tổ ong mất.
Nói rồi, Tiêu Viêm mang theo nội tâm tò mò đi theo Tiêu Man Vũ tới một địa phương kín đáo không có người qua lại.
“Có chuyện gì sao?”
Sắp tới, Tiêu Viêm cũng sẽ xuất ngoại. Theo như Tiêu Man Vũ hắn nhớ trong cốt truyện, trước khi đi, kẻ này có gặp mặt Nhã Phi, nói lời từ biệt, sau đó còn làm ra hành động thân mật với nàng.
“Hắn nói hắn không phải kẻ địch, chuyện này trước hết còn chưa biết được, nhưng hắn nếu biết bí mật của ngươi mà không hề nói ra, thì xem như tạm tin được hắn.”
“Ha ha…chủ nhân đừng vội. Đ·ạ·n của s·ú·n·g này tương đối rẻ, chỉ cần năm trăm điểm hệ thống, bao ngươi bắn cả ngày không hết.” Con rùa đen vừa buồn cười, vừa nói: “Hơn nữa, đ·ạ·n của s·ú·n·g này ngươi hoàn toàn có thể bọc đấu khí, lực bắn thật khủng kh·iếp. Nếu ngươi cảnh giới cao, nén đấu khí vào viên đ·ạ·n. Hỏa lực của nó hoàn toàn có thể đ·ánh c·hết ma thú đồng cấp a.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hấp dẫn vậy ư?” Tiêu Man Vũ vui mừng. Nếu như đây không phải một khẩu s·ú·n·g bình thường như ở thế giới hiện đại, vậy thì không thua gì bảo vật rồi. Lại còn có thể nén đấu khí vào viên đ·ạ·n nữa.
Đại môn Tiêu gia lúc này tập trung không ít người, dẫn đầu là Tiêu Ngọc, phía sau là đám thanh niên nam nữ Tiêu gia, sau cùng là nhóm Nhược Lâ·m đ·ạo sư cùng với mấy vị nữ đệ tử Già Nam học viện.
“Hà hà…đúng là bảo bối…”
“Tốt rồi. Xem ra chỉ cần chuẩn bị vài thứ đồ nữa là có thể xuất ngoại.” Tiêu Man Vũ nói đoạn liền đứng dậy đi ra ngoài.
Làm xong những việc này, Tiêu Man Vũ liền đứng dậy rời đi, bỏ lại Tiêu Viem vẫn đang có chút mộng bức, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Ngay khi nhìn thấy chữ Dược thật to ghi trong mảnh giấy, sắc mặt điềm tĩnh của Tiêu Viêm lập tức biến sắc, toàn thân run rẩy, khuôn mặt tái lại, não hải như có trọng chùy gõ vào.
Đương nhiên tồn tại của Dược lão chỉ có mình Tiêu Viêm hắn biết. Hiện tại Tiêu Man Vũ gửi cho hắn mảnh giấy này, rốt cuộc hàm ý là gì? Chẳng lẽ Tiêu Man Vũ biết sự tồn tại của Dược lão sao?
Tiêu Man Vũ ngồi chờ đến khi mặt trời hóa đỏ, chuẩn bị lặn sau núi thì liền đi ra ngoài đại môn Tiêu gia.
Tên Tiêu Viêm này tuy rằng không có tặc đảm nhưng lại có sắc đảm. Cứ nhìn những hành động hắn làm với Tiêu Ngọc liền hiểu, hắn chỉ là đang kiềm chế ham muốn của bản thân mà thôi. Để hắn tiếp tục tiếp xúc với Nhã Phi, chắc chắn hắn sẽ chiếm tiện nghi của nàng.
Tiêu Man Vũ nhìn sắc trời gần về chiều, đoán chừng nhóm người Tiêu Viêm sẽ mời đám Nhược Lâ·m đ·ạo sư về Tiêu gia, vì thế liền ở lại chỗ ở của mình, chờ đợi một chốc.
“Việc thứ nhất, ta với Tiêu Viêm biểu ca không phải là địch. Ngươi không cần đề phòng ta như vậy.”
Tiêu Man Vũ lặng im một lúc, sau đó nhìn Tiêu Viêm, không nhanh không chậm nói:
Tiêu Viêm đã bái Dược lão làm sư phụ, nhưng hắn còn chưa biết gì về vị sư phụ thần bí này, chỉ biết sư phụ hắn bình thường đều tự xưng Dược lão mà thôi.
“Ừm. Không quá quan trọng, chỉ là có ba việc cần nói với Tiêu Viêm biểu ca.” Tiêu Man Vũ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp.
“Di? Phía sau mảnh giấy này…dường như còn có chữ viết…”
Khi bọn họ đến nơi, nhìn thấy Tiêu Man Vũ đứng ở ngoài cửa, sắc mặt ai nấy liền hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Ha ha…bản hệ thống xin giới thiệu, s·ú·n·g gatling, tại thế giới này có thể tương đương với một món thần binh lợi khí, hết sức lợi hại. Đáng tiếc s·ú·n·g này không có đ·ạ·n, muốn có đ·ạ·n thì phải mua của hệ thống.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì để không cho sự tình này xảy ra, hắn dự định sẽ đi gặp Tiêu Viêm, nói rõ chuyện của bản thân với Nhã Phi, tránh cho Tiêu Viêm lại thừa nước đục thả câu.
“Tiểu tử này…nói cái gì…” Tiêu Viêm khẽ lẩm nhẩm.
“Ừm…hắn dường như có chuyện cần nói với ta.” Tiêu Viêm vỗ vỗ mu bàn tay Tiêu Huân Nhi đang níu tay áo mình, nói: “Không sao…”
Tiêu Man Vũ sầm lại sắc mặt, thứ hắn vừa mở ra thế mà là một khẩu s·ú·n·g gatling. Đúng thế, một khẩu gatling đúng nghĩa, không khác gì các phiên bản hắn được xem trên truyền hình. Chỉ khác một cái, khẩu s·ú·n·g gatling này có khắc thêm phù văn huyền ảo, nhìn qua có cảm giác tràn đầy lực lượng.
Ánh mắt hắn dừng lại ở mảnh giấy trên bàn đá, nội tâm xuất hiện tò mò, lập tức mở ra mảnh giấy kia, nhìn xem trong đó viết gì.
“Nhưng hắn làm vậy là có ý gì?” Tiêu Viêm nhíu mày, thần tình hiện lên run rẩy, có chút không tiếp nhận được sự thật này.
Tiêu Man Vũ hắn biết Nhã Phi tuy rằng tính tình lả lơi, nhưng kỳ thực cực kỳ giữ gìn. Sau khi hắn tỏ tình lần đó, nàng chắc chắn sẽ khép kín hơn một chút. Nhưng thứ Tiêu Man Vũ hắn đề phòng là Tiêu Viêm.
“Tốt…”
“Ừm.” Dược lão gật đầu.
Cầm s·ú·n·g gatling trên tay, Tiêu Man Vũ đột nhiên cảm thấy có một luồng tự tin hơn hẳn. Hắn tưởng tượng tới cảnh gặp một đàn ma thú cường hãn, bản thân đứng đó, bắn ra mưa đ·ạ·n, hạ gục vô số ma thú, đó là cảnh tượng hoành tráng cỡ nào chứ?
Tiêu Man Vũ cầm khẩu s·ú·n·g gatling đó lên, cảm giác thực nặng, có lẽ không dưới hai ba mươi cân, so với trọng lượng thực của nó ở thế giới hiện đại có lẽ nhỉnh hơn một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ồ…Ngọc nhi, không thấy ngươi trở về, có người sốt ruột ra cửa chờ đợi a.” Tuyết Ny nhìn thấy Tiêu Man Vũ, nội tâm quỷ linh tinh quái liền nổi lên ý định trêu chọc.
Tiêu Man Vũ sau khi nhìn Tiêu Viêm một lát thì liền hướng một phương hướng khác rời đi, vẻ mặt trầm lặng, khác hẳn với vẻ hiền hậu nhu thuận lúc sáng.
Tiêu Viêm híp lại đôi mắt, phỏng đoán xem chuyện Tiêu Man Vũ định nói là gì, nhưng sau đó không đoán ra được, vì vậy liền mang theo chủ tâm đề phòng mà chờ đợi Tiêu Man Vũ lên tiếng.
“Việc thứ hai, ta ưa thích Nhã Phi.”
“Ồ…kẻ này làm sao đột nhiên lại thay đổi nhỉ…”
Tiêu Ngọc đỏ mặt, trợn trừng mắt dọa nạt nàng, sau đó hai mắt linh động nhìn về phía Tiêu Man Vũ, thầm hô kỳ quái. Chẳng lẽ tên này thật như Tuyết Ny nói, chạy ra chờ mình về? Hắn không lẽ có tình cảm với mình thật? Tiêu Ngọc nhìn tới, nhưng phát hiện tầm mắt của Tiêu Man Vũ dừng lại ở Tiêu Viêm, nội tâm lại càng thêm kỳ quái.
Tiêu Viêm chắc chắn bản thân không lộ ra sơ hở, mà có lộ ra sơ hở thì cũng chỉ có mình Nhã Phi biết hắn đóng giả thần bí nhân giao dịch cùng nàng, tồn tại về Dược lão nói thẳng ra là chưa kẻ nào biết được trừ hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi Tiêu Viêm đến nơi, đây là một cái đình viện nhỏ, cạnh đó có hồ nước. Trong đình viện bày một bộ bàn ghế đá, cảnh sắc thập phần tao nhã.
Tiêu Man Vũ vừa ra ngoài, tiếng con rùa đen lại vang lên. Khuôn mặt thong dong của hắn liền hiện lên vẻ mất tự nhiên. Hắn vốn là vậy, chỉ cần nghe tới tên người mình thương yêu thì lập tức không kiểm soát được tâm tình nữa.
Dược lão phiêu phù trên không trung, suy ngẫm một hồi sau đó nói:
“Về phần lý do hắn gặp ngươi để nói chuyện này…” Dược lão nói đoạn liền ho nhẹ mấy cái, bộ dáng có chút không đứng đắn: “Khụ khụ…cái này ta đoán có liên quan tới tiểu oa nhi Nhã Phi kia…”
“Ta đã nói tiểu tử này không hề đơn giản chút nào.”
Tiêu Man Vũ nói đoạn liền lấy ra một mảnh giấy, đưa cho Tiêu Viêm.
Dược lão không hổ là tồn tại sống trên đời này nhiều năm. Phán đoán của hắn là hoàn toàn chính xác. Hôm nay Tiêu Man Vũ xuất hiện, nói những điều này chính là muốn làm cho Tiêu Viêm biết khó mà lui, không tiếp xúc với Nhã Phi nữa. Có thể coi đó là một lời đe dọa, nhưng ngẫm kỹ thì là một lời thông báo có thiện chí.
“Chuyện này…sao…sao có thể…”
Chương 37: Gatling gun
“Nói tóm lại, khẩu s·ú·n·g này của ngươi nếu như có thể vận dụng thành thục, nén đấu khí thành đ·ạ·n thì đích xác là bảo vật,”
“Trước khi gặp Nhã Phi…cần phải giải quyết một chuyện đã.”
“Liên quan tới Nhã Phi.”
Thân ảnh Dược lão hiện lên, trầm giọng nói:
Không ít người đã nhìn thấy một mặt hiền hậu của Tiêu Man Vũ, giờ đây thấy hắn trầm lặng như thế, không khỏi có cảm giác ngạc nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Việc thứ ba…”
“Tiêu Viêm ca ca…” Huân Nhi nhận ra được điều gì, khẽ nói.
“Từ lần chạm mặt ở phòng đấu giá, ta đã phát hiện ra ánh mắt hắn rất kỳ quái. Xem ra sự tồn tại của ta hắn đã biết rồi…”
“Hắn biết thân phận của ngươi, vì thế chắc hẳn biết ngươi thường xuyên tới phòng đấu giá giao dịch.” Dược lão nói: “Tiểu oa nhi Nhã Phi kia tuy rằng có vẻ không đứng đắn, kỳ thực lại là nữ tử hết sức thông minh. Nhìn thấy tiềm năng của ngươi không tồi, nàng chắc chắn tìm cách móc nối quan hệ, muốn đào ra lợi ích từ ngươi. Tiểu tử Tiêu Man Vũ này hẳn là nhìn thấy ngươi cùng nàng thân thiết như vậy cho nên chạy tới đây nói với ngươi những chuyện này.”
“Đây có thể coi như là một lời thông báo. Đương nhiên hàm ý của hắn còn nữa hay không thì ta không biết. Nhưng từ ba điều hắn nói với Tiêu Viêm tử ngươi thì hẳn ý của hắn là vậy.”
“Con mẹ nó…đúng là con rùa đen hắc ám. Ta hoài nghi ngươi đụng tay đụng chân với khẩu s·ú·n·g này.”
Ồn ào!!!
“Ting! Nhiệm vụ mới: Hẹn ước cùng Nhã Phi. Phần thưởng: Một khỏa Trú Nhan Đan có thể thanh xuân vĩnh trú.”
“Hắc hắc…chưa hết chưa hết…ngươi còn có thể biến đấu khí thành đ·ạ·n…cái này tạm thời bản hệ thống chưa giới thiệu vội, vì thứ này tiêu hao quá lớn, hiện tại nếu ngươi bắn một lần, không khéo đấu khí liền bị rút sạch…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.