Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Không gia nhập Già Nam học viện
Nhìn thấy nữ nhân trước lều vải, Tiêu Ngọc vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi chạy về phía nữ nhân, hai tay ôm lấy vòng eo của nàng.
“Nhược Lâ·m đ·ạo sư, hì hì, Ngọc nhi cứ tưởng người sẽ không đến.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hì hì, xem ra lần này tới Ô Thản thành, nhặt được không ít bảo vật a.”
“Đứng lại…”
“Chủ nhân, ngươi còn một hộp quà bí ẩn chưa mở, một khỏa Minh Mẫn Đan.”
Con rùa đen cười đê tiện, nói:
“Bạn học, ngươi đi đâu thế?”
Tiêu Man Vũ khẽ lẩm nhẩm, sau đó gọi ra con rùa đen.
“Ừm, chỉ là huynh đệ thân tình, v·a c·hạm nhẹ.” Tiêu Man Vũ cười cười, trêu chọc.
“Con rùa đen, hiện tại trong hành trang của ta còn những món đồ nào chưa sử dụng?”
“Ta cho phép ngươi đi chưa?” Nhược Lâ·m đ·ạo sư hừ lạnh.
…
“Sử dụng nó sẽ được gì.”
“Không sao chứ?”
Nắp hộp mở ra, một luồng ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Như thế chỉ càng làm ta cảm thấy chán ghét hắn mà thôi.” Tiêu Ngọc bĩu môi nói.
“Hì hì…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Man Vũ cũng có loại sở thích này. Chỉ là mỹ phụ nếu như đang và đã có chồng, hắn tuyệt nhiên sẽ không có ý định xằng bậy. Cuối cùng, sở thích của hắn chính là những nữ nhân trưởng thành, nhưng vẫn còn xử nữ. Dẫu sao hắn cũng như nam nhân khác, muốn là người đầu tiên chiếm dụng trái tim các nàng.
“Hì hì, đương nhiên là vậy.” Kiêu ngạo ưỡn ngực lên, Tiêu Ngọc hung hăng liếc La Bố một cái, rồi cáo trạng hắn với đạo sư: “Tên kia càng ngày càng kiêu ngạo.”
“Hừ, ngươi làm gì hắn?”
“Các vị biểu ca biểu tỷ, ta tới đây được rồi. Ta về Tiêu gia đây.”
“Được rồi…ta mở…”
Không phải không có lý do, ở thế giới này, Tiêu Huân Nhi thuộc hàng quốc sắc thiên hương, nhan sắc hạng một hạng hai, nhưng hắn lại không để ý. Bởi vì theo thời gian đọc nhiều lần tác phẩm Đấu Phá Thương Khung này, hình ảnh Tiêu Huân Nhi dù cho trải qua nhiều năm lớn lên thì trong mắt hắn vẫn là bộ dáng thanh thuần, như tiểu muội nhà bên, không phải khẩu vị của Tiêu Man Vũ hắn.
Nữ nhân nhìn qua tuổi có lẽ chỉ hơn đám người Tiêu Ngọc một ít, nhưng dáng người đầy đặn của nàng lại phát ra một cỗ thành thục mê người theo năm tháng, loại phong tình vạn chủng này, không phải những thiếu nữ ngây thơ như đám Tiêu Ngọc, Tiêu Huân Nhi có thể so bì.
“Xem ra tiểu tử này cũng không muốn đi Già Nam học viện…ha ha…” Tiếng Dược lão vang lên truyền vào tai Tiêu Viêm.
“Hộp quà a…” Tiêu Man Vũ nhớ ra, bản thân hoàn thành nhiệm vụ, đạt được một hộp quà thế nhưng vẫn chưa từng sử dụng.
Đột nhiên, một đạo thanh âm nữ nhân vang lên, ôn nhu đến mức làm người say đắm, giọng nói quanh quẩn đâu đây, làm cho Tiêu Man Vũ có đôi chút thất thần, sau một lát mới dời mắt về phía lều vải.
Sủng ái vỗ vỗ đầu Tiêu Ngọc, sau đó nàng hướng tới đám người Tiêu Man Vũ, nói:
“A, Nhược Lâ·m đ·ạo sư, ta trở về Tiêu gia.” Tiêu Man Vũ rất thành thật trả lời.
Mỹ Đỗ Toa cũng là nữ nhân phong tình thành thục, nhưng tính cách quá cao lãnh, quá kiêu ngạo, hắn không thích. Cuối cùng chỉ ưa thích Nhã Phi và Vân Vận. Cả hai đều thành thục trưởng thành, một người luôn mang theo vẻ trầm buồn, thanh lãnh. Một người lại nhiệt tình như lửa. Đạt được hai nàng xem như đã đạt được thành tựu to lớn nhất đời mình rồi.
Lắc đầu, Nhược lâm buông Tiêu Ngọc ra, chậm rãi tiến đến. Đối mặt với mấy chục tân sinh nói:
Bên kia, Tiêu Viêm trầm mặc, khẽ gật đầu, càng cảm thấy Tiêu Man Vũ thâm trầm.
“Cũng không tệ lắm.” Cười cười nói, Tiêu Ngọc nhè nhẹ cắn vào vành tai của Nhược Lâ·m đ·ạo sư, nhẹ giọng trêu tức: “Đạo sư càng ngày càng ôn nhu, cứ như vậy, nếu sau này có nam nhân nào bị người coi trọng, sợ rằng sẽ bị cái ôn nhu này bắt đi mất.”
“Tốt lắm…tạm tha cho ngươi.” Thầm thở ra một hơi, La Bố tựa hồ muốn đem sỉ nhục này khu đuổi đi, cắn răng nhìn Tiêu Man Vũ gật gật đầu.
“Các vị bạn học, tất cả đều vào đi.”
“Xem ra chỉ có thể tới tìm Nhã Phi, bảo nàng giúp ta chuẩn bị.”
Tiêu Man Vũ nói xong liền chỉ tay về màn hình hư ảnh trước mặt. Hộp quà nhìn giống như một cái hộp gỗ có bọc giấy, cũng tương đối đơn giản.
Một t·iếng n·ổ vang lên làm rung động cả căn nhà. Sau đó, ánh sáng tán đi, lơ lửng trước mặt Tiêu Man Vũ thế mà lại là một món đồ vật khiến cho thần sắc hắn hiện lên vẻ quái dị.
Vừa rồi hắn nghe nói La Bố đã đạt tứ tinh đấu giả. Nhưng Tiêu Man Vũ hắn chẳng vừa. Hắn cách đây không lâu đã đột phá tam tinh đấu giả, lại thêm phần thưởng của nhiệm vụ nhận một trăm lần sét đánh, tăng thêm một tinh, vì thế thực lực là tứ tinh. Đối với La Bố này không có nửa điểm sợ hãi.
Bên ngoài chỉ còn một mình Tiêu Man Vũ đứng trơ chọi. Hắn không muốn vào lều vải, vì vào đó chắc chắn bản thân sẽ bị ghi tên vào danh sách gia nhập Già Nam học viện. Hắn nhớ, Tiêu Viêm vì muốn xin nghỉ dài hạn mà phải đánh nhau với Nhược Lâ·m đ·ạo sư một trận. Hiện tại nếu như hắn cũng làm như cách của Tiêu Viêm, vậy thì chắc chắn là không được. Tiêu Viêm lúc này hẳn là có vài thủ đoạn phòng ngự kinh người mới có thể vượt qua, còn hắn tuy mạnh lên nhưng về mặt phòng ngự không tăng thêm chút nào, so với Nhược Lâm, chỉ e hắn chống không quá năm chiêu.
Tiêu Man Vũ vẫy vẫy tay với đám người Tiêu Ngọc, khiến cho Tiêu Ngọc không khỏi cảm thấy một trận tư vị khó chịu. Khổ cực dẫn hắn tới đây, nhưng hắn lại không gia nhập Già Nam học viện. Nhưng nàng cũng không biết làm cách nào. Hắn đã lấy lý do ở lại Tiêu gia điều tra nguyên nhân c·ái c·hết của cha hắn, nàng cũng không thể bắt ép hắn được.
Tiêu Man Vũ đảo mắt quét một vòng trên người nữ nhân, mặc dù dung mạo của nàng nếu so sánh với Huân Nhi hay Tiêu Ngọc thì vẫn kém hơn một chút, nhưng đối với khí chất ôn nhu không một chút giả tạo của nàng, Tiêu Man Vũ trong lòng cảm thấy tràn ngập rung động. Nữ nhân đối diện, dùng cái khái niệm nữ nhân như thuỷ, chính là có thể hướng tới giải thích triệt để. Nàng có lẽ là Nhược Lâ·m đ·ạo sư đi.
Tiêu Man Vũ trở về Tiêu gia, ngồi trong phòng, ngẩn người một lúc, nghĩ xem bản thân chuẩn bị xuất ngoại cần chuẩn bị những gì. Nhưng sau đó, hắn khẽ lắc đầu. Bản thân mới tới thế giới này, cũng chưa ý thức được những sự nguy hiểm trong đó. Tuy rằng đã đọc qua vô số tiểu thuyết, biết rằng thế giới bên ngoài hung hãn dị thường, ma luyện sinh tử, g·iết chóc…nhưng hắn xuất thân kỳ quái, còn chưa g·iết người bao giờ, vì thế cũng có chút chần chờ.
Trước cửa lều vải, chỉ thấy một nữ nhân thân mặc lục y đang đứng đó mỉm cười, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng, sóng mắt lưu chuyển nhìn mọi người với ánh mắt nhu hòa, tựa như làn nước nhẹ nhàng chảy qua, làm cho người ta không nhịn được phải say đắm ngắm nhìn.
Thấy tình trạng này, hắn lắc đầu không biết nói gì, xem ra bọn họ đối với nữ nhân này có lẽ đã thầm mến từ lâu, bất quá cũng không có kỳ quái, có một số thiếu niên thường thích loại phụ nữ nữ đã thành thục…tạm gọi là mỹ phụ thành thục đi.
Nói xong, khuôn mặt của nàng có chút ửng đỏ, Nhược Lâ·m đ·ạo sư bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi nữ nhân này xuất hiện, Tiêu Man Vũ có thể phát hiện trong lều vải, một ít các thanh niên đệ tử, ánh mắt đều như nóng cháy lên, trong ánh mắt nhìn về phía nàng dĩ nhiên cũng có một loại tình cảm khó hiểu.
Khi Tiêu Man Vũ bước ra được vài bước, một tiếng quát lạnh vang lên. Một cái bóng xanh lao ra, chặn trước mặt hắn.
“Ai bảo ngươi cố ý kích thích hắn, tâm tư của hắn không phải ngươi không biết, ngươi trước mặt hắn cố ý thân mật với nam nhân khác, hắn không làm khó mới lạ đó.” Nhược Lâ·m đ·ạo sư bất đắc dĩ nói.
Chương 36: Không gia nhập Già Nam học viện
“Aa, Ngọc Nhi, ngày nghỉ có thoải mái không?” Ôm Tiêu Ngọc trong lòng, người được gọi là Nhược Lâ·m đ·ạo sư ôn nhu cười hỏi.
Lặng lẽ nuốt một khẩu nước miếng, La Bố định uy h·iếp trở lại, nhưng lời chưa nói ra đã nuốt xuống.
“Ha ha…chủ nhân mở được đồ tốt a…Không quá tệ không quá tệ…”
“Hên xui, có thể mở ra phế phẩm, có thể mở ra bảo vật nghịch thiên…cái đó tùy vào vận khí của chủ nhân a.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bùm!!!”
“Cái này…ta nhưng là chưa trắc thí, không được tính là vượt qua…” Tiêu Man Vũ nói.
“Đám thiếu niên này là ngươi đưa đến phải không? Nhìn rất không tồi đấy?”
Tiêu Ngọc đi tới, xua đuổi La Bố, sau đó dùng ánh mắt có chút lo lắng nhìn Tiêu Man Vũ:
Nghe thấy nàng mở miệng nói chuyện, các tân sinh đang phơi nắng ngoài trời nhất thời mừng rỡ, vội vã ngồi dậy đi đến, chật vật chen nhau nhau vào trong lều vải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhãn đồng có chút co rút lại. Khóe miệng La Bố co quắt nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, thấy từ trong đôi mắt đen nhánh linh động của hắn tràn ra một đạo hàn mang, thân thể La Bố không tự chủ được đột nhiên run rẩy, cặp mắt đen xinh đẹp linh động kia kia ẩn chứa nét lạnh lùng khiến trong lòng La Bố mơ hồ trái tim có cảm giác băng giá, tựu giống như nhìn thấy vô tận thâm uyên ở trong đó.
Bên này, Tiêu Ngọc đi tới, rỉ tai với Nhược Lâ·m đ·ạo sư điều gì, Nhược Lâ·m đ·ạo sư liền nhíu mày, có chút tiếc nuối mà gật đầu, sau đó cho phép Tiêu Man Vũ rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.