Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: La Bố làm khó
“La Bố ngươi cũng đừng gây khó khăn nữa, ngươi kỳ thật cũng minh bạch, quy củ này đâu có bắt buộc, cần gì phải làm náo loạn lên thành như vậy?” Bên cạnh chúng nữ cũng không đồng tình cách làm này của La Bố, cau mày nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A…cái này chắc là không cần rồi. Ta tại Tiêu gia vốn chỉ là một gia nhân được đề bạt, hôm nay tới đây để mở mang tầm mắt, không có ý muốn gia nhập Già Nam học viện.”
Lời nói của hắn làm cho mọi người khựng lại. Cơ hội gia nhập học viện ai ai cũng muốn, vậy mà có kẻ nói rằng chỉ tới đây mở mang tầm mắt, không có ý muốn gia nhập sao?
“Được rồi. Tạm như thế đi.”
“Mấy người này là ngươi mang đến sao?” Mỉm cười bước đến, La Bố hỏi.
“Ân” Tùy ý gật gật đầu, Tiêu Ngọc lại một lần nữa đem mấy người Tiêu Man Vũ giới thiệu lại một lần, mỉm cười nói: “Ta dẫn bọn họ lại đây trắc nghiệm.”
“Ta thật không muốn gia nhập học viện. Thời gian tới ta muốn điều tra thông tin về c·ái c·hết của cha ta, vì thế cần phải ở lại nơi này.”
“Đây là quy củ.”
“Vị đại ca này, nếu ngươi lộ ra bộ dáng hung hăng như thế, Tiêu Ngọc biểu tỷ sẽ không ưa thích ngươi đâu.” Tiêu Man Vũ cười cười, hai mắt linh động híp lại, bộ dáng tựa hồ rất là nhu thuận
Mặc dù hắn không thân thiết với đám thanh thiếu niên Tiêu gia, càng không quan tâm bọn họ có vấn đề gì, nhưng hắn không muốn Tiêu Ngọc bị tên La Bố này lừa, vì thế không hề khách khí.
Tiêu Man Vũ ngước mắt lên, thản nhiên nhìn vẻ mặt tươi cười của thanh niên trước mặt.
La Bố tức giận nghiến răng, kêu lên:
Trợn trắng mắt nhìn Tiêu Man Vũ, nàng cười nói:
“Các ngươi đã thông qua. Ngoại trừ kẻ này, vì hắn không tham gia trắc thí.”
“Yên tâm đi, nếu như không có thông qua trắc nghiện, ta cũng không tự tác dẫn bọn họ đến đây.” Nhìn bốn người thành công, Tiêu Ngọc thản nhiên nói.
“La Bố, ngươi có ý gì?” Nghe vậy Tiêu Ngọc mày liễu dựng thẳng, vẻ mặt băng sương quát hỏi.
Thấy thủ đoạn của mình không hiệu quả, La Bố lần nữa vỗ vai, nhưng lần này nắm tay siết chặt, khiến cho bờ vai Tiêu Man Vũ run rẩy vì đau.
“Tiểu tử, ngươi biết điều đấy, không tham gia Gia Nam học viện, bằng không những ngày tháng tiếp theo ngươi phải ăn đau khổ rồi.”
“Không vấn đề gì.” Tiêu Man Vũ nắm lấy cổ tay Tiêu Ngọc kéo về phía sau, khiến cho nàng đỏ mặt xấu hổ, nhịp tim gia tốc.
La Bố nói đoạn, đưa tay lên vỗ vai Tiêu Man Vũ mấy cái, âm thầm đánh vào âm kình, muốn đả thương Tiêu Man Vũ trong âm thầm. Chỉ là những âm kình này đều bị Tiêu Man Vũ xảo diệu hóa giải.
“Ha ha…tiểu tử càn rỡ…xem ra ngươi cần ăn chút đau khổ.”
“Ngươi làm gì vậy…đã nói là diễn trò cùng ta mà.”
Chương 35: La Bố làm khó
“Ta ngồi là được. Dù sao nắng hôm nay cũng rất đẹp, phơi nắng một chút cho thoải mái.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Ngọc buông tay Tiêu Man Vũ, quay sang khẽ thầm thì:
“Tiêu Ngọc biểu tỷ, ta đây còn chưa diễn tình ái với ai bao giờ a. Cái này thật là tổn hại mặt mũi. Ngươi cần phải đền bù cho ta chút lợi tức a.”
“Aa, xin lỗi. Bọn họ không may lại thông qua trắc nghiệm ở chỗ ta, dựa theo quy định trong đoạn thời gian này, ta sẽ tạm thời quản hạt bọn họ.” La Bố sán lạn cười nói, nhìn Tiêu Ngọc lại nổi giận, hắn đột nhiên nói: “Được rồi, nể mặt ngươi, bọn họ không cần phải toàn bộ đi ra ngoài, chỉ cần một người đại biểu là được?”
“Hừ…tiểu tử phế vật…với tính cách của Tiêu Ngọc, nàng cũng chỉ chơi bời qua đường thôi, ngươi nghĩ có thể đoạt được phương tâm của nàng sao?”
Tiêu Ngọc nhìn hắn một hồi, sau đó cũng không nói với hắn nữa, quay sang:
“Ngươi đúng là một tên kỳ quái.”
La Bố nhún vai, không đáp.
Tiêu Ngọc nghe hắn nói thế, mặt liền đỏ lên, hờn dỗi nói:
“Được rồi. Các ngươi có thể vào…”
Tiêu Man Vũ cần lợi tức gì không cần, lại muốn nàng cho hắn vay tiền. Chẳng lẽ hắn vay tiền đến nghiện rồi sao?
“Ta nghĩ ngươi không đủ tư cách…”
Tiêu Ngọc giải thích xong, không biết hữu ý hay vô tình, liếc nhìn Tiêu Man Vũ một cái. Nhìn bộ dáng liếc mắt đưa tình của hai người, tên thanh niên kia, nắm tay nắm thủy tinh, khẽ mãnh liệt xiết chặt lại rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
La Bố muốn làm khó Tiêu Man Vũ, nhưng hiện tại không có lý do, lập tức tức giận, chỉ có thể chuyển hướng sang đám Tiêu Trữ.
“Ngươi cũng ngồi xuống đi.” Tiêu Man Vũ khẽ nói, sau đó ánh mắt đảo đảo, rõ ràng đang ra hiệu cho Tiêu Ngọc.
Tiêu Man Vũ tưởng rằng không cần đánh nhau cũng có thể giải quyết được vấn đề, lúc này định thở dài một hơi thì nghe thấy uy h·iếp cùng khinh thường của La Bố. Hắn không khỏi nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia lửa giận rồi biến mất.
“Không có gì. Chuyện này qua đi, ngươi cho ta vay năm ngàn kim tệ nhé.”
“Huân Nhi các ngươi thử trước đi.” Tiêu Ngọc khẽ nói.
“Ngươi làm gì vậy a…” Tiêu Ngọc vội vàng chạy tới, nhíu mày, hơi tức giận.
La Bố nhếch miệng, Tiêu Ngọc như thế ở trước mặt mọi người quát mắng hắn, làm cho trong lòng hắn nổi lên nỗi tức giận cùng ghen tuông.
“Ngươi còn tiếp tục sờ, có tin hôm nay ngươi không thể ra khỏi Ô Thản thành?”
La Bố nói xong, tiến tới vỗ vai Tiêu Man Vũ, khẽ lẩm nhẩm:
“Chà…xem ra tiểu đệ này là chướng mắt Già Nam học viện chúng ta sao?” La Bố ghét sẵn Tiêu Man Vũ, lúc này thừa cơ nhét chữ vào miệng đối phương.
“Được rồi, các ngươi đã thông qua trắc thí. Tới tấm chiếu kia ngồi đợi đi.” La Bố chỉ tay về phía một tấm chiếu ở ngoài nắng, hiện tại chưa có ai tới ngồi.
“Vậy ngươi có thể?” Tiêu Man Vũ lại cười.
“Ngươi nghĩ sao?” La Bố đáp.
“Phì…” Tiêu Ngọc che miệng phì cười. Nếu ở đây không phải có nhiều người đang nhìn, nàng có lẽ đã ôm bụng bò lăn ra cười.
Mỉm cười gật gật đầu, Huân Nhi cùng Tiêu Mỵ, Tiêu Trữ ba người tiến lên, bàn tay đặt tại thủy tinh cầu dừng lại chốc lát, đợi đến khi thủy tinh cầu sáng lên, mới lui trở về. Nhìn thấy ba người thành công, Tiêu Viêm cũng tùy ý tiến lên sờ sờ, đồng dạng cũng thu được hiệu quả như vậy.
“Hừ, La Bố ngươi đối với tân sinh khác nói lời này ta cũng không quản, bất quá ngươi không nên dùng quy củ này đối với mấy người ta dẫn đến!” Tiêu Ngọc lạnh lùng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Ngọc thấy thế, liền cười cười, cầm lấy tay Tiêu Man Vũ, biểu đạt tình ý.
“Tiểu quỷ, không nghĩ tới ngươi so với ta càng muốn diễn.”
“Ách …ta xem cần phải khuất tất vị “gia nhân” này đi ra ngoài thôi, a a dù sao ngươi cũng là một đại nam nhân không phải sợ phơi nắng a, hắc. Hơn nữa, vì chủ tử làm việc, cũng là hợp lý nhỉ.”
Nhắc tới hai từ gia nhân, La Bố cố ý nhấn mạnh, giống như chế giễu Tiêu Ngọc dẫn một gia nhân tới làm bia đỡ đ·ạ·n.
Tiêu Man Vũ khẽ cười khổ. Hắn nhớ được tình cảnh này nếu như trong tiểu thuyết thì sẽ là Tiêu Viêm phải hứng chịu. Nhưng tên kia không lĩnh tình, lại có sự xuất hiện của hắn nên Tiêu Ngọc liền chọn hắn làm mục tiêu.
“Nga, như vậy a.” Cười gật gật đầu, La Bố từ trong lòng móc ra một quả cầu thủy tinh màu đỏ to bằng một nắm tay, giơ giơ lên, cười nói: “Vừa đúng lúc, Nhược Lâ·m đ·ạo sư vừa cấp cho ta một khối trắc nghiệm thủy tinh, để bọn họ thử đi, trắc nghiệm thủy tinh này hoàn toàn giống với trắc nghiệm thủy tinh trong thông đạo, nếu không muốn lấy của ta thử, thì phải đợi một lát nữa mới được.”
“Lợi tức, ngươi còn muốn gì.”
“Aa, không phải là không tin tưởng ngươi, chỉ bất quá đây là quy củ.” Hướng về phía Tiêu Ngọc xin lỗi cười cười, La Bố lại liếc về phía Tiêu Man Vũ, nói: “Còn vị tiểu đệ này nữa, ngươi lên thử nốt đi.”
“Bất quá, biểu tỷ ngươi yên tâm, ta sẽ diễn tới cùng.”
Bấy giờ, Tiêu Ngọc mới hiểu ra, Tiêu Man Vũ đây là đang dùng khổ nhục kế. Nàng mỉm cười, cũng ngồi xuống:
Nói rồi, nàng dùng ánh mắt đề phòng nhìn Tiêu Man Vũ, sợ rằng hắn đưa ra chút yêu cầu khó nghe. Dù sao nàng biết rằng nam nhân đều sẽ tồn tại một khỏa tâm tư háo sắc, nếu như hắn đưa ra yêu cầu quá phận, nàng sẽ hủy bỏ trò diễn xuất này.
“Trắc nghiệm thủy tinh này rất đơn giản, chỉ cần thực lực đạt tới bát đoạn đấu khí, nó sẽ tự động tỏa sáng, như vậy các ngươi sẽ thông qua kiểm tra.”
“Hì hì…”
“Aa.” Gật gật đầu cười, thanh niên được xưng là La Bố dường như tùy ý nhìn về phía cánh tay hai người, nhãn đồng nhìn Tiêu Man Vũ, mịt mờ hiện lên nét hàn ý cùng lửa giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được rồi…diễn trò sắp xong, ta đoán tên kia đã sắp không chịu được nữa.” Tiêu Man Vũ nhìn về phía La Bố, thấy sắc mặt khó coi của đối phương, liền cười nói.
“Cút ngay, hắn sẽ không đi ra ngoài, chính ta sẽ tìm Nhược Lâ·m đ·ạo sư nói chuyện, không cần ngươi động tay động chân ở đây!” Đôi chân dài gợi cảm bước lên phía trước một bước, Tiêu Ngọc che trước mặt Tiêu Man Vũ, âm thanh lạnh lùng nói.
Đám người Tiêu Viêm nhíu mày, rõ ràng biết đây là đối phương làm khó.
Nói rồi Tiêu Man Vũ liền một đường đi tới tấm chiếu ngoài sân rộng, ngồi xuống.
Nhóm người Già Nam học viện ở bên này, khoảng cách tương đối xa, không biết được Tiêu Man Vũ cùng Tiêu Ngọc nói chuyện gì, mắt liền trợn lên. Thật không phải diễn? Hai người kia có chuyện mập mờ thật sao?
Nghe vậy Tiêu Ngọc thoáng chần chờ một lúc, mới gật gật đầu, nghiêng đầu đối với đám biểu đệ biểu muội, ôn nhu giải thích:
Tiêu Ngọc đắc ý cười cười, sau đó cùng với Tiêu Man Vũ quay trở lại chỗ cũ trước ánh mắt kỳ quái của mọi người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.