Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Giao thủ hai chiêu
“Xuy Hỏa Chưởng!”
Kết quả này làm mọi người ngây ngốc. Nhưng sau đó ai nấy lại chuyển sự chú ý lên người Tiêu Viêm. Từng tiếng hoang hô vang lên, giống như ngày đó hắn được phát hiện ra là thiên tài.
“Cẩn thận! Tiêu Khắc này có con bài tẩy.”
Một trận chiến nảy lửa nổ ra, Tiêu Khắc phút cuối sử dụng đan dược đúng như trong tiểu thuyết, nhưng vẫn không thắng được Tiêu Viêm, ngược lại bị Tiêu Viêm đánh cho trọng thương. Điều này dẫn đến tỷ tỷ của hắn là Tiêu Ngọc thượng đài khiêu chiến. Tình cảnh trên đài xảy ra chút hỗn loạn, đến khi các trưởng lão chạy tới can ngăn thì mới ổn định trật tự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Man Vũ ở trên cây thở phào một hơi, nhưng sau đó khuôn mặt hiện lên ý cười:
Tiêu Viêm để ý tới chuyện Tiêu Ngọc đột nhiên an tĩnh, tay trái rất nhanh nắm được hai tay của nàng, tay phải mạnh mẽ đưa xuống dưới, trên hai chiếc chân thon dài đầy cảm tính đó, liền hung hăng sờ vài cái.
Không qua bao lâu, Tiêu Khắc thượng đài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng Tiêu Man Vũ thầm mong Tiêu Ngọc không phát hiện ra mình, bằng không hôm nay chỉ sợ sẽ trở thành bao cát cho nàng phát tiết.
“Tiểu tử, cẩn thận. Kẻ kia có thể ẩn nhẫn đến bây giờ, không khéo chính là kẻ ngáng chân ngươi.” Trong não hải Tiêu Viêm vang lên thanh âm của Dược lão.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra một cỗ nghiêm túc.
“Nhanh quá!!!”
Phanh!!!
“Tiêu Man Vũ, vì sao ngươi không đánh?” Tiêu Viêm trầm giọng, nói.
“Huynh đệ. Ở một bên nhìn trộm như vậy, giấu đầu hở đuôi, người ta tưởng là con chuột a.”
Màng nhĩ bị rung động có chút tê dại, Tiêu Viêm ngay lập tức như một con khỉ nhanh chóng đứng dậy, phi thân về phía chân núi chạy trốn, hắn biết nữ tử này lại muốn nổi điên.
Xa xa, nhân ảnh không hề để ý đến tiếng hét chói tai từ trên núi truyền lại, thoáng chốc đã biến mất không dấu vết.
Đối diện, Tiêu Man Vũ cũng hồi hộp, tim đập bịch bịch. Hắn muốn thử xem khoảng cách của bản thân với Tiêu Viêm hiện giờ đến đâu. Dù sao hắn cũng không mong bản thân có thể thắng lợi, vì theo như tiểu thuyết, Tiêu Khắc ăn vào đan dược cũng không thể thắng được Tiêu Viêm. Vậy thì hắn dựa vào một thân công phu mèo ba chân này làm sao có thể thắng được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng thét chói tai của Tiêu Ngọc vang lên một lúc lâu, lúc này mới dừng lại, Tiêu Ngọc tức giận đến đỏ bừng, hai mắt đầy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng như ẩn như hiện dưới chân núi, nghiến răng quát to:
So với đám thanh niên thiếu nữ, Tiêu Ngọc có cảm giác thành thục hơn. Dáng người nảy nở, quyến rũ, đùi ngọc cực phẩm, khuôn mặt cũng thuộc hàng quốc sắc thiên hương. Thật đáng tiếc sau nàng lại đối với Tiêu Viêm có tình cảm sai trái, một mực giấu kín, sống cô độc.
Đang miên man suy nghĩ, bên kia, Tiêu Viêm rốt cuộc xuất động thân mình.
…
Phát tiết tức giận cả một lúc lâu, lúc này Tiêu Ngọc rốt cuộc mới bình tĩnh trở lại, khuôn mặt đỏ bừng nhìn trên đùi mình, có dính chút bùn đất mơ hồ hình bàn tay ấn vào, tựa hồ như cố tình lưu lại dấu vết này khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Ở trên một cành cây gần đó, Tiêu Man Vũ cũng run như cầy sấy. Hắn đã được nghe về mức độ hung dữ của Tiêu Ngọc, hiện tại tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là một con sư tử cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn hai thiếu niên đối thị trên võ đài, mọi người liền hứng chí bừng bừng. Bọn họ rất muốn biết phế vật ba năm, sau khi quật khởi thì sẽ có bộ dáng như thế nào.
“Ta muốn khiêu chiến Tiêu Viêm thiếu gia.”
“Ta chưa tu luyện đấu kỹ.” Tiêu Man Vũ thành thật mà trả lời, sau đó hắn liếc mắt xuống dưới, lại nói: “Hơn nữa, ngươi còn có đối thủ lợi hại hơn.”
Tiêu Man Vũ bay lên không trung, cả người quay tròn, dường như không biết xoay sở ra sao.
Lại một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên. Sau đó là một cỗ lực đẩy mạnh kinh hồn tác động.
Tiêu Man Vũ biết được khả năng chiến đấu của mình còn rất tệ, vì thế thường xuyên một mình trốn tới một khu rừng để luyện tập.
Bị hai tay Tiêu Viêm sờ loạn trên chân một trận, thân thể Tiêu Ngọc chợt cứng ngắc, chỉ trong chốc lát, một tiếng thét chói tai từ trong cái miệng của Tiêu Ngọc vang lên.
“Vậy thôi sao?” Tiêu Viêm nhíu mày, cảm giác trận chiến này quá dễ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thông qua trận chiến của Tiêu Viêm cùng Tiêu Khắc, Tiêu Man Vũ cũng học hỏi được nhiều điều. Hắn thầm nhủ, trở lại nhất định phải tìm đấu kỹ phù hợp để học.
Tiêu Man Vũ nói đoạn liền hạ đài trước nhiều ánh mắt chế giễu. Tuy rằng có hơi xấu hổ, nhưng hắn cố giữ vẻ trấn định, sau đó lại lẫn lộn vào dòng người, chờ đợi trận quyết chiến tiếp theo.
Nhìn thấy mọi người xì xào bàn tán bên dưới, Tiêu Man Vũ cười tự giễu. Chịu thôi! Hệ thống của hắn quá hắc ám, không giúp đỡ được gì nhiều, thỉnh thoảng mới ban nhiệm vụ, lại còn không có đấu kỹ, vì thế dưới tình thế này, hắn làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Viêm khi người kia đã trải qua những đợt huấn luyện cực kỳ gian khổ của Dược lão.
Tiêu Viêm cũng nhìn ra, thấy Tiêu Khắc đang hừng hực khí thế chuẩn bị thượng đài.
“Tên Tiêu Viêm này có lẽ không biết, về sau Tiêu Ngọc cũng là thích thầm hắn a. Nếu như nói cho hắn điều này, không biết hắn sẽ có cảm giác thế nào.”
Lúc này Tiêu Ngọc đang bị Tiêu Viêm đè xuống dưới thân thể, bộ ngực đầy dặn no đủ của nàng bị Tiêu Viêm đè ép đến biến dạng. Mà gương mặt nàng lúc này hiện ra vẻ tức giận nhưng không thể làm gì được.
“Tiêu Viêm, tên hỗn đản, ta muốn xé xác ngươi làm vạn mảnh.”
Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên phía sau lưng Tiêu Man Vũ vang lên, lập tức một cỗ lực hút vô hình xuất hiện, cuốn theo hắn kéo về phía sau.
“Ta muốn khiêu chiến Tiêu Viêm biểu đệ!”
Hôm nay, vẫn như mọi ngày, khi hắn đang luyện tập một môn đấu kỹ gọi là Lôi Kích thì chợt nghe gần đó có tiếng xung đột. Thanh âm cả nam lẫn nữ, mà hai thanh âm này nghe vào còn rất quen thuộc.
Tiêu Ngọc nhìn quanh, không thấy có người ở gần, lập tức tìm một phương hướng chạy mất.
Thanh âm Tiêu Man Vũ vừa dứt, Tiêu Viêm chợt giật mình, trong lòng trầm xuống. Mà người xung quanh cũng hơi ngây ngốc, cảm thấy chuyện này hay ho rồi đây.
Xung quanh, mọi người lặng ngắt. Kỹ năng chiến đấu của Tiêu Man Vũ quá tệ, mới chỉ hai chiêu liền bị Tiêu Viêm đánh cho ngã lăn quay.
“Hấp Chưởng!”
Hôm nay Tiêu Ngọc tới tìm Tiêu Viêm nguyên nhân dường như là vì tiểu đệ Tiêu Khắc của nàng thì phải.
Những ngày tháng tiếp theo sau khi lễ thành nhân kết thúc, Tiêu Viêm lấy lại phong quang, cuộc sống trở nên rảnh rỗi hơn trước. Nhưng Tiêu Man Vũ ở bên kia thì bận rộn rồi. Hắn được phát hiện ra tiềm năng tu luyện, lại là tộc nhân Tiêu gia, tuy chỉ là chi mạch thế nhưng một mạch đó lại chỉ còn có mình hắn, lập tức được chiêu mộ về chủ mạch, trở thành trọng điểm tài bồi.
Trong lòng nảy lên tò mò, Tiêu Man Vũ âm thầm chạy tới. Liền phát hiện ra người kia là Tiêu Viêm và Tiêu Ngọc. Trong tiểu thuyết, hai người này có thể nói là ghét nhau như cừu. Số là tên Tiêu Viêm này lúc nhỏ chạy đi tắm hồ, vừa vặn dụng phải Tiêu Ngọc cũng tắm ở đó. Thậm chí hắn còn từng sờ lên đôi đùi ngọc trắng nõn của Tiêu Ngọc kia, kết quả không phải nói, hắn bị Tiêu Ngọc t·ruy s·át ba ngày ba đêm.
Lại nói, khi Tiêu Ngọc rời đi được một lúc, một đạo thân ảnh mặc hắc sam quay trở lại, chính là Tiêu Viêm.
“Ta chịu thua! Tam thiếu gia thật lợi hại.”
Một bên hút một bên đẩy tạo nên lực ép mạnh mẽ, đánh cho Tiêu Man Vũ hộc máu, thân hình bay ngược như diều đứt dây, chật vật vô cùng.
“Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản!”
Tiêu Man Vũ ngẫm một hồi liền giơ tay đầu hàng. Chỉ giao phong qua hai chiêu, hắn liền biết được khoảng cách hai người. Mặc dù đều là tám đoạn nhưng kỹ năng thực chiến của hắn quá tệ, khó có thể là đối thủ. Thậm chí hiện tại cho hắn đánh với một tên bảy đoạn đấu khí, không chừng còn thua.
Tiêu Man Vũ nhìn Tiêu Viêm ở đối diện, trong lòng thầm hô may mắn. Chỉ là Hấp Chưởng và Xuy Hỏa Chưởng, bản thân còn có thể chịu đựng được. Nếu là một chiêu Bát Cực Băng đánh ra, chỉ e rằng mạng nhỏ liền treo ngược.
Nhìn Tiêu Viêm biến mất, Tiêu Ngọc gào lên, đôi ngọc thủ hung hăng phủi hết đất cát bám trên người.
Tiêu Viêm nhìn quanh một lúc, sau đó nói:
Đối với chuyện này, Tiêu Man Vũ đương nhiên là vui mừng. Hắn còn đang rầu rĩ không biết kiếm đâu ra đấu kỹ để tu luyện, hiện tại được gia tộc phát cho một môn Hoàng giai đấu kỹ, cũng coi như là có thứ để làm.
Một kẻ là phế vật quật khởi, một kẻ là gia nhân ẩn nhẫn lâu năm. Hai người này quyết đấu với nhau, liệu sẽ là một trận long tranh hổ đấu, hay là một trận chiến của những tay gà mờ đây?
Tiêu Man Vũ nhíu mày, ánh mắt lộ ra nghiêm trọng. Kỹ năng chiến đấu của hắn quá tệ, hoàn toàn không theo kịp cước bộ của Tiêu Viêm.
“Khách khách khách…” Nhã Phi che miệng cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển trên người Tiêu Man Vũ: “Tên tiểu tử này thật là thú vị.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.