Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Tiêu Man Vũ bị gọi tên
“Tiêu tộc trưởng, thiên phú tu luyện của Tiêu Viêm tiểu thiếu gia, thật sự làm cho người khác chấn động, Tiêu gia các ngươi, chỉ sợ lần này sẽ xuất hiện một cường giả không thể không nổi danh.”
Giữa lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng, bị sự tình trước mắt làm cho định trụ thì bên cạnh Tiêu Chiến, một đôi mỹ mâu của Nhã Phi nhìn chằm chằm thiếu niên áo đen trong sân, chiếc miệng hồng nhuận hé mở, cười khanh khách nói.
Tiêu Chiến cười to hai tiếng, vẻ đắc ý cùng hưng phấn trên khuôn mặt cơ hồ khó có thể che dấu, khách khí chắp tay với Nhã Phi, làm như tùy ý thở dài:
“Nhã Phi tiểu thư quá khen, con đường tu luyện của tiểu gia hỏa này luôn trắc trở, ba năm trước hắn đã trải qua đả kích, ai cũng không rõ, loại biến cố này, có thể phát sinh lần nữa hay không, nếu lại có… Ai!”
Mỹ mâu mê người của Nhã Phi cong lên, vũ mị nhẹ giọng cười, thiên phú của Tiêu Viêm rốt cuộc có dài lâu hay chỉ thoáng hiện, nàng bây giờ cũng không biết, nhưng trước mắt tiềm lực hắn thể hiện ra đầy đủ làm cho nàng phải kinh sợ.
Ánh mắt Nhã Phi lúc này nhìn qua Tiêu Viêm, sau đó lại lướt xuống phía dưới quảng trường, giống như đang tìm ai đó. Sau cùng, khi thấy người kia lẫn lộn trong đám đông, nàng không khỏi nở một nụ cười.
Chợt, Nhã Phi nhận ra Tiêu Man Vũ bây giờ so với lúc đi cùng mình thì khác xa rất nhiều. Lúc cạnh nàng, hắn như thiếu niên mới lớn, nhút nhát xấu hổ. Nhưng hiện tại, đứng một mình giữa đám đông, khuôn mặt hắn lại lộ ra một cỗ lạnh lùng ổn trọng, không còn vẻ non nớt của tuổi niên thiếu nữa.
“Sách sách sách!!!”
Nhã Phi che miệng cười khẽ, Tiêu Chiến ở bên thấy lạ liền hỏi:
“Nhã Phi tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Ngọc thủ của Nhã Phi vươn tới, chỉ về phía Tiêu Man Vũ ở trong đám đông, nhẹ giọng nói:
“Tiêu tộc trưởng, hắn cũng là tộc nhân Tiêu gia đúng không? Nhưng hôm nay trong lễ thành nhân không thấy hắn xuất hiện thì phải.”
“Ồ…Tiêu Man Vũ sao?”
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một hồi, cũng nhớ ra trắc thí một tháng trước không có tên Tiêu Man Vũ thì phải. Hắn nhớ, cách đây một năm, Tiêu Man Vũ từng nói hắn đạt tới ngũ đoạn đấu khí, làm sao trong danh sách trắc thí lại không xuất hiện đây.
“Nhã Phi tiểu thư nói ta cũng mới thấy lạ. Để ta cho người nói với nhị trưởng lão xem sao.”
Nhã Phi khẽ gật đầu, sóng mắt lại chuyển tới Tiêu Man Vũ. Lúc hắn ngất xỉu, nàng lo sợ hắn xảy ra chuyện, vì thế có kiểm tra qua thân thể của hắn. Cảm nhận được đấu khí mạnh mẽ trong cơ thể hắn, nàng đoán hắn cũng tu luyện qua, mà không yếu chút nào. Vì thế phục trắc ngày hôm nay, nàng hỏi thăm Tiêu Chiến, cũng là muốn xem hắn có được cơ hội trở mình hay không.
Bên dưới, sau Tiêu Viêm, có một vài tộc nhân khác cũng lên làm nghi lễ phục trắc, kiểm tra lần cuối trước khi tuyên cáo lễ thành nhân. Điều này so với tiểu thuyết khác biệt một chút, khiến cho Tiêu Man Vũ có chút kỳ quái. Chẳng lẽ sự xuất hiện của hắn khiến cho tiểu thuyết có sự thay đổi nhỏ nhỏ sao?
Đương lúc Tiêu Man Vũ còn đang nghĩ ngợi miên man về cốt truyện, thanh âm của nhị trưởng lão lại vang lên làm cho toàn trường trở nên ngơ ngác:
“Tiêu Man Vũ!”
Mọi người ngơ ngác, phần lớn đều là không biết Tiêu Man Vũ là ai. Thậm chí có người còn hỏi tại Tiêu gia có người tên như thế sao?
Cái này cũng hết sức dễ hiểu. Tiêu Man Vũ tại Tiêu gia hết sức điệu thấp, lại mang theo thân phận thấp hèn, làm gì có ai quan tâm, cái tên hắn không thường xuất hiện cũng là bởi vậy.
Mặc dù lần gần nhất khiến cho mọi người nhớ rõ chính là lúc Nạp Lan Yên Nhiên tới hối hôn, nhưng lần đó mọi người cũng chỉ nhớ mặt mũi hắn, hoàn toàn không biết hắn tên là gì.
Dưới đài, Tiêu Man Vũ cũng bị định trụ. Làm sao bản thân cũng bị gọi tên rồi? Chẳng phải chỉ những ai đo lường thực lực một tháng trước, hiện tại muốn kiểm tra lại thì mới được gọi tên thôi sao?
“Tiêu Man Vũ!!!”
Phải đến lần gọi tên thứ hai, mọi người mới xác nhận bản thân không nghe nhầm. Mà Tiêu Man Vũ lúc này mới lò dò bước lên mộc đài.
Nhìn trang phục gia nhân của Tiêu Man Vũ, không ít người vốn từ ngạc nhiên, lúc này chuyển thành khinh thường. Từng tiếng xì xào nghị luận vang lên, cảnh tượng so với ngày đó Tiêu Viêm bị chế giễu gần giống nhau.
Đứng giữa vạn chúng chú mục, Tiêu Man Vũ cũng cảm thấy có chút run sợ. Mặc dù là linh hồn chuyển sinh, nhưng tính hắn từ trước vốn nhút nhát, bây giờ vẫn không đổi.
“Nhị trưởng lão, ngài cho gọi.”
“Ừm. Ngươi cũng mang họ Tiêu, tới trắc thí đi.” Nhị trưởng lão không mặn không nhạt nói.
Theo hắn thấy, đột nhiên phát sinh ra chuyện này chỉ làm mất thêm thời gian của mọi người mà thôi, vì vậy thanh âm cũng tràn ngập sự lãnh đạm.
Tiêu Man Vũ có chút không được tự nhiên đi tới. Hắn vốn muốn ẩn nhẫn tu luyện, sau đó âm thầm rời khỏi Tiêu gia, ra ngoài tự mình rèn luyện. Nhưng hiện tại nếu như trắc thí, chỉ sợ rằng sẽ bại lộ thực lực của mình.
Nếu như ở trong tiểu thuyết, nhân vật chính bình thường sẽ kiềm giữ thực lực, làm giả kết quả. Nhưng hắn một đường tu luyện tới nay, không có ai chỉ dẫn, vì thế không thể thu phát tự nhiên thực lực của mình, bây giờ mà kiểm tra, chắc chắn không giấu được.
Trước ánh mắt soi mói của mọi người, Tiêu Man Vũ cũng không dám chậm trễ, tay đặt lên thạch bi, phát ra đấu khí, trong lòng thì thầm mong thạch bi bị hỏng.
“Đấu khí: Tám đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!”
Không như Tiêu Man Vũ mong muốn, thạch bi vẫn làm đúng nhiệm vụ trắc thí của mình. Thời điểm giọng nói của nhị trưởng lão vang lên, toàn trường lần nữa lâm vào câm nín.
Nếu như lúc trước bọn họ kinh hãi vì Tiêu Viêm quật khởi, một tháng tăng thêm một đoạn đấu khí. Thì bây giờ kinh hãi vì một gia nhân không chút tiếng tăm, không ai biết đến thế mà lại đạt tới tám đoạn đấu khí.
Sự thật này khiến cho nhiều thanh niên trẻ tuổi không khỏi lộ ra khuôn mặt đắng chát. Bản thân tu luyện, thế mà không bằng một gia nhân sao?
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Nhị trưởng lão trầm giọng, hỏi.
“Mười sáu.”
“Ừm. Đủ tuổi làm lễ thành nhân. Chút nữa đứng chung với bọn họ đi.”
Nhị trưởng lão cũng có chút kinh hãi, nhưng giữ phong phạm của trưởng bối, không để cho bản thân thất thố.
Dưới đài cùng trên đài, có ba người bày ra sắc mặt kinh thán hơn cả. Ba người này lần lượt là Tiêu Chiến, Tiêu Viêm cùng Tiêu Huân Nhi.
Sở dĩ ba người họ kinh thán về thực lực Tiêu Man Vũ là bởi vì chỉ có bọn họ mới biết Tiêu Man Vũ có tu luyện. Nhưng một năm trước mới chỉ là ngũ đoạn đấu khí. Hiện tại một năm tăng ba đoạn, mà dưới sự tu luyện không có tài nguyên, chỉ là một gia nhân sáng làm lụng tối tu luyện, có thể có được tốc độ này, so với Tiêu Viêm một năm tăng bốn năm đoạn chỉ e là đáng sợ hơn nhiều.
“Người này…” Tiêu Huân Nhi khẽ lẩm nhẩm, mục đồng ánh lên tinh mang: “Xem ra cần phải phái Lăng lão đi điều tra.”
Bên cạnh nàng, Tiêu Viêm cũng thầm run rẩy. Thanh âm Dược lão vang lên trong đầu:
“Tiểu tử kia linh hồn rất quái dị, thực lực lại ẩn giấu sâu đến thế…là kẻ không tầm thường.”
“Ừm…không nghĩ tới tốc độ tu luyện của hắn không thua gì ta…hừm, nên biết ta có trợ giúp của Trúc Cơ Linh Dịch, nhưng hắn thì không có loại đãi ngộ này.”
Càng nói, Tiêu Viêm càng cảm thấy ớn lạnh. Rõ ràng một gia nhân đạt tới thực lực thế này, lại còn ẩn giấu sâu như thế, chắc chắn là người đáng sợ, tâm tính thâm trầm.
“Nghi thức kiểm tra đã hoàn thành, dựa theo quy củ trước kia, mỗi người trắc thí sẽ phải nhận một lần khiêu chiến, quyền hạn khiêu chiến là dưới đấu giả, ai muốn lên?” Ánh mắt nhị trưởng lão đảo qua tuổi trẻ một đời của Tiêu gia, nhẹ giọng quát.
Nếu nói trắc nghiệm trong thành nhân nghi thức là kiểm nghiệm cường độ của đấu khí, vậy thì khiêu chiến này, chính là kiểm nghiệm quá trình tu luyện đấu kĩ cùng trình độ nắm giữ, dù sao, một khi cùng người khác sinh tử giao chiến, đấu kĩ cũng là trọng yếu nguyên nhân để cân nhắc thắng thua, các gia tộc coi trọng nó, cũng không dưới đấu khí tu luyện.
Mà đó là thứ mà Tiêu Man Vũ thiếu khuyết lúc này. Nếu như có người trẻ tuổi đồng cảnh giới thượng đài, hắn hẳn là b·ị đ·ánh cho thảm thương.
“Ting! Nhiệm vụ mới lại tới.”
Khi Tiêu Man Vũ đứng trên đài, lòng thầm lo sợ có người đưa ra khiêu chiến thì giọng nói của con rùa đen lại vang lên trong đầu. Giọng nói đó làm hắn thầm run sợ, có khi nào con rùa đen lại bắt hắn làm một số nhiệm vụ quái gở không đây?
Quả nhiên!
“Ting! Nhiệm vụ tiếp theo: Khiêu chiến Tiêu Viêm. Không cần biết thắng thua. Phần thưởng: Ba điểm hệ thống, một khỏa Tụ Khí Tán.”
“Ngon xơi.”
Ngay khi con rùa đen dứt lời, Tiêu Man Vũ mừng thầm. Nhiệm vụ tuy rằng hơi nhức nhối một chút, đó là khiêu chiến tên quái vật Tiêu Viêm, nhưng lại không cần chiến thắng, quá dễ, hắn khiêu chiến xong chịu thua là được. Phần thưởng thì hấp dẫn quá rồi, một khỏa Tụ Khí Tán, cái này chính là tiền đề để hắn đột phá đấu giả trong tương lai.
Đương nhiên hiện tại hắn không thể thắng được Tiêu Viêm, thậm chí có thể đỡ được một chưởng hay không cũng khó nói. Nhân đây hắn cũng muốn lộ ra thực lực yếu nhược của mình để không làm mọi người nghi ngờ.
Toàn trường im lặng một thoáng, sau đó, Tiêu Man Vũ liền chậm chậm bước tới, hơi rụt rè, nói:
“Nhị trưởng lão. Nếu như người khiêu chiến là ta thì sao?”
“Ngươi? Khiêu chiến ai?”
“Ta muốn khiêu chiến Tiêu Viêm thiếu gia.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.