Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Lại dụ dỗ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Lại dụ dỗ


Tiêu Man Vũ ở trên cây im lặng. Nhưng sau một phen suy nghĩ thì liền rời khỏi chỗ trốn. Hắn không tin Tiêu Viêm có thể tìm ra được mình, nhưng bên cạnh Tiêu Viêm có dược lão mách bảo, rõ ràng không thể trốn được.

“Là ngươi?”

Tiêu Viêm nhíu mày, nhận ra Tiêu Man Vũ. Làm sao hắn cũng ở đây? Chuyện xấu hổ vừa rồi hắn nhìn thấy chứ?

“Ha ha… Tam thiếu gia cũng thật là liều lĩnh, dám đùa với mạng nhỏ của mình. Vừa rồi nếu như để nàng ta bắt được, quả thật không thể hình dung ra được hậu quả.” Tiêu Man Vũ cười cười, cũng không để ý tới sắc mặt của Tiêu Viêm.

Bên kia, Tiêu Viêm lại hiện lên vẻ mất tự nhiên. Sau đó trầm giọng nói:

“Chuyện hôm nay ta hi vọng ngươi không nói ra ngoài.”

“Tam thiếu gia yên tâm, ta không phải loại người nhiều chuyện.”

“Ha ha…đa tạ.”

Tiêu Viêm nói đoạn liền ném một vật thể về phía Tiêu Man Vũ. Khi Tiêu Man Vũ bắt lấy thì đó là một chiếc bình nhỏ chừng hai ngón tay, dài khoảng nửa gang tay.

“Thứ này?”

“Trúc Cơ Linh Dịch. Thứ này có thể gia tăng tốc độ tu luyện của ngươi.”

“Ồ! Đa tạ tam thiếu gia. Nếu không có chuyện gì, vậy thì ta trở về tu luyện.”

Tiêu Man Vũ nói đoạn liền đem theo tâm trạng hân hoan, cầm lấy Trúc Cơ Linh Dịch mà rời đi. Chỉ là khi đi khuất tầm mắt Tiêu Viêm, vẻ mặt vui mừng hân hoan của Tiêu Man Vũ liền trầm lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hắn cũng có Trúc Cơ Linh Dịch để tu luyện, hắn cũng đọc qua tiểu thuyết rất nhiều lần cho nên biết đối với tám đoạn đấu khí, Trúc Cơ Linh Dịch hầu như không có tác dụng. Không phải không có lý do mà Tiêu Viêm lúc này không tu luyện trong tộc mà chạy tới rừng núi này trêu đùa với Tiêu Ngọc.

“Dùng thứ này để đuổi ta đi sao? Thật đúng là…”

Tiêu Man Vũ mở lọ Trúc Cơ Linh Dịch, theo đánh giá của hắn, lọ linh dịch này rõ ràng là hàng pha loãng, so với phần thưởng của con rùa đen thì còn kém xa.

Tiêu Man Vũ trở về, vừa vặn gặp Tiêu Huân Nhi đi lên, thuận tiện liền chỉ cho nàng vị trí của Tiêu Viêm.

Ngày hôm sau, Tiêu gia khai mở Đấu Khí Các, cho phép các tộc nhân trẻ tuổi đi tới tuyển lựa công pháp tu luyện. Bởi vì thực lực đạt tới bát đoạn, hơn nữa cũng là tộc nhân Tiêu gia cho nên Tiêu Man Vũ cũng được gọi tới nơi này.

Từ sáng sớm, các tộc nhân Tiêu gia đã xếp hàng trước cửa Đấu Khí Các. Đứng trong đội ngũ, Tiêu Man Vũ ngẩng đầu nhìn lầu các khổng lồ trước mặt này, nhịn không được lắc đầu sợ hãi.

Trên lầu các có một tấm bài biển cực lớn, ba chữ Đấu Khí Các hiện ra vẻ cổ lão uy nghiêm, bài biển thoáng có chút màu vàng son, trên đó còn hiện ra chút bụi đất, thể hiện đã trải qua bao năm tháng t·ang t·hương.

Lầu các này, là nơi quan trọng nhất của Tiêu gia. Gia tộc suốt mấy trăm nay qua đã tìm kiếm được vô số bộ công pháp, toàn bộ đều được lưu trữ ở đây, mà những công pháp này chính là những bảo bối chứng minh cho địa vị của Tiêu gia hôm nay.

Trong gia tộc, quan trọng nhất là địa phương này, cho nên phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, ngày thường cơ bản đây là cấm địa, chính cả tộc nhân cũng cấm không được đi vào, chỉ có sau khi cử hành nghi thức thành nhân, lúc đó nơi này mới tạm thời mở ra một thời gian.

Hơi nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua chung quanh những chỗ tối của lầu các một chút, Tiêu Man Vũ biết được, bọn họ ở nơi này, nhất cử nhất động đều bị những hộ vệ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó thu hết vào trong tầm mắt.

Tại nơi lầu các hẻo lánh, vắng vẻ này, con rùa đen còn nhắc nhở hắn có một vài đạo hơi thở cường đại, xem ra gia tộc với Đấu Khí Các này, quả thực vô cùng trọng thị.

“Quy củ khi tiến vào Đấu Khí Các ta đã nói qua rất nhiều lần, bây giờ cũng không cần nhắc lại nữa, tóm lại, tiến vào trong đó, mỗi người có thể ở đó trong vòng hai canh giờ là phải đi ra! Còn nữa, mỗi người chỉ có thể mang theo một công pháp phù hợp với thuộc tính của bản thân, không thể…cầm nhiều loại, nếu có người muốn giấu trộm công pháp, nếu bị phát hiện sẽ bị tước bỏ tư cách học đấu khí công pháp đã đạt được, cho nên các ngươi hãy chú ý!”

Đứng ở phía trên đài cao, Tiêu Chiến dùng ánh mắt oai nghiêm nhìn về một nhóm nam tử nữ tử ở phía dưới, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Rõ!” Đông đảo thiếu niên hưng phấn lớn tiếng trả lời, ánh mắt nóng bỏng nhìn lầu các to lớn kia. Nếu có thể học tốt một loại công pháp đấu khí, là làm cho chính mình có thể vượt lên trên người khác, điều này chính là điều mà tất cả tộc nhân… mong chờ trong lòng nhất.

“Nếu tất cả đều nhớ quy định rồi, thì bắt đầu đi!”

Tiêu Chiến hài lòng gật đầu, từng bước lùi ra phía sau, hiện ra một chiệc cột đá to lớn đứng sừng sững trước đại môn. Hai bên cột, cách chừng một thước là hai bệ đá, trên mỗi bệ đều có gắn một viên thủy tinh cầu trong suốt.

Phất phất tay, phía sau hai vị hộ vệ vang lên những tiếng kèn kẹt trầm muộn, chậm rãi mở cự môn màu đen ra.

“Khi phán đoán thuộc tính của bản thân rồi, mà khi tiến vào trong đó phải nhớ kĩ, sau khi tiến vào, dựa theo thuộc tính của bản thân mà đi vào thông đạo cho đúng, không được đi nhầm!” Gật đầu, Tiêu Chiến quay về phía đám người nói, ý bảo có thể bắt đầu.

Nhìn Tiêu Chiến gật đầu, gã thanh niên đi đầu vẻ mặt đầy hưng phấn đi tới, hai tay sờ sờ trên thủy tinh cầu, một luồng sáng màu xanh nhạt phóng ra.

“Phong thuộc tính, được, đi vào thôi!” Hờ hững liếc mắt nhìn thủy tinh cầu một cái, Tiêu Chiến gật đầu cười nói.

Có người dẫn đầu vào, nhất thời mọi người dưới đài không ngừng được, cả đám vội vàng kéo tới, tại thủy tinh cầu tìm ra thuộc tính của bản thân, tranh nhau tiến vào đấu khí các.

Tiêu Man Vũ cũng đứng lẫn lộn trong đám người. Bề ngoài bình thường, không đáng chú ý, vì thế cũng chẳng ai để ý tới sự xuất hiện của hắn cả.

Sau khi những thiếu niên thiếu nữ đi vào hết, Tiêu Man Vũ mới hào hứng đi lên. Trong lúc tu luyện, hắn luôn có một cảm giác có từng tia lôi điện bao quanh người, đấu khí của hắn hẳn là lôi hệ. Nhưng hắn vẫn muốn kiểm tra lại.

Sờ lên thủy tinh cần, Tiêu Man Vũ cảm nhận dược một luồng lực lượng kỳ bí tiến vào thân thể mình. Sau đó thủy tinh cầu hiện lên xanh lam, ở giữa có lôi điện chằng chịt.

“Ồ, là lôi thuộc tính sao, thuộc tính tương đối hiếm có.”

Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, nhưng con trai thứ hai của hắn cũng sử dụng lôi thuộc tính, cho nên cũng không quá mức bất ngờ vì sự xuất hiện của loại thuộc tính này.

“Vào đi!”

“Tiêu bá bá, lôi thuộc tính nên đi con đường nào, phòng bao nhiêu?” Tiêu Man Vũ khẽ hỏi.

“Cái này vào bên trong sẽ có thông đạo. Còn về phòng nào, ngươi phải tự tìm chứ?”

“Ồ. Ta thấy vừa rồi ngươi nhắc tam thiếu gia, tưởng rằng cái này là các trưởng bối đều sẽ nhắc nhở.” Tiêu Man Vũ cười cười, khẽ trêu chọc.

Hắn đương nhiên biết tìm kiếm công pháp là tự mình tranh thủ, nhưng vừa rồi hắn thấy Tiêu Chiến làm việc tư, do vậy mới nổi lên ý định trêu chọc.

“Khụ khụ…cái này…phòng năm mươi sáu, lôi đạo.” Tiêu Chiến khẽ ho một tiếng, hai mắt trợn trắng, lườm Tiêu Man Vũ một lát.

“Ha ha, đa tạ bá bá.”

Tiêu Man Vũ cười khoái trá, một đường đi thẳng vào trong Đấu Khí Các.

“Tên tiểu tử này…thật là ranh ma.” Tiêu Chiến lắc đầu, cảm thấy hơi buồn cười.

Tiêu Man Vũ một đường đi vào lôi đạo, không có một ai chung đường với hắn cả. Xem ra tại Tiêu gia này, chỉ có mình hắn sử dụng lôi thuộc tính.

“Chủ nhân, công pháp nơi này toàn bộ đều là cấp thấp. Ngươi hay là vay nợ ta đi, ta đưa ngươi một cuốn công pháp, đảm bảo tương lai rất có ích cho ngươi.” Tiếng hệ thống vang lên trong đầu Tiêu Man Vũ.

“Vay nợ? Quên đi, con rùa đen nhà ngươi hắc ám như vậy, vay nợ ngươi đến bao giờ mới có thể trả xong.”

“Ha ha…nhưng ngươi bây giờ tu luyện công pháp cấp thấp. Đến bao giờ mới có thể thành cường giả?” Tiếng con rùa lại vang lên: “Chỉ khi ngươi có thực lực, tới khi đó mới có danh vọng cao. Có danh vọng, có uy tín, lúc đó ngươi mới có thể vay được nhiều tiền. Điểm hệ thống chính là từ đó mà ra.”

Con rùa đen mở miệng ra là vay tiền. Đối với người khác, thực lực tăng cao, có thể làm chủ được sinh mệnh của bản thân, không sợ cường địch. Nhưng đối với nó, thực lực cao chỉ đi liền với việc vay được nhiều tiền.

Tiêu Man Vũ không phản đối ý kiến của con rùa đen. Quả thật nếu uy tín hắn cao, hắn vay tiền ai cũng được, vay càng nhiều, hắn càng có nhiều điểm hệ thống. Tới khi đó trả nợ dần cũng được.

“Công pháp của ngươi cấp bậc gì?”

“Hoàng giai?”

“Vậy ngươi còn chê công pháp ở nơi này cấp thấp.” Tiêu Man Vũ muốn đấm con rùa đen một trận, có cảm giác bị nó đùa giỡn.

“Ấy! Chủ nhân, nhưng công pháp của ta có thể tiến giai.” Con rùa đen cười mị mị, nói.

“Có thể tiến giai? Chẳng lẽ đó là Phần Quyết?” Tiêu Man Vũ trợn mắt. Hắn đọc tiểu thuyết Đấu Phá Thương Khung, trong tiểu thuyết này chỉ nhắc đến một môn công pháp có thể tiến giai duy nhất là Phần Quyết mà thôi.

“Chủ nhân! Ngươi cũng biết đến Phần Quyết sao?”

Con rùa đen trợn mắt, có chút ngạc nhiên:

“Làm sao ta có cảm giác ngươi đối với thế giới này rất quen thuộc nhỉ? Giống như tất cả mọi thứ đều thông thuộc.”

Tiêu Man Vũ cười trừ. Hắn đương nhiên không nói rằng thế giới này là thế giới trong tiểu thuyết. Mà bản thân đã đọc cuốn tiểu thuyết đó rất nhiều lần.

“Mà thôi, không nói điều này nữa. Công pháp ta muốn nói ở đây không phải Phần Quyết! Hơn nữa, Phần Quyết chỉ dành cho người tu luyện hỏa thuộc tính, chủ nhân ngươi tu luyện lôi thuộc tính, ta giới thiệu cho ngươi làm gì?”

“Vậy được. Công pháp ngươi nói là gì?”

Con rùa đen hiện ra trong não hải Tiêu Man Vũ, nó ngửa cổ, hết sức kiêu ngạo, nói:

“Công pháp đó gọi là Lôi Thần Quyết...”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Lại dụ dỗ