Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Đánh người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Đánh người


Ánh mắt của mọi người có tò mò, còn có cả soi mói. Gia tộc đang tổ chức nghi lễ thành nhân, hai người này lại rủ nhau ra đây, vừa rồi Tiêu Man Vũ còn sờ mó qua chân của Nhã Phi, điều này không khỏi làm mọi người liên tưởng tới chút chuyện thú vị.

Khi đám tộc nhân kia rời đi, hắn đã nằm lăn ra đất, mình mẩy đầy v·ết t·hương. Nhưng những v·ết t·hương này đối với hắn thì không có gì nghiêm trọng, hắn đã quen rồi.

Bành!!!

“Ngươi xong rồi.”

Quyền đầu thuần túy là lực lượng đến từ thân thể, oanh kích lên quyền phong của thanh niên kia, đánh cho hắn gãy ngược tay về phía sau.

“Đấu khí: tám đoạn!”

Trong lúc di chuyển, Nhã Phi thỉnh thoảng vẫn xuýt xoa đau đớn, khiến cho Tiêu Man Vũ thỉnh thoảng lại phải dìu đỡ nàng một đoạn. Hai người tiếp xúc thân mật, Tiêu Man Vũ là người xấu hổ. Nhưng trong lòng cũng có điểm vui mừng, khoảng cách với Nhã Phi càng gần, nàng xem ra không khinh ghét thân phận thấp hèn của hắn, cái này càng khiến hắn yên mến nàng, cảm thấy bản thân ưa thích nàng từ ngoài đời tới trong truyện là điều đúng đắn, nó cũng khiến hắn tự tin hơn một chút.

Nhã Phi nhìn thấy Tiêu Man Vũ vì để bảo vệ danh dự cho mình mà không tiếc khiêu chiến đám đệ tử Tiêu gia dẫn đến bản thân b·ị t·hương, nội tâm không khỏi cảm thấy một trận mật ngọt, vội vàng bước thấp bước cao đi tới giúp hắn trở lại đình viện.

“Là ta? Có sao không? Ngươi chẳng phải là tên mồ côi sao?”

“Còn nữ nhân này, ở đây gian díu với một tên gia nhân như ngươi, quả thật là…nàng nếu như không phải thủ tịch phòng đấu giá, chỉ sợ rằng ra ngoài đã bị ngàn người phỉ nhổ…”

Nghi thức phục trắc, chính là lại một lần nữa trắc nghiệm đấu khí, trắc nghiệm một tháng trước, chỉ là đoán trước, mục đích là chọn ra những cá nhân xuất sắc nhất trong gia tộc. Hôm nay chính là ngày kiểm tra lại, những ai lần trước đạt tới bảy đoạn, lần này vẫn bảy đoạn vậy thì trực tiếp được làm lễ thành nhân, mà những người không đạt, chỉ có thể tham gia vài nghi thức đơn giản mà thôi.

Nhìn Tiêu Viêm trên đài cao, dưới đài, mọi người đều đình trệ hô hấp, không ít người đều mang theo cảm giác chờ mong, muốn xác nhận xem lần trước hắn đạt tới bảy đoạn xác thực là thật hay giả.

Nắm tay Tiêu Man Vũ siết chặt, đấu khí trong người vận chuyển, khiến cho quyền đầu tỏa ra ánh sáng xanh lam.

“Tộc trưởng bận việc không thể dẫn Nhã Phi tiểu thư đi thăm Tiêu gia, vì thế liền lệnh cho ta làm việc này.”

Xẹt xẹt xẹt!!!

Nhã Phi gật đầu, sau đó hai người cùng quay trở lại quảng trường.

Từng tiếng nghị luận nhỏ nhỏ vang lên, nhưng vẫn bị Tiêu Man Vũ cùng Nhã Phi nghe được. Nàng thì không sao, vì đã quá quen những lời nghị luận không tốt sau lưng rồi, nhưng Tiêu Man Vũ thì không được hiền lành như thế.

Một năm tăng tới bốn đoạn đấu khí còn chưa kinh khủng bằng một tháng tăng lên một đoạn a. Điều này trực tiếp dọa sợ cả tộc nhân Tiêu gia lẫn khách nhân ngồi bên trên.

Mỗi lần Tiêu Man Vũ lặp lại lời nói, một quyền lại giáng xuống. Đầu thanh niên kia hóa thành đầu héo, đúng như Tiêu Man Vũ nói trước khi hai người xảy ra xung đột.

Cao cao trên mộc đài, tấm bia đá chợt phóng ra quang mang, dòng chữ to màu vàng, như rồng bay phượng múa hiện ra:

Lần đầu tiên đánh thắng kẻ địch, Tiêu Man Vũ càng thêm hung hăng. Hắn nhào tới, b·óp c·ổ thanh niên kia, mặc cho cánh tay b·ị t·hương, lập tức đè đối phương xuống, giáng những cú đấm mạnh kinh hồn lên mặt thanh niên nọ.

Chủ trì thành nhân nghi thức là nhị trưởng lão Tiêu Ưng, mặc dù từ trước đến giờ vị nhị trưởng lão này đối với Tiêu Viêm vẫn không có thái độ tốt đẹp gì. Nhưng ngày hôm nay, trên kia có không ít khách nhân, vì thế hắn cũng thu liễm ít nhiều, sự khinh thường không chút che giấu trước kia, giờ đã hoàn toàn biến mất.

“Man Vũ đệ đệ, ngươi không sao chứ?”

“Hừ, không có đấu kỹ, ngươi có thể làm gì ta?”

“Tiêu Man Vũ dẫn ta đi dạo Tiêu gia một lát. Vừa rồi không may vấp ngã.”

Nghe Nhị trưởng lão lớn tiếng hô lên, Tiêu Viêm vốn còn có chút nhàm chán, nhất thời tinh thần hưng phấn lên, một đôi tinh quang, trực tiếp hướng lên đài cao.

Sau chừng nửa tiếng, những v·ết t·hương nhỏ trên cơ thể đã chậm rãi khép lại, hắn lại sinh long hoạt hổ như ban đầu.

Kết quả này trực tiếp làm cho mọi người kinh hãi.

Chương 17: Đánh người

Nghi thức phục trắc so với trắc nghiệm một tháng trước cũng tinh tế hơn rất nhiều. Phục trắc lần này, chính là do nhị tinh đại đấu sư nhị trưởng lão tự mình kiểm nghiệm, bởi vậy có thể thấy nghi thức thành nhân được coi trọng như thế nào.

Tên thanh niên nọ cười lạnh, một quyền đồng dạng đấm tới:

Tiêu Man Vũ nói xong liền một đường lao tới, nắm tay đấm ra một quyền.

Tiêu Man Vũ tuy không có đấu kỹ, nhưng đấu khí trong người chắc chắn hơn hẳn mấy người kia, hơn nữa tố chất thân thể tốt, một quyền đấm qua, tên kia ăn không tiêu là điều dễ hiểu.

“Tên gia nhân đáng c·hết này dám ra tay với chủ tử. Huynh đệ đâu, tới đánh hắn.”

“Nhã Phi tỷ, ngươi ổn chứ? Ta đưa ngươi trở lại quảng trường. Lễ thành nhân đoán chừng sắp bắt đầu.”

Sau khi ngăn cản Nhã Phi làm ra hành động phân bua vô nghĩa, Tiêu Man Vũ hướng tới các vị tộc nhân, nói:

Tiêu Man Vũ ở một bên lắc đầu ra hiệu bản thân còn tốt, sau đó ngồi lại đình viện bắt đầu chữa thương. Loại thuốc chữa thương này điều chế từ linh dược đê giai, có công hiệu rất nhanh. Hắn b·ị đ·ánh đã quen, vì thế thứ thuốc này rất sẵn trong người.

Tiêu Man Vũ nén đau, đấm thật mạnh.

Nhã Phi cảm thấy chuyện này không có gì phải che giấu, trực tiếp nói thẳng. Chỉ là lời này của nàng càng khiến cho mọi chuyện trở nên mờ ám. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khụ khụ…đám người này ra tay thật nặng…tốt lắm, có cơ hội nhất định sẽ trả thù.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“A a a a…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trở lại quảng trường, quả thật lễ thành nhân đang diễn ra. Người của phòng đấu giá nhìn thấy Nhã Phi, lập tức đi tới dẫn nàng lên mộc đài quan sát buổi lễ.

“Có thể làm gì sao? Đầy đủ đấm ngươi thành đầu heo.”

“Sao? Định ra tay sao? Một tên gia nhân như ngươi thì có thể làm gì?”

Trên khu khách quý, lúc này các thế lực đến từ khắp nơi, cũng gắt gao nhìn chằm chằm hắc sam thiếu niên trên đài, bọn họ lần này đến đây, mục đích cũng là để xác định xem, thiếu niên thiên tài ngày xưa, có đúng là đã hồi phục thiên phú tu luyện hay không.

Khác với quyền đầu của Tiêu Man Vũ, chỉ hơi có ánh sáng xanh của đấu khí. Quyền của thanh niên kia thì dày đặc cương phong sắc bén. Rõ ràng sử dụng đấu kỹ đánh ra, đấu khí càng thêm hung hãn.

“Cái này…”

Quyền phong đấm tới, phong nhận bắn ra giảo sát khiến cho cánh tay Tiêu Man Vũ lập tức bị cắt thành từng vết. Nhưng Tiêu Man Vũ thủy chung chưa hề nhíu mày qua, ngược lại có cảm giác kích động. Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn ra tay đánh người, lại ra tay trước mặt Nhã Phi, không thể làm bản thân xấu mặt được.

Lại nói, một vị tộc nhân trẻ tuổi nghe thấy giọng nói phách lối của Tiêu Man Vũ, hắn quay lại, nhẹ răng ra cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi đám tộc nhân Tiêu gia kia định rời đi thì bị thanh âm của Tiêu Man Vũ làm cho dừng bước:

“Hừ, ai mà tin được lời hai người các ngươi nói.”

“Là kẻ nào nói rằng ta mồ côi? Kẻ nào vừa nói xấu Nhã Phi?”

Một tiếng lẩm nhẩm vang lên:

Đám tộc nhân cùng gia nhân Tiêu gia lập tức xông tới. Tiêu Man Vũ song quyền nan địch tứ thủ, thêm nữa khả năng chiến đấu quá tệ hại, lập tức rơi vào một trận quyền đấm chân đá.

“Tên mồ côi này!”

Nhã Phi ngẩn người, khuôn mặt phiếm hồng. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự an toàn, lần đầu tiên nàng được một nam tử đứng ra bảo vệ như thế. Nội tâm nữ tử không khỏi có chút nhộn nhạo.

“Nói xấu Nhã Phi này!!!”

Thấy vẻ mặt như có ý cười của mọi người nhìn mình, Nhã Phi không nhịn được, muốn đứng bật dậy để tiếp tục giải thích. Chỉ là hành động của nàng liền bị ngăn cản. Tiêu Man Vũ ở một bên vươn tay tới đè lên vai ngọc của nàng, ra hiệu cho nàng đang đau chân thì cứ an ổn ngồi ở đó.

“Ha ha, ngươi nghĩ nàng làm ở phòng đấu giá, suốt ngày khoe da thịt, còn là nữ nhân đứng đắn sao?”

“Nghi thức phục trắc.”

Tiêu Man Vũ trầm mặt, sau đó nhe răng cười, đâu còn bộ dáng nhu nhược. Lúc này, hắn lộ ra một cỗ hung hãn, khiến cho ai nấy không khỏi kh·iếp đảm.

“Ừm. Một tên mồ côi, một tiểu đãng phụ. Hừ, tưởng là nữ thần băng thanh ngọc khiết, ai ngờ.”

Trước những ánh mắt lửa nóng xung quanh, Tiêu Viêm chẳng hề để ý, tay hắn chậm rãi đặt lên tấm bia đá…

“Tật Phong Quyền!”

Tiêu Man Vũ đứng trước Nhã Phi, bộ dáng giống như tận lực bảo vệ nàng. Giờ đây, trước mắt Nhã Phi không phải thiếu niên rụt rè xấu hổ, ngược lại, bóng lưng của hắn có cảm giác cao lớn, vĩ ngạn, đem cho nàng cảm giác an toàn.

Vốn ánh mắt bọn họ nhìn Nhã Phi như nhìn nữ thần, lúc này nhiều ra một vệt khinh thường. Nữ nhân này xem ra là một cái đãng phụ, chạy tới nơi này gian díu với gia nhân Tiêu gia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Đánh người