Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Tiêu Man Vũ quá kém
“Tới khi đó, ta đương nhiên có biện pháp cua các nàng tới tay.”
“Man Vũ đệ đệ, ta gọi như thế được chứ?”
Thậm chí việc dẫn nàng đi dạo thế này, kỳ thực chính là cơ hội thân cận, làm quen nàng, khó có người có thể từ chối. Vậy mà vị thiếu niên này lại dễ dàng từ chối như thế, điều này không khỏi khiến cho Nhã Phi cảm thấy hắn thú vị.
“Lễ thành nhân xem ra cũng đã bắt đầu, Nhã Phi tỷ, để ta đưa ngươi trở lại quảng trường.”
“Làm sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Man Vũ đệ đệ, ngươi không sao chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khách khách! Ngươi có thể gọi ta là Nhã Phi tỷ tỷ, hai tiếng tiểu thư này bình thường ta nghe đã thấy chán rồi.” Nhã Phi cười cười, nói tiếp.
“Nhã Phi tiểu thư, nếu ngươi có nhã hứng như vậy, vậy thì tiểu nhân dẫn ngươi đi một vòng.”
Trong lòng Tiêu Man Vũ không khỏi có dòng nước ấm chảy qua. Xưng hô như thế, rõ ràng khoảng cách hai người đã được thu hẹp lại.
Đi trên đường, gặp một cô gái bị ngã trầy xước chân, chạy tới nâng đỡ, giúp nàng sơ cứu v·ết t·hương vốn là điều cơ bản mỗi một người con trai cần có.
Tiêu Man Vũ nhìn lại, quả thật ngực áo của Nhã Phi đã bị máu mũi của hắn làm cho vấy bẩn, còn hắn hiện tại, hai lỗ mũi đã được bịt kín bằng hai miếng giấy nhỏ ngát hương, đoán chừng là đồ vật của nàng.
“Được rồi, không sao.” Nhã Phi mỉm cười, cũng không trêu chọc Tiêu Man Vũ nữa đề phòng hắn lại ngất xỉu.
Nhã Phi chỉ cảm thấy ngạc nhiên. Tiêu Man Vũ khi đối mặt với nàng, hoặc nhìn thấy tư thế gợi cảm của nàng liền không chịu nổi mà xịt máu mũi. Nhưng hiện tại rõ ràng đối mặt với đôi chân mê người, đùi ngọc trắng nõn của nàng, hắn tuyệt nhiên lại không vấn đề, một bộ chăm chú xem xét v·ết t·hương, khiến cho nữ tử như nàng có cảm giác ấm áp nhẹ nhẹ.
Nhã Phi hôm nay vẫn mặc một chiếc váy đỏ bó sát làm lộ ra những đường cong mê người. Bên dưới là tà váy xẻ cao tới tận xương hông. Phía trong, nàng cũng chỉ mặc một cái quần ngắn, vì thế mỗi bước đi đều làm lộ ra đôi đùi ngọc no đủ trắng nõn như ngọc thạch.
Nhã Phi hơi chút ngạc nhiên. Dựa theo tư thái quyến rũ, vẻ ngoài xinh đẹp hút hồn của nàng, đáng lẽ ra bất kỳ nam nhân nào cũng không thể cưỡng lại một yêu cầu nhỏ của nàng mới phải.
“Cái này…”
Man Vũ chỉ nhớ, hình ảnh cuối cùng là bản thân mình ngã úp mặt lên song phong hùng vĩ, mềm mại co dãn vạn phần của Nhã Phi, sau đó liền không còn nhớ gì.
Nơi này là một cái đình viện của Tiêu gia, nhưng không có như trong tưởng tượng, hắn chỉ là nằm trên ghế, không hề gối lên đùi ngọc của giai nhân. Đối diện hắn là Nhã Phi đang dùng ánh mắt giận dỗi mà nhìn.
“Được chứ!”
Sau đó quả thật Tiêu Man Vũ dẫn theo Nhã Phi đi một vòng quanh Tiêu gia, giới thiệu một vài địa phương cho nàng biết. Trên đường đi, hai người bắt gặp không ít ánh mắt của tộc nhân cũng như gia nhân Tiêu gia. Tiêu Man Vũ thì không nói, thân phận thấp kém, đương nhiên không ai quan tâm, nhưng Nhã Phi thì khác, thân phận cao quý, lại là nữ nhân thành thục quyến rũ như thế, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Hai người giống như tình tứ bên trong đình viện, cảnh này đã lọt vào mắt không ít tộc nhân cùng gia nhân đi qua. Lúc này bọn họ đều tiến tới, dùng ánh mắt tò mò, nói:
Thấy Tiêu Man Vũ ngoan ngoãn lễ phép như thế, trong nội tâm Nhã Phi liền nảy lên ý tưởng trêu chọc, vì thế liền quay sang, nói:
“Vâng!” Tiêu Man Vũ lại gật đầu.
“Nhã Phi tỷ, ngươi thấy sao?”
Nhã Phi cúi người về phía trước, hai tay chắp sau lưng, khiến cho bộ ngực hùng vĩ nhô ra, khe ngực mê người ẩn hiện trước mặt Tiêu Man Vũ làm cho hắn ôm lấy mũi, máu mũi tuôn trào.
Tiêu Man Vũ lập tức bật dậy, bối rối không biết nói gì.
“Ta…không xong rồi.”
Nhã Phi bước nhanh hai bước, chặn trước mặt Tiêu Man Vũ. Nàng chớp chớp mắt phượng, môi anh đào hé mở nụ cười quyến rũ, thanh âm mang theo hơi thở như đàn hương vang lên:
Nhã Phi giật mình vì hành động to gan lớn mật của Tiêu Man Vũ. Bình thường, sẽ không ai dám làm ra hành động đó trước một nữ nhân cả. Chỉ là nàng không biết, Tiêu Man Vũ tới từ thế giới hiện đại, loại hành động bộc phát tự nhiên này hầu như ai cũng có thể làm được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng tiểu ô quy vang lên trong đầu, Tiêu Man Vũ chỉ thấy trước mặt một mảnh trắng xóa, mục đồng hoa lên, đầu óc choáng váng. Sau đó, hắn ngã về phía trước, rơi vào vô thức.
“Cái này…” Nhã Phi giật mình, hơi hoảng hốt. Sau đó cảnh tượng trong gian phòng giao dịch ngày đó hiện ra. Lúc đó thần bí nhân kia cũng chật vật lúng túng giống như Tiêu Man Vũ bây giờ, thậm chí hắn cũng đổ máu cam.
“Chậc chậc!!! Chủ nhân quá non kém…như thế này thì làm sao có thể đánh phá thiên địa, dương danh lập vạn…”
Tiêu Man Vũ quay lại, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nhã Phi lộ ra chút khó coi. Trong đầu hắn không khỏi tái hiện vài cảnh trong phim, sau đó, ánh mắt liền lia xuống, ngay lập tức mắt cá chân trầy xước của Nhã Phi hiện ra, thậm chí trên bắp chân trắng nõn của nàng cũng hiện ra một vệt máu, rõ ràng là đấu gối cũng có v·ết t·hương.
“Nhã…Nhã Phi tỷ tỷ, thật xin lỗi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ồ?”
Tiêu Man Vũ đột ngột bị chặn, suýt chút thì va vào thân thể đẫy đà thành thục kia. Ngửi được cỗ hương khí mê người trên người nàng, hắn lại lần nữa ỉu xìu như quả bóng, mặt mũi đỏ lên.
Điều đầu tiên một nam nhân có thể ghi điểm trong mắt nữ nhân đó chính là làm cho nữ nhân đó cảm thấy thú vị. Tiêu Man Vũ trong lúc né tránh Nhã Phi, đã âm thầm ghi điểm trong mắt nàng. Đương nhiên chỉ là chút điểm nhỏ thì sẽ không cải thiện được quan hệ đôi bên, nhưng nếu như một người cứ tiếp tục ghi điểm âm thầm như thế, nước chảy đá mòn, sau đó nhất định có thể rinh kiều thê về nhà.
Nhã Phi mặc váy xẻ tà, bên trong là quần ngắn, nếu như nàng không gác chân, hiển nhiên là sẽ lộ ra cảnh xuân. Nhưng nàng gác chân như thế kia, đùi ngọc đè lên nhau, càng khiến cho người nhìn tới ngứa ngáy khó chịu.
Nhã Phi gật đầu, nhưng khi nàng vừa đứng dậy, một cơn đau nhói truyền đến khiến nàng không khỏi ngồi trở lại ghế, khẽ kêu lên:
Tiêu Man Vũ lấy ra lọ thuốc chữa thương sơ cấp mà bản thân vẫn thường mang theo bên mình, đổ một chút nước thuốc ra ngón tay sau đó thoa nhẹ lên v·ết t·hương của Nhã Phi.
“Man Vũ đệ đệ, ngươi nhút nhát như thế sau này nếu như gặp được nữ tử ngươi ưa thích, làm sao có thể cưa đổ được người ta đây. Các nàng sẽ nghĩ ngươi là người nhu nhược a.”
“Ừm…”
Cảm nhận được thân thể Nhã Phi hơi run rẩy, có lẽ vì nước thuốc đau xót, Tiêu Man Vũ cố ý nhanh tay, sau đó dùng một cái băng gạc trắng tinh, đem v·ết t·hương che phủ, đề phòng bụi bẩn có thể bay vào.
“A…”
“A a a…Thật xin lỗi.”
“Tiểu nhân gọi là Tiêu Man Vũ. Năm nay vừa tròn mười sáu” Tiêu Man Vũ không dám nhìn thẳng mặt Nhã Phi, chỉ khẽ nói.
“Ta…ta…” Tiêu Man Vũ lắp bắp không nói nên lời. Cố trấn an bản thân, thế nhưng bản tính nhát gái từ tiền kiếp nổi lên, khiến cho hắn không dám đối mặt với nữ nhân mình thầm thương trộm nhớ.
Tiêu Man Vũ chần chờ, nhưng sau đó liền ngồi xuống, hành động bộc phát rất tự nhiên, đem vạt váy của Nhã Phi gạt sang một bên, để lộ ra một bên chân bị trầy xước.
Nhã Phi tiến tới, giúp cho Tiêu Man Vũ ngửa đầu lên, tránh cho máu mũi tiếp tục chảy. Mà hành động ân cần của nàng khiến cho Tiêu Man Vũ ăn không tiêu, lại lần nữa trào máu mũi.
Chương 16: Tiêu Man Vũ quá kém
Trong thoáng chốc, Nhã Phi liên tưởng Tiêu Man Vũ với thần bí nhân. Nhưng nàng nhanh chóng phủ định ý nghĩ này. Làm sao một gia nhân Tiêu gia có thể có được Thanh Linh Đan đem đi bán chứ?
“Chỉ là v·ết t·hương nhẹ thôi, nhưng nếu như không sơ cứu, có thể để lại sẹo.”
Nhã Phi trong lòng cảm thấy lạ, gia nhân này lúc đi nhanh lúc đi chậm, cước bộ thật kỳ quái. Nhưng khi biết được hành động phía sau của Tiêu Man Vũ, nàng không khỏi cười tới run cả người, càng cảm thấy Tiêu Man Vũ thú vị.
Tiêu Man Vũ vội vàng ngẩng đầu lên. Đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt vũ mị, nụ cười hút hồn cùng ánh mắt đầy mê hoặc của Nhã Phi. Tiêu Man Vũ đỏ bừng mặt, cảm giác tiêu thụ không được ánh mắt của nàng, lập tức cúi đầu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi tên là gì?”
…
“Tiểu huynh đệ, không ngẩng lên mà nói chuyện, rất là bất lịch sự a.”
“Như vậy Man Vũ đệ đệ biểu diễn một thoáng, để tỷ tỷ nhìn xem.”
“Nhã Phi tiểu thư, hai người các ngươi làm gì ở đây thế?”
Bị nữ thần trong lòng trêu chọc, Tiêu Man Vũ lập tức đứng thẳng lưng, đưa tay vỗ ngực, lộ ra bộ dáng mạnh mẽ, nói:
Tiêu Man Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của Nhã Phi, sau đó lại nhìn tới đôi chân ngọc đang gác lên nhau của nàng, động tác khựng lại.
Trong mơ màng, Tiêu Man Vũ nhìn thấy bản thân nằm trong một cái đình viện, đầu gối lên đùi ngọc của Nhã Phi, tận hưởng cảm giác mềm mại êm dịu do nàng đem lại. Đầu hắn không khỏi nóng lên, lập tức bật dậy, ngồi thẳng như khúc gỗ.
Người Tiêu gia mỗi khi nhìn tới, đều sẽ nhìn chằm chằm vào đôi đùi ngọc no đủ này. Điều đó khiến cho Tiêu Man Vũ không khỏi cảm thấy khó chịu ra mặt. Mấy lần cố ý bước lên, đi song song với Nhã Phi, che chắn đôi đùi ngọc của nàng trước những ánh mắt như sài lang kia.
“Man Vũ đệ đệ, ngươi cũng thật là. Làm bẩn y phục của nhân gia rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.