Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Vay tiền Nhã Phi
Trong phòng chỉ còn Nhã Phi cùng Tiêu Man Vũ. Khuôn mặt của nàng không khỏi đỏ hồng, nghĩ tới một chút chuyện, càng thêm xấu hổ. Tuy nhiên trong ánh mắt của nàng lại ẩn hiện một tia chán ghét.
Nhìn Cốc Ni kinh hoảng, Nhã Phi bất đắc dĩ nhu nhu trán, cười khổ nói:
Trên đài cao bên trái huấn luyện trường, đang ngồi là một ít nhân sĩ nội bộ trong gia tộc, tại chính giữa, là tộc trưởng Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão.
“Cái này…” Tiêu Man Vũ khẽ lẩm nhẩm, sau đó lấy hết dũng khí, nói: “Nhã Phi tiểu thư, ngươi có thể cho ta vay tiền được không? Một vạn kim tệ, trở lại, ta sẽ trả ngươi cả gốc lẫn lãi.”
Theo Tiêu Chiến trầm giọng, huấn luyện trường phía trên các thiếu niên thiếu nữ, nhất thời khẩn trương cực độ.
Trong phòng, Nhã Phi ngây người nhìn cử chỉ của hắn, sau đó nghĩ lại khoảnh khắc hắn phun ra máu mũi, không khỏi cười một trận khoái trá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đài, Tiêu Chiến nở một nụ cười tự hào, nắm tay siết chặt, chiếc chén nhỏ trong tay liền hóa thành phấn vụn, theo dòng nước xen qua kẽ tay, chảy xuống đất.
Trong cơ thể hắc bào nhân này lập tức vang lên một đạo thanh âm sâu kín.
Hiện tại thần bí nhân đem tới món lợi lớn cho phòng đấu giá, lại đưa ra yêu cầu úp úp mở mở, rõ ràng là có ý đồ với nàng. Loại người này nàng thực sự rất chán ghét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhất tinh đấu giả!
Trong đám đông đứng ở gần đó, Tiêu Man Vũ giấu mình trong một góc khuất, cẩn thận nhìn lại. Nếu hắn đoán không lầm thì hôm nay là ngày Tiêu Viêm lấy lại hào quang, vả mặt những kẻ trước đây khinh thường hắn. Cảnh tượng này quả thực khiến cho người ta phải chờ mong.
Nhã Phi chợt cười đến rung cả người. Song phong hùng vĩ theo đó run rẩy, khiến cho Tiêu Man Vũ không khỏi tuôn trào một đợt máu mũi nữa.
Nàng đạt tới nhất tinh đấu giả, trở thành tộc nhân trẻ tuổi thứ hai đột phá đấu giả trong trăm năm trở lại đây. Người thứ nhất chính là Tiêu Viêm, hiện tại vẫn còn đang ngồi nhàn nhã ở phương xa.
Trước tình cảnh này, mọi người đều bị định trụ. Có thể dễ dàng đem hơn hai mươi đệ tử lục đoạn đả bại, thực lực Tiêu Viêm chắc chắn phải từ thất đoạn trở lên rồi.
“Ồ! Tiên sinh muốn nhờ việc gì, cứ việc nói.”
Thời gian vài tháng trôi qua, rất nhanh kỳ trắc thí thực lực tiếp theo lại đến.
Bên trong quảng trường, là các thiếu niên thiếu nữ đang sớm chờ được kiểm tra, đang bồn chồn đứng thẳng, một ít người ưu tú biểu hiện bình thường, trên mặt vẫn chưa có nhiều ít khẩn trương gì, một ít người thiên phú bình thường hoặc quá thấp, lại là vẻ mặt bàng hoàng cùng rối loạn…
Người kia nếu như hôm nay không vượt qua được trắc thí này, tương lai coi như chấm hết. Ngày tháng an nhàn tiêu sái cũng biến mất.
Thanh âm của con rùa đen không khỏi làm Tiêu Man Vũ giật mình. Lúc nào không ban nhiệm vụ, lại ban đúng lúc này. Mà nhiệm vụ lại là vay tiền Nhã Phi. Hắn vừa bán đan dược được ba mươi vạn kim tệ, hiện tại vay nàng một vạn, đó chẳng phải là một sự tình rất buồn cười sao?
Nàng làm ở phòng đấu giá này nhiều năm, dùng tư sắc khiến cho nam nhân mê như điếu đổ. Nàng thừa hiểu trong đầu đám nam nhân bình thường hay tới phòng đấu giá đang nghĩ gì. Chẳng phải là muốn đẩy ngã nàng sao?
“Tiên sinh, không biết là có chuyện gì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiêu Viêm! Đấu lực: thất đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!”
Sau đó, từng người được gọi tên lên trắc thí. Đúng như trong tưởng tượng của Tiêu Man Vũ, cảnh này tái diễn y hệt như trong tiểu thuyết.
…
Giữa huấn luyện trường, dựng một tấm bia đá đen dùng để trắc nghiệm rất lớn, loại bia đá trắc nghiệm này, cũng chỉ có một ít gia tộc có thực lực mới có tư cách trang bị, giá trị xa xỉ, bên cạnh bia đá đen, như cũ vẫn là vị trắc thí viên lạnh lùng của một năm trước đây.
Rất nhanh, khiêu chiến nổ ra. Không như trong tưởng tượng của Tiêu Man Vũ, trong tiểu thuyết, Tiêu Viêm chỉ cần đánh bại Tiêu Ninh là có thể thông qua. Nhưng ở dưới đài, có không dưới hai mươi đệ tử cùng nhảy lên khiêu chiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Viêm lúc này mang bộ dáng thoải mái, trên đài cao nhân sĩ cao tầng của gia tộc không khỏi có chút kinh dị, người nầy chẳng lẽ không biết sau thí nghiệm hôm nay, về sau sẽ không còn cơ hội sao?
Tiêu Man Vũ cảm thấy bản thân nếu như tiếp xúc với nữ nhân này thêm nữa thì sẽ mất máu mà c·h·ế·t mất, vì thế lập tức cáo từ, dùng bộ dáng hết sức chật vật mà rời đi.
“Có cần cho người điều tra hắn không?”
Nhã Phi đang tự nhủ, nếu như thần bí nhân này giở ra điều kiện quá phận, nàng nhất định sẽ gọi người tới trấn áp. Dù cho phía sau hắn có là tứ phẩm luyện đan sư đi chăng nữa.
Khi Tiêu Huân Nhi chạm tới thạch bi đánh giá thực lực. Nhất thời, toàn trường bị ghi chép trên đó làm cho định trụ.
“Cốc Ni thúc thúc, ta không sao.” Nhã Phi cười đáp.
Nghe lời này của Nhã Phi, Cốc Ni sắc mặt cả kinh, vội vàng nói:
Thấy Tiêu Man Vũ ngồi ngây như phỗng. Nhã Phi tò mò hỏi.
Nhã Phi nói xong liền lấy từ phía sau ra một cái kim tạp khác, giơ ra trước mặt Tiêu Man Vũ.
Ở một bên, Tiêu Man Vũ cũng hào hứng kích động. Hắn âm thầm tu luyện, nhưng chưa được thử sức bao giờ, hiện tại sắp tới chính là phần khiêu chiến, nếu như có thể quan sát, đương nhiên là học được nhiều điều.
“Hắn yêu cầu ngươi làm chuyện gì? Không tổn hại tới ngươi chứ?”
“Tiên sinh, ngươi thật khôi hài.”
Chương 14: Vay tiền Nhã Phi
Đó là sự thật! Hắn một năm tăng bốn đoạn đấu khí!
Bên đối diện, đối mặt với nhiều người khiêu chiến như thế, Tiêu Viêm chỉ cười lạnh:
“Nhã Phi, không có chuyện gì chứ?” Cốc Ni đi vào, thấy Nhã Phi ngồi cười, không khỏi tò mò, hỏi.
“Viêm nhi! Ngươi làm được!”
“Được rồi! Đa tạ Nhã Phi tiểu thư, khoản nợ này ta sẽ hoàn lại cho ngươi.”
Tiêu Viêm không những tu luyện đấu kỹ mạnh mẽ, hơn nữa còn luyện tập thể chất, thực lực hơn xa đám thiếu niên kia. Vì thế chỉ trong thoáng chốc, hơn hai mươi thiếu niên lục đoạn đấu khí bị hắn đánh rơi đài.
Nhã Phi bên kia nghiêm mặt. Cố nén ý cười, cảm thấy thần bí nhân rất thú vị.
Liếm liếm môi, ngọc thủ của Nhã Phi nâng tóc lên, nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn theo phương hướng Tiêu Man Vũ rời đi, lại nghĩ một hồi, sau đó cười vui vẻ.
Sau đó…
Lặng!
Vẫn như những lần trước đây, Tiêu Viêm cùng Tiêu Huân Nhi dính lấy nhau như hình với bóng. Nhìn hai người lộ ra thân mật như thế, đám thiếu niên trong sân đều toát ra ánh mắt ghen tị.
Hắn đưa tay cầm lấy, mà đối diện, Nhã Phi cũng thuận thế đẩy tay, ngọc thủ trơn mềm ấm áp của nàng nhất thời tiếp xúc với bàn tay của hắn, khiến cho hắn không khỏi run rẩy trong lòng.
“Một khi tất cả mọi người đã rõ ràng, như vậy, trắc nghiệm bắt đầu!”
Tiếng hô run run của trưởng lão trắc thí vang lên khiến cho toàn trường lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Tin tức truyền ra, cả Ô Thản thành lâm vào sôi trào. Một đồn mười, mười đồn trăm, ai nấy đều nói rằng, thiên tài Tiêu gia đã trở lại.
“Thật coi ta là quả hồng mềm sao?”
“Sư phụ, có chuyện gì thế?”
Phế vật rốt cuộc đã quật khởi.
“Ừm.”
“Những ánh mắt này…sau ngày hôm nay có lẽ không còn nữa.”
Một vạn kim tệ, nói lớn thì cũng thật lớn. Nhưng thần bí nhân này bán Thanh Linh Đan cho bọn họ, nếu bọn họ đấu giá, có thể lời được hai mươi vạn. Giờ đối phương đòi thêm một vạn cũng không quá đáng.
Tiêu Viêm nhìn từng ánh mắt đổ dồn về phía mình, khuôn mặt trẻ trung non nớt lộ ra một cỗ bình thản, không cảm xúc.
“Các ngươi đều là tộc nhân mới của gia tộc, nên biết hôm nay trắc nghiệm đối với các ngươi mà nói là cực kỳ trọng yếu, quy củ trắc nghiệm là phải đạt được đấu khí cấp bảy thì mới đủ tư cách, nếu không đạt đương nhiên không đủ tư cách, tiếp theo, dựa theo quy định của gia tộc, sau khi trắc nghiệm xong, người nào đấu khí dưới cấp bảy, có quyền lợi hướng người có đấu khí từ cấp bảy trở lên phát ra một lần khiêu chiến, nếu khiêu chiến thắng lợi cũng được coi là đủ tư cách!”
Tiêu Man Vũ ngẩng lên nhìn gia nhân của phòng đấu giá cùng với Cốc Ni, đại ý rõ ràng đuổi người. Mà hai người kia chần chờ một lúc, cuối cùng khi Nhã Phi ném cho một ánh mắt yên tâm thì mới rời đi.
Nhã Phi giật mình che miệng, có chút hoảng hốt. Nàng còn tưởng tên thần bí nhân này giở ra yêu cầu quá đáng, muốn nàng làm này làm kia. Vạn phần không ngờ hắn lại hỏi vay tiền nàng.
“Không! Ta nói là thật. Tiền này trở về sẽ giao cho sư phụ ta. Ta vốn nghèo rách cả đít quần a.” Tiêu Man Vũ thành thật trả lời.
“Không được! Phía sau hắn thực hư có một vị tứ phẩm luyện đan sư, loại cấp bậc này chúng ta khó có thể đắc tội. Không được kinh suất.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào một đạo thân ảnh đơn bạc đang đứng ở một góc ít người qua lại. Thần sắc bọn họ hiện lên vẻ chế giễu.
“Cốc Ni thúc thúc, ta cũng chỉ hỏi ngươi vậy thôi, làm sao dám có chủ ý với hắn.”
Trúc Cơ Linh Dịch này có hiệu quả rất lớn đối với người tu luyện đang ở cảnh giới thấp như hắn. Tiêu Man Vũ sau khi thu được thì không thể chờ đợi nữa, đem một ít hòa với nước trong bồn tắm sau đó lập tức nhảy vào, tiến vào trạng thái tu luyện.
“Tiêu Viêm!”
“Tiên sinh. Ngươi có chuyện gì sao?”
“A a…không có chuyện gì. Có chuyện này ta muốn nhờ Nhã Phi tiểu thư, không biết có được không.”
“Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi thôi.” Nghe lời nói của Nhã Phi, Cốc Ni cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ ny tử này sẽ làm ra việc ngu ngốc gì.
Tiêu Viêm có thể đạt được bảy đoạn, người vui mừng nhất đương nhiên là Tiêu Chiến, kế đến chính là Tiêu Huân Nhi, còn lại đều có cảm giác như trong mơ. Không ít các thiếu niên trẻ tuổi đạt tới lục đoạn đều hiện ra vẻ âm hiểm xảo trá. Hiển nhiên bọn hắn không tin Tiêu Viêm đạt tới bảy đoạt, một chút nữa đến phần khiêu chiến, bọn họ nhất định đánh bại để có thể đoạt được danh ngạch.
Tiêu Viêm đạt tới bảy đoạn đấu khí? Một năm tăng tới bốn đoạn? Sự thật?
“Khách khách khách!!!”
Tiêu Viêm khẽ lẩm nhẩm, từng bước một đi lên đài trắc thí.
Yên lặng đến tuyệt đối. Bởi vì mọi người đều không tin được sự việc đang diễn ra.
Nhã Phi lắc đầu, cũng không nói chuyện Tiêu Man Vũ vay tiền nàng.
Khi mọi người còn đang bị thực lực cao tuyệt của Tiêu Huân Nhi làm cho kinh thán thì thanh âm gọi tên của trưởng lão chủ trì khảo hạch vang lên làm cho ai nấy im bặt.
“Không thành vấn đề. Tiên sinh giúp cho phòng đấu giá có một món hời như thế. Cho ngươi vay chút tiền thì có làm sao.”
Quảng trường nơi diễn ra trắc thí làm bằng đá xanh thật lớn, trong đó tập trung khoảng hơn một trăm thiếu niên thiếu nữ, trận trận ồn ào âm thanh, phóng lên cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Chiến khẽ gật đầu đứng dậy, huấn luyện trường chìm trong im lặng, ngưng thanh quát:
Lại nói, Tiêu Man Vũ ôm theo số tiền lớn trở về Tiêu gia. Ngoài ra, hắn còn nhận được phần thưởng là một lọ Trúc Cơ Linh Dịch. Thứ này là Dược lão luyện chế ra, không lâu sau chắc chắn sẽ bán đấu giá, hiện tại hắn từ hệ thống đạt được, cũng coi như là một món hời.
“Không có gì. Chỉ cảm thấy hắc bào nhân kia không tầm thường mà thôi.”
Tiêu Man Vũ vừa ra khỏi phòng đấu giá thì liền thấy một hắc bào nhân đi vào. Hắn hơi khựng người, nhưng sau đó làm như không có chuyện gì, lập tức rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.