Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Tới phòng đấu giá
Vì có Mễ Đặc Nhĩ gia tộc đứng đằng sau, cho nên dù phòng đấu giá có lợi nhuận cao, cũng không có nhiều cao thủ trấn giữ nhưng không một ai dám x·âm p·hạm cũng như gây náo loạn cả.
Nghe thế, sắc mặt trung niên biến đổi, hắn cẩn thận đem bình ngọc đặt lại trên bàn, cung kính nói:
“Bản hệ thống có thể cho chủ nhân vay mà.”
Nhìn theo bóng lưng hai người, Tiêu Man Vũ chỉ khẽ cười. Tiêu Huân Nhi không hổ là đệ nhất mỹ nhân trong Đấu Phá Thương Khung, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã xinh đẹp động lòng người như vậy. Chỉ là Tiêu Man Vũ hắn không ưa thích nàng.
Tiêu Man Vũ sờ sờ bình ngọc trong tay, nội tâm hiện lên chút chờ mong. Bình ngọc này là hắn âm thầm mua lại, dùng để đựng nhị văn Thanh Linh Đan. Tuy rằng là một chiếc bình thấp kém, nhưng nó cũng có công dụng kiềm giữ dược lực trôi đi.
“Ài…quả nhiên là một cái hệ thống vô sỉ. Năm đó câu thông với địa phủ hết một vạn điểm, quả nhiên là g·iết người.”
Tiêu Man Vũ khẽ lẩm nhẩm. Giá đồ của hệ thống này không phải quá đắt, năm đó dùng một lần câu thông với Ngưu Đầu kia hiển nhiên là hắn bị lừa rồi.
“Tiên sinh, có thể đợi trong chốc lát được không? Ta muốn mời Cốc ni đại sư của phòng đấu giá chúng ta tới giám định đan dược này.”
Mễ Đặc Nhĩ gia tộc đã có lịch sử lâu đời, tại Gia Mã đế quốc phát triển đã có mấy trăm năm, quan hệ có thể nói là rất rộng rãi, mà theo một vài tin đồn, gia tộc giàu có này tựa hồ còn có quan hệ với hoàng thất.
Con rùa đen mới dứt lời, trong đầu Tiêu Man Vũ xuất hiện hai thứ, thứ nhất là một viên đan dược, theo giới thiệu của con rùa đen thì đan dược này có khả năng biến đổi giọng nói trong vài canh giờ. Cái thứ hai là một mặt nạ da người, có khả năng biến đổi dung mạo, trừ phi gặp phải cường giả, bằng không không thể phát hiện ra.
Tiêu Man Vũ tiến lên hai bước, tiện tay móc ra bình ngọc, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
“Được, cảm phiền nhanh lên một chút.” Phất phất tay, Tiêu Man Vũ cũng không khách khí, ngồi xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Trung niên nhân vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Tiêu Man Vũ đi vào góc khuất, sau đó đeo lên mặt nạ da người, ăn vào đan dược, cuối cùng kiếm một bộ hắc y đem toàn thân trùm kín.
Ánh mắt Tiêu Man Vũ len lén nhìn quanh, sau đó lập tức đem nhị văn Thanh Linh Đan giấu đi. Nhưng nghĩ đến chuyện gì, hắn lại nói:
“Thứ này là sư phụ ta ủy thác cho ta đem đi bán. Lão nhân gia ngài không tiện xuất hiện.”
Đối diện, Tiêu Man Vũ khẽ lắc đầu, đáp:
Thanh âm vừa dứt, một khỏa đan dược xuất hiện bay lơ lửng trước mặt Tiêu Man Vũ. Tiêu Man Vũ chưa nhìn thấy Thanh Linh Đan bao giờ, nhưng hắn đọc ở trong truyện, cùng miêu tả đó cơ hồ là giống nhau, có lẽ là hàng thật.
“Quên đi…nợ cũ còn chưa trả xong, lãi mẹ đẻ lãi con, ngươi muốn ép ta phải t·ự t·ử à.”
“Bản hệ thống không thứ gì là không có. Chỉ cần chủ nhân có điểm hệ thống là được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Điểm đâu mà đổi?” Tiêu Man Vũ kêu lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con rùa đen, cho đan dược không cho hộp đựng, cái này dược lực sẽ hao hết a.”
“Ting! Hoàn thành nhiệm vụ: Vay tiền Tiêu Huân Nhi nhưng không trả, phần thưởng năm điểm hệ thống, một khỏa Thanh Linh Đan.”
Tuy rằng bản thân là người sống hai kiếp, nhưng cũng không phải dạng lão luyện. Tính hắn vốn nhút nhát, vì thế trước ánh mắt soi mói của người khác, nội tâm cũng có chút run sợ.
Đợi trong phòng chừng nửa tiếng, trung niên nhân lại quay lại, bất quá, lần này hắn mang theo một vị lão giả áo xanh.
Đối với thế giới này, nếu như phải tranh đoạt với Tiêu Viêm, hắn chỉ tranh đoạt hai thứ. Không! Là tranh đoạt hai người, một là Nhã Phi của phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, người thứ hai là Vân Vận, tông chủ Vân Lam Tông. Hai người này có thể nói là nữ thần trong lòng hắn, hâm mộ không thôi. Mà tại Đấu Phá Thương Khung, cũng chỉ có hai người này là chưa rơi vào tay Tiêu Viêm, hắn vì thế càng mong bản thân có thể cưa đổ các nàng.
“Tiên sinh là luyện dược sư…?” Trung niên kia kinh hãi nói.
“Hệ thống. Ngươi có thứ gì có thể thay đổi dung mạo cùng giọng nói được không?” Đang đi trên đường, Tiêu Man Vũ nghĩ tới điều gì, lập tức câu thông với con rùa đen.
“Con rùa đen c·hết tiệt, ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, phần thưởng đâu.” Tiêu Man Vũ chợt nhớ tới, vội vàng kêu lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Man Vũ khinh bỉ kêu lên. Hệ thống này hết sức vô sỉ, thường xuyên dụ dỗ hắn vay nợ, quả thật đúng như cái tên của nó.
Tại cửa vào, vài tên hộ vệ cảnh giác nhìn bộ dáng thần bí của hắn, khiến cho hắn cũng xuất hiện một phen tim đập thình thịch.
“Tiên sinh, ngài đến giám bảo ư?”
Chương 12: Tới phòng đấu giá
Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá là phòng đấu giá lớn nhất Ô Thản thành, đồng thời cũng thuộc về gia tộc giàu có nhất Gia Mã đế quốc: Mễ Đặc Nhĩ gia tộc.
“Ta nghĩ ngươi nên gọi người có khả năng giám bảo đến. Bằng không dù ta nói ra, ngươi cũng không tin.”
Trong khi Tiêu Man Vũ đang đánh giá đối phương, thì Cốc Ni đồng thời cũng quan sát người phía trước, luyện dược sư không giống như đấu giả, thứ mà loại người này tùy tiện xuất ra, đều sẽ bị các thế lực tranh nhau thu nạp. Cho nên, Cốc Ni vừa đánh giá, vừa thầm đoán về thân phận của đối phương.
Trung niên nhân cẩn thận cầm lấy bình ngọc trên bàn, đưa cho Cốc Ni. Nhận lấy bình ngọc, Cốc Ni ngửi nhẹ, mắt lão híp lại, mục quang khẽ loé lên, cẩn thận đổ ra viên đan dược bên trong.
…
“Đại nhân, vị này là Cốc Ni đại sư của phòng đấu giá chúng ta, đại sư là một vị tam tinh đại đấu sư, cũng là một vị nhị phẩm luyện dược sư.” Trung niên nhân cung kính giới thiệu.
“Đúng!” Một thanh âm không nghe ra được trai gái già trẻ vang lên sau tấm hắc bào, khiến cho trung niên quản sự không khỏi nhíu mày. Loại giọng nói kỳ quái này rõ ràng là được làm giả, nhưng chủ nhân của nó vì sao làm giả thì hắn cũng không hỏi. Dù sao ở đây, thứ hắn quan tâm là khách hàng, là lợi nhuận, không cần biết người đối diện có thân phận thế nào.
Hiện tại hắn đang cố tỏ ra thần bí, vì thế hành động cũng cần phải làm ra phong phạm người từng trải một chút.
Con rùa đen chỉ cười đê tiện. Nó thường xuyên lừa cho Tiêu Man Vũ phải vay nợ, nhưng nó biết Tiêu Man Vũ cũng không phải hài tử non nớt, dễ bị lừa như vậy, vì thế nó chỉ có thể chơi chiêu âm thầm mà thôi. Quả thật là một cái hệ thống vô sỉ.
“Đây là?” Con mắt nghi hoặc nháy vài cái, trung niên nhân cẩn thận cầm lấy chiếc bình bạch ngọc, mũi nhẹ nhàng ngửi miệng bình, một lát sau, sắc mặt hơi đổi, nhìn về phía Tiêu Man Vũ, ánh mắt thêm vài phần kính sợ.
Hít thật sâu một hơi, Tiêu Man Vũ không để ý ánh mắt của mấy vị hộ vệ canh cổng, một đường tiến thẳng vào trong.
“Hắc hắc hắc…chủ nhân, ngài làm như bản hệ thống ăn quỵt phần thưởng của ngài vậy.” Giọng tiểu ô quy vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn một đường rảo bước đi tới phòng đấu giá, trong lòng hiện lên một cỗ kích động. Sắp được gặp nữ thần trong mộng rồi.
Hệ thống cho vay nặng lãi!
Lại nói, Cốc Ni mang theo vẻ mặt hồng hào, bộ áo xanh trên người nhìn như bình thường nhưng mơ hồ ẩn chứa quang mang lưu động, hiển nhiên, bộ quần áo này được gia trì qua ma tinh phòng hộ. Bộ mặt già nua không thể che dấu nổi sự cao ngạo, đó là thứ mà mọi vị luyện dược sư đều có.
Hai thứ đồ này giá không quá cao, mặt nạ chỉ ba mươi điểm, viên đan dược kia thì năm mươi điểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù nói thế, nhưng nếu Tiêu Man Vũ không nhắc thì nó chắc chắn sẽ im lặng, chờ đợi chuyện này trôi đi, ăn quỵt phần thưởng của Tiêu Man Vũ.
Sở dĩ Tiêu Man Vũ muốn nhanh chóng giao dịch là vì vừa rồi con rùa đen đã nhắc nhở hắn Tiêu Viêm đang ở gần đây. Khiến cho hắn nhớ lại, theo cốt truyện thì hôm nay Tiêu Viêm cũng tới đây đấu giá Trúc Cơ Linh Dịch thì phải.
“Trước đem thứ này bán cho phòng đấu giá. Sau đó lại tới nhìn Nhã Phi một chút.” Tiêu Man Vũ khẽ lẩm nhẩm, sau đó liền tiền về phòng đấu giá cuối ngã tư.
Nghe được thân phận của lão giả, Tiêu Man Vũ cũng không ngạc nhiên lắm. Cảnh này hắn đã đọc trong truyện vô số lần, chỉ có điều thay bằng Tiêu Viêm, hiện tại người ngồi đây là hắn.
“Hộp đựng đan dược đặc chế có giá sáu trăm điểm, chủ nhân có muốn đổi không?”
“Xin hỏi, bình này là đan dược gì? Có tác dụng thế nào?” Trung niên kia hiển nhiên không phải luyện đan sư, không thể nào nhìn ra được trong bình là đan dược gì, vì thế cẩn thận hỏi.
Hai mắt nhìn chằm chằm đan dược, sau đó sắc mặt Cốc Ni liền biến đổi, giật mình suýt chút thì đánh rơi viên đan dược của Tiêu Man Vũ.
“Hề hề!!!”
Đẩy cửa vào, trong phòng rất trống trải, chỉ có một vị trung niên nhân đang có chút nhàm chán ngồi trên ghế. Nghe được tiếng đẩy cửa, trung niên nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhân ảnh toàn thân mặc hắc bào, mày có chút nhăn lại, nhưng hắn nhanh chóng tươi cười nói:
Ánh mắt tại đại sảnh đảo qua, Tiêu Man Vũ quay về một căn phòng đi tới, trên cửa phòng có khắc ba chữ to “Giám Bảo Thất”.
“Mau lấy dược điển tới đây.”
Ở đế quốc, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc được xưng là một trong ba gia tộc cự đầu. Tại đế quốc, quân sự cùng kinh tế đều có thế lực không nhỏ.
Hắn không muốn giáp mặt Tiêu Viêm, bởi vì thời điểm này, Dược lão đã sống lại. Dưới linh hồn lực cường hãn của người kia, hắn sợ bản thân sẽ bị nhìn ra.
Ngồi ở trên ghế, Tiêu Man Vũ vẫn duy trì trầm mặc. Để áp chế sự kích động cùng hồi hộp trong lòng, hắn lẩm nhẩm đếm số, hít thật sâu.
Vừa vào trong, cảm giác nóng bức giống như là bay đi đâu mất, thay vào đó là một loại cảm giác mát lạnh tuyệt vời, bên trong và bên ngoài quả thật khác xa nhau.
Trên Thanh Linh Đan này chỉ có hai đường vân, hiển nhiên là nhị văn Thanh Linh Đan, giá tiền so với tam văn thì còn kém xa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.