Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Giúp Tiêu Viêm tránh thoát một kiếp (2)
“Ngươi tên gì?”
“Ting! Nhiệm vụ tiếp theo: Vay tiền Tiêu Huân Nhi nhưng không trả. Phần thưởng hoàn thành: Năm điểm hệ thống, một khỏa Thanh Linh Đan.”
Thần sắc Tiêu Huân Nhi hiện lên chút lãnh đạm. Theo nàng thấy, Tiêu Man Vũ gọi nàng quay trở lại hẳn là muốn gần gũi nàng thêm một chút. Vì thế nàng liền sinh ra chút ghét bỏ. Người này xem ra cũng không khác những tộc nhân khác là bao.
“Tình trạng của ngươi xem ra không có gì nghiêm trọng, ta cũng là yên tâm rồi.”
Ấm trà va vào bàn tay nàng trực tiếp vỡ tan, nước nóng dội lên, Nạp Lan Yên Nhiên đau đớn mà buông ra thanh kiếm, Tiêu Viêm coi như tránh được một đòn hiểm hóc.
“Tiểu nhân tên Tiêu Man Vũ.”
“Hảo chủ nhân, ngươi giả vờ thật chuyên nghiệp, bản hệ thống bội phục.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Huân Nhi và Tiêu Viêm vừa mới ra khỏi cửa, lúc này thần sắc hiện lên ngạc nhiên. Tiêu Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm một hồi, thấy hắn gật đầu, nàng mới quay ngược trở lại.
“Cái đó…Huân Nhi tiểu thư, ta có thể phiền ngươi một chút được không?”
Tiêu Huân Nhi đưa tới một cái kim tạp, bên trong có hơn hai ngàn kim tệ, đối với Tiêu Man Vũ hắn thì đây quả là số tiền lớn.
“Tộc trưởng, tam thiếu gia, Huân Nhi tiểu thư.”
Tiêu Huân Nhi phì cười, trợn trắng mắt, nói:
“Đa tạ Huân Nhi tiểu thư.” Tiêu Man Vũ tiếp nhận kim tạp, vội vàng cảm ơn rối rít.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên là vay không trả, nhưng hiện tại chỉ cần vay được tiền, khi nhiệm vụ hoàn thành, nhận được phần thưởng thì hắn trả nợ Tiêu Huân Nhi, tới khi đó hệ thống cũng chẳng làm được gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó trong phòng lâm vào một hồi im lặng. Tuy rằng Tiêu Man Vũ, Tiêu Viêm cùng Tiêu Huân Nhi bằng tuổi nhau, nhưng vì cả ba vốn không qua lại, vì thế nhất thời cũng không biết nói chuyện gì.
Dẫu sao Tiêu Man Vũ hắn cũng là nam tử, hướng tới tiểu nữ hài như Tiêu Huân Nhi kia vay tiền, cái này có chút xấu hổ a.
“Ôi! Ta không ổn rồi!”
“Ồ, ta không biết chuyện này. Thật không nghĩ tới tiểu huynh đệ ngươi là tộc nhân Tiêu gia a. Thật là tắc trách quá. Ngươi là con của Tiêu Lăng, có thể coi như là biểu đệ của Viêm nhi rồi, gọi ta một tiếng bá bá.”
“Trong lúc rảnh rỗi buổi tối, ta có tu luyện, hiện tại cũng coi như đạt tới ngũ đoạn.”
Kẹt kẹt kẹt!!!
Sau một hồi đắn đo, Tiêu Man Vũ quyết định, nhiệm vụ này phải làm.
“Có chuyện gì không?” Tiêu Huân Nhi lạnh lùng hỏi.
Tiêu Chiến đi tới, cầm lấy tay Tiêu Man Vũ, cảm nhận trong người hắn có đấu khí, không khỏi ngạc nhiên:
“Không biết ngươi cần bao nhiêu.”
Vẻ mặt Tiêu Man Vũ hơi chút xấu hổ, sau đó thanh âm khe khẽ vang lên từ cuống họng khiến cho Tiêu Huân Nhi khựng người:
“Ta đột nhiên nhớ tới có việc tại thân, nếu không, ta đi trước.”
Tiêu Man Vũ ngồi ngây như phỗng. Điểm hệ thống đạt được từ nhiệm vụ không nhiều, nhưng hắn quan tâm hơn là một khỏa Thanh Linh Đan. Loại đan dược chỉ có thể ngộ không thể cầu kia, nếu như để hắn làm gia nhân thì không biết mấy chục năm nữa mới có thể mua được.
Chương 11: Giúp Tiêu Viêm tránh thoát một kiếp (2)
“Cha ta là Tiêu Lăng, tộc nhân chi mạch, mẹ ta là Bạch Quân Nghi, đã mất cách đây vài năm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiêu Man Vũ? Ngươi là tộc nhân Tiêu gia ta sao?”
Thần sắc Tiêu Man Vũ hiện lên vui mừng. Vay được càng nhiều, sau đó lợi tức hắn càng được nhiều.
Cửa phòng mở ra, quả nhiên là ba người trong dự đoán của Tiêu Man Vũ tiến vào. Hắn giả vờ gượng dậy, cúi chào, nói:
“Cái này…ngươi cho ta vay bao nhiêu cũng được, ít nhiều cũng là tiền. Ngươi yên tâm, có vay ắt có trả, hơn nữa Tiêu Man Vũ ta sẽ trả ngươi cả gốc lẫn lãi.” Tiêu Man Vũ vội vàng nói.
Cái gọi là phần thưởng hệ thống chỉ là một phần, còn công năng của hệ thống mới là thứ hắn quan tâm. Chỉ cần vay tiền mà chưa trả, mỗi ngày qua đi, hắn đều sẽ nhận được một số điểm hệ thống. Hắn vay càng nhiều tiền, điểm hệ thống mỗi ngày nhận được càng nhiều.
Tiêu Huân Nhi chợt cảm thấy Tiêu Man Vũ này khá hài hước, khá thú vị. Sau đó nhớ tới trong số những người ở Tiêu gia, hắn dường như chưa từng chế giễu, khinh thường Tiêu Viêm. Sắc mặt nàng sau đó giãn ra, khẽ cười nói:
Tiêu Viêm thấy bầu không khí có chút không được tự nhiên, vì thế liền chủ động dừng cuộc nói chuyện. Mà Tiêu Huân Nhi vốn dính với Tiêu Viêm như hình với bóng, cũng lập tức theo hắn đi ra ngoài.
Theo trí nhớ của hắn, lúc trước Tiêu Viêm từng đấu giá một khỏa tam văn Thanh Linh Đan những mấy chục vạn, không biết Thanh Linh Đan của con rùa đen ban cho sẽ có mấy văn nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Choang!!!
“Chất nhi, ngươi cũng tu luyện sao?”
Về phần Tiêu Chiến cùng Tiêu Viêm, hắn không có bao nhiêu lo lắng. Nhưng Tiêu Huân Nhi hết sức đặc thù, thân phận cùng thủ đoạn ẩn giấu rất sâu. Nàng chính là tiểu công chúa của Cổ tộc, một trong bát tộc viễn cổ, bên người cao thủ như mây, hắn không dám lơ là.
Tiêu Chiến sau khi kiểm tra thấy Tiêu Man Vũ không có vấn đề gì, nội tâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Dẫu sao đối phương cũng cứu con trai hắn một mạng, hắn không phải loại vô ơn bội nghĩa, quan tâm như thế này cũng là điều dễ hiểu.
“May mắn có ngươi, bằng không một kiếm kia đâm tới, Viêm nhi không xong rồi, Tiêu Chiến ta phải báo đáp tiểu huynh đệ thế nào đây?”
Tiêu Man Vũ lộ ra xấu hổ gật đầu, nói:
“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Khi trong phòng chữa thương chỉ còn một mình Tiêu Man Vũ, con rùa đen mới chạy ra, cười đắc ý nói.
Trong đầu Tiêu Man Vũ đột nhiên vang lên thanh âm của con rùa đen. Thần sắc hắn hiện lên chút khó nhìn. Quả nhiên là hệ thống cho vay nặng lãi, nhiệm vụ hầu như đều là vay tiền. Nhưng lần này lại còn là vay tiền không trả lại, quả thực là muốn làm xấu mặt hắn mà.
“Mau đem hắn đi chữa trị.” Tiêu Chiến nhìn thấy Tiêu Man Vũ nhanh tay cứu được Tiêu Viêm một mạng, trong lòng có chút biết ơn. Lại thấy hắn bị thương như thế, cũng không nghĩ tới tại sao Tiêu Man Vũ lại không bị kiếm khí chém c·h·ế·t, lập tức kêu gọi gia nhân đem Tiêu Man Vũ đi chữa thương.
Tiêu Man Vũ dựa vào điều này mà trong mấy năm qua đã kiếm được một số điểm không tệ, chỉ là dùng nó để trả nợ con rùa đen thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Tiêu Man Vũ chắp tay, nhưng trong lòng thì không mấy vui vẻ. Tiêu Chiến công nhận thân phận này của hắn chẳng qua là vì hắn đã cứu được Tiêu Viêm một mạng mà thôi. Nếu không có chuyện này, hắn vẫn chỉ là một gia nhân, dù lộ ra họ Tiêu thì cũng chẳng có gì thay đổi.
“Không có gì to tát cả. Cầm lấy đi, không cần trả lại đâu.”
Tiêu Man Vũ trầm mặt, lại giả như còn bệnh nặng. Ba người kia hắn đoán được là Tiêu Chiến, Tiêu Viêm cùng Tiêu Huân Nhi.
Nhìn mọi người trơ mắt nhìn mình, Tiêu Man Vũ nhận ra bản thân bị lộ thực lực rồi. Hắn vì thế ôm ngực ho khan, ho mãi mới ra được một ngụm máu, trực tiếp hét ầm lên:
May mắn hắn da dầy thịt béo, bằng không một kiếm kia trực tiếp đem hắn chẻ làm đôi rồi.
Sự tình xảy đến quá nhanh, khi mọi người nhìn lại thì Tiêu Man Vũ đã nằm im một chỗ, trên người máu me be bét.
Mọi người trong sảnh cũng bất ngờ, Tiêu Man Vũ chỉ là một gia nhân, thế mà trước một tia kiếm kia lại chỉ bị ngoại thương. Theo lý thuyết sẽ khó có thể toàn vẹn chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu huynh đệ, ngươi đang bị thương, cứ nằm xuống.” Tiêu Chiến vội vàng đi tới, khách khí nói.
“Khó trách tiếp một đạo kiếm khí kia mà không c·h·ế·t.” Tiêu Chiến vui mừng cười cười. Tộc nhân có thể tu luyện, tương lai cũng coi như giúp cho Tiêu gia có thêm thực lực.
“Cái đó! Huân Nhi tiểu thư, ta rất nghèo, ngươi có thể cho ta vay tiền được không?”
“Hay! Nói rất hay.” Tiêu Chiến cười lớn, cảm giác vị thiến niên chạc tuổi con mình này cốt cách rất tốt.
Tiêu Huân Nhi như bị định trụ. Nàng tưởng nằng Tiêu Man Vũ sẽ ỷ vào chuyện bản thân giúp được Tiêu Viêm tránh thoát một kiếp mà làm ra yêu cầu khó khăn, nhưng loại yêu cầu kia…quả thực khôi hài.
Tiêu Man Vũ phản ứng nhanh nhất, ấm trà trên tay lập tức ném thẳng vào ngọc thủ của Nạp Lan Yên Nhiên.
“Vâng, Tiêu bá bá.” Tiêu Man Vũ khẽ gật đầu.
Thực lực Tiêu Man Vũ hắn hiện tại rơi vào tám đoạn, nhưng hắn vì muốn che giấu, chỉ nói:
Tiêu Man Vũ vốn muốn xem sự tình trong sảnh này thêm một chút, nhưng vì để tránh đi ánh mắt của mọi người, đành phải giả ngất, trò hay xem như không được xem.
Tiêu Huân Nhi nói đoạn, liền cùng với Tiêu Viêm rời đi.
“Gia nhân hỗn láo, dám ra tay với tiểu thư?”
“Bảo vệ chủ tử…vốn là trách nhiệm của gia nhân chúng ta. Tộc trưởng không cần nói như vậy.” Tiêu Man Vũ giả như bản thân còn suy yếu, lộ ra giọng nói run run.
“Chủ nhân, có ba người tiến đến, là Tiêu Chiến, tiểu tử phế vật cùng tiểu nha đầu quái dị đi bên cạnh hắn.”
Tiêu Man Vũ không giấu được bản thân có đấu khí, nhưng mà hắn tự tin có thể giấu được thực lực của mình. Dù sao tại trước khi tiến vào đấu giả, đấu khí trong người rất khó cảm nhận, chỉ biết nó tồn tại, không nhận ra được nông sâu.
“Tiêu bá bá.”
…
Nó còn định trêu chọc Tiêu Man Vũ thêm một lúc thì chợt phát hiện ra có người tiến đến, vì thế liền cong đít chạy thẳng vào não hải Tiêu Man Vũ.
Đương nhiên sau đó có chuyện gì xảy ra, hắn đã được đọc, nhưng đọc so với tận mắt thấy thì cái trước không thể bằng cái sau được rồi.
“Các ngươi đều là người trẻ tuổi, dễ nói chuyện. Bá bá có chuyện cần đi rồi. Thế nhé. Bao giờ khỏe lại, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.