Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Khảo thí sự phù hợp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Khảo thí sự phù hợp


Một căn nhà gỗ hai tầng, và đây cũng chính là nơi hằng ngày tôi sinh hoạt.

"Isaac là một thiên tài ư?"

“Nó ám chỉ những ma pháp mà đã không còn ai biết cách thi triển cũng như vận hành nó nữa. Hầu hết đều là bị thất truyền từ thời đại thần thoại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tôi ư?"

“Trong thời đại thần thoại, ngài ấy đã một lần phá hủy Gailreyd bằng cách sử dụng Ngục Hỏa Diệt Tẫn Pháo. Hậu quả là toàn bộ Gailreyd đã bị t·hiêu r·ụi thành đống tro tàn, và cũng không có ít nhân vật phải bỏ mạng. Câu hỏi là tại sao bạn thực hiện một hành động tàn bạo ngay trên đất nước của mình như vậy? Cảm xúc và suy nghĩ lúc đó của ngài ấy sẽ như thế nào?”

"Ma pháp thất truyền..."

“Trong bài kiểm tra sự phù hợp này, chúng tôi sẽ so sánh và đánh giá tính sự phù hợp và tính tương thích trong lối suy nghĩ, hành động của bạn với Hỗn vô Ma vương. Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ hỏi vài câu đơn giản để kiểm tra kiến thức cơ bản về Hỗn vô Ma vương của bạn. Mọi suy nghĩ của bạn đang được đọc lại chính xác, nên đừng bao giờ có ý định g·ian l·ận ở chỗ này, đó là lưu ý.”

"Chờ đợi...”

“Cô đang làm gì vậy?”

À, đúng là tôi đã nói như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diana nhẹ gật đầu.

Cô ấy không làm gì cả, chỉ đơn giản là nhìn vu vơ vào khoảng không xa xăm.

Mà thôi kệ, nếu nhắc về nó nhiều hơn, chắc Diana sẽ thấy phiền toái mất.

“Không không, tôi phải cắt mất hứng của cô thôi. Chứ cỡ như này mà bảo tôi là thiên tài thì nhột lắm.”

Và chỉ ngay khi cố định lại tư thế, có một giọng nói vang lên trong đầu của tôi.

Nghe thấy tiếng gọi, Diana quay về phía này.

Khuôn mặt vô cảm của Diana đột nhiên lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hai con mắt của cô tròn xoe lại.

Nói rồi tôi mở cửa bước vào mái ấm mới của mình.

Đặc biệt là Ma pháp Xuyên Toa này vốn được đích thân tôi tạo ra, nên cho dù có là ở thời đại thần thoại cũng khá ít kẻ có thể sử dụng được nó.

Như bỏ ngoài tai những lời của tôi, Diana vẫn nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu trước mặt.

Vẫn là khuôn mặt vô cảm như mọi khi.

30 phút sau, bài kiểm tra tính tương thích kết thúc và tôi rời khỏi phòng.

"Có bằng chứng gì không?”

Diana rơi vào im lặng và có vẻ bối rối.

“Tôi chính là Ma vương.”

“Ừm.”

"Ma vương tái sinh?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Những kẻ chống đối đều phải bị tiêu diệt sạch. Điều đó đã được tương truyền đi qua nhiều thế hệ như một tín điều của thủy tổ. Tại sao lại nói đây là một quan điểm cực kỳ đúng đối với Ma vương, hãy trình bày ý kiến và suy nghĩ của bạn về câu nói trên.”

“Đến nơi rồi đấy. Đây là nhà của tôi.”

Tôi cũng tìm đại lấy một cái và đứng vào đó.

Lúc ra về, hình như con đại bàng có giải thích gì đó về thủ tục nhập học các thứ, nhưng dăm ba cái chuyện đó tôi chẳng buồn để tâm nên cho vào tai này lọt tai kia.

“Mời các thí sinh tham gia hãy vào giữa trung tâm của vòng ma pháp trận để tiếp nhận bài kiểm tra.”

Trong một khoảnh khắc, Misha trở nên im lặng.

“Vậy có được không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Băng qua phòng kiểm tra ma lực, tôi đi ra ngoài và thấy Diana đang đứng đợi ở đó.

Tôi đưa tay của mình ra, Diana nhẹ nhàng đặt bàn tay của cô vào.

“Được rồi. Nắm lấy tay tôi."

Fumu, tôi vừa mới nghe được một cụm từ kì lạ.

Diana suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

Thế nhưng thời đại này người ta lại chỉ toàn để tâm vào những thứ bề nổi, nào là hỗn huyết rồi thuần huyết, hoàng tộc mà thôi. Có lẽ suy nghĩ của tôi và bọn chúng có đôi chút khác biệt rồi.

“Tiếp theo thì chúng ta phải sang căn phòng bên đó hả?”

“Tôi nói thật đấy.”

“Có thật không? Được rồi, vậy thì qua nhà tôi trước nhé? Tôi chắc rằng mẹ đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc thịnh soạn và đang đợi tôi trở về rồi.”

Nếu tôi thậm chí không thể làm được nhiều như vậy, tôi sẽ không bao giờ xứng đáng với danh xưng Ma vương này.

“Cứ im lặng mà giữ chặt lấy tay tôi đi."

Thứ xuất hiện trước mặt hai bọn tôi ở khoảnh khắc tiếp theo chính là tấm bảng hiệu Tiệm [Gió và Hào Quang].

Tuy nhiên cô ấy đã cất công đợi ta từ nãy đến giờ, chẳng lẽ cứ thế mà bỏ về sao. Tôi không phải là kẻ làm những chuyện vô tâm như vậy.

“Tôi là người mời mà.”

Và đó là cách bài khảo thí sự phù hợp được diễn ra. Tôi cứ thế tiếp tục trả lời hết câu hỏi này đến câu hỏi khác một cách trơn tru không cần đắn đo suy nghĩ. Đơn giản bởi tất cả chúng đều là những câu hỏi liên quan về tôi mà thôi.

“Cô có tin tôi không?"

Tuy nhiên câu hỏi này hơi bị kỳ lạ đó. Đúng thật Gailreyd khi ấy đã bị thiêu thành tro bụi, nhưng thực sự thì chẳng có bất cứ ai phải bỏ mạng cả.

Tài năng như Diana còn không thể nhìn thấy, thì với những tên khác là bất khả thi luôn rồi.

“Thế này ư?"

Dù cho có nói là mộng du, nhưng ngay sau đó tôi đã kịp thời điều chỉnh sức mạnh một cách tuyệt diệu. Đất nước dẫu có cháy rụi, nhưng thần dân của thì tôi không một ai phải c·hết hết.

“Isaac rốt cuộc là ai vậy?”

“Vậy thì... hẹn gặp lại cậu sau."

Dù lúc tỉnh hay dù lúc ngủ, trong tâm trí tôi chỉ toàn hiện lên những hình ảnh của tên đó. Do vậy, để bản thân không buông bỏ sự tập trung bất cứ một giây phút nào, tôi đã để tinh thần luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

“Khiến cô phải chờ rồi. Vậy hôm nay kết thúc bài kiểm tra tính tương thích rồi là coi như xong rồi đó ha."

Khoảng thời gian lúc đó, tôi đang trong một trận chiến dai dẳng với các chủng tộc đặc biệt là tên Dũng sĩ Zanbat kia.

'Hahaha' tôi bật cười.

Cái này thì cần gì phải suy nghĩ, tên ta thôi mà.

Nếu hỏi tại sao tôi lại sử dụng Ngục Hỏa Diệt Tẫn Pháo để t·hiêu r·ụi cả Gailreyd như thế thì, câu trả lời cho nó chính là bởi vì lúc đó tôi bị mộng du.

Vốn dĩ, Na vương là kẻ dùng sức mạnh để minh chứng cho những sự vật sự việc mà hẳn muốn chứng minh.

“Ờm thì nó là Xuyên Toa, nói một cách đơn giản thì nó kết nối hai không gian lại với nhau và dịch chuyển đi thôi.”

“Với tôi ư?"

Vừa bước vào phòng căn phòng kiểm tra tính tương thích, một con cú khác đậu trên bức tượng đá ngay cạnh lối vào bắt đầu cất tiếng.

“Tôi chính là bằng chứng. Lượng ma lực trong tôi đây cũng là bằng chứng. Đáng tiếc là ma tộc yếu đuối trong thời đại này lại không thể dùng ma nhãn của chúng để nhìn được vào nội vực ma lực của tôi mà thôi.”

“Đầu tiên, xin hãy trả lời tên thật của Ma vương, cái tên mà bất cứ ai chỉ cần nhắc tới thôi cũng đủ để làm cho nỗi sợ hãi bao trùm cả thế giới.”

Ohhh. Một sự ứng dụng của Thiên Âm à.

Diana cúi mặt xuống và im lặng trong thoáng chốc, hình như cô ấy đang suy nghĩ điều gì đó.

“Nếu cô có việc bận thì thôi vậy...”

Trả lời xong Diana đã bước tới vị trí trung tâm một vòng ma pháp trận vẫn còn trống.

Một câu hỏi bẫy sao? Phải tàn sát bất cứ ai chống đối, tôi không hề có một định kiến nào giống như vậy cả. Không chém g·iết một cách vô căn cứ, chỉ tước đoạt sinh mệnh của những kẻ đáng phải c·hết, đó mới chính là cách làm của tôi. Thế nhưng vào thời đại đó, việc g·iết người lại có thể được coi như là sự cứu rỗi đối với rất nhiều kẻ, chuyện chỉ có vậy mà thôi.

“Đừng để tâm làm gì. Sớm muộn gì cô cũng sẽ thấy được nó thôi. Còn giờ thì đi nào.”

Diana gật đầu lần nữa.

"Ma pháp này là...?"

“Bởi vì Isaac đã bảo là gặp lại sau."

“Vậy thì, cô có muốn đi đâu đó chơi cùng với tôi không, coi như là tiện dịp chúc mừng cả hai đã đậu kỳ thi tuyển sinh."

Tôi không phủ nhận việc mình là một thiên tài. Thôi dù sao thì khi biểu diễn một ma pháp không ai bắt chước được, người khác có nói như vậy âu cũng là lẽ thường tình mà thôi.

Lần này Diana ngoan ngoãn nắm chặt lấy tay tôi.

Khuôn mặt vô cảm của cô vẫn không thay đổi nhưng dường như dáng vẻ khá là ngạc nhiên.

Diana nghiêng cổ sang một bên, khuôn mặt vẫn giữ nguyên sắc thái vô cảm.

Nghĩ rằng sử dụng việc đọc suy nghĩ là có thể ngăn cản không cho thí sinh nói dối được thì đúng thật bọn chúng còn non nớt quá đi. Như này vẫn có thể dễ dàng g·ian l·ận bằng vô số cách khác cũng được thôi, mấy thứ này đối với tôi chỉ là trò trẻ con.

Diana gật đầu.

“Ừ.”

"Tôi đi..."

“Ma lực của Isaac rất lớn. Cả tôi cũng không thể nào nhìn thấy đáy vực thẳm của nó.”

À hiểu rồi, 10000 năm trôi qua khiến cho ma thuật thức bị thoái hoá khá trầm trọng, tuy rằng vẫn biết đến sự tồn tại của những ma pháp bậc cao hơn ở một mức độ nhất định nào đó, song không ai có thể sử dụng được à.

Một vòng tròn ma pháp nổi từ dưới mặt đất lên trên, tầm nhìn và khung cảnh trước mặt nhuộm nguyên một màu trắng xoá.

“Nắm hờ như thế thì cô sẽ bị bỏ lại mất đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thành ra trong lúc ngủ, tôi cũng mơ mình đang phải chiến đấu với Zanbat luôn, thế rồi từ đó mà lỡ tay xài luôn ma pháp.

Chương 10: Khảo thí sự phù hợp

"Isaac Reinharth."

Quả nhiên là tò mò chỗ đó nhỉ.

Hahah. Thật là một kỉ niệm đáng nhớ.

“Chuyển sang câu hỏi tiếp theo..."

Giống như cái tên, Phi Hành cho phép người dùng có thể bay lượn trên bầu trời và nó cũng khá dễ sử dụng. Tuy nhiên có một ma pháp tốt hơn để di chuyển đến nơi khác.

Có rất nhiều vòng ma pháp trận được vẽ lên trên sàn nhà. Tôi cũng có thể thấy những thí sinh tham gia đã đứng sẵn trên đó và đang trong quá trình tiếp nhận phần kiểm tra tính tương thích rồi.

“Là cái gì cơ?”

Cơ mà tôi cần gì phải g·ian l·ận nhỉ, trúng tủ luôn rồi còn đâu.

"..."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Khảo thí sự phù hợp