Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Bữa tiệc chúc mừng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Bữa tiệc chúc mừng


Bọn điên, ai lại đi ăn thịt con người bao giờ cơ chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Isaac đã... Isaac đã có...”

“Này mẹ, xin đừng quá phấn khích..."

Bất ngờ thay, những lời này lại khiến tôi cảm thấy thoải mái.

Leng—Keng. Tiếng chuông của cửa hàng vang lên.

“Con muốn ăn món gì đây Isaac?"

Giọng mẹ tôi vang vọng khắp căn nhà.

Đúng như mong đợi từ một người mẹ. Bà ấy khác hoàn toàn với cấp dưới cũ của tôi năm xưa.

“Tôi thực sự xin lỗi, hai người họ năng động quá.”

Diana khẽ gật đầu.

“Căn phòng trống rỗng.”

Cô ấy đang nhìn quanh phòng tôi.

“Aah, những điều tôi nói với Kevin và Lion sao?"

"Xin chà... Aah là Isaac bé bỏng của mẹ sao, chào mừng con đã trở lại."

Này cha à, ông đang nói về cái gì vậy?

Diana tiền lên một bước và nói bằng thứ tông giọng không cảm xúc của cổ.

Tôi nghĩ cô ấy có thể kể cho tôi nghe về chị gái mình, nhưng Diana chi khẽ mỉm cười.

“Tôi quen với nó rồi...”

Tôi quay lại và giới thiệu Diana, người đang trốn sau lưng.

“Hehe, mẹ biết mà. Isaac của mẹ thích cơm cà ri. Mẹ biết con sẽ nói điều đó nên mẹ đã chuẩn bị trước cả rồi.”

Sau đó, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện g·iết thời gian cho đến khi bữa tối sẵn sàng.

“Kì thi đầu vào của con sao rồi?"

Tôi ngẫm lại những điều mà mọi người của kiếp trước bàn tán về mình.

"Isaac rất hiền lành.”

“Không, ngay cả khi cô có nói vậy thì..."

Diana im lặng một lúc.

Dù sao thì như thế cũng đã hiểu lầm quá mức rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tôi ư?"

Chúng cứ luôn mồm bảo rằng Ma vương đi ăn cơm cà ri thì làm sao ra sức thị uy này nọ được. Rõ là ngớ ngẩn mà.

Ưhhh. Giờ tới lượt cha luôn à. Cả hai người hãy bớt bớt lại giùm một chút đi, khổ quá.

"Vậy à..."

Sau khi suy nghĩ một chút cô mới trả lời.

“Cứ từ từ mà tận hưởng đi nhé."

“Người sáng nay tiễn đưa cô đi không phải là cha của cô sao?”

Cái tên Kevin đã không ngần ngại mà biến anh trai mình thành đồng tro tàn luôn.

Tuy nhiên, Dianalại phủ nhận thẳng thừng.

“Ngoan nào."

Cha bắt đầu đẩy lưng tôi, bắt tôi cùng Diana đi lên cầu thang dẫn đến tầng hai nơi phòng tôi ở.

Chỉ cần nói là tốt hay không tốt thôi mà. Chắc có sự tình gì ẩn chứa bên trong chăng?

“Để xem nào..."

“Những người bắt nạt mới là người xấu, Isaac không có lỗi..."

Diana hướng mắt về phía tôi.

Diana nhin tôi chằm chằm.

“Tại sao cậu lại nói như vậy?”

"Đó chỉ là kết quả thôi.”

“Nghĩ lại thì... con chỉ mới ra đời đúng vào tháng trước..."

Tôi còn chưa kịp phân bua gì thì ông đã đóng sầm cánh cửa lại rồi.

“Ok, quyết định vậy rồi thì hãy cùng bắt đầu nấu ăn ngay thôi. Xem nào, Alexia cười lên đi chứ.”

“Khác nhau..."

Diana lắc đầu.

“Anh nói đúng. Vào ngày hạnh phúc của Isaac, em không được khóc. Không sao đâu Isaac, mẹ cười rồi nè!"

Ngay trước khoảnh khắc đóng hẳn, giọng của cha bị lấp đầy bởi thứ gì đó khá d·â·m tà.

“Hửm? Một vị khách? Ai vậy con trai?"

“Dịu dàng quá...”

“Thôi nào cha."

Nghe thấy câu trả lời của tôi, bà thở phào nhẹ nhõm, các cơ mặt cũng thả lòng hết cả ra, rồi bình thản chạy tới hướng này và ôm lấy ta thật chặt.

“Cậu lo lắng về việc đó à?"

“Xin lỗi, Diana. Chờ họ nguội bớt lại rồi tôi sẽ nói chuyện sau vậy."

"Isaac của chúng ta đã dắt bạn gái về nhà rồi kìa mình ơi!"

"Isaac! Tuyệt lắm. Đúng như ta mong đợi. Con trai ta là người đàn ông đích thực!"

'Hahaha' cha tôi bật cười sảng khoái.

“Có lẽ họ có kha khá điểm tương đồng với cha của cô nhỉ."

“Tôi là nguyên nhân của mọi sự tệ hại đó thôi.”

Diana gật đầu.

Tôi không hiểu được điều đó nên đã hỏi ngược lại.

Sự thật thì nó là món yêu thích của tôi từ 10000 trước rồi. Lúc còn đang làm Ma vương, cái đám cấp dưới lúc nào cũng yêu cầu tôi phải ăn những món cao lương mì vị, và dâng lên những loại thức ăn vô cùng xa xỉ chỉ để hợp với vương quyền, nhưng ta don’t care. Tôi chỉ ăn những gì tôi thích mà thôi.

“Cả bác trai cũng thuộc kiểu kết luận nhanh sao?”

"Isaac có anh em?"

“Tạm gác lại chuyện tôi có b·ị b·ắt nạt hay không qua một bên đi đã. Cô nói tôi tốt bụng ư? Tôi thực sự đã phí công để tâm đến 2 tên kia đấy."

Haizzz. Thật là mệt mỏi với mấy người này quá đi thôi.

“Ừm... thì là người giám hộ của mình cũng có tính cách giống như ba mẹ cậu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có... tôi có một người chị.”

“Rất vui được gặp cô.”

“Đang nói tôi sao?"

“Aah, một chút."

“Con đã đậu."

Bị hiểu lầm như thế này thì đúng là khó chịu, nhưng Diana dường như chả bị làm phiền bởi tình huống này. Thật đúng như mong đợi ở một cô nàng không biết sợ là gì.

Mặc dù tôi không thể hiểu nó, nhưng được yêu thương thể này thì cũng chẳng tệ một chút nào.

Hahaha tôi bật cười mà không cần nghĩ ngợi gì.

“Để xem... Nếu có thể thì cơm cà ri là tuyệt nhất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói."

Rồi giọng mẹ bất chợt thay đổi từ ngạc nhiên sang hét toáng lên.

“Trước đây, tôi chỉ có thể nghe thấy những thứ như 'Ngươi được sinh ra trên thế giới vì mục đích gì' 'Đồ ác quỷ' 'Ác ma' ‘Tên bạo chúa’ 'Máu của nhà ngươi là màu gì."

Ma vương là danh hiệu của kẻ có đủ sức mạnh để làm điều ích kỷ mà hắn muốn.

Trong cuộc sống cũ của tôi 10000 năm trước, tôi thậm chí còn không có cha mẹ nuôi.

Khi tôi với Diana đã ở trong phòng, ngay trước khi đóng cửa, nét mặt ông bất chợt trở nên nghiêm túc.

Đây có phải là điều hiển nhiên của bậc làm cha mẹ? Đáng tiếc thật, tôi vẫn chưa hiểu hết được thứ tình cảm thâm sâu ấy.

Diana cúi đầu.

"Cha nuôi”

Diana gật đầu

Dù nói vậy, tôi cũng chẳng có dự định đặt thêm thứ gì vào phòng mình cả.

Tôi thì tôi sẽ ăn cơm cà ri chỉ đơn giản là vì tôi thích nó.

Ngay khi đó, ầm một cái, cánh cửa của xưởng bị ai đó xô ra đẩy b·ạo l·ực.

“Aah, không sao đâu Isaac. Hôm nay con không cần phải phụ mẹ đâu. Bọn ta sẽ tự làm lấy mà."

Nói đúng ra thì đó là cái giá phải lãnh chịu cho những việc mà tôi đã làm thôi.

“Un, em hiểu mà anh yêu. Đây là bước xuất phát, là khởi đầu cho chặng đường tương lai của Isaac bé bỏng nhà ta mà."

Vì lý do nào đó, mẹ của tôi lại có biểu hiện vô cùng ngạc nhiên. Bà vội đưa tay lên che lấy miệng mình.

Tôi với Diana chỉ biết câm nín nhìn cặp cha mẹ đang vô cùng phấn khích này, cả hai người bỏ mặc bọn tôi rồi chìm vào trong sự phấn khích của họ luôn.

“Ah, thế thì cho tôi xin lỗi. Quả nhiên là không đến mức độ giống như nhà tôi nhỉ."

Diana vẫn chưa theo kịp câu chuyện, nghiêng đầu thắc mắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diana lại lắc đầu.

Mẹ thủ thỉ tâm sự trong khi đưa tay khẽ lau nước mắt.

“À, tôi xin lỗi về điều này. Tính mẹ tôi thường hay theo kiểu cầm đèn chạy trước ô tô, bùm cái kết luận luôn, không chờ lý do lý trấu gì cả."

Có lẽ cha tôi đang chế tạo cái gì đó trong xưởng của mình.

“Isaac b·ị b·ắt nạt...?"

"Này Isaac, con mau dẫn Diana lên phòng minh đi chứ.”

“Đó không phải cha của tôi..."

Chương 11: Bữa tiệc chúc mừng

Tôi cũng chẳng hề có ý định biện hộ cho những điều ấy cả.

Thế cũng có nghĩa là lúc nào thích ăn cái gì thì cứ việc ăn thôi.

“Không, không, xin lỗi. Chẳng qua đây là lần đầu tiên có người lại nói tôi như vậy, thế nên mới hơi thấy thú vị thôi."

Có một chút xấu hổ và...nhột.

Hah. Hình như cô ấy bị hiểu lầm chuyện gì đó rồi.

Này cha, ngay cả khi cha có nói vậy, từ lúc sinh ra đến giờ con vẫn chưa phụ việc bếp núc bao giờ cả mà.

“Thế còn cha mẹ ruột của cô?”

Cha tôi tạo dáng suy tư ngầu lòi và nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.

“Không không không, đây là chuyện vui cơ mà. Alexia, đêm nay chúng ta phải mở tiệc. Hãy ăn mừng thật to chúc mừng con trai chúng ta."

“Nó ổn mà, Isaac. Hạnh phúc của Isaac là hạnh phúc của mẹ. Mẹ sẽ không phản đối đâu."

“Không. Nhưng tại sao cô lại hỏi vậy?"

“Ta biết rằng ngày này rồi sẽ đến thôi nhưng. Cảm giác mọi chuyện diễn ra vừa chóng vánh mà cũng thật sự lâu dài.”

Diana vươn tay lên và nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi.

“Đúng vậy.”

“Người khác nói gì về Isaac?”

Cái thiên đường màu hường nào đang hiện lên trong đầu mẹ vậy? Thứ ảo tưởng gì đang diễn ra bên trong đó vậy? Tôi thực sự khá sợ việc phải hỏi xem rốt cuộc cái cảnh tượng đó là gì đấy.

Tôi không biết? Một câu trả lời khá là kỳ lạ đấy.

Sau đó tôi có hỏi bọn chúng, rằng thế nào mới là thức ăn phù hợp cho Ma vương. Thế rồi tôi nhận lại câu trả lời thực sự đáng sợ, đó chính là 'con người’.

“Hai người có thân nhau không?"

"Quan hệ anh em..."

"Có gì buồn cười sao?"

Thì ra là vậy. Có cả những chuyện như này à.

“Tôi ư? Không đời nào.”

“Ừm...”

“Gia đình tôi chỉ mới chuyển đến đây thôi."

"Hãy nghe đây Isaac. Việc nấu nướng sẽ mất khoảng 2 giờ. Cha sẽ cố gắng sao cho ngay kể cả khi có phát ra tiếng động lớn nào đi chăng nữa mẹ cũng sẽ không nghe thấy được. Làm tốt nhé con trai của ta!"

“Bận.”

“Aah, đúng rồi. Mẹ à, nhà chúng ta hôm nay sẽ có khách."

“Chúc mừng con, Isaac bé bỏng! Mới có hơn 1 tháng tuổi thôi mà đã đỗ luôn vào một ngôi trường danh tiếng rồi, sao Isaac bé bỏng của mẹ lại có thể thông minh đến thế cơ chứ! Để chúc mừng con đã đạt được mục đích khi đến đây, hôm nay nhà ta sẽ tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng!"

Này này. Có phải mẹ thi đậu đâu mà lại vui ra mặt như thế không biết nữa?

"Tốt bụng..."

Tất nhiên là phải nhanh rồi, cũng chỉ khoảng hơn một tháng kể từ khi tôi bắt đầu cuộc sống mới mà.

"Đây là Diana Farah. Con đã gặp cô ấy hôm nay tại học viện."

“Tôi không biết.”

Một người cha đang cười sảng khoái và một người mẹ đẫm lệ.

“Vậy sao?"

Cả hai nhìn nhau đồng tâm đồng ý gật đầu liên tục.

Mẹ tôi ngưng việc lau dọn cửa hàng và bước về phía này.

"Diana có anh chị em không?"

Mẹ tôi hỏi với vẻ lo lắng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Bữa tiệc chúc mừng